- Này Mộc Đầu, chúng ta coi như là khách quý đặc biệt sao? Tôi sao lại không có cảm giác như vậy nhỉ? Có người làm khách quý mà thế này không? Không được, cậu cứ ở lại đây, tôi đi dạo vài vòng, ôi, chào ngài, đây là tư liệu của công ty chúng tôi...
Lưu Xuyên vừa nói ra vài lời bực tức vừa phát tài liệu cho khách, nụ cười trên mặt dù nhìn thế nào cũng cực kỳ giả dối.
Trang Duệ nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạch Sư đang ở trên đài, hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Hôm nay là ngày tổ chức khai mạc hội chợ bán hàng của triển lãm châu báu, lại là ngày đầu tiên, vốn là thú cưng không được mang vào, sau này Lôi Lôi tìm ban tổ chức và đi cửa sau mới có thể đưa vào, nhưng những con Ngao chỉ có thể được đứng trên đài để không quấy nhiễu khách hàng. Tiểu Bạch Sư thì khá tốt, nó thấy Trang Duệ nên rất yên tĩnh, nhưng Hắc Sư của Lưu Xuyên thì có hơi xao động, liên tục đi tới đi lui trên đài.
Vừa rồi các vị lãnh đạo đã đọc xong bài diễn văn với lời kết là chúc triển lãm đá quý Nam Kinh thành công tốt đẹp, triển lãm đá quý quốc tế chính thức khai mạc, một đại sảnh rộng đầy người qua lại, người đến từ khắp nơi trong nước, thậm chí cả những người nước ngoài cũng xuất hiện.
Một cuộc triển lãm đá quý như thế này không chỉ là sân khấu để các công ty đá quý biểu hiện thực lực, cũng là một nơi trao đổi rất tốt. Tất nhiên đối với những công ty nơi đây thì những vị du khách có giá trị con người cao vời hoặc những ông chủ cửa hàng đá quý mới thật sự là hộ khách quan trọng nhất.
Tham gia triển lãm châu báu lần này còn có các công ty đá quý ở Hàn Quốc, Singapore, Nhật Bản, Mỹ, Indonesia, Hongkong. Những năm gần đây trong nước thường tổ chức triển lãm đá quý, vì vậy lúc này dự tính số lượng người mua hàng sẽ là rất lớn.
Ngày hôm qua sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Lưu Xuyên vội vàng đi theo Lôi Lôi, muốn đến khách sạn các nàng đang ở để bàn về "nhân sinh", trao đổi chút cảm tình, ai ngờ Lôi Lôi và Tần Huyên Băng ở lại ở chung trong một gian phòng, vì vậy mà hắn chỉ có thể xám xịt cùng Trang Duệ quay về khách sạn.
Không phải vì mỹ nhân có sức quyến rũ lớn hay không, bảy giờ sáng thì Lưu Xuyên đã gọi Trang Duệ thức dậy, lại kéo Trang Duệ đi đến đại sảnh triển lãm. Trang Duệ cũng cảm thấy có chút hứng thú, sau khi cáo từ với anh rể đã tỉnh rượu, hắn cùng Lưu Xuyên đi đến hội trường, sau khi đi đến thì Lôi Lôi đeo lên cổ hai người một cái thẻ khách quý.
Lưu Xuyên và Trang Duệ đi dạo một vòng xem náo nhiệt, sau đó được sắp xếp đứng trước gian hàng phát tư liệu cho người qua lại. Sau hai giờ đứng ngây người, bọn họ đã phát hơn ngàn tờ tư liệu, cả hai đều cảm thấy tay chân mỏi nhừ.
Nhưng cũng khá may mắn, ở sát bên cạnh gian hàng của Tần Huyên Băng cũng có một công ty châu báu làm đài hình chữ T, thỉnh thoảng có người mẫu đeo trang sức xuất hiện. Tất nhiên cách ăn mặc của những người mẫu kia cực kỳ phù hợp với Lưu Xuyên, đó chính là hở đùi lộ vai.
Nhưng cũng không phải chỉ có một mình công ty kia có người mẫu biểu diễn, vì vậy Lưu Xuyên nhìn cô người mẫu kia thay ba lượt quần áo thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, kêu gào phải được đi dạo.
- Lưu Xuyên, Lôi Lôi vừa rồi còn khen cậu có năng lực, nói rằng buổi trưa sẽ khao một chầu, có phải cậu muốn tôi đi nói với Lôi Lôi, lúc này cậu muốn bãi công?
Lưu Xuyên bực bội vừa đúng lúc Tần Huyên Băng đi qua và nghe thấy được, vì thế mà nàng cười nói với hắn. Sau hành trình đến Tây Tạng, một Tần Huyên Băng trước nay không bao giờ có biểu cảm trước mặt đàn ông lại lộ ra chút tâm tính của các cô gái khi nói chuyện với Lưu Xuyên và Trang Duệ.
- Đừng, Huyên Huyên, tôi chỉ làm theo những gì đồng chí Trang Duệ đang thể hiện mà thôi, cô xem, côn mắt của cậu ấy lúc nào cũng nhìn về phía những người mẫu kia, Lưu Xuyên tôi là người đứng đắn, sẽ không làm như vậy.
Lưu Xuyên biết rõ muốn di chuyển chủ đề cũng chỉ có thể đưa vị huynh đệ Trang Duệ kia ra mà thôi.
Quả nhine Tần Huyên Băng đưa mắt nhìn Trang Duệ, nhưng những gì Trang Duệ biểu hiện rõ ràng là khác biệt với Lưu Xuyên, vì vậy mà nàng dùng giọng có chút xin lỗi nói:
- Thật sự xấu hổ quá, chúng em sắp xếp nhân viên quá gấp, buổi sáng bọn họ tạm thời có việc, buổi chiều mới có thể đến, vất vả cho anh rồi.
- Không có gì, buổi tối anh sẽ về Trung Hải, có thể ở cùng mọi người một lúc nữa thì anh cũng thấy vui hơn.
Trang Duệ cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì mà nói ra lời này, có lẽ đây cũng là ý nghĩ trong lòng của hắn.
Tần Huyên Băng nghe thấy vậy thì vẻ mặt có hơi đỏ lên, vì vậy mà cử chỉ giới thiệu sản phẩm với các vị khách cũng trở nên có hơi thô ráp. Nàng nhìn Trang Duệ một lúc mà không nói, mãi đến khi Lôi Lôi lớn tiêng gọi tên, nàng mới giật mình nói với Trang Duệ:
- Giữa trưa em mời anh dùng cơm.
Tần Huyên Băng nói xong thì đi ngay.
- Hì, có người mời cơm kìa huynh đệ.
Lưu Xuyên hô lên sau lưng Tần Huyên Băng, đáp lại là một cú đá vào mông của Trang Duệ.
Lưu Xuyên da mặt dày nên cũng không quan tâm đến một đá của Trang Duệ, hắn ghé sát bên tai Trang Duệ nói:
- Được rồi, Mộc Đầu, huynh đệ cũng có vài phần phong thái khi tán gái đấy nhỉ, tôi thấy sau khi cậu quay về Trung Hải thì hoàn toàn có thể nắm bắt cô gái này.
- Được rồi, cậu cút đi, huynh đệ tôi là người thuần khiết, sao vào miệng cậu lại biến thành như vậy? Đi đi đi, đi mà nhìn vẻ đẹp mà cậu thích đi.
Trang Duệ thật sự không chịu được sự quấy phá của Lưu Xuyên.
- Ủa, đây không phải là Cổ lão gia tử hôm qua sao? Thế nào ông ấy lại đến đây?
Lưu Xuyên dùng cùi chỏ húc Trang Duệ.
Từ khi hội chợ triển lãm châu báu được bắt đầu thì Trang Duệ đã nhìn thấy ông lão họ Cổ, nhưng hắn cũng không muốn tiến lên chào hỏi, vì ông lão đang đi cắt băng với một nhóm người khá đông, hắn tự thấy mình chỉ là tiểu nhân vật, sợ rằng ông ấy cũng không nhớ đến mình.
Ông lão họ Cổ cũng không đi về phía bên này, lão được mọi người chen chúc đưa đến một gian hàng khác. Trang Duệ thích thú thu hồi ánh mắt, chuyên tâm phát tài liệu, Lôi Lôi và Tần Huyên Băng thì đứng cách đó không xa, bọn họ đang giới thiệu những món châu báu cho du khách và chủ cửa hàng, giới thiệu những món đồ đá quý mới nhất của công ty.
Nhưng Trang Duệ, Lưu Xuyên và hai cô gái thật sự không phát hiện trong nhóm người đi cùng ông lão họ Cổ lại thật sự có một cặp mắt đầy ác độc nhìn về phía bên mình.
- Vương thiếu gia, thế nào, còn đàn bà kia được chứ? Với thân phận của ngài thì việc thu phục cô ấy cũng không quá mất thời gian, đến lúc đó đừng quên chia cho anh em đây chút canh.
Trong một góc đại sảnh hội chợ, hai tên đàn ông đang tiến hành đốit thoại.
- Hứa Vĩ, một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người như vậy, cậu là một ác quỷ sắc lang là không được, vì vậy nên để cho tôi, có phải đã có ý xấu gì rồi không?
Một người đàn ông cao khoảng mét bảy với gương mặt cực kỳ kiêu ngạo dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hứa Vĩ ở bên cạnh, rõ ràng hắn cũng không phải vì vài câu nói của đối phương mà nóng đầu.
Người vừa lên tiếng trước đó chính là Hứa Vĩ mà lần trước bị Tần Huyên Băng và Trang Duệ phản pháo trong quán trà của Tống Quân ở thành phố Bành Thành, lần trước sự kiện sao chép đã được hắn xử lý rất tốt. Vì hắn xử lý kịp thời, tuy nhóm người Tống Quân cũng có truyền tin ra ngoài nhưng cũng không tạo nên phiền toái lớn cho Hứa Vĩ, chẳng qua hắn luôn ghi hận trong lòng.
Hứa Vĩ thân là tổng giám đốc chi nhánh của tổng công ty đá quý Hoa Nam của gia tộc, một cuộc triển lãm thế này tất nhiên hắn cũng sẽ phải tham gia. Vì trước đó tất cả mọi việc đều được thủ hạ làm tốt, vì vậy hôm nay hắn mới xuất hiện ở đây. Vừa rồi hắn vô tình thấy được Lưu Xuyên, sau đó xem xét lại và thấy cả Trang Duệ và Tần Huyên Băng, vì thế lửa giận đã bị đè nén từ lâu trong lòng chợt bùng lên.
Ngày đó Hứa Vĩ rời khỏi quán trà của Tống Quân thì cũng từng sai người tìm hiểu về lai lịch của Trang Duệ và Tần Huyên Băng, biết rõ Tần Huyên Băng là một nhà thiết kế châu báu trẻ tuổi tài hoa mới xuất hiện trong thời gian hai năm qua, nhưng lai lịch của nàng thật sự không rõ ràng, chỉ có thể biết đó là người Hongkong. Còn Trang Duệ và Lưu Xuyên, Hứa Vĩ biết hai người này chỉ là tiểu nhân vật, nhưng bản thân hắn không có thế lực gì ở thành phố Bành Thành, vì vậy cũng chỉ có thể chôn dấu bực bội trong lòng.
Lúc này Hứa Vĩ gặp lại mối thù cũ, tất nhiên trong lòng sẽ vui mừng nở hoa, vừa rồi hắn đã cho người tìm hiểu kỹ càng, biết rõ đây chỉ là một công ty châu báu vừa thành lập, giống như chưa có nhiều quan hệ và hậu trường, tất cả công việc lớn nhỏ đều do hai cô gái ra sức thực hiện, công ty cũng chỉ có vài sản phẩm trang sức là kim cương và phỉ thúy. Tuy đó đều là sản phẩm xa hoa nhưng bây giờ đã đến trưa mà chưa có bất kỳ sản phẩm nào được bán ra.
Hứa Vĩ chưa đến ba mươi tuổi, hắn có thể ngồi vững vàng trên vị trí giám đốc chi nhánh của công ty Hoa Nam thì cũng coi như là hạng người thâm trầm. Dù hắn biết công ty châu báu kia vừa thành lập và không có hậu trường nhưng cũng không muốn trực tiếp phát sinh xung đột với bọn họ, chỉ có thể tìm vị Vương đại thiếu gia được xưng là "Kim Lăng đệ nhất công" ở Kim Lăng này mà thôi.
Cái tên đệ nhất côn cũng không phải là những cây côn của các bang hội trong phim, vì Vương đại thiếu gia tuy không tính là yếu đuối nhưng cũng là loại eo yếu thận hư, cũng không thể đánh đấm gì được. Sở dĩ có ngoại hiệu như vậy cũng vì háo sắc như mệnh, thấy gái vừa mắt thì dù là người phụ nữ ba bốn mươi tuổi đã có chồng hay nữ sinh đều phải cố gắng tìm cách nắm bắt.
Còn một nguyên nhân, đó là vị Vương đại thiếu gia này họ Vương tên Cổn, vì vậy mới có biệt hiệu trên.
Chỉ là vị Vương đạitg. này tuy háo sắc nhưng lại biết nông sâu, cũng không lỗ mãng, thường tính trước làm sau, trước nay luôn tránh mặt những kẻ không nên đụng vào. Vì vậy vài năm qua tuy có biệt hiệu xấu nhưng dựa vào thế lực trong thương trường của gia đình mình, lại đền bù nhiều tiền, kết quả là không có bất kỳ điều gì nhiễu loạn xảy ra.
Pham vi của thế lực gia tộc nhà Hứa Vĩ chính là ở phương Nam, hắn tiến vào thị trường ơr Kim Lăng cũng vì kết giao được với Kim đại thiếu gia, hắn biết bản tính của đối phương, chỉ cần thấy vẻ đẹp của Tần Huyên Băng thì sẽ chụp mũ không tha.