" Nga? " Giang Tố Vân thấy thế, cười nói: " Không biết Hoa công công còn có cao kiến gì? "

" Xì, hắn còn có thể có cao kiến gì, một tên thái giám đi hầu hạ người khác, chẳng lẽ sẽ hiểu âm luật? "

" Đúng đấy! Đây rõ ràng là không biết còn tỏ ra am hiểu! "

" Hừ... Bé bé cái mồm thôi, người ta chính là Đại thống lĩnh Điện Tiền Tư vô cùng ghê gớm đấy! "

Xung quanh lại bắt đầu xì xào nghị luận, âm thanh tuy bé nhưng Hoa Ngu vẫn nghe rõ mồn một. Nàng cong môi, nhìn tất cả mọi người một lượt, phớt lờ ánh mắt chế diễu kia, nhẹ giọng nói:

" Nô gia khen đâu phải là Giang cô nương, mà là cây đàn này. "

Nàng vừa dứt lời, đám đông cũng im lặng theo.

" Cây cầm này có gì đặc biệt? Ta thấy đây chỉ là một huyền cầm bình thường, còn quá đơn giản nữa cơ. " Lương Nguy Chi đứng bên bị ánh mắt của đám người xung quanh làm cho không thoải mái. Đâu ngờ Hoa Ngu lại đáp trả khiến hắn kinh ngạc nhìn nàng.

Ở trong lòng Lương Nguy Chi, Hoa Ngu tuy rằng là "chủ tử" của hắn, nhưng hắn cũng rõ xuất thân và chuyện trước đây của Hoa Ngu.

Không có khả năng Hoa Ngu hiểu âm luật!

" Là sao thế hả? " Dung Triệt đối với cầm cũng là dốt đặc, về âm luật lại càng mù tịt, thành ra lại phải quay sang hỏi Bạch Ngọc Hằng.

Trong số bọn họ, Bạch Ngọc Hằng là người hiểu rõ mấy thứ này nhất. Dù sao người ta cũng là đại tài tử mà!

" Cầm kia... là danh cầm thiên cổ. " Đôi mắt thâm sâu của Bạch Ngọc Hằng chớp một cái. Kỳ thật cây cầm này của Giang Tố Vân nếu không phải có một lần hắn vô thức nhìn thấy tên người khắc trên cầm thì có khi hắn cũng không phát hiện ra điều khác biệt!

Nhưng khiến hắn ngạc nhiên hơn là, một thái giám như Hoa Ngu cư nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra cây cầm này.

" Hắn còn hiểu cầm!? " Bên phía Mạc Tử Huân cũng kinh ngạc, hắn nhìn Chu Lăng Thần rồi thấp giọng:

" Bạch Ngọc Hằng này vô cùng cao ngạo, lời hắn nói tất nhiên là chính xác, nhưng Hoa Ngu chỉ là một thái giám... "

" Lạch cạch! " Mạc Tử Huân còn chưa nói xong, một chung trà đã phi thẳng vào mặt hắn. Hắn lập tức ngậm miệng, đối diện với thần sắc vô biểu tình của Lương Húc.

" Đến chân của Hoàng thượng hắn còn chữa khỏi. " Sắc mặt Lương Húc nhàn nhạt, đến mí mắt còn chẳng buồn nâng.

Mà Mạc Tử Huân sau khi nghe câu này, vẻ mặt cũng thay đổi. Đúng rồi a! Danh y khắp thiên hạ tụ tập lại còn không chữa được, Hoa Ngu vừa ra tay liền khỏi!

Tính ra, "hắn" nhận ra danh cầm thiên cổ cũng chả có gì là lạ.

Còn Chu Lăng Thần thì rũ mắt xuống, cười đến tà mị.

Hoa Ngu, quả thực rất khác. Một người có y thuật đỉnh cao như vậy khi vừa đến cạnh hắn lại dùng một loại độc liếc mắt cũng có thể nhìn ra. Hạc Đỉnh Hồng tìm bừa một nhà thuốc cũng có.

Việc này có chút ý tứ...

Trừ phi, ngay từ đầu Hoa Ngu đã muốn tiếp cận của hắn, Hạc Đỉnh Hồng chẳng qua chỉ là một kỹ xảo? Mặc kệ "hắn" có ý định gì, hiện giờ "hắn" đã nằm trong bàn tay hắn. Chu Lăng Thần hiểu rõ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay.

Update: 7/4/2020

*le: tui cày cố cả đêm hôm qua để vẽ phác thảo =))) sáng nay lại thấy thiếu thiếu, ngồi vẽ lại mới dở hơi chứ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện