Dù cho điều Hoa Ngu vừa nói đều là sự thật, Giang Tố Vân tuyệt đối sẽ không thừa nhận! Nếu để người khác biết được điểm đặc biệt của cây huyền cầm này, tài danh của nàng, chẳng phải sẽ bị hủy trong một sớm!?
Lúc trước Chu Duệ đưa cầm cho nàng, chẳng qua bởi vì tiếng cầm khác lạ, dù là người không hiểu âm luật, nghe thôi cũng cảm thấy dễ nghe!
" Nguyệt đại sư là tiền bối, thành tựu của người, ta dù thúc ngựa nỗ lực cả đời cũng không bắt kịp. "
Giang Tố Vân cười cười, cố gắng trấn định nhìn Hoa Ngu, nhẹ giọng nói:
" Chỉ là Hoa công công nói cầm của ta là do Nguyệt đại sư làm, thực sự là quá đề cao nó rồi! Cầm này, chẳng qua là một cây huyền cầm bình thường thôi. Nếu có chỗ bất thường, đại khái chỉ có thân cầm màu đen. "
Nói đến đây, trên mặt Giang Tố Vân ẩn ẩn châm chọc.
" Cũng không thể nói cầm nào màu đen cũng là Nguyệt Tâm cầm đi? "
Kể cả Hoa Ngu có cho người lên kiểm tra hai chữ "Nguyệt Tâm" trên mặt cầm đi chăng nữa, nàng chỉ cần nói cầm này là mô phỏng hình dạng của Nguyệt Tâm là được. Đằng nào thì vị Nguyệt đại sư kia cũng đã chết! Cây cầm này trông vô cùng tầm thường, nàng không thừa nhận, người chết cũng không thể đối chứng!
Hoa Ngu biết nhiều thì sao?
Nghĩ vậy, tâm trạng lơ lửng của Giang Tố Vân cũng hạ xuống.
Nhưng lúc này nàng ta mới chú ý tới, Hoa Ngu đột nhiên nở một nụ cười. Một nụ cười như có như không. Trong đôi mắt phượng kia, mang theo vài phần chắc chắn, giống như biết trước rằng nàng sẽ nói gì vậy.
Giang Tố Vân không khỏi bị động.
Bề ngoài vẫn cố trấn định.
Tóm lại Nguyệt đại sư đã chết, Hoa Ngu làm sao có thể chứng minh cây cầm này là Nguyệt Tâm!?
Nàng ta thực sự xem nhẹ Hoa Ngu rồi.
Hoa Ngu vẫn không nói lời nào, chỉ cười.
Nàng đột nhiên ngoắc tay, Đại Hiệp đứng phía sau vẫn luôn không nhúc nhích như một ngọn núi liền tiến lên.
" Công công. " Đại Hiệp đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng.
Hiện giờ Tứ Đại vẫn đi theo Hoa Ngu, Đại Hiệp làm thị vệ bên nàng, bởi vì Hoa Ngu thăng tiến mà hắn cũng lên theo không ít. Đối với vị Hoa công công này, Đại Hiệp càng thêm cung kính, mức độ cũng sắp ngang với Giang Hải.
" Đi. " Hoa Ngu nâng mắt, nhàn nhạt ra lệnh.
" Công công? " Chung quy Đại Hiệp không phải Giang Hải, nhất thời không hiểu nàng nói cái gì.
Hoa Ngu vẫn cười, cười đến tà mị, nói:
" Giang cô nương không tin mà phải không? Quên nói, ngoài dây đàn không thể cắt đứt ra, thân cầm còn cứng như kim cương huyền thiết. Ngươi lên cho Giang cô nương thấy đi. "
Đại Hiệp lập tức sáng tỏ.
Ra vậy, bảo hắn lấy đao chém.
" Vâng. " Đại Hiệp hiểu rõ, không chút do dự rút bội đao ra, thẳng tiến bước lên đài.
" Ngươi, ngươi... Ngươi muốn làm gì!? " Giang Tố Vân ở trên đài biến sắc, nghĩ đến lời đồn về Hoa Ngu trong mấy ngày nay, trong lòng không khỏi run lên. Đại Hiệp vừa đến, nàng ta liền đứng lên, lùi bước.
Update: 8/4/2020
*le: tính sì poi nhưng thôi =))) mất vui
Lúc trước Chu Duệ đưa cầm cho nàng, chẳng qua bởi vì tiếng cầm khác lạ, dù là người không hiểu âm luật, nghe thôi cũng cảm thấy dễ nghe!
" Nguyệt đại sư là tiền bối, thành tựu của người, ta dù thúc ngựa nỗ lực cả đời cũng không bắt kịp. "
Giang Tố Vân cười cười, cố gắng trấn định nhìn Hoa Ngu, nhẹ giọng nói:
" Chỉ là Hoa công công nói cầm của ta là do Nguyệt đại sư làm, thực sự là quá đề cao nó rồi! Cầm này, chẳng qua là một cây huyền cầm bình thường thôi. Nếu có chỗ bất thường, đại khái chỉ có thân cầm màu đen. "
Nói đến đây, trên mặt Giang Tố Vân ẩn ẩn châm chọc.
" Cũng không thể nói cầm nào màu đen cũng là Nguyệt Tâm cầm đi? "
Kể cả Hoa Ngu có cho người lên kiểm tra hai chữ "Nguyệt Tâm" trên mặt cầm đi chăng nữa, nàng chỉ cần nói cầm này là mô phỏng hình dạng của Nguyệt Tâm là được. Đằng nào thì vị Nguyệt đại sư kia cũng đã chết! Cây cầm này trông vô cùng tầm thường, nàng không thừa nhận, người chết cũng không thể đối chứng!
Hoa Ngu biết nhiều thì sao?
Nghĩ vậy, tâm trạng lơ lửng của Giang Tố Vân cũng hạ xuống.
Nhưng lúc này nàng ta mới chú ý tới, Hoa Ngu đột nhiên nở một nụ cười. Một nụ cười như có như không. Trong đôi mắt phượng kia, mang theo vài phần chắc chắn, giống như biết trước rằng nàng sẽ nói gì vậy.
Giang Tố Vân không khỏi bị động.
Bề ngoài vẫn cố trấn định.
Tóm lại Nguyệt đại sư đã chết, Hoa Ngu làm sao có thể chứng minh cây cầm này là Nguyệt Tâm!?
Nàng ta thực sự xem nhẹ Hoa Ngu rồi.
Hoa Ngu vẫn không nói lời nào, chỉ cười.
Nàng đột nhiên ngoắc tay, Đại Hiệp đứng phía sau vẫn luôn không nhúc nhích như một ngọn núi liền tiến lên.
" Công công. " Đại Hiệp đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng.
Hiện giờ Tứ Đại vẫn đi theo Hoa Ngu, Đại Hiệp làm thị vệ bên nàng, bởi vì Hoa Ngu thăng tiến mà hắn cũng lên theo không ít. Đối với vị Hoa công công này, Đại Hiệp càng thêm cung kính, mức độ cũng sắp ngang với Giang Hải.
" Đi. " Hoa Ngu nâng mắt, nhàn nhạt ra lệnh.
" Công công? " Chung quy Đại Hiệp không phải Giang Hải, nhất thời không hiểu nàng nói cái gì.
Hoa Ngu vẫn cười, cười đến tà mị, nói:
" Giang cô nương không tin mà phải không? Quên nói, ngoài dây đàn không thể cắt đứt ra, thân cầm còn cứng như kim cương huyền thiết. Ngươi lên cho Giang cô nương thấy đi. "
Đại Hiệp lập tức sáng tỏ.
Ra vậy, bảo hắn lấy đao chém.
" Vâng. " Đại Hiệp hiểu rõ, không chút do dự rút bội đao ra, thẳng tiến bước lên đài.
" Ngươi, ngươi... Ngươi muốn làm gì!? " Giang Tố Vân ở trên đài biến sắc, nghĩ đến lời đồn về Hoa Ngu trong mấy ngày nay, trong lòng không khỏi run lên. Đại Hiệp vừa đến, nàng ta liền đứng lên, lùi bước.
Update: 8/4/2020
*le: tính sì poi nhưng thôi =))) mất vui
Danh sách chương