Dạ Cẩm đi tới bên hồ, tựa như rốt cục muốn rời khỏi, "Ta sẽ nhớ ngươi."

"......" Hu hu, nhớ nàng làm gì, nàng là người bình thường! Rơi lệ mà trở lại bên bờ, Quý Ngữ Hàm vừa muốn lên bờ, liền thấy Tiểu Trong Suốt nhảy xuống, đối diện với nàng nóng lòng muốn thử xem sao.

"...... Tiểu Trong Suốt, ta đang ở trong hồ, ngươi không cần đá ta xuống." (┬_┬)

Thấy nàng thật sự bất động, Tiểu Trong Suốt mất hứng, một chồi non, trước tiên đem nàng mang lên bờ, sau đó đá xuống.....

Quý Ngữ Hàm rơi lệ mà coi như mình làm núi, cũng không phản kháng, chờ tiểu tử hết giận.

Thật ra chủ nhân như nàng hoàn toàn cũng đánh không lại nó......

Đoan Mộc Ly khi trở về, thấy một màn chính là Quý Ngữ Hàm ở bên bờ rơi vào trong hồ, từ hồ lên bờ, bay tới bay lui như vậy.

Đem Quý Ngữ Hàm mang về bên cạnh mình, hắn giọng nói lành lạnh mà mở miệng, "Không tuân thủ cam kết, thì ra là cây bình thường."

Tiểu Trong Suốt đang đắc ý thì cứng lại, từ từ đổi màu xanh.

Sau đó...... xoay lại xoay, nó đến bên bờ, "phù phù", nhảy vào trong hồ.

Ngâm nước một lát, nó lại bò lên, sau nhảy xuống nữa......

Ách......

Lúc nó lần thứ ba tái diễn chuỗi động tác này, Quý Ngữ Hàm đã nhìn đến ngu người rốt cục hoàn hồn, bật cười muốn đem nó kéo lên.

"Tốt lắm tốt lắm, ta không tức giận nữa, ngươi lên đây đi."

Tiểu Trong Suốt không để ý tới nàng, tiếp tục nhảy.

"Ngươi nói gì đi." Quý Ngữ Hàm lắc lắc tay áo Đoan Mộc Ly, thúc giục hắn.

Đoan Mộc Ly cũng cảm thấy tiểu tử rất khả ái, không cùng nó so đo.

"Được rồi, lên đây đi, ta biết ngươi không phải cố ý."

"Đúng vậy đúng vậy, ngươi không phải là cây bình thường, ngươi là thần vật, hắn chẳng qua là tùy tiện nói thôi."

Tiểu Trong Suốt không để ý tới bọn họ, tiếp tục nhảy.

"......" Tiểu tử rất mạnh mẽ.

Suy nghĩ một chút, Quý Ngữ Hàm cười nói, "Nhảy nữa, buổi tối không có cháo ăn đâu."

Đã nhảy đến giữa không trung, nhánh cây nho nhỏ dừng lại một chút, sau đó lại trở về trên bờ.

Lắc lắc sạch sẽ trên bọt nước trên người, hai chồi nhỏ rũ xuống, chậm chạp đi về phía trong nhà, thoạt nhìn tâm tình rất xuống thấp.

Phốc......"Ngươi thật đáng yêu!"

Quý Ngữ Hàm cười lớn từ trên đất nhặt nó lên, "Đừng mất hứng, là ta đem ngươi ném xuống hồ trước, ngươi tức giận cũng là đúng mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện