Cảm xúc của Tề Tiểu Khả lúc này chính là bất ngờ xen lẫn sự kinh ngạc. Thì ra hôm nay chính là sinh nhật của nàng, vậy mà bản thân lại không hề nhớ đến. Cô thầm mắng chửi bản thân mình đầu đất, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên mất. Dường như đã có ý định gì đó ở trong đầu, cô quay sang thì thầm vào tai tiểu Phương tử, sau đó cả hai cùng cười rất hào hứng, rồi cô cũng vui vẻ quay lưng chạy đi mất.

Thoáng chốc ngày đã trôi qua, màn đêm lại dần hạ xuống phủ lấy khắp ngõ ngách trong hoàng cung rộng lớn, hoa lệ. Nơi Lãnh cung vẫn một không gian tĩnh mịch, chỗ ánh sáng lờ mờ được thắp bằng vài chiếc đèn giữa sân điện, Lý Chiêu Hoàng đang ngồi bên bàn đá dưới tán cây mai anh đào, ba ngàn thanh ti rũ xuống che đi bờ vai nhỏ nhắn, mảnh mai, đôi tay ngọc ngà thon thả lướt đi trên dây đàn vô cùng mềm mại, tư thái thong dong không nhiễm bụi trần. Gương mặt kinh diễm phản phất nét u buồn bi thương hoà với cánh hoa mai anh đào rơi xuống tạo nên một bức hoạ tuyệt đẹp nhưng cũng ưu thương.

Tiếng đàn văng vẳng nơi sân điện, vài cánh mai anh đào rơi xuống bàn đá, những giọt nước mắt nhỏ giọt vương lại nơi dây đàn mỏng manh, buồn bã đến thê lương. Giữa không gian tịch mịch tĩnh lặng, Lý Chiêu Hoàng đã đau lòng bật khóc.

Không biết nàng đã khóc bao lâu, cho đến khi ở bên cạnh vang lên giọng nói của tiểu cung nữ, những cảm xúc kích động kia đã được kìm nén trở lại.

"Công chúa, người...có định...đi dự thiết yến không?". Một câu hỏi vô cùng dè dặt.

Lý Chiêu Hoàng chật vật lau đi những giọt lệ còn vương lại trên mặt, từ tốn đáp lại, "Có lẽ...ta sẽ đến".

"Có nên không?".

Không có câu trả lời, chỉ có một cái gật đầu hồi âm.

"Nếu người không muốn có thể không đi mà. Người cần gì phải ép buộc bản thân mình đi đến nơi đau lòng kia!". Tiểu cung nữ Tuyên Thảo vô cùng xót xa cho chủ nhân của mình, hà cớ gì không muốn nhưng vẫn gắng gượng chứ.

Trái ngược với sự xót xa của tiểu cô nương trước mặt, Lý Chiêu Hoàng chỉ dịu dàng mỉm cười, "Ta sẽ đi. Đã lâu người ấy không đến đây rồi, bổn cung muốn nhìn thấy chàng".

Tuyên Thảo chỉ có thể thở dài trong lòng, công chúa của nàng vẫn là cứng đầu như vậy, vẫn đi đến nơi đó chỉ với mong muốn nhỏ nhoi được nhìn thấy ái nhân của nàng. Hoàng thượng từ hôm kinh sợ tháo chạy khỏi Lãnh cung kia thì đã rất lâu rồi không có đến đây, khoảng thời gian đó đêm nào chủ tử của nàng cũng đứng bên cửa chờ đợi bóng hình của Hoàng thượng, nhưng cuối cùng sẽ ôm nỗi thất vọng trở vào. Đã từng rất nhiều lần nàng lên tiếng khuyên ngăn chủ tử không nên đợi nữa, Hoàng thượng sẽ không đến đâu, lúc đó chủ tử của nàng sẽ thất thần hồi lâu sau đó cúi đầu trở vào lại tẩm điện. Việc này cứ lặp đi lặp lại mỗi đêm, đến nỗi nó gần như đã trở thành một vòng lập. Tuyên Thảo hoàn toàn không biết Hoàng thượng khi thấy bộ dạng bây giờ của công chúa thì sẽ có cảm giác gì, riêng nàng thì vô cùng đau lòng thương xót cho chủ tử, chủ tử của nàng thân phận cao quý, từ nhỏ đã được Tiên hoàng chiều chuộng yêu thương đáng lẽ ra không nên chịu những sự ưu thương như hiện tại.

Cát Vũ đài càng về đêm càng tăng thêm sự náo nhiệt. Lồng đèn đỏ được thắp lên, tiếng nhạc cũng được tấu, cả không gian trở nên lộng lẫy hoa lệ. Từ phía cửa là lượng người nối tiếp nhau đi vào, trên mặt ai nấy đều tươi cười vui vẻ. Bọn họ đều là các đại thần tam phẩm, chức cao quyền trọng. Ngoài ra bọn họ ai ai cũng dẫn theo gia quyến, đông không gì bằng, nhan sắc của những vị phu nhân đó thì không cần bàn tới, ai cũng xinh đẹp như hoa, không thì cũng thướt tha ưa nhìn. Khắp nơi toả ra mùi son phấn nồng nặc gắt mũi, chính là từ đám oanh oanh yến yến kia. Bọn họ được thái giám dẫn đến chỗ đã xếp sẵn, vừa ngồi xuống thì ngay lập tức, cảm đám người nhốn nháo trò chuyện cười nói, vô cùng thiếu sự ôn nhã như trong tưởng tượng.

Chỗ ngồi cũng được ấn định rất rõ ràng theo quy chuẩn. Phía trên bậc tam cấp là long phượng ỷ của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. Xuống dưới là dãy bàn xếp dọc theo hai bên, bên trái phi tần ngồi ở trên, quan lại ở dưới. Đằng sau dãy bàn dọc đầu tiên sẽ được xếp thêm hai dãy bàn y hệt như vậy. Hoàng tử công chúa ở dãy bàn thứ hai, còn lại dãy bàn cuối là của các vị phu nhân và gia quyến của đại thần. Bên phải cũng tương tự như vậy nhưng chỉ thay đổi một chút là dành cho đoàn người sứ thần của Ngột Lương Hợp Thai.

Vào đúng đầu giờ Dậu*, bên trong sân điện Cát Vũ đài đã chật kín người. Bên trên chỗ ngồi dành cho hoàng đế Trần Cảnh và Lý Oanh đã có mặt, những thuộc hạ của đoàn đi sứ cũng sớm đông đủ vào chỗ ngồi, nhưng tuyệt nhiên không thấy kẻ quan trọng của hôm nay, Ngột Lương Hợp Thai cùng vị công chúa tôn quý kia.

Trần Cảnh sắc mặt thay đổi, hắn đang tức tối. Hắn thân là hoàng đế một nước nhưng những buổi lễ như thế này cũng chẳng dám tới trễ, thậm chí còn đến sớm hơi vài khắc, vậy mà tên Ngột Lương Hợp Thai kia chỉ là một tên sứ thần đến cầu xin nghị hoà mà đến bây giờ vẫn không hề thấy mặt, bắt hoàng đế một nước như hắn phải ngồi đợi. Trên trán Trần Cảnh nổi lên vài đường hắc tuyến, sắc mặt ngày một đen hơn. Lý Oanh ở bên cạnh chỉ có thể ân cần vỗ về khuyên nhủ hoàng đế phu quân.

Một khắc sau Ngột Lương Hợp Thai mới xuất hiện, theo sau là vị công chúa tôn quý kia. Ngột Lương hiên ngang đi đến phía trước bậc tam cấp chấp tay thi lễ với Trần Cảnh, giọng điệu mang theo vài tia châm chọc, khinh khỉnh, "Tham kiến Đại Nam hoàng đế".

"Ngột Lương tướng soái không cần đa lễ, mời ngồi!". Trần Cảnh dĩ nhiên biết được Ngột Lương có ý xem thường mình nên ở trước mặt nhiều người như vậy mà chỉ chấp tay thi lễ chứ không hạ quỳ hành lễ tham bái, nhưng Trần Cảnh cũng không dám đôi co với hắn, tốt nhất là qua loa cho xong được rồi.

Ngột Lương nhếch môi cười khuẩy rồi tránh sang một bên, đưa tay làm hành động giới thiệu, "Đây là A Lạc Hải Biệt Cát công chúa, hoàng nhị nữ của đại Hãn chúng tôi!". Thái độ lúc này của Ngột Lương vô cùng cung kính, thậm chí trước khi giới thiệu vai vế của vị công chúa kia thì hắn còn khom người cúi mặt đối với cô ta. Xem ra Ngột Lương Hợp Thai đối với vị công chúa kia là vô cùng kính trọng. Để một người kiêu ngạo như Ngột Lương có thể tỏ ra như vậy, chắc chắn cô ta có địa vị không hề đơn giản ở thiên triều.

Trần Cảnh hơi cúi đầu vẻ chào hỏi, bên dưới A Lạt Hải Biệt Cát công chúa hai tay chấp trước ngực khom người đáp lại, nàng tuyệt nhiên không nói lời nào.

"Trẫm nghe nói A Lạt công chúa vốn là nghĩa nữ người Hán của Khả Hãn, vậy không biết công chúa có danh xưng Hán tự hay không?".

Ngột Lương cười khinh khỉnh, "Bản soái xin được thất lễ, câu nói vừa nãy của Đại Nam hoàng đế tỏ ý khinh miệt đại Hãn của chúng tôi!".

Trần Cảnh lập tức thất kinh, không biết từ khi nào đã đổ mồ hôi lạnh, khẽ nuốt khan một cái, cười hỏi, "Không biết vừa rồi Trẫm đã nói câu gì làm phật lòng tướng soái!?".

Ngột Lương hướng ánh mắt kiên định về phía Trần Cảnh, còn mang theo vài tia tiếu ý. "Công chúa của chúng tôi tuy là người Hán, nhưng được đích thân Vương hậu nuôi dưỡng từ nhỏ. Đại Hãn vô cùng thương yêu công chúa, xem người như là con gái đã từ lâu. Nên vừa rồi Đại Nam hoàng đế nói công chúa là nghĩa nữ như vậy không phải là có ý xem thường đại Hãn chúng tôi hay sao?!".

Tất cả các đại thần đều tức giận muốn đứng dậy mắng Ngột Lương hỗn xược nhưng trong lòng có một nỗi sợ đối với hắn nên không ai dám đứng lên, không khí vì vậy cũng trở nên căng thẳng hơn.

"T-trẫm không phải c-có...". Trần Cảnh nói chuyện lấp bấp muốn giải thích, không đợi hắn nói xong thì bên kia vị công chúa đã cướp lời hắn.

"Hoàng thượng không cần phải lo lắng như vậy, Ngột tướng lĩnh chỉ muốn đùa với người mà thôi". Giọng nói vang lên đều đều, ngọt như mật hoa. Từ khi bước vào đến giờ nàng luôn đeo một chiếc diện sa che đi gương mặt mình.

Trần Cảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội cười cười nói lời qua loa. Sau đó ai trở lại chỗ người nấy, bắt đầu yến tiệc. Không khí trở lại náo nhiệt như ban đầu.

Nhạc trống nổi lên, trên vũ đài ca kỹ đang hiến vũ, tiếng cười nói bao trùm cả sân điện Cát Vũ đài to lớn. Rồi đột nhiên mọi thứ ngưng bặt, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa lớn. Một nữ nhân bước vào sân điện, nàng ngẩn cao đầu, chầm chậm đi đến trước bậc tam cấp, khụy gối hành lễ.

"Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, vạn phúc kim an!".

Sự có mặt của nữ nhân khiến cho những vị đại thần và gia quyến xôn xao cả lên, bên kia đoàn người của sứ giả cũng nhốn nháo vì không hiểu có chuyện gì. Riêng về Ngột Lương Hợp Thai thì từ khi nữ nhân bước vào, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người nàng một khắc. A Lạt công chúa cũng phải bất ngờ. Biểu hiện của mọi người trở nên như vậy là vì nhan sắc của nữ nhân kia. Gương mặt điểm trang xinh đẹp động lòng người, bế nguyệt tu hoa, điên đảo tâm hồn, thật sự là đẹp đến lây động lòng người. Bộ lam y vận trên người càng làm nổi bật lên vẻ đẹp kinh diễm của nữ nhân. Nữ nhân đang khụy gối ở kia điểm trang nhẹ nhàng, một thân cẩm phục đơn giản mà chính sự đơn giản đó khiến cho nét đẹp của nàng trở nên kinh hồng nhất diện, tựa như mẫu đơn nở hoa, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác xa xăm, khó gần.

Phải, nữ nhân đang khụy gối ở kia, chính là Lý Chiêu Hoàng.

Ngay cả Trần Cảnh cũng ngỡ ngàng, hai mắt mở lớn kinh ngạc, nhìn chằm chằm xuống Lý Chiêu Hoàng. Hắn không ngờ nàng sẽ đến đây, lại còn trông bộ dạng kinh diễm như vậy.

"Ch-Chiêu Hoàng...!". Trần Cảnh rời khỏi long ỷ vội vàng bước xuống đỡ lấy Lý Chiêu Hoàng đang khụy gối, đỡ nàng đứng dậy. "Sao, sao nàng lại đến đây?!".

Lý Chiêu Hoàng ngẩn đầu lên, đáp lại Trần Cảnh bằng một nụ cười kiều diễm, "Nghe nói Hoàng thượng thiết yến bàn việc nghị hoà, đây là chuyện lớn, dĩ nhiên thần thiếp phải đến".

Trần Cảnh cứ nhìn chằm chằm Lý Chiêu Hoàng, ánh mắt hắn toát lên sự vui vẻ, lại thêm vài phần dục niệm. Trần Cảnh nắm lấy tay của nàng, dịu dàng nhu, "Nàng hết giận trẫm rồi?". Lý Chiêu Hoàng nhìn lướt qua đôi mắt âm trầm của hắn rồi hơi cúi đầu xuống, "Thần thiếp chưa bao giờ giận Hoàng thượng".

Trần Cảnh cười lớn, "Được, ban toạ!". Nói rồi hắn quay lưng trở lại long ỷ. Bên kia cung nữ cũng đã bày xong chỗ cho nàng, nàng từ tốn đi đến ngồi xuống chỗ của mình. Mọi người vẫn còn chưa hết sự ngỡ ngàng, nhất là các đại thần. Bọn họ đại đa số đều chỉ mới ở dưới tuổi ba mươi, vì vậy không ít trong số họ nổi lên tư niệm muốn chiếm lấy vị Chiêu Thánh công chúa kia. Cho nên đến khi Lý Chiêu Hoàng đã an vị thì bọn họ vẫn không rời mắt khỏi nàng, kể cả Trần Cảnh. Và trong số những nam nhân đang hướng mắt dõi theo Lý Chiêu Hoàng, có một kẻ gan to bằng trời.

-----Hết Chương 38-----

*Giờ Dậu: 17h - 19h

*A Lạt Hải Biệt Cát: Con gái của Thiết Mộc Chân. (Vì tên mông cổ rất khó tìm nên ta mượn tạm thay đổi tiểu sử một chút, đổi thành con của Mông Kha, chắt của Thiết Mộc Chân).

Tác giả: Một lần chơi lớn xem mọi người có trầm trồ, Chiêu Hoàng của ta aaa. Đoán xem A Lạt Hải Biệt Cát công chúa là ai nào? Chút gợi ý, người này chúng ta quen đó nha~~

❀ Lý Chiêu Hoàng ❀|(Đồng Lệ Á )❀

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện