Thu đi Đông tới rồi lại qua mùa Hạ, những chiếc lá non kia chuẩn bị lại già đi rồi thay lá mới, những viên gạch ở Di hòa cung này hắn đã đến đi đến lại không biết bao nhiêu lần.

" Hoàng thượng vào ăn điểm tâm thôi" Tô công công thấy hoàng thượng cứ thế đứng ngoài điện hứng chịu những cơ gió lạnh cuối mùa, cảm thấy đau lòng không thôi, nương nương đã đi gần một năm rồi thế nhưng người vẫn như vậy cả ngày nhớ mong.

Một tuần sau khi nương nương đi, thái giám đã đến phòng của nàng ở An Hòa Cung kia dán niêm phong, trở về đưa cho ông vài món đồ nói là Triệu mama đặn đưa. Tô công công cảm thấy có lẽ là do Phương Tần căn dặn lại liền mang đến cho hoàng thượng, bên trong là mấy thứ bị mất trên bàn kia của hoàng thượng cùng một túi thơm nhỏ, mà đến bây giờ vẫn thấy hoàng thượng cất giữ.

Người yêu thích như vậy sao không giữ lại bên mình chứ, cả ngày nhìn vật tương tư ông thật không hiểu nổi.

" Nàng sống có tốt không" Duật Hy cầm túi thơm không biết đã vuốt ve bao nhiêu lần kia thì thầm.

...

" Sư muội, sư đệ về ăn cơm thôi" A cửu đứng ở rừng trúc nhìn về phía suối gọi Mạnh Hạ Hạ và A Hồ trở về.

" Sư tỷ, tỷ nhìn xem ta bắt được rất nhiều cá nhỏ" A Hồ giơ giỏ của mình lên khoe khoang.

" Ta bắt được một con to nhưng chất lượng" Mạnh Hạ Hạ nhìn giỏ cá nhỏ của hắn mà khinh bỉ.

" Hai người các con không chịu luyện võ suốt ngày chỉ biết nghịch ngợm" Mạnh Hiểu Lam vui vẻ cầm thức ăn mang ra ngoài sân đặt xuống bàn, rồi dùng ám hiệu gõ xuống.

Sau khi từ kinh thành trở về bọn họ từ kinh thành chuyển xuống Lũng Châu sinh sống, đây là một huyện nhỏ cách xa kinh thành, cuộc sống không khác xưa là mấy rất thỏa mái.



Mạnh Hiểu Lam về đây cũng dần dần trở lên vui vẻ thỏa mái, cô cô vốn là người xinh đẹp dịu dàng, thoát khỏi nơi địa ngục kia lại trở về với dáng vẻ ban đầu.

Sau khi ra ngoài Mạnh Đồ đã tìm lang trung giỏi khắp nơi để chữa trị cho Mạnh Hiểu Lam, sau bao ngày tìm kiếm cũng tìm được một vị danh y giúp cô cô nối lại dây thanh quản, tuy đã được nối lại nhưng chưa thể nói được ngay, cần thời gian để hồi phục.

"Tam sư huynh cha muội đâu" Mạnh Hạ Hạ không thấy cha đâu liền hỏi, bọn họ trở về đây cha cũng không ra ngoài nhiều nữa, thường xuyên ở nhà, nhưng dạo gần đây hình như lại trở về như trước kia rồi, lại lúc ở lúc đi biệt mấy ngày mới trở về.

" Sự phụ ra ngoài rồi, Sư phụ dặn ăn cơm thôi không phải chờ đâu".

"Sư tỷ ăn cơm xong chúng ta ra chợ chơi không" A Hồ vừa ăn vừa thì thầm.

" Đi " Mạnh Hạ Hạ nghe nói trên phố có rất nhiều trò hay còn có thể kiếm tiền.

A Hồ và Cửu sư huynh sau khi bọn họ rời đi, 2 hôm sau cũng tìm đến, thấy A Hồ trở về. Nàng hỏi A Hồ chỗ tốt thế sao không làm, hắn nói thích tự do hơn không thích mỗi ngày đều tỉ mỉ cọ bô. Bọn họ cũng chỉ chờ ngày tìm được cô cô rồi trở về thôi chứ không muốn giam mình trong đó.

" Cứu với có ai không cứu với" " Tránh ra" Ở trên chợ có 1 người ăn mặc quần áo rất tươm tất đoán phần là con của quan lại, đang giở thói xấu bắt dân nữ trên phố.

" Vạn công tử, xin tha cho tiểu nữ, tiểu nữ chuẩn bị gả cho người ta rồi" Cô gái sợ hãi khóc lóc cầu xin.

" Gả thì sao chứ về làm thị thiếp của Vương Bản ta hơn gấp mấy lần gã mọt sách kia".



Vương bản từ lâu đã chú ý tới Hoa Bình nay rồi, hôm nay gặp ở đây đúng là ý trời giúp hằn liền sai gia nhân bắt về.

" Đại ca này cho hỏi một chút, Hắn ta là ai vậy" Mạnh Hạ Hạ đứng từ xa thấy tên tự xưng Vương Bản kia hống hách không nhịn được liền hỏi người bên cạnh.

" Cậu không biết sao đó là con trai của tri phủ Lũng Châu này, đừng động vào hắn ta làm gì chỉ tổ mang họa vào thân thôi" Người đàn ông kia nói.

Mạnh Hạ Hạ nhìn A Hồ hai người nháy mắt với nha rồi dùng ám hiệu giao tiếp.

"A...." Là tên mắt mù nào dám lấy đá ném bổn công tử đây, có gan thì đi ra đây.

" A..A" là tên nào, nếu không ra đừng trách ta độc ác.

Mạnh Hạ Hạ ở gốc bên kia Vương Bổn liên tục ném đá về phía hắn ta " Á ." .

" Công tư, người có sao không" Mấy tên gia nhân thấy Vương Bổn kêu lớn liền chạy lại xem thử, sau hôn hắn bị mỗi mũi tên đâm trúng đang từ từ rấn máu.

" Đồ ngu nếu là ngươi ngươi sẽ không đau" Đưa tay sờ mông thấy một vũng máu đỏ trên tay hắn càng hoảng hối

" Nhanh đưa công tử trở về" Mấy tên gia nhân thấy vậy nhanh chóng đưa công tỷ trở về nhà, phải viết lão ra cưng chiều thiếu gia, nếu xẩy ra chuyện gì với thiếu gia họ bị làm sao, Vương tri phủ sẽ lột da bọn chúng mất

A Hồ thấy sư tỷ dùng phi tiêu liền trừng mắt qua nhìn, Mạnh Hạ Hạ thấy vậy liền cười xin lỗi, là nàng nhầm, định lấy đá trong áo liền lấy nhầm phi tiêu thôi mà. Mạnh Hạ Hạ nhìn về phía Vương Bổn, ở kinh thành gần vui dân chúng cuộc sống rất an cư lạc nghiệp, trong khi ở đây đời sống bá tánh lại khổ cực bị quan lại ức hiếp như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện