- Trang Duệ, à, không, quản lý Trang, anh nói thật sao?

Lại Kình Đông dùng giọng không xác định để hỏi Trang Duệ, vì nếu quản lý như vậy thì sẽ chẳng nắm thực quyền, chỉ quan tâm chút chuyện lông gà vỏ tỏi, còn là quản lý nữa sao?

- Tất nhiên là thật, vấn đề tài chính là chuyên nghành là của tôi, vì vậy sau này tôi sẽ sắp xếp vấn đề đầu tư tài chính, còn chuyện đấu giá và tiến hành hội đàm nghiệp vụ, sẽ do hai giám định sư là anh và anh Vương Nhất Định sắp xếp giải quyết, dù sao đó cũng là những phương diện mà các anh am hiểu.

Trang Duệ nói làm cho Lại Kình Đông bỏ đi nghi kỵ trong lòng, thì ra Trang Duệ chỉ muốn nắm bắt khối tài chính, sau đó sợ rằng mình và Vương Nhất Định ngáng chân nên mới ném ra miếng thịt béo là liên hệ với công ty đấu giá.

- Xem ra vấn đề của mình là làm sao nắm bắt được khối nghiệp vụ kia...

Lại Kình Đông là một người học về tác phẩm nghệ thuật của người nước ngoài, phụ trách giám định các tác phẩm nước ngoài, từ khi đi làm đến nay cũng thu vào được vài bức tranh, giá cả bình thường, tuy cũng có tiền nhưng không phải có ý nghĩa quá lớn. Ngược lại thì Vương Nhất Định là người giám định vật phẩm xa xỉ, giá trị cao, cơ hội cũng nhiều. Lần này tâm tư của Lại Kình Đông cũng không còn chủ động đặt lên người của vị quản lý mới là Trang Duệ, hắn chuyển dời sang Vương Nhất Định, đang suy xét làm thế nào để tìm chén canh.

- Quản lý Trang tuy còn trẻ nhưng làm việc rất quyết đoán, nhưng chuyện tiếp xúc với đấu giá nên cho một người đánh nhịp, cá nhân tôi cũng ít liên hệ với bên đấu giá, Vương Nhất Định thì ai cũng biết, là ngườ lỗ mãng. Tôi thấy hay là quản lý Trang cứ phụ trách thì hay hơn, nếu không đến lúc đó tôi và Vương Nhất Định lại như rắn mất đầu.

Lại Kình Đông trước tiên khen ngợi Trang Duệ một câu, sau đó đề xuất Trang Duệ phụ trách cả vấn đề liên hệ đấu giá, nhưng ý nghĩ của hắn cũng rất rõ ràng, anh không quản thì cũng nên chọn một trong hai người chúng tôi tiếp nhận, đây là vấn đề rất sâu. Tôi thì không quá hiểu liên hệ với bên đấu giá, nhưng nếu chọn Vương Nhất Định thì người này thường xuyên câu kết làm bậy với các cô gái, quản lý Trang cứ tùy tiện chọn một người cho xong.

- Chúng ta chờ giám định sư Vương đến đây rồi mọi người cùng thương lượng với nhau, chú Đức, chú thấy thế nào?

Trang Duệ cũng không tiếp nhận yêu cầu của Lại Kình Đông, những lời hắn vừa nói đã từng thương lượng với chú Đức mới cho ra quyết định bây giờ, bản thân chú Đức cũng không muốn động vào chuyện liên hệ đấu giá, mà chính hắn cũng không muốn làm chuyện trái lương tâm.

Trang Duệ và chú Đức hợp kế với nhau, bọn họ dứt khoát ném miếng mồi này ra ngoài để cho hai người Lại Kình Đông và Vương Nhất Định tranh giành nhau, dù là ai nắm phương diện này cũng cần có sự giúp đỡ của Trang Duệ, như vậy xem như hắn kéo một người và đánh một người, hoặc là cùng ép hai người. Dù như thế nào thì cũng có tác dụng rất tốt với công tác của Trang Duệ ở Điển Đương Hành, hai người kia được phân bánh ngọt thì cũng sẽ cố gắng công tác, còn vấn đề phân cách nghiệp vụ thì phải bao lên công ty đầu tư, chuyện này do chú Đức tiến hành, dù sao thì nếu có xuát hiện cạm bẫy trong vấn đề này, Trang Duệ cũng không liên quan.

- Chú Đức, có chuyện gì cần tìm cháu thương lượng sao? Hôm nay làm ăn rất tốt, vừa rồi một vị khách cầm một sợi dây chuyền có mặt đá khảm ngọc xanh của Brazil đến yêu cầu giám định, cháu đã giám định xong, thứ này có lẽ được sản xuất hồi đầu thế kỷ, cháu định giá sáu chục ngan, cô ấy cũng đồng ý, chú Đức thấy thế nào?

Khi âm thanh của Vương Nhất Định vang lên, cửa phòng họp bị đẩy ra, Vương Nhất Định dương dương đắc ý đi vào. Khi hắn nhìn qua Tư Linh và ba nhân viên kinh doanh thì trừng mắt lên, tự cho rằn mình rất tiêu sái.

Vương Nhất Định cũng không quá cao, chỉ là một mét bảy, ngũ quan xem như đoan chính nhưng vẻ mặt nhiều sẹo gồ ghề do nổi mụn thời thanh xuân nên ảnh hưởng đến dung nhan. Nhưng hắn trước nay đều cho rằng mình rất nam tính, phụ nữ nên vừa ý những người như hắn.

Vương Nhất Định vừa vào cửa đã dùng ánh mắt hung hăng nhìn bộ ngực lớn của Tư Linh, sau đó mới nhìn Trang Duệ đang ngồi ở vị trí chính giữa bàn tròn rồi nói:

- Ôi, anh hùng của chúng ta đã quay lại, vừa đúng lúc, vị khách kia còn đang chờ, cậu và Tư Linh mau thanh toán tiền cho người ta.

- Anh Vương, sau này anh nên gọi là quản lý Trang, công ty đầu tư đã bổ nhiêm Trang Duệ làm quản lý của Điển Đương Hành. Anh Trang Duệ, anh nói gì đó đi.

Lại Kình Đông đưa văn bản bổ nhiệm cho Vương Nhất Định, vẻ mặt không khỏi có chút biểu hiện chế ngạo, xe ra trong địa vị của Vương Nhất Định đã giảm đi đáng kể trong mắt Trang Duệ.

- Quản lý? Trang Duệ sao?

Vương Nhất Định cũng ngây người, hắn tiếp nhận văn bản bổ nhiệm xem lướt qua, vẻ mặt ngây ngốc, hắn đứng đó nhìn chằm chằm vào Trang Duệ.

Dựa theo ý nghĩ của Vương Nhất Định thì chức vụ quản lý Điển Đương Hành đã nằm trong túi áo của mình, dù là tư cách, năng lực công tác, ngoài chú Đức ra thì trong Điển Đương Hành này không ai bằng hắn. Còn Lại Kình Đông, người này một năm chỉ giám định ba món, sao có thể so với hắn được?

Bây giờ mức độ cuộc sống của mọi người đều được đề cao, những sản phẩm xa xỉ trong ngoài nước liên tục được rót vào trong sinh hoạt của đám nhà giàu, nhưng người làm ăn thường sẽ gặp tình huống khó khăn trong lúc xoay vòng đồng vốn, nếu trong thơi gian ngắn không có tiền, lại khó thể mượn ngân hàng như vậy bọn họ chỉ còn cách mang những vậ phẩm quý giá vào thế chấp ở Điển Đương Hành, đổi lấy tiền để xoay vòng tài chính.

Nếu bọn họ làm ăn và có lãi thì sẽ đến Điển Đương Hành chuộc lại đồ, mà Điển Đương Hành cũng chỉ lấy chút phí tổn mà thôi, nhưng nếu không thành công, Điển Đương Hành có quy định sau thời gian quy định mà khách khong chuộc sản phẩm, những vật phẩm này sẽ là của Điển Đương Hành. Khi đó Điển Đương Hành có quyền đưa vật phẩm đi sản xuất buôn bán, điều này không liên quan gì đến chủ nhân của nó, vì vậy có thể thấy công việc ở phương diện đồ xa xỉ là rất nhiều.

Trong Điển Đương Hành ngoài chú Đức là chuyên gia đồ cổ, thứ hai phải là Vương Nhất Định chuyên giám định vật phẩm xa xỉ, đây cũng là một nguyên nhân mà Vương Nhất Định cảm thấy mình lên là người làm quản lý.

- Anh Vương, sững sốt làm gì, mau ngồi xuống, quản lý Trang đã phân phối công tác cho chúng ta, anh nghe cho rõ một chút, cũng đừng suốt ngày liếc mắt đưa tình với các cô gái.

Lại Kình Đông thấy vẻ mặt của Vương Nhất Định thì càng có chút đắc ý, hắn và Vương Nhất Định khác hẳn nhau, chuyên ngành của hắn ở trong nước khá quạnh quẽ, bình thường chỉ lấy được tiền lương, căn bản không có chút tiền nào khác.

Nhưng Vương Nhất Định thì khác, những vật phẩm Điển Đương Hành thu được trong thời gian một ngà có một phần ba qua tay hắn, vì vậy nên ngày thường Vương Nhất Định thường cho rằng mình là phó quản lý Đợi đến khi chú Đức không còn tại vị, hắn sẽ tiến lên thay thế, nhưng lú này hắn đột nhiên bị Trang Duệ cưỡi lên đầu, vì thê mà Lại Kình Đông tin chắc Vương Nhất Định sẽ không chịu đi vào khuôn khổ.

- À, Tiểu Trang, cậu phân phối công tác của tôi thế nào? Tôi đang cảm thấy áp lực công việc quá nặng, muốn tìm người chia sẽ một chút hoặc cần xin nghỉ vài ngày tịnh dưỡng.

Vương Nhất Định sau khi ngồi xuống thì vẻ mặt mới dần hòa hoãn trở lại, hắn nhìn văn bản trong tay, biết rõ đại cục đã định, Trang Duệ là quản lý, mình khó thể nào thay đổi được.

Nhưng Vương Nhất Định khác biệt với Lại Kình Đông, hắn là người phát triển trong nghề rất tốt, dù là ở Điển Đương Hành hay liên hệ với bên đấu giá cũng có thể kiếm miếng cơm ăn, vì thế cũng không quá coi trọng công tác như Lại Kình Đông. Lúc này thái độ của hắn với Trang Duệ vẫn như trước, không đối đãi với Trang Duệ như một quản lý.

Trang Duệ nhướng mà lên một cái rồi ập tức cười nói:

- Tôi muốn giám định sư Vương và an Lại Kình Đông cùng phụ trách liên hệ với bên đấu giá, nếu giám định Vương cảm thấy mình quá bận rộn, như vậy tôi sẽ chuyển cho giám định sư Lại...

- Chờ chút, Trang Duệ, công việc liên hệ đấu giá không phải là do chú Đức phụ trách sao? Liên quan gì đến hai người chúng tôi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Vương Nhất Định cũng không đợi Trang Duệ nó hết lời mà lên tiếng cắt ngang, hợp tác giữa Điển Đương Hành và phía đấu giá là một món hời, chưa nói đến thứ gì khác, Vương Nhất Định thu được vài món hàng, nếu muốn đấu giá thật sự thì sẽ mất đi một mớ tiền, vì vậy lúc này nghe Trang Duệ nói, dù là thật hay giả thì hắn cũng phải cắt ngang, nếu không mà để cho Lại Kình Đông phụ trách, hắn hối hận cũng không còn kịp.

Trang Duệ cũng không quan tâm đến sự vô lễ của Vương Nhất Định, hắn nói lại vấn đề một lượt, sau đó nhìn Vương Nhất Định:

- Giám định sư Vương là trụ cột của Điển Đương Hành chúng ta, nếu anh thật sự bận rộn không có tinh lực thì hoàn toàn có thể cho giám định sư Lại đi cùng liên hệ với đấu giá, anh ấy bình thường ít việc, là nhân tuyển hích hợp, anh thấy thế ào?

- Không ổn, như vậy là không ổn, tuy anh Lại không có việc gì làm nhưng những vật phẩm đưa ra đấu giá, ngoài những món đồ cổ của chú Đức, tất cả những thứ còn lại là của tôi, vi vậy tôi quen thộc hơn han ấy. Nếu có làm ra thứ gì đó không phù hợp trong đấu giá, như vậy người ta sẽ chê cười Điển Đương Hành. Quản lý Trang, thế này đi, tôi sẽ vất vả thêm một chút, sẽ gánh vác thêm trách nhiệm này.

Vương Nhất Định suy nghĩ nhanh chóng, sau đó nói ra những lời này. Đúng vậy, sau khi Trang Duệ làm quản lý thì hắn có thể từ chức không làm cũng không ngại thất nghiệp, nhưng dù có được công việc ở nơi khác thì cũng phải làm việc nặng, không phải là quản lý. Vì thế hắn phải nắm chặt cơ hội trước mắt, vì ở lại sẽ mạnh hơn nhiều, lúc này xưng hô với Trang Duệ cũng cải biến.

- Anh Vương, anh rõ ràng là ngậm máu phun người, tôi cũng không phải chưa từng giám định vật phẩm xa xỉ...

- Anh làm nhiều quá nhỉ, một năm qua anh đã giám định được mấy món rồi?

Lại Kình Đông và Vương Nhất Định bắt đầu không quan tâm đến người khác mà khắc khẩu với nhau, Trang Duệ thấy vậy mà thầm bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện