Hoa Ngu im lặng một lúc, đột nhiên cười nói:

" Mấy việc đó cũng không liên quan đến Quý phi nương nương, nô gia tự nhiên hiểu rõ. "

Thi Sầm thấy nàng không hề có ý khó chịu, trong lòng cũng tăng vài phần tò mò. Trước khi hắn tiến cung cũng nghe ít nhiều về Hoa Ngu. Thủ đoạn độc ác, dầu muối không ăn. Nếu không có ai lại đi cưỡng ép quần thần xem chém đầu, tính cách quái dị không cho ai mặt mũi? Nhưng xem ra, lời đồn không phải lúc nào cũng đúng.

" Chỉ là không biết hôm nay nương nương và đại nhân gọi nô gia tới đây, là muốn phân phó chuyện gì? " Nàng nhẹ giọng hỏi.

Thi Sầm nghe vậy, có chút trầm ngâm. Hắn không phải dạng người quanh co lòng vòng gì, nhưng vì hạnh phúc của muội muội, không thể không...

" Công công hầu hạ bên người Hoàng thượng, so với bất cứ ai khác thì hiểu Hoàng thượng hơn, hiện nay Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, triều chính bận rộn là phải, chẳng qua... "

Nói đến đây, vẻ mặt của Thi Sầm có chút kỳ lạ, tựa như xấu hổ, không được tự nhiên.

Hoa Ngu không khỏi nhướn mày.

" Nhưng cũng không thể vì vậy mà mặc kệ thân mình được! " Thi Nhược Vân bên cạnh cũng sốt ruột, bổ sung thêm một câu.

" Lâu như vậy Hoàng thượng còn chưa nghỉ ngơi tốt được một lần, càng... càng chưa từng bước vào hậu cung nửa bước, vậy nên vấn đề hoàng tự có phần khó khăn. "

Thi Nhược Vân cố gắng nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Lúc Thi gia không yên ổn, Thi Nhược Vân được Thi Sầm bảo hộ rất kỹ. Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, bảo nàng nói mấy lời này thật sự là làm khó nàng rồi.

Hoa Ngu ngẩn tò te. Đừng nói hôm nay hai huynh muội này gọi nàng đến là quan tâm việc Chu Lăng Thần có ngủ với nữ nhân không đấy nhá?

Nàng không khỏi liếc nhìn Thi Sầm một cái, khóe môi run run, da mặt có chút đau nhức.

Bây giờ thì nên dùng từ ngữ nào để đánh giá hắn đây? A đúng rồi, người tốt, chính trực!

Ha ha...

" Bổn cung cũng không muốn làm khó công công. " Thi Nhược Vân thấy biểu tình cổ quái của Hoa Ngu, vội vàng giải thích.

" Chỉ là công công biết rõ, bản thân Hoàng thượng đối với việc nam nữ không để ý, hồi còn ở Ký Châu cũng không bước nửa bước vào hậu viện, chẳng qua, nay khác xưa rồi. "

Lúc trước Thi Nhược Vân cảm thấy Chu Lăng Thần lãnh đạm là do hai chân tàn tật nên mới không thích xuất hiện trong hậu viện nữ tử. Nhưng chỉ cần trong hậu viện của hắn, có ai lại không khuynh tâm, nàng căn bản không để ý mấy chuyện này.

Hiện giờ chân Chu Lăng Thần đã khỏi, hắn cũng đã làm Hoàng thượng, dù sao việc sủng hạnh cũng là nên làm... Nhưng sao lại lãnh đạm hơn cả lúc trước?!

Lưu Hành đứng ở bên ngoài nghe thiếu chút nữa quỳ xuống lạy Thi Nhược Vân. Vị Quý Phi nương nương này đúng là tài tuyệt thật a! Cư nhiên trước mặt hai nam tử nói đến chuyện này. Tuy rằng hai người kia, một người là bằng hữu của Hoàng thượng, một người là nô tài hầu hạ Hoàng thượng,...

Hắn không dám nhìn vẻ mặt của Hoàng thượng a!

Tâm hồn lên xuống liên tục, Lưu Hành chợt nghe người bên cạnh cười lạnh. Trong lòng hắn run lên, len lén nhìn Chu Lăng Thần một chút.

Chu Lăng Thần không tức giận như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại lại nheo mắt, không biết nghĩ cái gì.

Đôi mắt đen kia, âm trầm đến đáng sợ.

" Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, chính sự đọng lại quá nhiều cho nên mới vô tâm với việc này. " Hoa Ngu nghẹn nửa ngày, khó khăn lắm mới phun ra một câu.

Update: 27/2/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện