Duật Hy ngồi đọc tấu chương nhưng không thể nào chú tâm được, Mạnh Hạ Hạ không để ý tới hắn đã mấy hôm rồi, hắn có tới vài lần nhưng nàng ấy đều lấy lý do không được khỏe mà từ chối không gặp mặt.

" Tô công công ngươi nói xem sao nữ nhân lại như vậy chứ, nàng ấy không thể hiểu cho trẫm được sao, nàng ấy nói trẫm dung túng hoàng hậu".

Tô công công tự nhiên bị hỏi không biết trả lời thế nào cả, miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.

Duật Hy ném tấu chương xuống bàn, hắn cảm thấy ngồi trong đây thật ngột ngạt, khó thở muốn ra ngoài hít ít không khí trong lành.

" Tham kiến Hoàng thượng, bẩm Mai thị cắn lưỡi tự vẫn rồi" ra đến cửa một thái giám đi tới hướng hắn bẩm báo.

Hắn nghe vậy không nói gì tiếp tục đi ra ngoài, Tô công công vẫy tay để thái giám kia đứng lên, Mai tần bị giam ở lãnh cung mỗi ngày đều bị vả miệng, cô ta chịu đựng được bao nhiêu ngày tháng cuối cùng cũng tự giải thoát chính mình.

Còn Đức Dực vì lệnh bài miễn tử kia mà thoát khỏi tội chết, nhưng tội trạng của hắn quá lớn, nên sự phạt như thế nào mới có thể xoa dịu được lòng dân, trấn chỉnh quan lại hoàng thượng vẫn chưa nghĩ ra. Hiện tại hắn vẫn bị giam trong đại lao chờ ngày phán quyết.

Duật Hy đi ra ngự hoa viên nhìn trên những bông hoa những con ong đang chăm chỉ lấy mật, hắn cũng không phân biệt được đâu là loài đã hại chết bao nhiêu nhi tử của hắn, đúng thật trong chuyện này hắn đã thực sự sai, vì vương vị mà hy sinh bao nhiêu người, nhắm mắt không quan tâm đến hậu cung, mặc sức nữ nhân tâm kế tranh đấu.

Nhưng với tình hình bị kìm kẹp kia của hắn liệu những hoàng tử kia khi chào đời hắn có thể bảo vệ được không, hay bọn chúng sẽ trở thành công cụ của những nữ nhân kia tranh giành địa vị, đối với hắn lúc đó không thích hợp để hoàng tử chào đời.

Còn hoàng hậu nữ nhân tâm kế độc ác kia sẽ sớm ngày bị trừng phạt thôi, năm đó Mạnh hoàng quý phi kia bị định tội hại chết hoàng tử mà bị tru di cửu tộc, còn hoàng hậu hại chết nhiều sinh mạng như vậy hình phạt nào mới xứng đáng đây.

Tất cả những sóng gió trong hậu cung một tay nữ nhân đó mà ra, " Hạ nhi từ từ nàng sẽ thấy một bầu trời trong xanh, một hoàng cung yên bình, nơi mà trẫm đã rửa sạch máu tanh cho nhi tử của chúng ta một cuộc đời bình an".

........

Theo lời hẹn trước với hoàng hậu, Ngọc Thấu bí mật theo cung nữ thân tín Từ Tâm của hoàng hậu vào cung.

" Tham kiến hoàng hậu nương nương". Ngọc Thấu đi vào điện trước mặt hoàng hậu tham kiến

" Ngọc tiểu thư miễn lễ, người đâu ban ngồi" Hoàng hậu ngồi trên ghế quan sát Ngọc Thấu, trên khuôn mặt của nàng ta chính là thanh xuân mà Đức Lan cũng từng nếm trải.

" Đa tạ hoàng hậu nương nương" Ngọc Thấu ngồi xuống, mặt nhìn về phía hoàng hậu, tỷ tỷ nàng từng nói trong hậu cung này hoàng hậu là người không đáng tin cậy, nay nàng ta hứa hẹn đủ điều nhưng ngài mai nàng ta sẽ khiến chúng ta mất tất cả.



" Ngọc tiểu thư tới đây hẳn đã suy nghĩ xong chuyện cần nói với bổn cung".

" Hoàng hậu hẳn muốn biết ý nguyện của tiểu nữ nên mới cho người gặp mặt".

" Ngọc tiểu thư bổn cung rất thích sự thẳng thắn của tiểu thư".

" Bổn cung sẽ giúp tiểu thư thực hiện ý nguyện, đổi lại tiểu thư giúp ta một chuyện, yên tâm sẽ không làm khó tiểu thư "

" Hoàng hậu xin cứ nói".

" Sau khi bổn cung giúp tiểu thư nhập cung, tiểu thư giúp ta làm tai mắt trong hậu cung, canh trừng Linh Quý Phi cho ta".

" Chỉ có vậy".

" Vậy tiểu thư nghĩ bổn cung sẽ bảo tiểu thư làm gì, hiện nay trong hoàng cung này ta tuy có địa vị nhưng quyền hạn lại không ở trong tay, ta là nữ nhân là hoàng hậu chút tâm tư này tiểu thư hiểu chứ, hiện tại Linh Quý Phi kia cạy sủng mà coi thường bổn cung cấu kết với các phi tần khác ý muốn kéo ta khỏi vị trí này".

Hoàng hậu nhìn Ngọc Thấu bắt đầu kể khổ, nàng biết Ngọc Thấu nữ nhân này là người có lòng đố kỵ, chỉ cần nhồi nhét vào đầu nàng ta những việc liên quan đến Linh Quý Phi kia, nàng ta sẽ tự khắc sinh ra lòng ghen ghét của nữ nhân, đôi khi không cần phải nói ra mà kết quả nhận lại sẽ khiến người khác bất ngờ.

" Tiểu nữ đã hiểu" Chỉ là giám sát Linh Quý Phi kia nàng dư sức làm được, so với chuyện hoàng hậu giúp nàng vào hậu cung việc đó quá đơn giản rồi.

Hoàng hậu suy tính hiện tại Linh Quý Phi kia mang thai hơn bốn tháng chờ tới lúc Ngọc tiểu thư này nhập cung đã là 7 tháng, nhưng tuyển thẳng vào làm phi tần hậu cung chỉ có vì giao liên giữa hai nước mới được đặc cách, còn các nữ nhân khác đều phải theo trình tự mà vào, như vậy thì thật không tốt chút nào cả.

"Ngọc tiểu thư rất giống bổn cung là người ái mộ hoàng thượng, chịu gạt bỏ tất cả vì người, nhưng tình cảm này của chúng ta chỉ vì nữ nhân kia mà chỉ đành đứng từ xa trông theo.

"Nếu Linh Quý Phi kia an phận như các phi tần khác thì tốt rồi, nhưng nàng ta không phải người như vậy, suốt ngày dùng chiêu trò lấy lòng hoàng thượng, ta cũng thật khâm phục mình không giỏi hiểu lòng nam nhân như nàng.

" Hiện giờ nàng ta lại mang long thai, chèn ép các phi tần khác, Các phi tần khác, Ngọc phi là tỷ tỷ của tiểu thư, chắc hẳn đã kể cho tiểu thư nghe, đã lâu rồi nàng đều cô quạnh đơn chăn gối chiếc chứ".

Hoàng hậu nói xong ánh mắt buồn bã, trước mặt Ngọc thấu khiến mình trở thành người chịu nhiều tổn thương.

Đúng ý hoàng hậu nàng nghe xong lời hoàng hậu ánh mắt căm ghét nổi lên, hóa ra nàng ta là người mưu mô đến vậy, tự coi mình là phượng hoàng, nếu không có nàng ta cản đường nàng đã có thể thuận lợi được hoàng thượng để ý rồi.

...



Mạnh Hạ Hạ ở trong phòng, ngồi tựa bên cửa sổ trong tay cầm miếng ngọc hắn tặng cho nàng lên nhìn ngắm, lúc đầu chỉ vì thấy miếng ngọc này có giá trị nên nàng luôn đem theo bên người để phòng thân, về sau là vì yêu thương hắn mà coi vật hắn tặng cho nàng như vật báu mà quý trọng.

Không ngờ nó lại là vật giúp nàng bảo đảm an toàn cho nhi tử của mình " Mẫu thân đã lâu rồi không cho con nghe thấy giọng nói phụ hoàng có phải con nhớ người rồi không" Hai hôm nay thai nhi trong bụng nàng động nhiều hơn trước, nàng nghĩ là hài tử nhớ hắn lên mới như vậy, nhưng lại không biết tha thứ thế nào cho người.

" Tiểu Yến đỡ ta ra ngoài đi". Mạnh Hạ Hạ cảm thấy ngồi một chỗ cả người hơi khó chịu, chân tay cũng trở lên lười biếng rồi.

" Nương nương" Tiểu Yến lại gần đưa tay đỡ chủ tử đứng dậy.

" Ngự hoa viên đổi hoa rồi sao" Mạnh Hạ Hạ mấy ngày không ra ngoài, cảm thấy ngự hoa viên như thay đổi hoàn toàn vậy.

" Dạ từ lúc nương nương mang thai hoàng thượng đã cho thay thế những loài hoa cho là mùi có nồng nặc ảnh hưởng tới thai nhi, đây là mấy loài hoa có hương thơm dịu nhẹ, nương nương có lẽ giờ chúng mới ra hoa nên người mới chú ý"

Nàng nghe thấy vậy liền lặng thinh, hắn lại có thể chu đáo như vậy với nàng, đủ biết hắn quan tâm đến hài tử trong bụng nàng rất nhiều.

"Hoàng thượng phía bên kia hình như là Linh Quý Phi" Tô công công nhìn về phía bên hồ bóng dáng Mạnh Hạ Hạ đang đi tới.

Duật Hy nghe vậy cũng nhìn sang, mấy ngày không gặp hắn thật nhớ nàng, nhưng lại sợ nàng nhìn thấy hắn không vui nên do dự không dám đi tới.

Mạnh Hạ Hạ đúng lúc nhìn sang, cũng nhận ra hắn đang ở phía bên kia nhìn mình, đưa tay đặt lên bụng mình, cảm thấy giận hắn cũng đủ lâu rồi liền hướng chỗ hắn đi tới.

Duật Hy cứ nghĩ nàng sẽ bỏ đi không ngờ nàng lại cứ thế bước gần về chỗ hắn, ánh mắt vui mừng nhìn nàng.

" Tham kiến hoàng thượng".

" Hạ nhi bình thân đi, sao lại đi xa như vậy" Duật Hy nhìn nàng quan tâm hỏi.

" Thái y nói đi lại chân tay sẽ bớt bị phù hơn, hoàng thượng hài tử nhớ người rồi" Mạnh Hạ Hạ do dự nhìn hắn, giọng trợt nhỏ đi nói.

Duật Hy nghe thấy nàng nói, lòng vui mừng nhanh chóng bước lại gần nữ nhân khiến hắn ngày nhớ đêm mong này " Ta cũng nhớ hài tử, nhớ cả mẫu thân hắn nữa" Duật Hy đưa tay ôm lấy nàng, bàn tay vuốt ve hài tử bé nhỏ trong bụng nàng.

Mạnh Hạ Hạ được hắn ôm trong lòng, cảm nhận hơi ấm của hắn nàng mới nhận ra, nàng dường như yêu hắn rất nhiều, nhiều đến lỗi chính nàng cũng không nhận ra, hóa ra khi yêu một người lại như vậy, chỉ cần ở bên người đó mọi thứ khác đều có thể bỏ qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện