Hắn nhìn về phía Đoan Mộc Ly bên cạnh Quý Ngữ Hàm, nhíu mày, cảm thấy gương mặt tươi cười của nam nhân này có chút chướng mắt.
"Ngươi bị hắn bắt đến bên cạnh à?"
Lạc Lạc mở miệng hỏi, giống như Đoan Mộc Ly khiến hắn rất giận.
"... ......." Quý Ngữ Hàm run lên một chút, khóe miệng co rút phủ nhận, "Không phải."
Nàng là tự nguyện nhảy vào "hố lửa"..... Ô.
"Không phải?"
Lạc Lạc lại càng giận hơn nữa, "Mắt của ngươi bị sao vậy? Sao lại coi trọng loại nam nhân này? Căn bản là không nên nói chuyện với hắn, vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười kia là biết không phải người tốt!"
"Ánh mắt của Tiểu Tiểu mấy vạn năm qua thật sự cũng không tiến bộ." Đoan Mộc Ly trầm mặc nửa ngày đột nhiên nhàn nhạt cười tiếp lời.
"Đúng vậy, nàng....."
Giọng nói giận dữ dừng lại, Lạc Lạc đảo mắt nhìn Đoan Mộc Ly, "Ngươi... Ta lại bị ngươi lừa!"
Vốn muốn giả vờ không nhớ ra bọn họ, không nghĩ nhanh như vậy lại bị Đoan Mộc Ly lôi ra lời thật.
À! Hắn còn nhớ rõ chuyện năm đó? Quý Ngữ Hàm khẩn trương lui về phía sau, trốn sau lưng lão công nhà mình.
Hắn sẽ không thật sự lại muốn đánh một trận với Đoan Mộc Ly, để cướp nàng đi chứ?
Nhìn thấy động tác của nàng, Lạc Lạc rất bất mãn, "Ngươi trốn cái gì? Ai nói ta muốn cướp ngươi đi? Nếu thật muốn như vậy, lần trước ta sẽ cứ vậy mà rời đi sao?"
"... ....." Vậy hắn xuất hiện để làm gì?
Quý Ngữ Hàm mờ mịt nhìn hắn, lại nhìn lão công nhà mình thực bình tĩnh cười cười.
Nhìn qua theo tầm mắt của Đoan Mộc Ly...... dưới đất chỉ có bao đồ cao nửa người không biết của ai, cũng không có gì đặc biệt.
Tình hình hiện tại hẳn là rất căng thẳng mới phải?
Sao Đoan Mộc Ly lại còn thất thần?
Đang nghĩ ngợi, Lạc Lạc mở miệng, thu hồi cơn tức, có chút không tình nguyện khen ngợi Đoan Mộc Ly, "Tiểu Tiểu, không phải ai cũng có thể qua mấy vạn năm mà không thay lòng đổi dạ, kỳ thực ngươi chọn nam nhân rất tốt."
Đúng vậy đúng vậy, lão công nhà nàng quả thật được đến mức không còn gì để nói, chỉ là......
Những lời này là có ý gì?
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của nàng, Lạc Lạc không trực tiếp trả lời, chỉ vươn tay về phía sau.
Thái dương Quý Ngữ Hàm đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đã rất tuấn tú rồi, không cần nói vài câu lại đứng tạo dáng chứ?
Không ai bắt lấy tay mình, gân xanh nơi thái dương của Lạc Lạc giật giật.
Khi hắn quay đầu, gương mặt đẹp trai đến không thể hình dung lập tức vặn vẹo, nặng nề ho khan một tiếng.
... ... Không có phản ứng.
Tiếng ho khan này hiển nhiên không phải tiên thuật gì, cảnh vật trên đường cũng không có biến hóa gì.
".......Lạc Nhân!" Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi gọi.
... .... Vẫn không có phản ứng.
"Nghiêm Lạc Nhân!" rít gào kinh thiên động địa.
"Dạ....."
Tiếng trả lời chậm rì rì vang lên, "gói đồ" vô danh trên mặt đất bắt đầu thong thả biến đổi hình dáng, từ từ cao lên, biến thành gầy, cho đến khi "biến" thành một người.
Lúc này mọi người mới nhìn ra, vừa rồi chỉ là có người co tròn ngủ trên đường cái.
Vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn chưa mở ra được, Nghiêm Lạc Nhân lấy tay dụi mí mắt, chăm chú nhìn mái tóc đỏ thực bắt mắt của Lạc Lạc.
Xác định phương hướng, nàng bắt đầu giống như mộng du lắc lư đi qua.
Lạc Lạc không nhịn được, đi mấy bước, nửa kéo nửa ôm nàng qua.
Nghiêm Lạc Nhân mừng rỡ là mình không cần cử động, tựa vào người hắn, lười biếng hỏi, "Đến đâu rồi?"
"Đến nơi rồi." Lại là rít gào.
"Hả?"
Nghiêm Lạc Nhân nháy mắt liền thanh tỉnh, dụi dụi mắt, nhìn về phía Quý Ngữ Hàm.
"Tình địch!"
Nàng vui mừng hô to, thực nhiệt tình ôm lấy Quý Ngữ Hàm, "Tình địch, rốt cuộc ta cũng gặp được người thật là ngươi nha!"
"......A" Quý Ngữ Hàm co rút chỉ có thể cười gượng.
Mặt Lạc Lạc vặn vẹo, lửa giận bừng bừng kéo Nghiêm Lạc Nhân về, "Ai cho nàng ôm nàng ấy?"
"Được được được, đừng ăn giấm, ta cũng ôm ngươi một chút."
Nghiêm lạc nhân nói xong liền ôm lấy hắn, còn thuận thế dụi dụi.
Đậu hũ ngon như vậy, không ăn thực uổng phí mà.
"......" Mặt đen của Lạc Lạc nháy mắt hơi hơi đỏ lên.
"Nàng..... nơi đông người như vậy, còn ra thể thống gì!"
Rống là rống như vậy, hắn cũng không đẩy người ra.
Mọi người đứng một bên thưởng thức, mỹ nam bị đùa giỡn nè, xem thật vui.
"Thật là, nhỏ mọn vậy sao, vừa ra ngoài liền không cho ra ăn đậu hũ của ngươi." Nghiêm Lạc Nhân nhỏ giọng oán hận.
"... ..." Mặt Lạc Lạc càng đen, bất quá màu đỏ khả nghi trên mặt cũng gia tăng.
Nghiêm Lạc Nhân rất có kinh nghiệm, Lạc Lạc thường xuyên nổi bão, nhưng ôm hắn như vậy, cơn giận của hắn sẽ giảm rất nhiều.
Cho nên bây giờ nàng ôm hắn, quay đầu nói chuyện với Quý Ngữ Hàm.
"Tình địch, tình địch! Thấy ngươi ta rất kích động!"
"......" Đúng vậy, nàng cũng nhìn ra.....
"Ngươi còn xinh đẹp hơn bức tranh Lạc Lạc vẽ, thì ra tài vẽ tranh của hắn kém như vậy, chả trách hắn chưa từng đồng ý vẽ tranh cho ta."
"...... Nghiêm Lạc Nhân!"
"Lời nói thật thôi, có phê bình mới có tiến bộ, tiểu tử, chuyện ngươi phải cố gắng còn rất nhiều. . . . . . Ưm. . . . . ."
Khụ, cơ hội ngàn năm có một kìa!
Những lúc này phải đạp "phi lễ chớ thị" qua một bên, lấy "Không xem rõ ràng là không được" ra ~
Mọi người hứng trí bừng bừng vây xem cảnh tuấn nam mỹ nữ mãnh liệt hôn nồng nhiệt tại chỗ, chỉ thiếu chưa vỗ tay trầm trồ khen ngợi thôi.
Đương nhiên, nếu mặt diễn viên nam chính có thể không đen như vậy, vặn vẹo như vậy liền càng đẹp mắt.... ...
Hôn xong, mặt Lạc Lạc giống như vặn vẹo lợi hại hơn, như là rất giận bản thân lại không khống chế được lúc ở trên đường.
Trái lại Nghiêm Lạc Nhân.......
Tuy rằng mặt có chút hồng, nhưng vẫn thoải mái cười vô cùng thỏa mãn, "Ha, lại chiếm được tiện nghi của ngươi."
"... ......" Mọi người có cảm giác muốn hộc máu.
"Hai người các ngươi...." thực độc đáo.
Bị nhiều người vây xem như vậy, Lạc Lạc giận quá, đưa tay muốn kéo Nghiêm Lạc Nhân rời đi.
Ôm lấy một bên cột hành lang, Nghiêm Lạc Nhân đứng ỳ không đi, muốn nói vài câu với Quý Ngữ Hàm.
"Tình địch, hôm nào ta lại đến tìm ngươi chơi, ta có nhiều điều muốn nói với ngươi....... Này, lại kéo thì cánh tay sẽ bị đứt đó."
Sắc mặt Lạc Lạc tuy rằng cực kém, nhưng vẫn giảm nhẹ lực đạo, sửa thành một chưởng đánh vào cây cột, chuẩn bị đem cả người và cột mang đi.
"...... Được"
Quý Ngữ Hàm nhìn qua lại hai người bọn họ, đôi mắt lướt nhanh như nhìn không kịp.
Nghiêm Lạc Nhân còn tưởng nàng (Quý Ngữ Hàm) vì lo lắng cho nàng ta, giải thích, "Không sao, không sao đâu, đại lão gia hắn mỗi ngày luôn mang một bộ mặt đen như vậy, kỳ thật ta biết, căn bản hắn vẫn không nỡ làm ta bị thương."
"Đúng vậy đúng vậy."
Tất cả mọi người gật đầu, "Thoạt nhìn hắn thực yêu ngươi."
"Ai nói ta yêu nàng ấy?" Lạc Lạc lập tức phản bác.
"Các ngươi xem, hắn luôn có thái độ này."
"Hắn còn cường điệu ta là của hắn, nhưng khi ta hỏi hắn có phải của ta hay không, hắn đều không đáp."
Nghiêm Lạc Nhân thực "ưu thương", "Vậy cũng quá không công bằng rồi, kỳ thực ta cảm thấy mình nên tìm cơ hội bỏ trốn theo người."
Một đám nam nhân lập tức phối hợp, "Ý tưởng hay, chúng ta bỏ trốn thôi!"
"... ... Cút!"
Rống đuổi đám người dám cướp người của hắn đi, Lạc Lạc gắt gao giam người vào trong lòng mình, bá đạo lại không được tự nhiên nói, "Ngươi là của ta!"
"Vậy ngươi có phải là của ta hay không?"
Nghiêm Lạc Nhân vừa hỏi vừa bắt lấy thời cơ ăn đậu hũ.
"......" Nhìn móng vuốt của tiểu sắc lang ở trước ngực mình sờ tới sờ lui, Lạc Lạc hé ra khuôn mặt tuấn tú đen đen lại hồng hồng.
Nữ nhân này không biết nghĩ gì, đậu hũ đều để nàng ăn, mà lại còn hỏi loại vấn đề này!
Mọi người vây xem nhiệt liệt vỗ tay trong lòng, rồng hung dữ phun lửa thẹn thùng kìa, thật sự là khó gặp ~
"Xem ra là không phải rồi."
Nghiêm Lạc Nhân vô cùng "đau thương" quay đầu, "Vừa rồi là ai nói sẽ bỏ trốn với ta?"
"Ta ta ta!" Một đám người nhấc tay.
"..... Ngươi thành thật theo ta về nhà!"
Lạc Lạc không nhịn nổi nữa, khiêng nàng bước đi.
"Tốt, về nhà ngủ thôi."
Hướng Quý Ngữ Hàm vẫy tay tạm biệt, Nghiêm Lạc Nhân tiếp tục ở trên vai Lạc Lạc ăn đậu hũ.
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, thật sự là nắm chặt tất cả cơ hội mà......
Nghe được lời nói của Nghiêm Lạc Nhân, đưa lưng về phía mọi người, nhanh chóng rời đi, mặt Lạc Lạc đều đỏ, tốc độ đi đường cũng tăng nhanh một cách khả nghi, hình như là vội vã trở về làm gì đó.... ...
Nghiêm Lạc Nhân không chú ý hắn khác thường, ngáp một cái, tựa vào vai hắn, "Ta ngủ trước, buổi tối hay ngày mai gặp lại."
"... ..." Mọi người nhìn Lạc Lạc hóa thạch bằng ánh mắt đồng tình.
Chúc mừng ngươi, tưởng tượng quá rồi......
--- ----
Một năm sau, tiên giới.
"Hàm Hàm, cục cưng nhà ngươi rõ ràng rất ngoan nha, ngươi buồn gì chứ?"
Nghiêm Lạc Nhân mới thăng cấp làm mẹ vừa ngáp vừa hỏi.
"Nhưng ta cảm thấy không ổn mà......."
Quý Ngữ Hàm vô cùng rối rắm nhìn hai tiểu bảo bảo trước mắt.
"Ngươi xem, cục cưng của ngươi cười rộ lên thật ngây thơ, bộ dáng không có tâm cơ, sao bảo bảo nhà ta cười lên đều khiến người ta cảm thấy thân thiết vậy..... "
Thân thiết đến.... rất giống Đoan Mộc Ly..... Ô ô.
Nghiêm Lạc Nhân cúi đầu nhìn nôi, "Con ta nhỏ hơn con ngươi hai tháng, có thể chưa không có cảm xúc gì đâu."
"Đúng đó, Hàm Hàm, ngươi đừng lo lắng."
Miêu Diệu vừa mới mang thai, ở một bên an ủi nàng, "Lại nói cục cưng nhà ngươi thật ngoan nha, dù đói cũng chưa từng khóc nháo, cho bé ăn bé liền ngoan ngoãn ăn."
Trong này chỉ có Nhiễm Nhiễm.....
Cũng chính là vị Phó bảo chủ nữ phẫn nam trang của Phi Phi cảm thấy được tình thế không quá lạc quan ------
"Lúc ta hai tuổi đã chảy nước miếng với bảo chủ, trẻ nhỏ cũng có suy nghĩ mà."
"... ..."
Khóe miệng Quý Ngữ Hàm run rẩy nhìn nàng, "Ngươi là trường hợp đặc biệt, trẻ nhỏ hai tuổi bình thường nên chảy nước miếng với đồ ăn ngon chứ."
"Lúc đó ta chính là xem bảo chủ giống một chuỗi mứt quả mà!"
Phi Phi mới đi đến nghe thấy thế, nháy mắt liền nổi giận.
"Sao lại là mứt quả? Lần trước không phải ngươi đã nói là giống bánh bò sao?
"Ta muốn cho ngươi chút cao hứng thôi."
Nhiễm Nhiễm bị bắt quả tang, áy náy nói, "Kỳ thực lúc ấy sư phụ mới đồng ý cho ta ăn thức ăn cứng, đoạn thời gian đó ta cảm thấy mứt quả là ngon nhất."
"... ...." Giống bánh bò lại có thể làm người ta cao hứng sao?
Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn vợ chồng Phi Phi một đường tranh luận rốt cuộc là giống bánh bò tốt hay là giống mứt quả tốt mà rời đi.
Nghiêm Lạc Nhân đã có chút mê man, đầu bắt đầu gà gật.....
Lạc Lạc đen mặt xuất hiện, hạ giọng "mắng" nàng, "Mệt thành như vậy còn không về nhà!"
Nói xong liền ôm lấy nàng, lại nhấc nôi lên, đem vợ con về nhà.
Vẫn là trước kia tốt hơn, cả tòa Tiên trạch chỉ có hai người bọn họ.
Bây giờ đảo ngược, nữ nhân này vốn có thể ngủ, hiếm có thời gian thanh tỉnh trừ khi chiếu cố đứa con, lại dùng để chạy ra đây nói chuyện phiếm!
Tự thấy bị vắng vẻ, Lạc Lạc đen mặt, bước bước lớn về nhà.
Lần này nhất định phải khiến nữ nhân này luôn luôn theo cạnh hắn!
Nghĩ như vậy, Lạc Lạc gửi đứa nhỏ lại trước, không nói một lời ôm nương tử rời đi, chuẩn bị hưởng thụ thế giới hai người trong một ngày.
Miêu Diệu từ lúc mang thai trở nên thích ngủ, cũng về nhà với Không Không.
Hiện tại chỉ còn một mình Quý Ngữ Hàm ngồi đó rối rắm nhìn hai tiểu bảo bảo.
Người khác mượn rượu tiêu sầu, tửu lượng Quý Ngữ Hàm kém cỏi, chỉ có thể mượn nước tiêu sầu, ùng ục ùng ục không ngừng uống nước.
Uống nhiều nước..... Nàng tất nhiên sẽ muốn đi WC.
Vô số năm sau, mỗi lần Quý Ngữ Hàm lệ nóng doanh tròng nhớ lại chuyện cũ, đều cảm thấy lần đi WC đó là lần ý nghĩa nhất trong đời.....
Bởi vì khi nàng trở về, từ ngoài cửa, nàng thấy được.... ......
Cục cưng nhà mình được mọi người khen "ngoan", không khóc không nháo, vươn tay béo ngắn ngủn.....
Vỗ cục cưng của Lạc Lạc và Nghiêm Lạc Nhân một chút.......
Đứa trẻ bị vỗ, đương nhiên là mất hứng, mà phương pháp trẻ nhỏ biểu đạt sự mất hứng chính là ------
"Oa...."
Nghe được tiếng khóc quen thuộc, Quý Ngữ Hàm nháy mắt rơi lệ đầy mặt.
Ô.... Mỗi lần bọn họ nghe thấy tiếng khóc nháo này chỉ biết là cục cưng đói bụng, nên đút thức ăn bọn họ.
Không nghĩ đến là vì con nàng vỗ đứa trẻ kia!
Căn bản là con nàng đói bụng!
Ô..... Chả trách bé chưa bao giờ khóc nháo, thì ra bé vẫn bắt người khác khóc nháo.....
Đây đây đây...... Đây căn bản là phiên bản của Đoan Mộc Ly! "Ô ô ô... Ly hôn, ly hôn!"
Quý Ngữ Hàm khóc chạy vào nội viện, kéo Đoan Mộc Ly đang luyện công qua, "Cục cưng quả nhiên là đứa trẻ phúc hắc..... Ô, ta phải ly hôn!"
Đoan Mộc Ly bật cười đi qua, xem ra Quả Quả đã phát hiện bí mật con không khóc không nháo?
Ôm nương tử nhà mình, Đoan Mộc Ly hôn nàng thật mạnh, "Tiểu Quả Quả, nàng chán ghét phúc hắc như vậy, là không hài lòng về ta sao?"
"... ..." Câu hỏi này sao vừa hỏi liền quấn nàng vào.......
Hai mắt Quý Ngữ Hàm đẫm lệ, "Nhưng ta muốn làm kẻ thông minh thứ hai trong nhà."
Ô, hiện tại nhất định là nàng đứng nhất từ dưới lên!
"Hay là chúng ta vẫn nên ly hôn đi......."
"Đến lúc đó trong nhà chỉ có một mình nàng, mặc kệ nói thế nào nàng đều thông minh nhất?" Đoan Mộc Ly bật cười đoán ý đồ của nàng.
Quý Ngữ Hàm che mặt.
Ý tưởng động kinh như vậy nàng thật ngượng ngùng phải thừa nhận....... ô.
"Chàng đưa cục cưng nhà Lạc Nhân về trước đi, hai đứa hẳn là đói rồi."
Chờ cho cục cưng ăn xong, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp khiến Đoan Mộc Ly đồng ý ly hôn.
Sau khi ly hôn vẫn ở cùng nhau, bất quá chủ hộ liền biến thành nàng......
Không nên không nên, tiên giới không có hộ khẩu, bọn họ nên dọn đến hiện đại, như vậy mới có thể rõ ràng nhìn ra trong nhà chỉ có mình nàng, nàng là người thông minhh nhất.... ....
Uống sữa xong, tiểu bảo bảo vừa lòng ợ một tiếng, tay nhỏ béo ú cầm tay Quý Ngữ Hàm lắc lắc, gương mặt lộ ra vẻ thật đáng yêu, có chút cười ngây ngô.
Đối với cục cưng mỗi ngày đều cười thân thiết, cười "bình thường" như vậy chỉ có thể lộ ra khi đối mặt với Quý Ngữ Hàm, ngay cả Đoan Mộc Ly cũng rất ít có phúc khí mà nhìn thấy.
Ô, thật đáng yêu.......
Quý Ngữ Hàm nháy mắt không nhẫn tâm xóa tên cục cưng trong hộ khẩu.
"Cục cưng, hay là mẹ lưu con lại, chỉ đá cha con ra ngoài thôi, như vậy mẹ vẫn còn là người thông minh thứ hai trong nhà.... ..."
Quý Ngữ Hàm hiển nhiên vô cùng kiên trì điểm này, không đạt mục đích không bỏ qua.
Đoan Mộc Ly vừa trở về nghe thấy những lời này.
Hắn cười nhíu mày, luyến tiếc con, nhưng lại bỏ được hắn?
"Tiểu Quả Quả?" âm thanh quá mức ôn nhu vang lên......
Quý Ngữ Hàm không quay đầu, làm bộ không biết hắn trở lại, nói tiếp, "Mẹ đương nhiên luyến tiếc đá cha con ra, bất quá cha con rất thương mẹ, nhất định sẽ đồng ý."
Ô..... Chết chắc rồi.
"Tiểu Quả Quả," Đoan Mộc Ly từ phía sau ôm lấy nàng, "Cục cưng ăn no rồi?"
"...... Cũng không chắc, ta cảm thấy còn phải quan sát một chút." Quý Ngữ Hàm thực nghiêm túc.
"Vậy giao cho bọn Thanh Long quan sát, chúng ta về phòng thảo luận chút việc trước."
Ô, Quý Ngữ Hàm ôm lấy bàn, nhìn ra cửa sổ, "Thời tiết bên ngoài thật tốt, đúng là thời điểm tốt để xuất hành nha!"
Vừa dứt lời, mưa bụi lác đác rơi......
Ô, "Đi dạo trong mưa cũng thực lãng mạn nha."
Sét đánh.... ...
"Ngươi ngươi ngươi.... tiên thuật của ngươi lại tiến bộ! Ly hôn! Ô..... Ngươi đã thông minh, sao còn cố gắng đến vậy chứ......"
Ô, còn cho người ta sống nữa không đây!
"Tiểu ngu ngốc"
Đoan Mộc Ly ôm nàng, vô cùng thân thiết đong đưa, bật cười hôn nàng một chút.
Quý Ngữ Hàm bi phẫn, "Không cần cười chế nhạo người như vậy!"
"Nàng chính là tiểu ngu ngốc."
Đoan Mộc Ly luôn luôn chìu chuộng nàng lần này lại không theo tâm ý nàng mà sửa miệng, ngược lại còn kêu nàng thêm một tiếng.
Quý Ngữ Hàm buồn bực, phồng mặt, bắt đầu cân nhắc nên báo thù thế nào.
Đoan Mộc Ly vẫn ở sau lưng ôm nàng, buộc chặt tay, chặt chẽ bao nàng trong ngực mình.
"Tiểu Quả Quả, nàng có biết vì sao ta cố gắng như vậy không?"
"Không biết." Quý Ngữ Hàm bĩu môi.
Hắn đã rất lợi hại rồi, nhưng sau khi vào tiên giới, một mực cố gắng luyện tiên thuật, cũng không biết là vì cái gì.
"Bởi vì ta hy vọng, chính mình, mặc kệ ở nơi nào, cũng là người mạnh mẽ nhất, như vậy ta mới có thể bảo vệ nàng vĩnh viễn không bị tổn thương."
Không ngờ nghe được đáp án như vậy, Quý Ngữ Hàm kinh ngạc lại cảm động quay đầu, đối diện với ánh mắt rất rất dịu dàng của hắn.
"Nhưng ngươi đã rất lợi hại mà..... Hơn nữa ngươi thông minh như vậy, cho dù thật sự có người có thực lực mạnh hơn ngươi, ngươi nhất định cũng sẽ thắng."
Đoan Mộc Ly cười cười, nhẹ nhàng hôn nàng, "Ta chỉ muốn chắc chắn hơn một chút."
Trong lòng quan tâm đến nàng nhiều như vậy, giống như có bảo vệ nhiều thêm bao nhiêu cũng không đủ, chỉ e chính mình một ngày sơ sẩy, sẽ khiến nàng chịu một ít thương tổn.
Điều hắn muốn làm, điều hắn nghĩ đến, chính là giống như bây giờ, gắt gao ôm nàng, vì nàng chống đỡ cả thế giới thị phi hỗn loạn, để nàng vĩnh viễn cảm thấy cuộc sống tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, hoàn toàn không có chút phiền não nào.
Nhẹ nâng gương mặt ngượng ngùng của nàng lên, ấn xuống nụ hôn nhẹ, bọn họ đều không nhớ rõ mấy vạn năm trước lần đầu tiên bọn họ cùng nhau hẹn thề. Tình cảm lưu luyến, quan tâm vô hạn.
Với bọn họ, trời già đất sụp, thì lời thề vẫn luôn được thực hiện.
Hoàn chính văn
"Ngươi bị hắn bắt đến bên cạnh à?"
Lạc Lạc mở miệng hỏi, giống như Đoan Mộc Ly khiến hắn rất giận.
"... ......." Quý Ngữ Hàm run lên một chút, khóe miệng co rút phủ nhận, "Không phải."
Nàng là tự nguyện nhảy vào "hố lửa"..... Ô.
"Không phải?"
Lạc Lạc lại càng giận hơn nữa, "Mắt của ngươi bị sao vậy? Sao lại coi trọng loại nam nhân này? Căn bản là không nên nói chuyện với hắn, vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười kia là biết không phải người tốt!"
"Ánh mắt của Tiểu Tiểu mấy vạn năm qua thật sự cũng không tiến bộ." Đoan Mộc Ly trầm mặc nửa ngày đột nhiên nhàn nhạt cười tiếp lời.
"Đúng vậy, nàng....."
Giọng nói giận dữ dừng lại, Lạc Lạc đảo mắt nhìn Đoan Mộc Ly, "Ngươi... Ta lại bị ngươi lừa!"
Vốn muốn giả vờ không nhớ ra bọn họ, không nghĩ nhanh như vậy lại bị Đoan Mộc Ly lôi ra lời thật.
À! Hắn còn nhớ rõ chuyện năm đó? Quý Ngữ Hàm khẩn trương lui về phía sau, trốn sau lưng lão công nhà mình.
Hắn sẽ không thật sự lại muốn đánh một trận với Đoan Mộc Ly, để cướp nàng đi chứ?
Nhìn thấy động tác của nàng, Lạc Lạc rất bất mãn, "Ngươi trốn cái gì? Ai nói ta muốn cướp ngươi đi? Nếu thật muốn như vậy, lần trước ta sẽ cứ vậy mà rời đi sao?"
"... ....." Vậy hắn xuất hiện để làm gì?
Quý Ngữ Hàm mờ mịt nhìn hắn, lại nhìn lão công nhà mình thực bình tĩnh cười cười.
Nhìn qua theo tầm mắt của Đoan Mộc Ly...... dưới đất chỉ có bao đồ cao nửa người không biết của ai, cũng không có gì đặc biệt.
Tình hình hiện tại hẳn là rất căng thẳng mới phải?
Sao Đoan Mộc Ly lại còn thất thần?
Đang nghĩ ngợi, Lạc Lạc mở miệng, thu hồi cơn tức, có chút không tình nguyện khen ngợi Đoan Mộc Ly, "Tiểu Tiểu, không phải ai cũng có thể qua mấy vạn năm mà không thay lòng đổi dạ, kỳ thực ngươi chọn nam nhân rất tốt."
Đúng vậy đúng vậy, lão công nhà nàng quả thật được đến mức không còn gì để nói, chỉ là......
Những lời này là có ý gì?
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của nàng, Lạc Lạc không trực tiếp trả lời, chỉ vươn tay về phía sau.
Thái dương Quý Ngữ Hàm đổ mồ hôi lạnh.
Hắn đã rất tuấn tú rồi, không cần nói vài câu lại đứng tạo dáng chứ?
Không ai bắt lấy tay mình, gân xanh nơi thái dương của Lạc Lạc giật giật.
Khi hắn quay đầu, gương mặt đẹp trai đến không thể hình dung lập tức vặn vẹo, nặng nề ho khan một tiếng.
... ... Không có phản ứng.
Tiếng ho khan này hiển nhiên không phải tiên thuật gì, cảnh vật trên đường cũng không có biến hóa gì.
".......Lạc Nhân!" Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi gọi.
... .... Vẫn không có phản ứng.
"Nghiêm Lạc Nhân!" rít gào kinh thiên động địa.
"Dạ....."
Tiếng trả lời chậm rì rì vang lên, "gói đồ" vô danh trên mặt đất bắt đầu thong thả biến đổi hình dáng, từ từ cao lên, biến thành gầy, cho đến khi "biến" thành một người.
Lúc này mọi người mới nhìn ra, vừa rồi chỉ là có người co tròn ngủ trên đường cái.
Vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn chưa mở ra được, Nghiêm Lạc Nhân lấy tay dụi mí mắt, chăm chú nhìn mái tóc đỏ thực bắt mắt của Lạc Lạc.
Xác định phương hướng, nàng bắt đầu giống như mộng du lắc lư đi qua.
Lạc Lạc không nhịn được, đi mấy bước, nửa kéo nửa ôm nàng qua.
Nghiêm Lạc Nhân mừng rỡ là mình không cần cử động, tựa vào người hắn, lười biếng hỏi, "Đến đâu rồi?"
"Đến nơi rồi." Lại là rít gào.
"Hả?"
Nghiêm Lạc Nhân nháy mắt liền thanh tỉnh, dụi dụi mắt, nhìn về phía Quý Ngữ Hàm.
"Tình địch!"
Nàng vui mừng hô to, thực nhiệt tình ôm lấy Quý Ngữ Hàm, "Tình địch, rốt cuộc ta cũng gặp được người thật là ngươi nha!"
"......A" Quý Ngữ Hàm co rút chỉ có thể cười gượng.
Mặt Lạc Lạc vặn vẹo, lửa giận bừng bừng kéo Nghiêm Lạc Nhân về, "Ai cho nàng ôm nàng ấy?"
"Được được được, đừng ăn giấm, ta cũng ôm ngươi một chút."
Nghiêm lạc nhân nói xong liền ôm lấy hắn, còn thuận thế dụi dụi.
Đậu hũ ngon như vậy, không ăn thực uổng phí mà.
"......" Mặt đen của Lạc Lạc nháy mắt hơi hơi đỏ lên.
"Nàng..... nơi đông người như vậy, còn ra thể thống gì!"
Rống là rống như vậy, hắn cũng không đẩy người ra.
Mọi người đứng một bên thưởng thức, mỹ nam bị đùa giỡn nè, xem thật vui.
"Thật là, nhỏ mọn vậy sao, vừa ra ngoài liền không cho ra ăn đậu hũ của ngươi." Nghiêm Lạc Nhân nhỏ giọng oán hận.
"... ..." Mặt Lạc Lạc càng đen, bất quá màu đỏ khả nghi trên mặt cũng gia tăng.
Nghiêm Lạc Nhân rất có kinh nghiệm, Lạc Lạc thường xuyên nổi bão, nhưng ôm hắn như vậy, cơn giận của hắn sẽ giảm rất nhiều.
Cho nên bây giờ nàng ôm hắn, quay đầu nói chuyện với Quý Ngữ Hàm.
"Tình địch, tình địch! Thấy ngươi ta rất kích động!"
"......" Đúng vậy, nàng cũng nhìn ra.....
"Ngươi còn xinh đẹp hơn bức tranh Lạc Lạc vẽ, thì ra tài vẽ tranh của hắn kém như vậy, chả trách hắn chưa từng đồng ý vẽ tranh cho ta."
"...... Nghiêm Lạc Nhân!"
"Lời nói thật thôi, có phê bình mới có tiến bộ, tiểu tử, chuyện ngươi phải cố gắng còn rất nhiều. . . . . . Ưm. . . . . ."
Khụ, cơ hội ngàn năm có một kìa!
Những lúc này phải đạp "phi lễ chớ thị" qua một bên, lấy "Không xem rõ ràng là không được" ra ~
Mọi người hứng trí bừng bừng vây xem cảnh tuấn nam mỹ nữ mãnh liệt hôn nồng nhiệt tại chỗ, chỉ thiếu chưa vỗ tay trầm trồ khen ngợi thôi.
Đương nhiên, nếu mặt diễn viên nam chính có thể không đen như vậy, vặn vẹo như vậy liền càng đẹp mắt.... ...
Hôn xong, mặt Lạc Lạc giống như vặn vẹo lợi hại hơn, như là rất giận bản thân lại không khống chế được lúc ở trên đường.
Trái lại Nghiêm Lạc Nhân.......
Tuy rằng mặt có chút hồng, nhưng vẫn thoải mái cười vô cùng thỏa mãn, "Ha, lại chiếm được tiện nghi của ngươi."
"... ......" Mọi người có cảm giác muốn hộc máu.
"Hai người các ngươi...." thực độc đáo.
Bị nhiều người vây xem như vậy, Lạc Lạc giận quá, đưa tay muốn kéo Nghiêm Lạc Nhân rời đi.
Ôm lấy một bên cột hành lang, Nghiêm Lạc Nhân đứng ỳ không đi, muốn nói vài câu với Quý Ngữ Hàm.
"Tình địch, hôm nào ta lại đến tìm ngươi chơi, ta có nhiều điều muốn nói với ngươi....... Này, lại kéo thì cánh tay sẽ bị đứt đó."
Sắc mặt Lạc Lạc tuy rằng cực kém, nhưng vẫn giảm nhẹ lực đạo, sửa thành một chưởng đánh vào cây cột, chuẩn bị đem cả người và cột mang đi.
"...... Được"
Quý Ngữ Hàm nhìn qua lại hai người bọn họ, đôi mắt lướt nhanh như nhìn không kịp.
Nghiêm Lạc Nhân còn tưởng nàng (Quý Ngữ Hàm) vì lo lắng cho nàng ta, giải thích, "Không sao, không sao đâu, đại lão gia hắn mỗi ngày luôn mang một bộ mặt đen như vậy, kỳ thật ta biết, căn bản hắn vẫn không nỡ làm ta bị thương."
"Đúng vậy đúng vậy."
Tất cả mọi người gật đầu, "Thoạt nhìn hắn thực yêu ngươi."
"Ai nói ta yêu nàng ấy?" Lạc Lạc lập tức phản bác.
"Các ngươi xem, hắn luôn có thái độ này."
"Hắn còn cường điệu ta là của hắn, nhưng khi ta hỏi hắn có phải của ta hay không, hắn đều không đáp."
Nghiêm Lạc Nhân thực "ưu thương", "Vậy cũng quá không công bằng rồi, kỳ thực ta cảm thấy mình nên tìm cơ hội bỏ trốn theo người."
Một đám nam nhân lập tức phối hợp, "Ý tưởng hay, chúng ta bỏ trốn thôi!"
"... ... Cút!"
Rống đuổi đám người dám cướp người của hắn đi, Lạc Lạc gắt gao giam người vào trong lòng mình, bá đạo lại không được tự nhiên nói, "Ngươi là của ta!"
"Vậy ngươi có phải là của ta hay không?"
Nghiêm Lạc Nhân vừa hỏi vừa bắt lấy thời cơ ăn đậu hũ.
"......" Nhìn móng vuốt của tiểu sắc lang ở trước ngực mình sờ tới sờ lui, Lạc Lạc hé ra khuôn mặt tuấn tú đen đen lại hồng hồng.
Nữ nhân này không biết nghĩ gì, đậu hũ đều để nàng ăn, mà lại còn hỏi loại vấn đề này!
Mọi người vây xem nhiệt liệt vỗ tay trong lòng, rồng hung dữ phun lửa thẹn thùng kìa, thật sự là khó gặp ~
"Xem ra là không phải rồi."
Nghiêm Lạc Nhân vô cùng "đau thương" quay đầu, "Vừa rồi là ai nói sẽ bỏ trốn với ta?"
"Ta ta ta!" Một đám người nhấc tay.
"..... Ngươi thành thật theo ta về nhà!"
Lạc Lạc không nhịn nổi nữa, khiêng nàng bước đi.
"Tốt, về nhà ngủ thôi."
Hướng Quý Ngữ Hàm vẫy tay tạm biệt, Nghiêm Lạc Nhân tiếp tục ở trên vai Lạc Lạc ăn đậu hũ.
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, thật sự là nắm chặt tất cả cơ hội mà......
Nghe được lời nói của Nghiêm Lạc Nhân, đưa lưng về phía mọi người, nhanh chóng rời đi, mặt Lạc Lạc đều đỏ, tốc độ đi đường cũng tăng nhanh một cách khả nghi, hình như là vội vã trở về làm gì đó.... ...
Nghiêm Lạc Nhân không chú ý hắn khác thường, ngáp một cái, tựa vào vai hắn, "Ta ngủ trước, buổi tối hay ngày mai gặp lại."
"... ..." Mọi người nhìn Lạc Lạc hóa thạch bằng ánh mắt đồng tình.
Chúc mừng ngươi, tưởng tượng quá rồi......
--- ----
Một năm sau, tiên giới.
"Hàm Hàm, cục cưng nhà ngươi rõ ràng rất ngoan nha, ngươi buồn gì chứ?"
Nghiêm Lạc Nhân mới thăng cấp làm mẹ vừa ngáp vừa hỏi.
"Nhưng ta cảm thấy không ổn mà......."
Quý Ngữ Hàm vô cùng rối rắm nhìn hai tiểu bảo bảo trước mắt.
"Ngươi xem, cục cưng của ngươi cười rộ lên thật ngây thơ, bộ dáng không có tâm cơ, sao bảo bảo nhà ta cười lên đều khiến người ta cảm thấy thân thiết vậy..... "
Thân thiết đến.... rất giống Đoan Mộc Ly..... Ô ô.
Nghiêm Lạc Nhân cúi đầu nhìn nôi, "Con ta nhỏ hơn con ngươi hai tháng, có thể chưa không có cảm xúc gì đâu."
"Đúng đó, Hàm Hàm, ngươi đừng lo lắng."
Miêu Diệu vừa mới mang thai, ở một bên an ủi nàng, "Lại nói cục cưng nhà ngươi thật ngoan nha, dù đói cũng chưa từng khóc nháo, cho bé ăn bé liền ngoan ngoãn ăn."
Trong này chỉ có Nhiễm Nhiễm.....
Cũng chính là vị Phó bảo chủ nữ phẫn nam trang của Phi Phi cảm thấy được tình thế không quá lạc quan ------
"Lúc ta hai tuổi đã chảy nước miếng với bảo chủ, trẻ nhỏ cũng có suy nghĩ mà."
"... ..."
Khóe miệng Quý Ngữ Hàm run rẩy nhìn nàng, "Ngươi là trường hợp đặc biệt, trẻ nhỏ hai tuổi bình thường nên chảy nước miếng với đồ ăn ngon chứ."
"Lúc đó ta chính là xem bảo chủ giống một chuỗi mứt quả mà!"
Phi Phi mới đi đến nghe thấy thế, nháy mắt liền nổi giận.
"Sao lại là mứt quả? Lần trước không phải ngươi đã nói là giống bánh bò sao?
"Ta muốn cho ngươi chút cao hứng thôi."
Nhiễm Nhiễm bị bắt quả tang, áy náy nói, "Kỳ thực lúc ấy sư phụ mới đồng ý cho ta ăn thức ăn cứng, đoạn thời gian đó ta cảm thấy mứt quả là ngon nhất."
"... ...." Giống bánh bò lại có thể làm người ta cao hứng sao?
Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn vợ chồng Phi Phi một đường tranh luận rốt cuộc là giống bánh bò tốt hay là giống mứt quả tốt mà rời đi.
Nghiêm Lạc Nhân đã có chút mê man, đầu bắt đầu gà gật.....
Lạc Lạc đen mặt xuất hiện, hạ giọng "mắng" nàng, "Mệt thành như vậy còn không về nhà!"
Nói xong liền ôm lấy nàng, lại nhấc nôi lên, đem vợ con về nhà.
Vẫn là trước kia tốt hơn, cả tòa Tiên trạch chỉ có hai người bọn họ.
Bây giờ đảo ngược, nữ nhân này vốn có thể ngủ, hiếm có thời gian thanh tỉnh trừ khi chiếu cố đứa con, lại dùng để chạy ra đây nói chuyện phiếm!
Tự thấy bị vắng vẻ, Lạc Lạc đen mặt, bước bước lớn về nhà.
Lần này nhất định phải khiến nữ nhân này luôn luôn theo cạnh hắn!
Nghĩ như vậy, Lạc Lạc gửi đứa nhỏ lại trước, không nói một lời ôm nương tử rời đi, chuẩn bị hưởng thụ thế giới hai người trong một ngày.
Miêu Diệu từ lúc mang thai trở nên thích ngủ, cũng về nhà với Không Không.
Hiện tại chỉ còn một mình Quý Ngữ Hàm ngồi đó rối rắm nhìn hai tiểu bảo bảo.
Người khác mượn rượu tiêu sầu, tửu lượng Quý Ngữ Hàm kém cỏi, chỉ có thể mượn nước tiêu sầu, ùng ục ùng ục không ngừng uống nước.
Uống nhiều nước..... Nàng tất nhiên sẽ muốn đi WC.
Vô số năm sau, mỗi lần Quý Ngữ Hàm lệ nóng doanh tròng nhớ lại chuyện cũ, đều cảm thấy lần đi WC đó là lần ý nghĩa nhất trong đời.....
Bởi vì khi nàng trở về, từ ngoài cửa, nàng thấy được.... ......
Cục cưng nhà mình được mọi người khen "ngoan", không khóc không nháo, vươn tay béo ngắn ngủn.....
Vỗ cục cưng của Lạc Lạc và Nghiêm Lạc Nhân một chút.......
Đứa trẻ bị vỗ, đương nhiên là mất hứng, mà phương pháp trẻ nhỏ biểu đạt sự mất hứng chính là ------
"Oa...."
Nghe được tiếng khóc quen thuộc, Quý Ngữ Hàm nháy mắt rơi lệ đầy mặt.
Ô.... Mỗi lần bọn họ nghe thấy tiếng khóc nháo này chỉ biết là cục cưng đói bụng, nên đút thức ăn bọn họ.
Không nghĩ đến là vì con nàng vỗ đứa trẻ kia!
Căn bản là con nàng đói bụng!
Ô..... Chả trách bé chưa bao giờ khóc nháo, thì ra bé vẫn bắt người khác khóc nháo.....
Đây đây đây...... Đây căn bản là phiên bản của Đoan Mộc Ly! "Ô ô ô... Ly hôn, ly hôn!"
Quý Ngữ Hàm khóc chạy vào nội viện, kéo Đoan Mộc Ly đang luyện công qua, "Cục cưng quả nhiên là đứa trẻ phúc hắc..... Ô, ta phải ly hôn!"
Đoan Mộc Ly bật cười đi qua, xem ra Quả Quả đã phát hiện bí mật con không khóc không nháo?
Ôm nương tử nhà mình, Đoan Mộc Ly hôn nàng thật mạnh, "Tiểu Quả Quả, nàng chán ghét phúc hắc như vậy, là không hài lòng về ta sao?"
"... ..." Câu hỏi này sao vừa hỏi liền quấn nàng vào.......
Hai mắt Quý Ngữ Hàm đẫm lệ, "Nhưng ta muốn làm kẻ thông minh thứ hai trong nhà."
Ô, hiện tại nhất định là nàng đứng nhất từ dưới lên!
"Hay là chúng ta vẫn nên ly hôn đi......."
"Đến lúc đó trong nhà chỉ có một mình nàng, mặc kệ nói thế nào nàng đều thông minh nhất?" Đoan Mộc Ly bật cười đoán ý đồ của nàng.
Quý Ngữ Hàm che mặt.
Ý tưởng động kinh như vậy nàng thật ngượng ngùng phải thừa nhận....... ô.
"Chàng đưa cục cưng nhà Lạc Nhân về trước đi, hai đứa hẳn là đói rồi."
Chờ cho cục cưng ăn xong, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp khiến Đoan Mộc Ly đồng ý ly hôn.
Sau khi ly hôn vẫn ở cùng nhau, bất quá chủ hộ liền biến thành nàng......
Không nên không nên, tiên giới không có hộ khẩu, bọn họ nên dọn đến hiện đại, như vậy mới có thể rõ ràng nhìn ra trong nhà chỉ có mình nàng, nàng là người thông minhh nhất.... ....
Uống sữa xong, tiểu bảo bảo vừa lòng ợ một tiếng, tay nhỏ béo ú cầm tay Quý Ngữ Hàm lắc lắc, gương mặt lộ ra vẻ thật đáng yêu, có chút cười ngây ngô.
Đối với cục cưng mỗi ngày đều cười thân thiết, cười "bình thường" như vậy chỉ có thể lộ ra khi đối mặt với Quý Ngữ Hàm, ngay cả Đoan Mộc Ly cũng rất ít có phúc khí mà nhìn thấy.
Ô, thật đáng yêu.......
Quý Ngữ Hàm nháy mắt không nhẫn tâm xóa tên cục cưng trong hộ khẩu.
"Cục cưng, hay là mẹ lưu con lại, chỉ đá cha con ra ngoài thôi, như vậy mẹ vẫn còn là người thông minh thứ hai trong nhà.... ..."
Quý Ngữ Hàm hiển nhiên vô cùng kiên trì điểm này, không đạt mục đích không bỏ qua.
Đoan Mộc Ly vừa trở về nghe thấy những lời này.
Hắn cười nhíu mày, luyến tiếc con, nhưng lại bỏ được hắn?
"Tiểu Quả Quả?" âm thanh quá mức ôn nhu vang lên......
Quý Ngữ Hàm không quay đầu, làm bộ không biết hắn trở lại, nói tiếp, "Mẹ đương nhiên luyến tiếc đá cha con ra, bất quá cha con rất thương mẹ, nhất định sẽ đồng ý."
Ô..... Chết chắc rồi.
"Tiểu Quả Quả," Đoan Mộc Ly từ phía sau ôm lấy nàng, "Cục cưng ăn no rồi?"
"...... Cũng không chắc, ta cảm thấy còn phải quan sát một chút." Quý Ngữ Hàm thực nghiêm túc.
"Vậy giao cho bọn Thanh Long quan sát, chúng ta về phòng thảo luận chút việc trước."
Ô, Quý Ngữ Hàm ôm lấy bàn, nhìn ra cửa sổ, "Thời tiết bên ngoài thật tốt, đúng là thời điểm tốt để xuất hành nha!"
Vừa dứt lời, mưa bụi lác đác rơi......
Ô, "Đi dạo trong mưa cũng thực lãng mạn nha."
Sét đánh.... ...
"Ngươi ngươi ngươi.... tiên thuật của ngươi lại tiến bộ! Ly hôn! Ô..... Ngươi đã thông minh, sao còn cố gắng đến vậy chứ......"
Ô, còn cho người ta sống nữa không đây!
"Tiểu ngu ngốc"
Đoan Mộc Ly ôm nàng, vô cùng thân thiết đong đưa, bật cười hôn nàng một chút.
Quý Ngữ Hàm bi phẫn, "Không cần cười chế nhạo người như vậy!"
"Nàng chính là tiểu ngu ngốc."
Đoan Mộc Ly luôn luôn chìu chuộng nàng lần này lại không theo tâm ý nàng mà sửa miệng, ngược lại còn kêu nàng thêm một tiếng.
Quý Ngữ Hàm buồn bực, phồng mặt, bắt đầu cân nhắc nên báo thù thế nào.
Đoan Mộc Ly vẫn ở sau lưng ôm nàng, buộc chặt tay, chặt chẽ bao nàng trong ngực mình.
"Tiểu Quả Quả, nàng có biết vì sao ta cố gắng như vậy không?"
"Không biết." Quý Ngữ Hàm bĩu môi.
Hắn đã rất lợi hại rồi, nhưng sau khi vào tiên giới, một mực cố gắng luyện tiên thuật, cũng không biết là vì cái gì.
"Bởi vì ta hy vọng, chính mình, mặc kệ ở nơi nào, cũng là người mạnh mẽ nhất, như vậy ta mới có thể bảo vệ nàng vĩnh viễn không bị tổn thương."
Không ngờ nghe được đáp án như vậy, Quý Ngữ Hàm kinh ngạc lại cảm động quay đầu, đối diện với ánh mắt rất rất dịu dàng của hắn.
"Nhưng ngươi đã rất lợi hại mà..... Hơn nữa ngươi thông minh như vậy, cho dù thật sự có người có thực lực mạnh hơn ngươi, ngươi nhất định cũng sẽ thắng."
Đoan Mộc Ly cười cười, nhẹ nhàng hôn nàng, "Ta chỉ muốn chắc chắn hơn một chút."
Trong lòng quan tâm đến nàng nhiều như vậy, giống như có bảo vệ nhiều thêm bao nhiêu cũng không đủ, chỉ e chính mình một ngày sơ sẩy, sẽ khiến nàng chịu một ít thương tổn.
Điều hắn muốn làm, điều hắn nghĩ đến, chính là giống như bây giờ, gắt gao ôm nàng, vì nàng chống đỡ cả thế giới thị phi hỗn loạn, để nàng vĩnh viễn cảm thấy cuộc sống tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, hoàn toàn không có chút phiền não nào.
Nhẹ nâng gương mặt ngượng ngùng của nàng lên, ấn xuống nụ hôn nhẹ, bọn họ đều không nhớ rõ mấy vạn năm trước lần đầu tiên bọn họ cùng nhau hẹn thề. Tình cảm lưu luyến, quan tâm vô hạn.
Với bọn họ, trời già đất sụp, thì lời thề vẫn luôn được thực hiện.
Hoàn chính văn
Danh sách chương