“Á… Sao ông… à không phụ thân lại đánh con chứ? Đau quá đi mất thôi!”

Hải Đường vừa la ó lên vừa than vản vì bị phụ thân cốc đầu, nét mặt nhăn nhó vì đau.

“Này ta nói cho con biết Hải Đường! Ta cũng đã cố gắng nài nỉ xin cho con thoát khỏi chỗ Tân Dã phố nhưng không được, cho nên con chấp nhận ở đó một tháng đi. Đấy là trừng phạt cho con vì dám coi trời bằng vung…”

Thừa tướng Đồ Tăng la mắng Hải Đường, nét mặt vừa bực vừa thương đứa con gái ương bướng ngang tàng của mình, chẳng hiểu sao tính tình nó lại thay đổi nhanh như vậy khi chỉ mới vào trong cung có vài ngày, mất đi đâu cái dáng vẻ ngọc ngà thùy mị nết na rồi.

“Trời ơi, sao số mình khổ thế này… Sao xuyên không, không trúng thân phận làm Hoàng Thái Hậu luôn đi cho rồi, để giờ phải chịu kiếp cung nữ lao dịch ở Tân Dã phố vậy trời… Trong khi mình là tiểu thư mà…” Hải Đường nghĩ thầm trong sự ậm ực bực mình nhưng cố kiềm nén, nét mặt mày nheo như con mèo vậy, than thân trách phận cho số phận bạc mệnh của mình.

Thừa tướng khẽ thở dài nặng nề, lắc đầu than: “Biết vậy, ta đã gả con cho Vương gia Tử Khuynh rồi… Cũng tại con cả đấy…”

“Sao tại con?” 

Hải Đường nâng giọng đáp lại với ánh mắt thắc mắc nhìn ông.

“Cái này đều do con hết cả đấy, cứ một mực đòi chọn hoàng thượng trong khi ta thấy Vương gia có thể cho con cuộc sống bình yên hơn là cái chốn hậu cung tranh đấu đó đấy.”

“Con có đòi hồi nào đâu? Ai thèm chọn gả cho cái tên hoàng thượng trẻ mặt lạnh như tảng đá kia chứ?... Phải người đẹp trai như Vương gia vừa gặp kia thì Ok liền…”

Hải Đường nhanh miệng đáp lại mà không biết mình đang vừa nói cái gì nữa, khiến cho thừa tướng và Ngọc Thố như ngơ người trố mắt nhìn nàng. Lúc này nàng mới tém tém lại, đưa tay bịt miệng cười gượng gạo, né tránh ánh mắt của họ thầm nói: “Mình vừa nói gì vậy trời…”

“Cái con bé này…”

“A… phụ thân à, sao cứ cốc đầu con hoài vậy, rồi con ngu ra thì sao…”

Hải Đường lại nhăn mặt cau có khi lại bị ông gõ vào đầu.

“Con ăn nói kiểu gì vậy hả Hả Đường?... Cái này là do con một mực nhất quyết đòi chọn hoàng thượng đấy, cũng chỉ vì cái mối tình đầu của con thôi…”

Ông đang cảm thấy bất lực với đứa con gái đột nhiên ăn nói chẳng ra đâu vào đâu thế này. Hải Đường chỉ biết im lặng không mở miệng nói thêm gì nữa vì những lời nàng nói ra đều hết sức khó hiểu đối với họ, vì dù sao thì cũng ở cái thời đại cổ này đầy rẫy những quy tắc và luật lệ hà khắc, nên nàng phải giữ mồm giữ miệng không khéo lại rước họa vào thân thì mệt, thôi thì nàng cứ trôi theo định mệnh sắp đặt đã an bài vậy.



Ngày hôm sau tại ở Tân Dã phố.

Tại khu vực giặt đồ, đây chính là nơi hành hạ khắc nghiệt nhất mà những cung nữ đắt tội không thể tránh khỏi và nàng là trường hợp ngoại lệ, khi đường đường là một tiểu thư đài cát sắp trở thành Hoàng Quí Phi thì giờ lại làm cung nữ chịu phạt ở đây.

Mỗi ngày đều có hàng trăm bộ y phục từ các cung điện đều đổ dồn về đây, giặt qua giặt lại không mà không hết, cứ hết đống này rồi có đóng khác chất chồng. Đám nữ quan canh gác xem chừng từng người một, ai lười biếng chậm chạp thì bị đánh tơi bời hoa lá và Hải Đường cũng không ngoại lệ.

“Nặng quá đi, hai bàn tay của mình đỏ tấy hết cả rồi, cứ kiểu này chắc nổi mấy cục chai sạn mất thôi… Cái thời này không có máy bơm hay ống nước dẫn này, hành xác con người ta cong lưng đi xách nước mệt như gì đấy…”

Hải Đường vừa đi vừa than thở với những bước chân nặng nề mệt nhọc, hai tay đều xách xô nước đầy để đem tới cho những cung nữ giặc đồ. Trên người nàng mặc bộ y phục của cung nữ đã bị nhăn nhún, tóc nàng búi gọn gàng.

“Hôm nay ta phải dạy cho ngươi một bài học để xem còn dám lười biếng nữa hay không?”

Ở giữa sân nơi phơi đồ, những người cung nữ ngưng làm việc tụ tập lại một chỗ để xem ma ma tổng quản trị tội một nàng cung nữ.

Nàng ta là Đằng Vân, chỉ vì bị say nắng ngồi nghỉ ngơi một tí đã bị mụ ta lôi ra để cho đám cung nữ không ưa gì nàng đánh cho một trận nhừ tử.

“Ô hô, một đáp ăn hiếp một người, như vậy mà chơi được sao…”

Hải Đường cảm thấy tức tối khi nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt hùn hụt ngọn lửa bùng cháy, nàng phải xả thân lấy lại công bằng cho nàng ấy, mặc dù chẳng quen biết gì, nhưng thấy như thế mà không cứu thì không được.

Nàng hạ một xô nước xuống còn một xô bưng lên xông tới đổ ào lên người đám cung nữ kia, nàng dựt lấy cái roi trong tay mụ ma ma tổng quản quất túi bụi vào mấy người đó theo bản năng đến tím tái mặt xanh không còn giọt máu.

Hải Đường vội chạy tới đỡ Đằng Vân đứng dậy nhíu mày nhìn nàng ta hỏi: “Cô không sao đấy chứ?... Mình mảy đầy rẫy vết thương rồi này…”

Ánh mắt long lanh rươm rướm những giọt nước mắt nhìn Hải Đường đầy sự đau đớn lẫn sợ hãi của Đằng Vân, tay run run vúi chặt lấy cánh tay Hải Đường, cổ họng như nghẹn đắng cố gắng nói: “Tiểu thư mau đi đi, mặc kệ tôi! Cô làm như vậy thì bọn họ cũng sẽ chẳng tha cho tôi đâu!”

“Làm vậy sao được? Cô cứ để đó, một mình tôi chấp hết đám người này, tôi không sợ đâu! Gì mà cả đám ăn hiếp một người, công bằng đâu ra… nếu vậy có cung quy làm cái quỷ gì chứ?”

Hải Đường nói giọng đầy ức chế, ra mặt tức tối lẫm sự phẫn nộ.

“Con ranh này, thật không biết trời cao đất dày là gì mà. Ngươi đừng nghĩ mình là con gái của đại thừa tướng mà ra vẻ, dám đắc tội với thánh thượng bị đầy tới đây thì cũng xem như làm đám cung nữ ở đây thôi. Ở đây ta là chủ, không biết tôn trọng, kính trên nhường dưới nghe lời ta thì có chết!”

Mụ ta lên giọng đầy vênh váo ra vẻ ta đây, với cái nhìn đầy như con cáo già đầy khó ưa.

Hải Đường chợt cong môi cười nhạt khi nghe mụ ta nói vậy, nàng bình tĩnh bình chân như vại thản nhiên đáp: “Bà nghĩ bà thì ai chết là chết sao? Bà là chủ nhưng chưa chắc mấy người ở đây xem bà là chủ nhé. Và đương nhiên tôi sẽ chẳng xem bà là chủ của tôi rồi, đến cả hoàng thượng còn chưa là gì cơ mà… Ở đây đều là con người với nhau chứ có phải súc vật đâu, con vật còn biết đau huống chi con người, vậy mà hở ngồi đặt mông chưa được một phút bị đánh cho không thấy mặt trời đâu luôn…”

“Câm mồm! Ngươi muốn chết sao?” Mụ ta quát tháo đầy tức giận như ngọn lửa sắp phun trào tới nơi rồi vậy khi nghe Hải Đường nói vậy.

“Hô hô… Ta đâu muốn chết, ta muốn sống là đằng khác… Vậy ta hỏi ngược lại bà nhé, bà có muốn chết không và đương nhiên là không, bà sợ chết là đằng khác… Tôi nói cho bà biết, hôm nay bà dám đụng một tóc của cô cung nữ tôi sẽ không để yên cho bà đâu…”

Từng câu từng chữ thốt ra từ Hải Đường đều đầy sự hạ huyết không một chút sợ hãi gì, ánh mắt sắc bén đầy quyết đoán.

“Được lắm, ngươi dám trả treo sao? Người đâu mau xử lý hai con ranh này cho ta!”

Mụ ta không thể kìm chế được cơn giữ khi bị nói vậy, mụ ta ra lệnh cho người tới bắt Hải Đường và Đằng Vân lại.

“Không được rồi, một hai kẻ mình còn đánh được chứ cả lũ như vậy thì tiêu chắc… Thôi giờ chỉ còn chạy là kế sách…”

Hải Đường nói thầm rồi nắm lấy tay Đằng Vân guồng chân chạy đi thật nhanh mà không biết mình đang chạy về hướng nào nữa.



Tại điện Phù Dung, nơi những loại hoa phù dung đua nhau khoe sắc. Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, sau khi giải quyết sau chính sự, Nguyên Ân thường đi tản bộ đến đây để nhớ lại những kí ức về mẫu hậu của mình.

“Bệ hạ!”

Một tiến gọi nhẹ nhàng vang lên của ai đó khiến Nguyên Ân dừng bước quay người lại nhìn, chàng lơ đãng nhìn đi chỗ khác một cách đâm chiêu rồi lại tiếp tục bước đi khi nhìn thấy Du Lan – Du chiêu nghi đúng đầu cung tần. Nét mặt chàng lãnh lùng chẳng thể hiện cảm xúc gì.

Nguyên Ân không thích gì Du Lan, nàng ta lớn tuổi hơn chàng cũng hai hay ba tuổi, là quận chúa họ hàng xa bị Thái hậu bắt lấy để giữ mối quan hệ giữa hai dòng tộc.

Dung mạo của Du Lam kiêu sa như giọt sương ban mai, với ánh mắt sáng long lanh có nét sắc sảo, đôi môi hồng cánh hoa lựu với giọng nói thanh thót. Hôm nay nàng ta mặc bộ y phục lụa đào màu hồng mềm mại thướt tha, viền cổ và tay thuê hình hồ điệp. Đi theo phía sau còn có hai cung nữ đi theo.

“Thần thiếp đến cung cấm tìm bệ hạ nhưng người lại đang tản bộ ở điện Phù Dung này.”

Nàng ta nhẹ giọng nói, mỉm cười ủy mị cố gắng để Nguyên Ân chú ý nhưng dường như chàng chẳng hề liếc mắt nhìn nàng ta lấy một lần.

Nguyên Ân trầm giọng đáp: “Tìm ta có chuyện gì?”

“Chỉ là, phía gia tộc thiếp mới đem một loại trà hoa cúc rất thơm và ngon, nếu người không chê thì tiện đường ghé sang điện Thanh Trì của thần thiếp để thưởng thức trà được không?”

“Suy cho cùng thì tỷ cũng chỉ muốn ta đến điện của tỷ thôi phải không? Cần gì phải nói vòng vèo đến vậy?”

Nguyên Ân buông một câu thẳng thừng như tát gáo nước lạnh vào mặt Du Lan vậy, chàng vẫn không quay sang nhìn nàng ta.

“Sao bệ hạ cứ gọi thần thiếp là tỷ hoài vậy? Ta không thích bệ hạ gọi thần thiếp như vậy, dù sao thì thần thiếp cũng là thê tử của người mà.”

Du Lan nói, tỏ ra giận hòn vu vơ.

Nguyên Ân không chần chừ gì đáp nhanh: “Gọi tỷ là cách để chúng ta giữ mối quan hệ tốt nhất rồi đấy. Chẳng phải tỷ lớn tuổi hơn ta sao. Hay để ta gọi tỷ là quận chúa để giữ đúng mẫu hệ cung quy?”

Nói rồi Nguyên Ân nhanh chân bước đi một cách lạnh nhạt khiến Du Lan cảm thấy vô cùng hụt hẫng và ậm ực trong lòng, dù có làm gì đế lấy lòng chàng đi chăng nữa cũng vô ích thôi.

“Mau đứng lại!”

Hải Đường cứ thế mà nắm lấy tay Đằng Vân chạy thụt mạng khi bọn người của mụ ma ma tổng quản đuổi theo. Nàng không biết mình đã chạy đến điện Phùng Dung, đúng lúc gặp ngay Nguyên Ân đang bước đi ở phía đằng trước kia.

“Ô hoàng thượng kìa… Chắc chắn những người thấy hắn kiểu gì cũng rút lui… cô đừng lo, có tôi rồi không sao đâu!”

Hải Đường nói, không còn cách nào khác nàng phóng thật nhanh tới chỗ Nguyên Ân, khiến chàng giật mình đứng khựng lại, giãn căng đôi đồng tử nhìn nàng. Đám người kia như chôn chân dưới đất vội quỳ xuống trước mặt chàng hành lễ:

“Bái kiến bệ hạ!”

Hải Đường hùng hổ lao tới đứng trước ngay mặt Nguyên Ân định gân cổ lên nói thì bị thanh kiếm của Hắc Sát kề ngay cổ, khiến nàng vội thụt lại, hơi thở hồng hộc.

Hắc Sát nhìn nàng lên tiếng đáp: “Tiểu thư quá đáng rồi đấy, sao thấy bệ hạ không hành lễ?”

“Giờ còn hành lễ cái nỗi gì chứ, bị bọn chúng rượt đuổi sắp chết tới nơi rồi, giờ ở còn suýt bị thành kiếm của anh, à không của ngươi làm cho đứt mạch cổ mà chết đấy…”

Hải Đường cãi lại một cách dõng dạc, trông thấy Nguyên Ân nàng coi như tự dẫn thân vào chỗ chết chứ đừng nói chi là lời cầu cứu, nhưng thôi thì nàng vẫn thử biết đâu gặp cơ may mặc dù không ưa gì tên hoàng thượng này.

Đang định lên tiếng thì Nguyên Ân đã cất giọng đáp trước: “Ngươi càng ngày càng không biết trời cao đất dày là gì rồi đấy.”

Hải Đường thở phắt một cái, đè nén sự khó chịu ấy xuống lựa lời giải thích:

“Vâng thưa bê hạ, sau đây hãy nghe ta giải thích. Chuyện là như này, bệ hạ nghĩ sao một đám người hùa vô đánh một người thừa sống thiếu chết đến như vậy, người thấy có công bằng không? Tôi vì cứu cô cung nữ này nên mới chạy trốn, bắt đắt thì bệ hạ nên tới cầu cứu thôi, họ thấy người thì không làm gì chúng tôi.”

“Ta nhớ ta ra lệnh cho ngươi tới đó chịu tội, còn chuyện gì xảy ra thì ta không quan tâm!”

Nói rồi Nguyên Ân quay người bỏ đi một cách phũ phàng, nét mặt lạnh tanh. Dường như chàng không muốn bận tâm đến mấy chuyện cỏn con như thế này.

“Này tên hoàng đế chết tiệt kia, ngươi nói vậy là sao chứ?”

“Thôi tiểu thư đừng nói nữa, không khéo lại đắt tội đấy!” Đằng Vân vội cản lại Hải Đường lại nhưng vô ích, nàng sẽ không khuất phục mà tìm lại công bằng cho được mới thôi.

“ Để cho ta nói, thật bức xúc mà. Thấy chết mà không cứu cứ để vậy cho mấy mụ nữ quan phù thủy kia đánh chết à… Làm hoàng đế phải anh minh minh bạch và đối xử công bằng chứ… Người gì đâu vô tình như vậy chứ? Nếu ở thời hiện đại thì người như bệ hạ đây chắc không tồn tại nổi trong xã hội đâu… Ngươi … Ô…”

Hải Đường như đứng đơ người khi bị Hắc Sát chĩa thẳng mũi kiếm về phía khiến tim nàng như nhói lên tức thời vì hoảng hốt, mặc dù sợ chết thật nhưng nàng vẫn tỏ ra cứng rắn trước mọi hoàn cảnh. Kiểu này thì nàng lại chuốc họa vào thân nữa rồi.

“Tiểu thư vừa nói ai chết tiệc vậy? Tiểu thư có biết người đứng trước mặt mình là ai không? Nếu không hối lỗi coi chừng cái mạng của tiểu thư không còn đâu.”

Hắc Sát nói giọng đều đều, nhấn mạnh từng chữ như ám chỉ.

Nguyên Ân quay người lại nhìn Hải Đường với ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao đến đáng sợ, khiến nàng cảm thấy rùng mình mà e dè. Có vẻ như lời nói bồng bột thiếu suy nghĩ của nàng đã vô tình châm ngòi thuốc nổ cho cuộc chiến không hồi kết lần này.

“Ngươi vừa nói ta chết tiệt, ngươi thật sự muốn chết sao?”

Nguyên Ân gằn giọng nói pha sự giận dữ.

“Lại thêm một người nữa khi nói câu này… Trời ơi, người ta muốn sống mãnh liệt thế kia, ai mà muốn chết chứ? Việc mấy mụ nữ quan kia đối xử với họ như thế nào thì bệ hạ đi hỏi mọi người sẽ biết rõ. Những lời tôi nói là sự thật, tin hay không tùy người!”

Hải Đường bình thản đáp lại không một chút lo sợ gì, vô cùng ngang ngạnh.

“Chuyện đó không đến lượt ngươi. Ngươi…”

“Ôi mẹ ơi… Vương gia… Vương gia giúp tôi với!”

Hải Đường vội núp phía sau lưng Tử Khuynh khi ngài xuất hiện đúng lúc, ngài như vị thần cứu tinh của nàng vậy và cắt ngang lời của Nguyên Ân đang nói chưa hết câu. Nàng thập thò nhìn biểu hiện của Nguyên Ân như thế nào.

Tử Khuynh cúi nhẹ đầu hành lễ với dáng vẻ thanh tú, nét mặt uy nghiêm đáp: “Tham kiến hoàng thượng! Có vẻ như người đang rất tức giận thì phải, có chuyện gì đang xảy ra sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện