Chương 74: (Tiếp theo)
Edit + Beta: Như Heo.
"Môn tài vụ của ngươi như thế nào?" Buổi tối trước khi đi ngủ, Ngu Đường đột nhiên hỏi một câu. Hắn biết Tống Tiêu học chuyên nghành quản lý, đồng thời học cả tri thức tài vụ.
"Hả, cũng được, nhưng chỉ hiểu căn bản." Tống Tiêu mơ mơ màng màng đáp một tiếng, tri thức hiện đại bây giờ so với Đại Ngu năm đó phức tạp hơn rất nhiều, bản thân y học tương đối chậm.
"Sắp tới ta phải đến Tư bản Đại Ngư, mấy ngày nữa ngươi đi với ta tới thành phố N một chuyến." Ngu Đường kéo người vào lòng, dùng cằm cọ cọ trên đỉnh đầu y.
"Làm gì? Bây giờ ta đâu phải Hộ bộ Thị Lang?" Tống Tiêu bị hắn cọ ngứa, bèn lắc lắc đầu.
"Nhưng ngươi đã ký khế ước rồi," Ngu Đường hừ hừ nói, "Trên khế ước có viết rõ ràng."
Tống Tiêu mặc kệ hắn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau liền bị Ngu Đường kéo đi thành phố N.
Tổng bộ Tư bản Đại Ngư nằm trên phố tài chính, lúc trước Ngu Đường đã thực tập ở đây, bây giờ lại được thăng chức. Người trong công ty hết sức tò mò, chưa từng nghe nói thực tập sinh còn có thể thăng chức.
"Cậu không biết đấy thôi, người ta là hoàng thái tôn nhà họ Ngu." Lão nhân trong công ty phổ cập tri thức cho người mới không biết chuyện.
"Trước đây hoàng thái tử cũng từng tới đây thực tập, nhưng chưa thấy người ta thăng chức bao giờ." Có người không phục, bọn họ là những tinh anh của phố tài chính, có ai mà không tốt nghiệp ở trường đại học danh giá, có người dốc sức làm việc nhiều năm ở công ty mới từng bước từng bước tiến lên vị trí cao. Vốn dĩ luôn có thành kiến đối với con cháu thế gia, nhìn thấy Ngu Đường nổi bật như vậy, không nhịn được oán giận vài câu.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?" Bác Tư Ngu Xuyên đi tới, thấy nhóm nhân viên châu đầu ghé tai nhau tám chuyện, liền thân thiết hỏi một câu.
"Giám đốc." Các nhân viên nhìn thấy hắn, đi cũng không được, không đi cũng không xong, cả đám không khỏi lúng túng.
Ngu Xuyên nhíu mày, hắn đương nhiên biết mọi người đang nói cái gì. Đứa cháu này của hắn đúng là rất ưu tú, nhưng dù sao tuổi hắn còn trẻ, đưa hắn lên cao vào lúc này, khẳng định khó được kẻ dưới phục tùng.
Là một người bác tốt, lúc này đáng lý ra Ngu Xuyên phải nói giúp một câu, Tiểu Đường nhà chúng tôi chỉ đến đây thực tập, sẽ không ảnh hưởng đến con đường thăng chức của các người. Có điều, hắn lại không lên tiếng, chỉ cười cười, sau đó quay về phòng làm việc.
Vì vậy, chờ lúc Ngu Đường đưa Tống Tiêu đến công ty, bầu không khí trong công ty hết sức kỳ lạ, đương nhiên vẫn có người hiểu chuyện tươi cười tiếp đón, nhưng nhiều hơn vẫn là ánh mắt cổ quái và căm ghét.
Ngu Đường không để ý tới nhưxng người đó, trực tiếp dẫn Tống Tiêu tới phòng làm việc của hắn.
Không sai, hiện tại Ngu Đường cũng có phòng làm việc riêng, có điều bày trí trong phòng rất đơn giản, chỉ là một gian phòng nhỏ, bên ngoài có rất nhiều ô vuông, còn có bàn hội nghị nhỏ.
"Đường, đây là ai vậy?" Trên bàn hội nghị nhỏ, một đám người trẻ tuổi mặc quần áo công sở đang thảo luận vấn đề, nhìn thấy Ngu Đường dẫn Tống Tiêu vào, tò mò lên tiếng dò hỏi.
"Đây là bạn tôi, cậu ấy là thiên tài Toán học, đến phụ giúp chúng ta trong công việc." Ngu Đường mặt không biểu cảm mà nói.
"Hả, vậy thì tốt quá!" Một cậu thiếu niên tóc vàng réo lên hoan hô.
Tống Tiêu không hiểu mô tê gì bị Ngu Đường kéo vào văn phòng, giao cho Tống Tiêu một đống tư liệu bảo y xem.
Thì ra Ngu Xuyên đề nghị với gia chủ thăng chức cho Ngu Đường, sau đó liền giao cho hắn một hạng mục, bao gồm cả mười mấy thành viên liên quan trong tổ. Nhóm nhỏ này là tiểu tổ nổi danh phế vật trong công ty, đây sẽ là những nhân tố gây vướng tay vướng chân trong việc hoàn thành hạng mục, Ngu Đường không trị nổi đám người này, bèn lôi kéo bà xã của mình tham gia.
"Người Mĩ không thạo việc tính toán sổ sách, những việc này, bọn họ làm tương đối chậm." Ngu Đường nói.
Tống Tiêu bất đắc dĩ đành thể ngồi xuống giúp hắn xem sổ sách, phân tích dữ liệu. Ngu Đường ra ngoài họp hội nghị, trong khái niệm của hoàng đế bệ hạ không có người vô dụng, chỉ có người không biết dùng người, mặc dù là một đám rác rưởi, nhưng nếu biết tận dụng đúng điểm mạnh của họ vẫn có thể biến họ thành những năng thần cường tướng.
Mặt trời xuống núi, người trong công ty bắt đầu lục tục tan tầm, nhìn thấy người tiểu tổ phế vật còn đang nhiệt tình mười phần, không nhịn được trào phúng hai câu.
"Hừ, Carry, mau trở về lồng ngực của mẹ anh đi, chúng ta còn phải tăng ca đây." Tóc vàng làm cái mặt quỷ đối với người cười nhạo hắn.
Tống Tiêu xem dữ liệu đến hoa mắt váng đầu, điện thoại di động đột nhiên vang lên, bên trên hiển thị số Bạch Tình.
"Tống Tiêu, tớ bị bọn họ lừa đến quán bar, không đủ tiền để trả, cậu có thể đến giúp tớ được không, ngày mai tớ sẽ trả lại cho cậu." Bạch Tình điềm đạm đáng yêu mà nói.
Tống Tiêu đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ thuỷ tinh, nở nụ cười lạnh băng, quay đầu nhìn về phía Ngu Đường, Ngu Đường giơ tay làm dấu "OK" với y.
"Được, chờ tôi nửa tiếng."
=========
Tiểu kịch trường:
Bạch Tình: "Ngươi mau tới đây, một mình ta chịu không nổi."
Tiêu Tiêu: "Đợi ta hai phút, để ta xem quyết định của Ngư Đường."
Ngư Lân: "Xem như các ngươi lợi hại, mang theo ông xã tới bẫy người."
Edit + Beta: Như Heo.
"Môn tài vụ của ngươi như thế nào?" Buổi tối trước khi đi ngủ, Ngu Đường đột nhiên hỏi một câu. Hắn biết Tống Tiêu học chuyên nghành quản lý, đồng thời học cả tri thức tài vụ.
"Hả, cũng được, nhưng chỉ hiểu căn bản." Tống Tiêu mơ mơ màng màng đáp một tiếng, tri thức hiện đại bây giờ so với Đại Ngu năm đó phức tạp hơn rất nhiều, bản thân y học tương đối chậm.
"Sắp tới ta phải đến Tư bản Đại Ngư, mấy ngày nữa ngươi đi với ta tới thành phố N một chuyến." Ngu Đường kéo người vào lòng, dùng cằm cọ cọ trên đỉnh đầu y.
"Làm gì? Bây giờ ta đâu phải Hộ bộ Thị Lang?" Tống Tiêu bị hắn cọ ngứa, bèn lắc lắc đầu.
"Nhưng ngươi đã ký khế ước rồi," Ngu Đường hừ hừ nói, "Trên khế ước có viết rõ ràng."
Tống Tiêu mặc kệ hắn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau liền bị Ngu Đường kéo đi thành phố N.
Tổng bộ Tư bản Đại Ngư nằm trên phố tài chính, lúc trước Ngu Đường đã thực tập ở đây, bây giờ lại được thăng chức. Người trong công ty hết sức tò mò, chưa từng nghe nói thực tập sinh còn có thể thăng chức.
"Cậu không biết đấy thôi, người ta là hoàng thái tôn nhà họ Ngu." Lão nhân trong công ty phổ cập tri thức cho người mới không biết chuyện.
"Trước đây hoàng thái tử cũng từng tới đây thực tập, nhưng chưa thấy người ta thăng chức bao giờ." Có người không phục, bọn họ là những tinh anh của phố tài chính, có ai mà không tốt nghiệp ở trường đại học danh giá, có người dốc sức làm việc nhiều năm ở công ty mới từng bước từng bước tiến lên vị trí cao. Vốn dĩ luôn có thành kiến đối với con cháu thế gia, nhìn thấy Ngu Đường nổi bật như vậy, không nhịn được oán giận vài câu.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?" Bác Tư Ngu Xuyên đi tới, thấy nhóm nhân viên châu đầu ghé tai nhau tám chuyện, liền thân thiết hỏi một câu.
"Giám đốc." Các nhân viên nhìn thấy hắn, đi cũng không được, không đi cũng không xong, cả đám không khỏi lúng túng.
Ngu Xuyên nhíu mày, hắn đương nhiên biết mọi người đang nói cái gì. Đứa cháu này của hắn đúng là rất ưu tú, nhưng dù sao tuổi hắn còn trẻ, đưa hắn lên cao vào lúc này, khẳng định khó được kẻ dưới phục tùng.
Là một người bác tốt, lúc này đáng lý ra Ngu Xuyên phải nói giúp một câu, Tiểu Đường nhà chúng tôi chỉ đến đây thực tập, sẽ không ảnh hưởng đến con đường thăng chức của các người. Có điều, hắn lại không lên tiếng, chỉ cười cười, sau đó quay về phòng làm việc.
Vì vậy, chờ lúc Ngu Đường đưa Tống Tiêu đến công ty, bầu không khí trong công ty hết sức kỳ lạ, đương nhiên vẫn có người hiểu chuyện tươi cười tiếp đón, nhưng nhiều hơn vẫn là ánh mắt cổ quái và căm ghét.
Ngu Đường không để ý tới nhưxng người đó, trực tiếp dẫn Tống Tiêu tới phòng làm việc của hắn.
Không sai, hiện tại Ngu Đường cũng có phòng làm việc riêng, có điều bày trí trong phòng rất đơn giản, chỉ là một gian phòng nhỏ, bên ngoài có rất nhiều ô vuông, còn có bàn hội nghị nhỏ.
"Đường, đây là ai vậy?" Trên bàn hội nghị nhỏ, một đám người trẻ tuổi mặc quần áo công sở đang thảo luận vấn đề, nhìn thấy Ngu Đường dẫn Tống Tiêu vào, tò mò lên tiếng dò hỏi.
"Đây là bạn tôi, cậu ấy là thiên tài Toán học, đến phụ giúp chúng ta trong công việc." Ngu Đường mặt không biểu cảm mà nói.
"Hả, vậy thì tốt quá!" Một cậu thiếu niên tóc vàng réo lên hoan hô.
Tống Tiêu không hiểu mô tê gì bị Ngu Đường kéo vào văn phòng, giao cho Tống Tiêu một đống tư liệu bảo y xem.
Thì ra Ngu Xuyên đề nghị với gia chủ thăng chức cho Ngu Đường, sau đó liền giao cho hắn một hạng mục, bao gồm cả mười mấy thành viên liên quan trong tổ. Nhóm nhỏ này là tiểu tổ nổi danh phế vật trong công ty, đây sẽ là những nhân tố gây vướng tay vướng chân trong việc hoàn thành hạng mục, Ngu Đường không trị nổi đám người này, bèn lôi kéo bà xã của mình tham gia.
"Người Mĩ không thạo việc tính toán sổ sách, những việc này, bọn họ làm tương đối chậm." Ngu Đường nói.
Tống Tiêu bất đắc dĩ đành thể ngồi xuống giúp hắn xem sổ sách, phân tích dữ liệu. Ngu Đường ra ngoài họp hội nghị, trong khái niệm của hoàng đế bệ hạ không có người vô dụng, chỉ có người không biết dùng người, mặc dù là một đám rác rưởi, nhưng nếu biết tận dụng đúng điểm mạnh của họ vẫn có thể biến họ thành những năng thần cường tướng.
Mặt trời xuống núi, người trong công ty bắt đầu lục tục tan tầm, nhìn thấy người tiểu tổ phế vật còn đang nhiệt tình mười phần, không nhịn được trào phúng hai câu.
"Hừ, Carry, mau trở về lồng ngực của mẹ anh đi, chúng ta còn phải tăng ca đây." Tóc vàng làm cái mặt quỷ đối với người cười nhạo hắn.
Tống Tiêu xem dữ liệu đến hoa mắt váng đầu, điện thoại di động đột nhiên vang lên, bên trên hiển thị số Bạch Tình.
"Tống Tiêu, tớ bị bọn họ lừa đến quán bar, không đủ tiền để trả, cậu có thể đến giúp tớ được không, ngày mai tớ sẽ trả lại cho cậu." Bạch Tình điềm đạm đáng yêu mà nói.
Tống Tiêu đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ thuỷ tinh, nở nụ cười lạnh băng, quay đầu nhìn về phía Ngu Đường, Ngu Đường giơ tay làm dấu "OK" với y.
"Được, chờ tôi nửa tiếng."
=========
Tiểu kịch trường:
Bạch Tình: "Ngươi mau tới đây, một mình ta chịu không nổi."
Tiêu Tiêu: "Đợi ta hai phút, để ta xem quyết định của Ngư Đường."
Ngư Lân: "Xem như các ngươi lợi hại, mang theo ông xã tới bẫy người."
Danh sách chương