Đoan Mộc Ly cười gật đầu, Quả Quả da mặt mỏng, có lẽ ngượng ngùng nói rõ ràng trực tiếp như vậy, bốn chữ thì bốn chữ.
Quý Ngữ Hàm từ trong ngực hắn chui ra, đứng ngay ngắn, thanh thanh cổ họng, rất nghiêm túc nhìn Đoan Mộc Ly ——
"Ta rất tức giận."
"...... Tiểu Quả Quả." Vẻ mặt ôn nhu đến dọa người lại xuất hiện.
Quý Ngữ Hàm nhấc chân bỏ chạy, "Ta nói thật, ta vốn rất tức giận mà, cơn giận của ta còn chưa tan đó!"
Đoan Mộc Ly đuổi theo, "Ôn nhu" cười nói, "Vậy tối nay ta hảo hảo biểu hiện."
"......" A a a...... Hắn cũng"Biểu hiện" hết một ngày rồi!
Quý Ngữ Hàm vừa chạy vừa cự tuyệt, "Ta không định tha thứ cho chàng! Hơn nữa ta đã lên kế hoạch, trước hết đem chàng đánh cho ngốc, sau đó tạo phản soán vị." Chậm chậm chạy.
Vù vù đuổi theo, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...... A......"
Không biết bị thứ gì đụng phải, bước chân Quý Ngữ Hàm không ổn định mà ngã xuống.
Đoan Mộc Ly vội vàng xông tới, vững vàng tiếp được nàng, mang theo nàng thuận thế té ở trên cỏ, để cho nàng nằm ở trên người mình.
Quý Ngữ Hàm nhìn Tiểu Trong Suốt chậm rãi tránh ra, khóc không ra nước mắt.
Mới vừa rồi chính là tên tiểu tử này đưa chân làm té nàng? Nó đi ngủ thì điđi...... Lúc buồn ngủ mặc dù không để ý tới người khác, nhưng cũng không thể chỉnh người......
"Tiểu Quả Quả, nàng vẫn chưa trả lời ta đấy, sau đó thì sao?"
"...... Sau đó ta sẽ đem trị vì giúp chàng, chàng ngày ngày hưởng phúc, ta làm hoàng đế, bận rộn triều chánh."
Hu hu..... Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!
"Tiểu lường gạt." Đoan Mộc Ly bật cười siết chặc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Hôn nhẹ nàng.
Nhìn tuấn nhan Đoan Mộc Ly trước mắt phóng đại, Quý Ngữ Hàm vẻ mặt bi tráng, sẽ không lại bị ăn chứ......
Đoan Mộc Ly cười nữa siết chặc mặt của nàng, "Yên tâm đi, tối nay sẽ không ‘ ăn ’ nàng nữa, ta khiến cho nàng mệt mỏi rồi."
"......" Che mặt.
Đoan Mộc Ly đứng lên, bật cười ôm lấy nàng trở về tẩm cung.
Đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người, "Người đâu."
"Chủ nhân?" Chu Tước lập tức hiện thân.
"Thụy Vương gia có biểu hiện gì khác thường không?"
"Bẩm chủ nhân, chúng tôi từ Ôn Tuyền rời đi, Thụy Vương gia đã từng phái mấy tên thủ hạ, đến nay chưa về."
————
"Tất cả bình thường."
"Ừ, " Đoan Mộc Ly gật đầu một cái, "Ta biết rồi."
Chờ Chu Tước rời đi, Quý Ngữ Hàm mờ mịt, "Chàng ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết Mặc Kỳ Thụy cũng bởi vì muốn thăm dò tin tức mới vẫn ở trong cung......"
Đoan Mộc Ly bật cười, "Vậy cũng không đến nổi, nhưng Tề Mị nhi luôn luôn ở bên cạnh chúng ta, thân phận bí ẩn, đây là chuyện đại sự, hắn nhất định sẽ phái người trở về báo tin."
Muốn để cho hắn hoài nghi chuyện này cùng Tam cô nương có liên quan, không phải rất phiền toái sao? Quý Ngữ Hàm buồn bực.
"Vậy sau này không phải ở trước mặt hắn, nói chuyện cũng phải cẩn thận sao?"
Đoan Mộc Ly cười cười, "Thật ra ta đối với trường sanh bất lão không có hứng thú, cũng không muốn thống nhất bốn nước."
Hắn dừng một chút, "Hiện tại thử xem Mặc Kỳ Thụy sẽ lựa chọn thế nào."
——— ————
Đêm khuya, Mặc Kỳ Thụy một thân y phục dạ hành, thần sắc ngưng trọng từ bên ngoài trở lại.
Quốc Quân của Phong gian quốc vốn phải là hắn, nhưng mà hắn lúc ấy một lòng muốn giải hàn độc trong cơ thể, liền đem ngôi vị hoàng đế nhường cho hoàng đệ hắn, nhưng mà bí mật Quốc Quân nên biết, hắn cũng biết rất rõ ràng.
Cho nên ngày đó ở Tê Phong trai nhìn thấy bức họa Tam cô nương, trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ chuyện này.
Thừa dịp thủ vệ trong cung hơi lơ đãng một chút, hắn lặng lẽ ẩn vào Tê Phong trai, đem những bức họa khác cũng lấy ra nhìn.
Không nghĩ tới lúc hắn nhìn thấy phục sức trong một bức của Tam cô nương mặc cùng bức họa hiện tại giống nhau.
Tam cô nương mấy năm gần đây vẫn cùng Tề Loan Quốc có liên lạc?
Nhưng nàng đã thật lâu chưa đi qua Phong Gian Quốc......
Đang suy nghĩ, hắn nghe một tiếng ho nhẹ.
"Ai?"
Cảnh giác xoay người lại, cho dù Mặc Kỳ Thụy luôn luôn mặt lạnh, lúc nhận rõ người đến cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Đại Tam tiểu thư?"
"Giống bọn họ đi, gọi ta là Tam cô nương."
Trong truyền thuyết Tam cô nương một thân phấn bạch y váy, thần thái nhu nhược thẹn thùng, hai má nhàn nhạt đỏ ửng, rất có tố chất thiếu nữ......
Mặc Kỳ Thụy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tam cô nương.
Sau khi khiếp sợ, hắn bắt đầu đối với Tam cô nương vào lúc này đi tới hoàng cung Tề Loan Quốc tìm hắn cảm thấy nên cảnh giác.
Không đợi hắn mời, Tam cô nương trực tiếp ngồi xuống, khai môn kiến sơn, "Thụy Vương gia có muốn làm bá chủ không?"
"Ý Tam cô nương là?"
"Ý của ta rất rõ ràng, thống nhất thiên hạ."
Tam cô nương cười nói, "Đây cũng là mơ ước của tất cả nam nhân? Cho dù lạnh lùng giống như Thụy Vương gia, cũng không ngoại lệ."
Vẻ mặt Mặc Kỳ Thụy đã khôi phục lại nét lạnh băng, phản ứng lạnh nhạt, "Nói vậy Tam cô nương cũng đã nói qua những lời này với rất nhiều người."
"Sai, trong bốn nước, ngươi là người đầu tiên mà ta tìm"
Mặc Kỳ Thụy nhìn nàng ta chằm chằm, "Tam cô nương không phải cùng Tề loan liên minh chặt chẽ sao?"
Tam cô nương thần sắc không thay đổi, "Ta quả thật cùng Đoan Mộc Ly có chút liên lạc, nhưng mà Tề Loan Quốc, cũng là nước mà ta hy vọng nó diệt vong nhất."
Mặc Kỳ Thụy hơi nheo mắt lại, "Tại sao?"
"Đây là chuyện của ta."
Trên mặt Tam cô nương mang ý cười, "Thụy Vương gia chỉ cần nhớ, diệt Tề Loan Quốc, thiên hạ là của ngươi, mỹ nhân cũng là của ngươi."
Đóng băng trên mặt hơi biến sắc, Mặc Kỳ Thụy nhìn nàng, " Tai mắt của Tam cô nương quả nhiên không ít."
Tam cô nương cười khẽ một tiếng, "Thụy Vương gia thích nữ nhân nào, vốn cũng không phải là bí mật gì."
Mặc Kỳ Thụy đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía nàng ta, "Tam cô nương chỉ sợ đã tìm nhầm người."
"Thế nào, Thụy Vương gia sợ Tề Loan Quốc diệt vong xong, Quý tiểu thư sẽ ghi hận với ngươi?"
Thấy Mặc Kỳ Thụy không nói lời nào, nàng nói tiếp, "Thụy Vương gia không cần phải lo lắng, điểm này ta đã sớm nghĩ tới."
Nàng từ trong tay áo lấy ra một bình thủy tinh nhỏ tinh sảo, lắc lư trong đó chất lỏng màu hồng.
"Chỉ cần cho Quý tiểu thư uống hết ‘ Vong Ưu ’, tất cả chuyện trước kia, cũng sẽ bị nàng quên mất không còn chút nào, từ đó về sau, Quý tiểu thư chính là của ngươi."
Tam cô nương cũng đứng lên, đi tới bên cửa sổ, thanh âm đầu độc mà mở miệng.
"Thụy Vương gia cam tâm một mực yên lặng canh giữ ở bên cạnh Quý tiểu thư? Chỉ cần ngươi chịu gật đầu, nam nhân được nàng để ở trong lòng, có thể cùng nàng cả đời, sẽ biến thành ngươi."
Thanh âm mềm mại tiếp tục, buộc một vài hình ảnh ở trong đầu Mặc Kỳ Thụy xoay chuyển vô số lần.
Tất cả tốt đẹp cùng hạnh phúc cũng có thể thực hiện, chỉ cần hắn gật đầu, chỉ cần hắn gật đầu......
Nắm đấm trong ống tay áo buộc chặc, bỗng buông ra, mấy lần như vậy, Mặc Kỳ Thụy khiến cho mình tỉnh táo lại.
"Tam cô nương tại sao muốn chọn ta?"
Quý Ngữ Hàm từ trong ngực hắn chui ra, đứng ngay ngắn, thanh thanh cổ họng, rất nghiêm túc nhìn Đoan Mộc Ly ——
"Ta rất tức giận."
"...... Tiểu Quả Quả." Vẻ mặt ôn nhu đến dọa người lại xuất hiện.
Quý Ngữ Hàm nhấc chân bỏ chạy, "Ta nói thật, ta vốn rất tức giận mà, cơn giận của ta còn chưa tan đó!"
Đoan Mộc Ly đuổi theo, "Ôn nhu" cười nói, "Vậy tối nay ta hảo hảo biểu hiện."
"......" A a a...... Hắn cũng"Biểu hiện" hết một ngày rồi!
Quý Ngữ Hàm vừa chạy vừa cự tuyệt, "Ta không định tha thứ cho chàng! Hơn nữa ta đã lên kế hoạch, trước hết đem chàng đánh cho ngốc, sau đó tạo phản soán vị." Chậm chậm chạy.
Vù vù đuổi theo, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó...... A......"
Không biết bị thứ gì đụng phải, bước chân Quý Ngữ Hàm không ổn định mà ngã xuống.
Đoan Mộc Ly vội vàng xông tới, vững vàng tiếp được nàng, mang theo nàng thuận thế té ở trên cỏ, để cho nàng nằm ở trên người mình.
Quý Ngữ Hàm nhìn Tiểu Trong Suốt chậm rãi tránh ra, khóc không ra nước mắt.
Mới vừa rồi chính là tên tiểu tử này đưa chân làm té nàng? Nó đi ngủ thì điđi...... Lúc buồn ngủ mặc dù không để ý tới người khác, nhưng cũng không thể chỉnh người......
"Tiểu Quả Quả, nàng vẫn chưa trả lời ta đấy, sau đó thì sao?"
"...... Sau đó ta sẽ đem trị vì giúp chàng, chàng ngày ngày hưởng phúc, ta làm hoàng đế, bận rộn triều chánh."
Hu hu..... Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!
"Tiểu lường gạt." Đoan Mộc Ly bật cười siết chặc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Hôn nhẹ nàng.
Nhìn tuấn nhan Đoan Mộc Ly trước mắt phóng đại, Quý Ngữ Hàm vẻ mặt bi tráng, sẽ không lại bị ăn chứ......
Đoan Mộc Ly cười nữa siết chặc mặt của nàng, "Yên tâm đi, tối nay sẽ không ‘ ăn ’ nàng nữa, ta khiến cho nàng mệt mỏi rồi."
"......" Che mặt.
Đoan Mộc Ly đứng lên, bật cười ôm lấy nàng trở về tẩm cung.
Đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người, "Người đâu."
"Chủ nhân?" Chu Tước lập tức hiện thân.
"Thụy Vương gia có biểu hiện gì khác thường không?"
"Bẩm chủ nhân, chúng tôi từ Ôn Tuyền rời đi, Thụy Vương gia đã từng phái mấy tên thủ hạ, đến nay chưa về."
————
"Tất cả bình thường."
"Ừ, " Đoan Mộc Ly gật đầu một cái, "Ta biết rồi."
Chờ Chu Tước rời đi, Quý Ngữ Hàm mờ mịt, "Chàng ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết Mặc Kỳ Thụy cũng bởi vì muốn thăm dò tin tức mới vẫn ở trong cung......"
Đoan Mộc Ly bật cười, "Vậy cũng không đến nổi, nhưng Tề Mị nhi luôn luôn ở bên cạnh chúng ta, thân phận bí ẩn, đây là chuyện đại sự, hắn nhất định sẽ phái người trở về báo tin."
Muốn để cho hắn hoài nghi chuyện này cùng Tam cô nương có liên quan, không phải rất phiền toái sao? Quý Ngữ Hàm buồn bực.
"Vậy sau này không phải ở trước mặt hắn, nói chuyện cũng phải cẩn thận sao?"
Đoan Mộc Ly cười cười, "Thật ra ta đối với trường sanh bất lão không có hứng thú, cũng không muốn thống nhất bốn nước."
Hắn dừng một chút, "Hiện tại thử xem Mặc Kỳ Thụy sẽ lựa chọn thế nào."
——— ————
Đêm khuya, Mặc Kỳ Thụy một thân y phục dạ hành, thần sắc ngưng trọng từ bên ngoài trở lại.
Quốc Quân của Phong gian quốc vốn phải là hắn, nhưng mà hắn lúc ấy một lòng muốn giải hàn độc trong cơ thể, liền đem ngôi vị hoàng đế nhường cho hoàng đệ hắn, nhưng mà bí mật Quốc Quân nên biết, hắn cũng biết rất rõ ràng.
Cho nên ngày đó ở Tê Phong trai nhìn thấy bức họa Tam cô nương, trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ chuyện này.
Thừa dịp thủ vệ trong cung hơi lơ đãng một chút, hắn lặng lẽ ẩn vào Tê Phong trai, đem những bức họa khác cũng lấy ra nhìn.
Không nghĩ tới lúc hắn nhìn thấy phục sức trong một bức của Tam cô nương mặc cùng bức họa hiện tại giống nhau.
Tam cô nương mấy năm gần đây vẫn cùng Tề Loan Quốc có liên lạc?
Nhưng nàng đã thật lâu chưa đi qua Phong Gian Quốc......
Đang suy nghĩ, hắn nghe một tiếng ho nhẹ.
"Ai?"
Cảnh giác xoay người lại, cho dù Mặc Kỳ Thụy luôn luôn mặt lạnh, lúc nhận rõ người đến cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Đại Tam tiểu thư?"
"Giống bọn họ đi, gọi ta là Tam cô nương."
Trong truyền thuyết Tam cô nương một thân phấn bạch y váy, thần thái nhu nhược thẹn thùng, hai má nhàn nhạt đỏ ửng, rất có tố chất thiếu nữ......
Mặc Kỳ Thụy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tam cô nương.
Sau khi khiếp sợ, hắn bắt đầu đối với Tam cô nương vào lúc này đi tới hoàng cung Tề Loan Quốc tìm hắn cảm thấy nên cảnh giác.
Không đợi hắn mời, Tam cô nương trực tiếp ngồi xuống, khai môn kiến sơn, "Thụy Vương gia có muốn làm bá chủ không?"
"Ý Tam cô nương là?"
"Ý của ta rất rõ ràng, thống nhất thiên hạ."
Tam cô nương cười nói, "Đây cũng là mơ ước của tất cả nam nhân? Cho dù lạnh lùng giống như Thụy Vương gia, cũng không ngoại lệ."
Vẻ mặt Mặc Kỳ Thụy đã khôi phục lại nét lạnh băng, phản ứng lạnh nhạt, "Nói vậy Tam cô nương cũng đã nói qua những lời này với rất nhiều người."
"Sai, trong bốn nước, ngươi là người đầu tiên mà ta tìm"
Mặc Kỳ Thụy nhìn nàng ta chằm chằm, "Tam cô nương không phải cùng Tề loan liên minh chặt chẽ sao?"
Tam cô nương thần sắc không thay đổi, "Ta quả thật cùng Đoan Mộc Ly có chút liên lạc, nhưng mà Tề Loan Quốc, cũng là nước mà ta hy vọng nó diệt vong nhất."
Mặc Kỳ Thụy hơi nheo mắt lại, "Tại sao?"
"Đây là chuyện của ta."
Trên mặt Tam cô nương mang ý cười, "Thụy Vương gia chỉ cần nhớ, diệt Tề Loan Quốc, thiên hạ là của ngươi, mỹ nhân cũng là của ngươi."
Đóng băng trên mặt hơi biến sắc, Mặc Kỳ Thụy nhìn nàng, " Tai mắt của Tam cô nương quả nhiên không ít."
Tam cô nương cười khẽ một tiếng, "Thụy Vương gia thích nữ nhân nào, vốn cũng không phải là bí mật gì."
Mặc Kỳ Thụy đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía nàng ta, "Tam cô nương chỉ sợ đã tìm nhầm người."
"Thế nào, Thụy Vương gia sợ Tề Loan Quốc diệt vong xong, Quý tiểu thư sẽ ghi hận với ngươi?"
Thấy Mặc Kỳ Thụy không nói lời nào, nàng nói tiếp, "Thụy Vương gia không cần phải lo lắng, điểm này ta đã sớm nghĩ tới."
Nàng từ trong tay áo lấy ra một bình thủy tinh nhỏ tinh sảo, lắc lư trong đó chất lỏng màu hồng.
"Chỉ cần cho Quý tiểu thư uống hết ‘ Vong Ưu ’, tất cả chuyện trước kia, cũng sẽ bị nàng quên mất không còn chút nào, từ đó về sau, Quý tiểu thư chính là của ngươi."
Tam cô nương cũng đứng lên, đi tới bên cửa sổ, thanh âm đầu độc mà mở miệng.
"Thụy Vương gia cam tâm một mực yên lặng canh giữ ở bên cạnh Quý tiểu thư? Chỉ cần ngươi chịu gật đầu, nam nhân được nàng để ở trong lòng, có thể cùng nàng cả đời, sẽ biến thành ngươi."
Thanh âm mềm mại tiếp tục, buộc một vài hình ảnh ở trong đầu Mặc Kỳ Thụy xoay chuyển vô số lần.
Tất cả tốt đẹp cùng hạnh phúc cũng có thể thực hiện, chỉ cần hắn gật đầu, chỉ cần hắn gật đầu......
Nắm đấm trong ống tay áo buộc chặc, bỗng buông ra, mấy lần như vậy, Mặc Kỳ Thụy khiến cho mình tỉnh táo lại.
"Tam cô nương tại sao muốn chọn ta?"
Danh sách chương