Hôm sau Hoàng Kỳ gặp lại Sa Chu Dận, cậu đã cạo tóc húi cua, vành mũ kéo thấp xuống hơn nửa, về cơ bản thì không nhìn thấy vết sẹo trên trán. Trông thấy cô từ xa, cậu còn mỉm cười vỗ về. Hoàng Kỳ cũng gửi lại cậu một nụ cười hiểu ý, tâm tình bức bối cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn.

Tiểu Anh kiên cường hơn cô tưởng. Từ ngày gia đình cậu xảy ra chuyện, cũng chỉ có hôm bố bị tử hình là thấy cậu rơi nước mắt, ngược lại, cô mới là người thường xuyên khóc nhè. Còn tự thề gì mà phải bảo vệ che chở cho Tiểu Anh như một người chị gái, làm gì có người chị nào yếu hơn em trai? Cô không thể để mình thua cậu.

Từ sau chuyện nhà tắm, thầy huấn luyện cố ý tách học sinh hai trường ra, ăn cơm tắm rửa gì cũng phải theo nhóm của trường, sân tập cũng cách nhau rất xa để đề phòng hai bên tiếp xúc rồi xảy ra xung đột. Vì vậy Hoàng Kỳ cũng chỉ có thể thỉnh thoảng tình cờ gặp Sa Chu Dận trên đường, nhìn thoáng qua nhau từ phía xa.

Sau khi tập xong đội hình đội ngũ, chương trình huấn luyện quân sự có thêm nhiều môn đa dạng hơn như leo trèo, trườn bò, bắn súng, tập hợp giữa đêm, tập huấn dã ngoại, tất cả đều là những môn hành hạ đám trẻ thành phố được nuông chiều từ nhỏ, mỗi khi tắm rửa luôn có thể nhìn thấy những vết bầm tím ở khắp nơi trên người các bạn học. Ai nấy đều phơi nắng đến sạm mặt, nhưng ánh mắt lại ngày càng trở nên cứng cỏi, được thầy huấn luyện khen đã hơi ra dáng quân nhân, đến cả tư thế hành quân dường như cũng nghiêm trang thẳng đều hơn.

Trong chương trình tập quân sự, môn vất vả nhất là tập huấn dã ngoại. Mỗi kỳ học sinh tập quân sự đều phải rút thăm môn tập ngẫu nhiên, kỳ này rút trúng yêu cầu tập trung khẩn cấp vào mười hai giờ đêm rồi bắt đầu đi leo núi, trèo đèo lội suối suốt ba mươi cây số và về trại trước năm giờ sáng mới tính là hợp lệ.

Mùa thu năm nay nóng khác thường, đã tháng Mười một, ban ngày chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng bên trong đồ rằn ri để tập mà cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Một ngày trước ngày tập huấn dã ngoại, dự báo thời tiết nói sắp tới sẽ có mưa trên diện rộng, nhiệt độ hạ thấp, ban ngày thầy huấn luyện quan sát thấy thời tiết cũng đẹp hơn mấy ngày trước, vì vậy kế hoạch tập huấn dã ngoại ban đêm vẫn tiến hành như thường.

Các học sinh cho rằng tập huấn dã ngoại chỉ là một cuộc đi bộ đường dài qua rừng núi, ban đêm soi đèn pin leo núi rất phấn khích, nếu có đuốc lại càng ngầu hơn nên ai nấy đều hứng khởi. Ăn xong cơm tối, tới tám giờ là phải tắt đèn nhưng không ai ngủ, tất cả đều buộc chăn cẩn thận, tiếng còi tập hợp vừa vang lên là lập tức đeo hành lý đến tập trung ở quảng trường.

Trời đêm mây dày, chỉ có ánh sao yếu ớt. Vùng núi không thể như thành thị, hầu như không có ô nhiễm ánh sáng, đến chỗ bị núi đá và cây cối che khuất thì quả thật giơ tay lên cũng không nhìn rõ năm ngón. Mỗi khi đến khúc quanh hoặc chỗ nguy hiểm sẽ có giáo viên và thầy huấn luyện cầm đèn tín hiệu soi đường hướng dẫn, nơi khác thì đi dò theo dấu chân của đồng đội phía trước. May là ngọn núi này chỉ là núi trên đồng bằng, địa hình không hiểm trở, hầu hết chỉ có các mô đất, đường cũng là đường mà các thầy huấn luyện đã đi qua đi lại nhiều lần, chỉ cần bám sát đội thì sẽ không gặp nguy hiểm.

Hơn hai mươi nữ sinh cùng lớp đi thành hai hàng song song, Ngô Tử Thanh đi đầu, Hoàng Kỳ và Chu Tâm Di đi cuối. Chu Tâm Di nhảy nhót suốt đường: "Tớ chưa bao giờ leo núi trong đêm, thú vị thật. Mỗi tội chăn hơi nặng, tớ đeo mà toát cả mồ hôi lưng. Cậu nói xem đi leo núi vác theo chăn làm gì?"

"Hành quân đương nhiên phải mang theo trang bị và lương khô, nếu không đến doanh trại kế tiếp ngủ bằng gì? Lát nữa còn phải mô phỏng cắm trại ngoài trời trong khe núi."

Chu Tâm Di le lưỡi: "Làm như thật vậy. Đóng quân ngoài trời là ngủ trên đất thật à? Vậy chăn bẩn rồi sau này đắp kiểu gì? Còn phải ở đây mấy hôm nữa đấy."

Lúc xuất phát trong hàng liên tục vang lên những âm thanh chuyện trò ríu rít, qua hơn nửa tiếng, cơ bản chỉ còn nghe được tiếng hơi thở, không ai nói gì. Tốc độ trung bình là sáu cây số một giờ, dù đất bằng cũng phải bước thật nhanh mới kịp chứ đừng nói là leo núi. Dựa vào lộ trình và chỉ thị của thầy huấn luyện, thỉnh thoảng sẽ còn phải chạy nhanh, dừng lại, lên dốc xuống dốc, còn mệt hơn chạy đều đường dài nhiều.

Chu Tâm Di không buộc hành lý cẩn thận, đi chưa được bao lâu chăn lại tuột xuống, nhiều lần Hoàng Kỳ phát hiện cô bạn không theo kịp định bỏ cuộc giữa đường để dừng lại nghỉ ngơi, vì vậy phải kéo tay Chu Tâm Di không cho dừng: "Chỗ này hoang vu lại tối tăm, nhất định không được tụt lại phía sau, nếu bị lạc thì khó tìm lắm."

Chu Tâm Di thở hổn hển: "Không được, không được, tớ thật sự không đi nổi nữa. Dây đeo mài trầy cả vai tớ rồi, vứt đi cho xong, về mua lại sau."

"Vứt hành lý rồi về cũng là không hợp lệ." Hoàng Kỳ ngẫm nghĩ, "Để tớ đeo cho cậu, thêm một chiếc chăn cũng không nặng."

Chu Tâm Di nhìn nhóm nam sinh cùng lớp phía sau: "Cậu cũng là con gái, còn gầy như vậy, làm sao đeo hộ tớ được. Mệt lắm."

Nam sinh được sắp xếp theo chiều cao, những người theo sát nữ sinh đều có vóc dáng nhỏ gầy, lúc này cũng mệt đến độ thở chẳng ra hơi, chỉ hận không thể vứt hành lý của mình đi, làm gì còn có lòng dạ mà tỏ vẻ anh hùng phong độ trước mặt nữ sinh. Thế nên nghe Chu Tâm Di nói vậy, cả đám nam sinh đều im bặt.

Hoàng Kỳ tóm lấy hành lý đang tuột xuống của Chu Tâm Di: "Không có gì, người ở quê như chúng tớ rất khỏe, chút sức nặng ấy chẳng đáng bao nhiêu. Nếu không cố được thật thì tớ đeo hộ cậu một đoạn, bao giờ mệt thì đổi lại cho cậu."

Chu Tâm Di cũng là con nhà khá giả trong thành phố, được nuông chiều từ bé, hơi có tính tiểu thư, nói chuyện cũng thẳng thắn, lúc cãi nhau với bạn học từng mắng "Đám nhà quê đúng là chẳng ra gì". Nghe Hoàng Kỳ nói vậy, cô nàng rất ngượng: "Hoàng Kỳ, cậu thật tốt, rất có nghĩa khí. Chuyện của Bạch Lộ Dao lần trước chỉ có cậu dám xông vào cứu cậu ấy, giờ còn đeo chăn giúp tớ. Trước kia... Trước kia tớ thật không hiểu chuyện, xin lỗi nhé."

Hoàng Kỳ nói: "Chuyện nhỏ thôi. Mà đường ở đây đang rộng, cậu đưa chăn đây, chúng ta vào lề đường buộc lại hành lý, làm xong nhanh rồi chạy theo là đuổi kịp."

Hai người đến ven đường, Chu Tâm Di cởi hành lý đưa Hoàng Kỳ, cô buộc hai đầu chăn lại, còn chưa kịp quấn móc treo, thầy huấn luyện phía trước đột nhiên thổi còi, cả đội ngũ bắt đầu tăng tốc chạy. Nam sinh cùng lớp chạy qua các cô kêu lên: "Lớp 10-8 đúng không? Mau đuổi theo!" Có một nam sinh dáng cao tưởng các cô đuối sức bị tụt lại phía sau, tiện thể tóm lấy tay Chu Tâm Di kéo cô chạy cùng.

Chu Tâm Di chỉ kịp kêu "Ối" đã bị nam sinh nửa lôi nửa kéo lảo đảo chạy xa. Đám người chạy huỳnh huỵch, Hoàng Kỳ sốt ruột nhưng không thể vứt hành lý của Chu Tâm Di đi, mà lúc nôn nóng thì tay chân lóng ngóng, càng không buộc được chăn, phải tháo ra bó lại mấy lần mới buộc được chặt đeo lên lưng, nhóm người bên cạnh cũng đã dần giảm tốc độ đổi thành đi bộ.

Lớp 10-8 là lớp cuối cùng, giờ không biết đã chạy đến đâu. Hoàng Kỳ nhìn theo ánh đèn yếu ớt của thầy huấn luyện, bên cạnh cô toàn là học sinh trường nghề số Ba mặc đồ rằn ri xanh. Cô tìm đúng nhóm nữ trong đó để đi theo, nữ sinh trường nghề số Ba phát hiện ra cô, hỏi: "Cậu là ai vậy? Không phải lớp chúng tớ đúng không?"

Hoàng Kỳ nói: "Chào cậu, tớ không cẩn thận bị tụt lại phía sau, giờ không tìm được bạn cùng lớp, có thể cho tớ đi cùng các cậu được không?"

Một nữ sinh khác nói: "Trông quần áo bạn ấy không cùng màu chúng ta kìa, là học sinh giỏi xinh đẹp đáng yêu trường Nhất Trung đấy!" Giọng hơi mỉa mai.

Nữ sinh trước đó tức giận nói: "Nhất Trung? Các người toàn nói học sinh trường chúng tôi đều là cặn bã lưu manh, vậy mà cậu còn dám đi cùng đội chúng tôi? Không sợ nam sinh trường chúng tôi cởi quần áo làm vấy bẩn sự thuần khiết cao quý của cậu à?"

Đúng lúc có thầy huấn luyện của đội bên cạnh chạy qua nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, liền quát mắng: "Yên lặng! Phải đoàn kết với đồng đội, không được châm ngòi mâu thuẫn nội bộ!" Sau đó nói với Hoàng Kỳ: "Bạn nữ này tạm thời đi theo đội này, đến chỗ đóng quân được nghỉ thì về đội mình, đừng để tụt lại tiếp, rõ chưa?"

Đám nữ sinh đồng loạt im lặng, đợi thầy huấn luyện đi khỏi mới bàn tán: "Nhất Trung có gì đặc biệt hơn người? Chẳng qua là thành tích khá khẩm, nhưng thành tích khá thì có thể coi thường người khác, nói trường khác toàn là lũ cặn bã bại hoại à?"

"Người ta có thành kiến cũng chẳng trách được. Hệ trung học chuyên nghiệp trường ta đúng là có những người như vậy, tớ cũng bị họ cướp tiền giữa ban ngày. Thanh danh của trường ta bị họ bôi xấu, con sâu làm rầu nồi canh."

"Xã hội giờ đi đâu chẳng có sâu mọt, sao lại đổ tiếng xấu cho tất cả chúng ta? Chẳng lẽ Nhất Trung không có kẻ cặn bã biến thái?"

"Đám học giỏi mới nhiều biến thái! Tớ có một người bạn cấp Hai thi vào Nhất Trung, tính cách nhân phẩm miễn bàn, cả lớp đều ngó lơ cậu ta."

...

Hoàng Kỳ lặng lẽ theo ở phía sau, nghe họ bàn tán mà không nói gì. Chỉ cần có mấy người làm ra những chuyện xấu như vậy cũng đủ làm hỏng danh tiếng của cả một ngôi trường, đâu có chuyện tất cả đều là thành phần bất hảo, cô tất nhiên không đến mức đánh đồng toàn bộ học sinh trường người ta. Cô còn nhận thấy, sở dĩ các nữ sinh này có thể nói chuyện không biết mệt là do hành lý của họ đều đã được nam sinh đeo hộ. Chỉ xét riêng điểm này thôi, nam sinh trường nghề số Ba ga-lăng hơn nam sinh lớp cô nhiều.

Học sinh trường nghề số Ba không ngoan như học sinh Nhất Trung, lúc có thầy huấn luyện thì còn chịu đi theo hàng, thầy vừa đi thì lập tức túm năm tụm tán gẫu với nhau. Hoàng Kỳ đứng trong đám người, bỗng nhiên có người vỗ vai, cô quay sang nhìn, ngạc nhiên kêu lên: "Tiểu Anh? Sao lại là cậu?"

Sa Chu Dận kéo cô ra rìa đội, đi tiếp với tốc độ vừa phải, "Tớ nghe nói có nữ sinh trường Nhất Trung bị tụt lại phía sau đang đi lẫn trong đội mình nên đến thử vận may, không ngờ là cậu thật. Lớp tớ là đội sau, mấy lớp này đều là hệ trung học phổ thông, mọi người đều rất tốt, cậu không phải lo."

Hoàng Kỳ nhớ lần trước giáo viên trường nghề số Ba có nói trường họ chia thành ba hệ trung học phổ thông, trung học chuyên nghiệp và trung cấp, bèn hỏi: "Hóa ra cậu học hệ trung học phổ thông à Tiểu Anh? Sa Sa nói với tớ cậu đăng ký hệ trung học chuyên nghiệp, học nghề điều số... gì đó?"

"Là điều khiển kỹ thuật số, điều khiển máy ấy. Vào trường mới biết có thể đổi ngành, điểm thi vào cấp Ba của tớ cũng khá cao nên xin sang hệ trung học phổ thông." Cậu hơi ngừng lại, "Chỉ có học sinh hệ trung học phổ thông mới được tham gia thi đại học."

Một câu ấy đã quét sạch những phiền muộn xót xa trong lòng Hoàng Kỳ bấy lâu nay. Cô biết mà, Tiểu Anh sẽ không oán trời trách đất kêu mình đen đủi, cậu rất cứng cỏi, cũng rất có chính kiến. Dù ở trong môi trường như trường nghề số Ba, cậu cũng một mực muốn phấn đấu học cho giỏi để thi đại học, chưa biết chừng mai này hai người còn có thể thi vào cùng một trường với nhau.

Càng nghĩ càng thấy tương lai tươi sáng, lòng Hoàng Kỳ vui như nở hoa: "Tiểu Anh, cậu học lớp nào? Về sau tớ viết thư cho cậu. Lần trước tớ đến trường nghề số Ba tìm cậu nhưng không biết cậu học lớp nào nên chẳng tìm được."

"Lớp 10-3, hệ trung học phổ thông trường tớ ít học sinh, chỉ có ba lớp thôi."

Hoàng Kỳ tưởng tượng đến cảnh về sau cùng thi vào một trường đại học, rồi lại liên hệ tới một loạt vấn đề liên quan đến kỳ thi, lại hỏi: "Tiểu Anh, cuối tuần cậu rảnh không? Cậu đến chỗ tớ đi, hoặc chúng mình tìm chỗ nào cùng học, thư viện thành phố được không? Còn có thể trao đổi thảo luận, bổ trợ cho nhau."

Thật ra cô nghĩ, chất lượng dạy học ở trường nghề số Ba ắt không bằng Nhất Trung, sau này thi đại học mà muốn thi vào trường tốt thì cũng không thể chỉ dựa vào cố gắng của bản thân. Nếu tuần nào cô cũng giảng lại nội dung giảng dạy của thầy cô trên lớp cho Tiểu Anh, vậy Tiểu Anh cũng xem như được tiếp nhận giáo dục của Nhất Trung rồi? Sa Chu Dận hơi do dự: "Cuối tuần chưa chắc tớ đã rảnh."

Hoàng Kỳ hỏi: "Cuối tuần các cậu không phải học thêm đúng không? Thứ Bảy tớ đến trường cậu chẳng thấy ai cả."

Sa Chu Dận không trả lời mà hỏi sang chuyện khác: "Tiểu Kỳ, sao hành lý của cậu to vậy? Có mệt không, tớ đeo giúp cậu."

"À, bạn nữ cùng lớp tớ mệt quá nên tớ đeo giúp, cái chăn này có hơn hai cân, đáng bao nhiêu đâu! Tớ khỏe lắm, đeo hai cái cũng được!" Cô còn xốc hành lý lên để chứng tỏ sức mạnh của mình.

"Khỏe thế khỏe nữa cậu cũng là con gái, sao bằng con trai? Cậu đã thấy nữ sinh nào đeo hộ người khác chưa?" Sa Chu Dận nhấc hành lý hai tầng trên lưng cô lên, tháo dây buộc ra rồi chuyển sang lưng mình.

Hoàng Kỳ đưa tay định giành về nhưng không được, đành phải nhượng bộ: "Vậy tớ đổi hành lý cho cậu, ba cái chăn to quá, cậu không đeo được đâu."

Sa Chu Dận thử một chút, cảm thấy đeo ba chiếc chăn đúng là hơi khó, bèn tháo hành lý của mình đưa cho cô. Hoàng Kỳ nhận lấy đeo lên lưng, càu nhàu: "Tiểu Anh, từ bao giờ mà cậu trở nên khỏe thế." Cô còn ngoảnh sang nhìn cậu đánh giá: "Cậu còn cao lên nữa, cao hơn cả tớ."

"Tớ vốn cao hơn cậu."

"Tết năm ngoái cậu vẫn thấp hơn tớ!" Hoàng Kỳ đưa tay đo, phát hiện mình chỉ đứng ngang với mắt cậu, "Trời, cao hơn tớ nhiều vậy? Tớ còn lớn hơn cậu nửa tuổi cơ mà."

Sa Chu Dận nghiêng đầu né đi, kéo tay cô xuống: "Hơn nửa tuổi thì sao, cậu đừng coi tớ là em trai mãi thế."

Cậu kéo tay cô xuống nhưng không buông ra.

"Ai muốn làm em trai cậu!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện