Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa.
Trần cảnh vẫn đang giằng co với lý trí của bản thân, hắn không biết nên đến đỡ Chiêu Hoàng dậy hay là nên đứng yên như vậy thì tốt hơn, hắn thật sự khó xử. Trần Cảnh tay chân lóng ngóng tiến tới đỡ lấy Chiêu Hoàng nhưng hắn nhận lại được sự phũ phàng từ nàng.
"Chàng đừng động vào ta!"
Lý Chiêu Hoàng hiện tại vừa tức giận vừa đau lòng, nước mắt cứ tuôn không ngừng. Cõi lòng của nàng tê tái, như đã đánh mất niềm tin của bản thân nàng với người trước mắt.
Trần Cảnh lúng túng tới cạnh nàng, luôn miệng nói lời nhận sai, "Trẫm xin lỗi...xin lỗi nàng, trẫm không cố ý đánh nàng, xin lỗi..."
Xin lỗi, có thể sao? Có còn tác dụng không? Dĩ nhiên là không đối với tâm trạng hiện giờ của Lý Chiêu Hoàng.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, ào ào như trút nước. Một luồng gió lạnh lướt qua, ánh nến trong điện vụt tắt, không gian tối đen một mảnh im lặng như tờ. Trần Cảnh tuy không hề tin vào thần phật ma quỷ nhưng bản thân hắn bị nhẹ vía, dù nói là làm vua ma quỷ thần phật nhìn thấy cũng phải kiêng nể ba phần nhưng hắn vẫn luôn phập phồng lo sợ, sợ đông sợ tây, vì chuyện này mà hắn luôn bị Hoàng thúc Trần Thủ Độ chê trách là nhu nhược. Bỗng nhiên bây giờ ánh nến lại đột ngột tắt như vậy khiến cho Trần Cảnh run lập cập, chấp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm niệm kinh phật. Trần Cảnh run rẩy đứng yên không dám cử động dù tiến thêm một bước đến cạnh Lý Chiêu Hoàng.
Đì Đùng
Tiếng sấm rền vang ngập trời, ánh sáng lập lòe của từng đợt tia sét chớp tắt thi thoảng theo qua khung cửa sổ rọi vào trong điện. Xung quanh tối đen như mực khó mà phân biệt hoặc nhận biết được là có người đi vào hay không, một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm chạy vào lẫn trong đó là những giọng nói cao vút của đám thái giám.
"Hoàng thượng người không sao chứ!". Những tên thái giám nhanh chân nhanh tay chạy tới cạnh Trần Cảnh vây lấy hắn ở giữa, kẻ hỏi đông người hỏi tây, là muốn coi hắn có sao hay không. Biết là có người nên hắn cũng giảm bớt sợ hãi, cố gắng điềm tĩnh trở lại, lúc này hắn mới chợt nhớ tới Lý Chiêu Hoàng vẫn còn ngã nằm dưới đất. "Các ngươi mau tới đỡ lấy Chiêu Hoàng, cẩn thận đừng đụng phải nàng".
Đám thái giám theo lệnh mò mẫm trong bóng tối tìm kiếm Lý Chiêu Hoàng cuối cùng cũng đỡ được nàng từ dưới đất đứng lên, đưa nàng tới gần chỗ của Trần Cảnh. Lý Chiêu Hoàng nàng sợ nhất là bóng tối, nàng sợ hãi khi đứng trong đó, nàng không biết sẽ có thứ gì nhảy ra từ trong màn đêm hung tợn vồ lấy nàng. Mỗi khi như vậy hô hấp của nàng đều trở nên ngưng trệ nặng nề như có thứ gì đó đè lên lồng ngực của mình, chỉ có thể bất động, bị giam cầm trong bóng đen đáng sợ kia.
Đinh
Cái gì! Là tiếng động gì vậy!
"Trần Mao! Ngươi đi xem thử vừa rồi là tiếng của vật gì! Mau lên! Các ngươi còn không mau đi thắp đèn!", Trần Cảnh run rẩy, giọng nói ngập ngừng ban lệnh. Thái giám tên Trần Mao vừa nghe lệnh đã mò mẫm đi về phía trước kiểm tra, những tên còn lại đều chạy đi lấy dầu để thắp đèn.
Ngoài tiếng mưa rơi nặng hạt và tiếng bước chân lộp bộp của Trần Mao thì xung quanh đều là một sự im lặng bao trùm. Vừa rồi hình như có tiếng của sắt rơi xuống, nhưng tại sao trong điện lại có sắt được, hơn nữa bốn bề đều tối đen như mực đâu thể có người tự nhiên lại có thể nhìn thấy đường mà vào trong điện?. Trần Cảnh vốn yếu vía nên vừa rồi cũng đã đủ khiến hắn phải sợ bay hết vài hồn phách, hắn thở nặng nhọc vuốt vuốt lồng ngực, miệng thì vẫn không ngừng niệm kinh.
Đì đùng
Lại một đạo sấm rền trời vang lên.
Hình như còn có tiếng của vật sắt rơi.
"Lũ vô dụng, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thắp đèn!", Trần Cảnh nghiến răng, bị hù dọa một lần đã khiến hắn bực bội, thái giám được sai đi thắp đèn đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu càng khiến hắn thêm tức giận. Trần Cảnh bực dọc đến nỗi đứng cũng không yên, gần như hắn muốn lặp tức lao ra khỏi cái chỗ quỷ quái này, Lãnh cung đúng là Lãnh cung. Đột nhiên Trần Cảnh cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, có từng đợt khí lạnh phả thẳng vào sau gáy của hắn. Trần Cảnh bất động, hình như có ai đó đang ở đằng sau đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn nuốt khan một ngụm, từ từ quay đầu lại.
Đì đùng
Khi Trần Cảnh nhìn thấy thứ ở sau lưng mình, hắn gần như muốn ngất xỉu ngay lặp tức. Trước mặt Trần Cảnh là một gương mặt trắng toát không hề có đầy đủ ngũ quan, chỉ có một con mắt mở to với đồng tử đỏ như máu đang nhìn thẳng vào hắn, một đường rãnh nhỏ như miệng từ từ nhếch lên tạo thành nụ cười kéo đến tận hai mang tai. Ngoại trừ gương mặt ra, còn lại toàn thân của hắn đều hòa vào màu đen của khoảng không, toàn thân của hắn ướt sũng, có những giọt nước nhỏ xuống sàn đá hoa cương tạo nên những âm thanh rùng rợn. Gương mặt của hắn giống như một chiếc mặt nạ trắng kinh hoàng được treo lơ lửng. Khi Trần Cảnh vừa mới quay đầu lại, gương mặt kia chỉ cách chóp mũi của hắn ba tất. Bóng người kia hai chân đang đu trên xà ngang chổng ngược người xuống, gương mặt kinh hoàng của hắn ngang tầm với mặt của Trần Cảnh.
"Có quỷ!!! Có quỷ a!!! Cứu mạng!!! Cứu mạng!! Hoàng thúc cứu mạng!!!", Trần Cảnh ngã ngồi xuống đất, hắn lảo đảo vừa đi vừa bò ra khỏi Lãnh cung, hét lên như điên như dại.
Lý Chiêu Hoàng cũng bị tiếng la hét kinh hoàng kéo trở lại nhận thức, chỉ vừa mới đây thôi Trần Cảnh còn hung hăng tát nàng một cái, tại sao bây giờ lại la hét như điên dại thế kia? Hình như Trần Cảnh vừa nói là có quỷ? Lý Chiêu Hoàng bất giác nhìn về phía bên kia, bóng người kia từ trên xà ngang lộn một vòng nhảy xuống. Hắn chầm chậm khụy xuống nhặt những chiếc vòng nhỏ bằng sắt rơi vãi trên đất, nước mưa trên người hắn chảy xuống tạo thành một vũng nước ngay chỗ hắn đang ngồi. Lý Chiêu Hoàng kinh hoàng ngã ngồi xuống đất, cố gắng lết về phía sau, hai mắt không dời khỏi bóng đen kia. Bóng người kia từ từ đứng dậy, bước đi về phía cửa lớn. Bỗng hắn dừng lại trước mặt nàng, hắn quay đầu, một bên mắt đỏ như máu không hề lay động nhìn nàng chằm chằm. Rồi đột nhiên hắn lại quay đi, từng bước từng bước chầm chậm tiến về phía cửa, tiếng giày của hắn nện lộp cộp lộp cộp, mỗi bước đều để lại vệt nước đục màu. Bóng dáng của hắn đi ra khỏi cửa son đỏ nặng trịch rồi mất hút vào màn mưa thăm thẳm dày đặc.
------Hết Chương 29------