Họa tiên tử là sự kiện long trọng, chẳng qua Đoan Bình quận chúa đến đây mới là chuyện lạ.

Hôm nay Mạc Thanh Ninh cũng ăn diện lộng lẫy, dung mạo nàng ta cũng không tồi, kế thừa toàn bộ ưu điểm của Đoan Bình quận vương và Vương phi. Ngay cả ca ca của nàng ta, Mạc Tử Huân cũng là một mỹ nam tử hiếm có khó tìm.

Tiếc rằng tính tình quá mức kiêu ngạo khiến người ta thích không nổi.

Đúng là Đoan Bình quận chúa ngồi đó, bất quá người lên tiếng không phải nàng ta, mà là vị nào đó đã lâu không thấy, Dương Thải Y.

Hoa Ngu hơi nheo mắt, từ khi nàng lên làm Đại thống lĩnh Điện Tiền Tư vẫn chưa từng gặp Dương Thải Y. Ai ngờ hôm nay đối phương cũng xuất hiện.

Mà xuất hiện là phải, Dương Thải Y chẳng phải rất thích vị Bạch công tử đại danh đỉnh đỉnh kia sao? " Nhìn cái gì mà nhìn!? " Dương Thải Y vô pháp vô thiên, chẳng sợ trong nhà có phụ thân Dương Hữu Học và biểu ca Chu Mặc Ngân vẫn luôn nhắc nhở không được gây hấn với Hoa Ngu.

Nàng ta trước nay vẫn cảm thấy, Hoa Ngu là hạng người hạ đẳng, thậm chí còn không bằng một kẻ tiện nô, cần gì phải quan tâm.

Nghĩ gì, đương nhiên sẽ làm nấy.

" Đi lên phá huyền cầm của người ta, kẻ bên cạnh tiện nhân thì biết cái gì, ai mà biết được hắn có thực sự phá hay không? Nói không chừng là dùng thủ đoạn gì đó! " Dương Thải Y khinh thường nói.

Tuy rằng nàng ta chán ghét Giang Tố Vân đoạt đi danh hiệu "tiên tử" của nàng ta, nhưng so ra, nàng ta càng hận Hoa Ngu hơn.

Trong suy nghĩ của Dương Thải Y, Hoa Ngu chẳng qua chỉ là một tên tiện nô, hiện giờ mới đắc thế được một chút đã muốn leo lên cành cao, cũng không xem lại bản thân là cái thá gì!

" Người là người của ngươi, tất cả chẳng phải đều do ngươi định ra sao!? Cái gì mà cổ cầm, bổn tiểu thư thấy, rõ ràng là tiện nhân thấp hèn nhà ngươi không nhận thức được âm luật! Chưa gặp qua cầm tốt bao giờ liền nói là danh cầm, nực cười, nói nhăng nói cuội! "

Dương Thải Y nói đến đây, cúi đầu, phỉ nhổ một tiếng:

" Phi! " Nàng ta hất cằm, dùng khóe mắt nhìn người, cực kỳ cao ngạo.

Nếu những người xung quanh chỉ nghi ngờ xì xào thì Dương Thải Y lại trực tiếp mắng thẳng vào mặt Hoa Ngu, thậm chí còn mắng đầy đủ từ trong ra ngoài, giống như một cước đạp Hoa Ngu xuống vũng bùn mà dẫm đạp.

Hoa Ngu chờ nàng ta nói xong, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

" Lời Dương tiểu thư nói cũng không phải không có lý."

" Đúng vậy, cho dù tận mắt nhìn thấy huyền cầm không hư hại, nhưng trước nay ta đâu được nghe nói về thứ huyền diệu như vậy! "

" Nói không chừng đúng như lời của Dương tiểu thư a! "

Có một đương nhiên sẽ có hai, chẳng mấy chốc đám đông đã thi nhau phụ họa.

Kỳ thật đám người này cũng hiểu rõ, đã tận mắt chứng kiến rồi, lý do của Dương Thải Y cũng có phần gượng ép. Bất quá, bọn hắn thà nguyện ý tin lời của Dương Thải Y. Không vì gì cả, những chuyện trước đây Hoa Ngu làm, còn có thái độ hống hách kia, nghe tên thôi đã thấy không thích. Hơn nữa dù Hoa Ngu có bò cao đến đâu cũng tứ cố vô thân, sao có thể bằng được thế lực thâm hậu của Dương gia ở kinh thành?

Nơi đấy là nhà thân mẫu của Đức thái phi nương nương, là cữu gia của Sở vương điện hạ, mà Dương Thải Y, còn là biểu muội của Sở vương đấy!

Quay đi quẩn lại, vẫn là hoàng thân quốc thích!

Update: 16/4/2020

*le:.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện