Vô Tấn vốn không muốn hỏi nhiều về chuyện nội bộ gia tộc Hoàng Phủ, mặc dù cậu với Hoàng Phủ Vô Tấn của thế giới này đã nhập làm một, nhưng cậu vẫn không thích gia tộc này, cũng không muốn tự tìm phiền não, quan niệm của cậu về gia tộc vốn rất mờ nhạt.
Trong gia tộc này, ngoại trừ người đại ca cùng huyết thống và có duyên phận với ngũ thúc ra, người mà cậu quan tâm đến nữa đó chính là tổ phụ của cậu
Lúc mà tổ phụ ngất xỉu, trong lòng cậu như thêm một sự áy náy, vì dù sao chuyện Hoàng Phủ Cừ trả thù cũng là do cậu gây ra, nếu không tổ phụ cũng sẽ không gọi cậu đến nội đường rồi.
Có day dứt trong lòng thì ắt phải có trách nhiệm, đây là hai vấn đề đi đôi với nhau, cậu biết là bản thân cậu cũng không thể đứng ngoài cuộc được, càng quan trọng hơn là, cậu không muốn gia đình đại ca vì chuyện nhị thúc buôn lậu mà bị liên lụy…..
Về đến thư phòng, Hoàng Phủ Húc ngồi thẫn thờ trên ghế, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía cửa sổ, không động đậy, cứ như một bức tượng sáp không có sinh mệnh.
“ Nhị thúc, chẳng lẽ trong tay thúc không hề có một chút sơ hở của Hoàng Phủ Cừ hay sao?”
Vô Tấn cố gắng nói với giọng hòa nhã, nhưng một chút biểu hiện nhỏ nhất trên mặt của Hoàng Phủ Húc cũng đừng mong qua được ánh mắt của cậu, cậu có thể cảm ứng được mọi suy nghĩ của Hoàng Phủ Húc.
“ Ví dụ như chứng từ, hoặc như là thư từ có thể chứng minh lão ta nhận hối lộ chẳng hạn.”
Hoàng Phủ Húc do dự một hồi, vẫn là lắc đầu, “không có, lão ta rất là cẩn thận, trước giờ không hề viết bất kì chứng từ nào cả.”
Một chút do dự của Hoàng Phủ Húc, vẫn bị Vô Tấn phát hiện ra, “ không phải! Biểu hiện của nhị thúc rõ ràng đang nói với cháu, trong tay thúc nhất định có thứ gì đó.”
Nếu như là lúc trước, bậc tiểu bối như Hoàng Phủ Vô Tấn mà dám chất vấn hắn, Hoàng Phủ Húc đã sớm nhảy lên mắng chửi rồi, nhưng bây giờ, hắn không còn tư cách gì để làm dáng làm vẻ nữa, hắn như một cái máy phát thanh không có linh hồn, Vô Tấn hỏi gì, hắn trả lời nấy.
“ Chứng từ thì có, nhưng không phải của Hoàng Phủ Cừ, nhưng ….”
“ Nhưng mà sao?”
“ Nhưng Hoàng Phủ Cừ ít nhiều cũng có liên quan đến, là hậu đài của Hoàng Phủ Cừ, đương kim Hoàng thúc Hoàng Phủ Dật Biểu viết cho ta, cũng chính là tám mươi ngàn lượng bạc đó, lúc ấy do Hoàng Phủ Cừ kéo dây, Trác Khí vì thế mà mới có được chức huyện úy.”
“ Tám mươi ngàn lượng bạc, có phải quá nhiều rồi không?”
Vô tấn cảm thấy có chút không dám tin, một chức huyện úy nho nhỏ mà cần đến tám mươi ngàn lượng bạc, vậy mua chức Thứ sử chẳng lẽ cần đến tám trăm ngàn lượng hay sao? Hoàng Phủ Quí thở dài, “Mua chức huyện úy, nhiều nhất chỉ tám ngàn lượng, nhưng tên hoàng thúc ấy lừa ta, nói là có thể cho Trác Khí chức Thứ sử, nên cần tám chục ngàn lượng để đi xã giao, mà ta cũng nghe nói, tám chục ngàn lượng có thể mua được chức Thứ sử của một quận nhỏ, ta nhất thời hồ đồ, bèn đưa hết tiền cho hắn, nhưng cuối cùng hắn lại nói với ta do Trác Khí chưa có công danh nên Hoàng thượng không đồng ý, chỉ cho một chức huyện úy, hắn nói sau này sẽ trả số ngân lượng còn dư cho ta, nhưng đã ba năm rồi cũng không thấy bóng dáng số ngân lượng còn dư, hắn vốn không muốn trả lại cho chúng ta.”
Hoàng Phủ Húc lấy một quyển sách từ kệ sách, từ trong sách lấy ra một tờ giấy hơi ố vàng, đưa cho Vô Tấn, đây từng là bí mật của hắn, nhưng giờ bí mật này không còn nghĩa lí gì nữa, trong lòng hắn chỉ còn đặt một tia hi vọng vào Vô Tấn.
Vô Tấn nhận tờ giấy và xem qua, chữ viết trên tờ giấy như rồng bay phượng múa, rất khó đọc hiểu, ‘đã nhận được tám mươi ngàn lượng của Đông Hải Hoàng Phủ Húc, trao trước cho con ông ta chức huyện úy, lấy đây làm chứng cứ…..”
Người viết là Hoàng Phủ Dật Biểu, đây là chứng từ bán chức quan điển hình, thì ra chức huyện úy huyện Hải Diêm của Trác Khí, con trai lớn Hoàng Phủ Húc là do đây mà có được.
“ Nhị thúc, sao hắn không lấy tờ chứng từ này về.”
Hoàng Phủ Húc lại than ngắn thở dài: “Lúc ấy ta cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, tám mươi ngàn lượng đó! Nếu như hắn kéo dài không trả, ta không phải mất trắng sao, nên ta đã viết một tờ chứng từ giả đưa cho hắn, hắn cũng không xem kĩ, bèn xé bỏ tại chỗ, còn chứng từ thực thì ta vẫn luôn cất giữ bên mình.”
Vô Tấn trầm tư một lúc, quyển sổ ghi chép kia không giống ngân lượng, không thể gửi vào tiền trang hoặc kinh doanh bên ngoài, chỉ có thể giữ ở bên mình để lấy ra uy hiếp đối phương bất cứ lúc nào, nếu Hoàng Phủ Cừ muốn vắt cạn Đông Hải Hoàng Phủ gia, thì quyển sổ đó là pháp bảo lớn nhất của hắn, pháp bảo thì lúc nào cũng phải đem theo bên mình, quyển sổ nhất định ở chỗ của hắn.
Nghĩ đến đây, vô Tấn chậm rãi nói: “Tám mươi ngàn lượng tuy có hơi đáng tiếc, nhưng mất rồi thì đành vậy, còn quyển sổ thu chi ấy liên quan đến sự tồn vong của Đông Hải Hoàng Phủ gia, cháu nhất định sẽ lấy về.”
Hoàng Phủ Húc như vớ được phao cứu sinh, tức thời thẳng lưng lên, nắm chặt lấy tay của Vô Tấn, trợn tròn mắt, “ Vô Tấn à, cháu có cách sao?”
“ Chỉ có thể thử xem sao, nhưng mà cháu cần sự phối hợp của nhị thúc.”
“ Cháu nói đi, muốn thúc làm gì?”
Bây giờ đừng nói là phối hợp, cho dù là bán hắn đi để trả nợ, Hoàng Phủ Húc cũng đồng ý, biểu hiện của Vô Tấn khiến tinh thần hắn trở nên phấn chấn hơn.
“Hai việc!”
Vô Tấn đưa ra hai ngón tay, “Thứ nhất, nhị thúc đưa cho cháu một tấm bản đồ phủ của Hoàng Phủ Cừ, phải tường tận một chút.”
“Việc này không vấn đề, ta làm được, rất dễ.”
“ Được! Việc thứ hai, tối nay nhị thúc cần phải đến phủ Hoàng Phủ Cừ một chuyến, nhất định phải gặp được lão ta.”
…………
Cách của Vô Tấn là đi lấy trộm quyển sổ thu chi về, nói thẳng ra, đây là hạ sách, nếu như vẫn còn thượng sách hoặc trung sách, Vô Tấn sẽ không dùng đến hạ sách này, vì kế sách này không có chút trí tuệ nào, nhưng thời gian không chờ cậu, quyển sổ ấy như một người phụ nữ bị bắt cóc đi vậy, bất kì lúc nào cũng có thể bị lăng nhục.
Có thể nói đây là một cuộc chiến, nếu đàm phán ngoại giao thất bại, thì không thể không dùng đến biện pháp chiến tranh, trộm thực ra cũng là một cách chiến tranh không cần vũ khí, mà cần dũng khí, sự tinh vi và võ nghệ cao cường.
Vô Tấn đang trú thân trên cơ thể của một tên ngốc, điều này không có gì phải nghi ngờ, tên ngốc này vốn ngu bẩm sinh, loại người như vậy không thể so sánh với người bình thường ở nhiều phương diện, nhưng về mặt nào đó hắn lại có một bản lĩnh trời phú mà người bình thường khó có thể đạt tới được, cũng giống như A Cam trong phim truyền hình vậy.
Bản lĩnh trời cho của tên ngốc này là luyện võ, luyện võ chưa tới một năm mà đã vượt qua các sư huynh đệ khác, khiến cho sự phụ hắn cũng phải ngạc nhiên, bèn dẫn hắn đi khắp nơi bái sư, ngay cả Vô Tấn cũng không biết võ nghệ tên ngốc này rốt cuộc cao tới cỡ nào.
Việc Vô Tấn nhập vào người thằng ngốc này khiến hắn được tái sinh lần nữa, thậm chí là có trí tuệ vượt hẳn người bình thường, nhưng Vô Tấn cũng may mắn nhận được bản lĩnh của tên ngốc này.
Phủ của Hoàng Phủ Cừ được người huyện Duy Dương gọi là phủ huyện công, nằm ở bờ bắc Sở Giang của thành Đông, là một căn biệt thự lớn rộng bốn mươi mẫu đất, cũng là một biệt thự sang trọng có tiếng của quận Đông Hải, đây vốn là phủ của phú hộ giàu nhất quận Đông Hải Dương Đình Giang, ba mươi năm trước, Dương Đình Giang tư thông với hải tặc Lưu Câu hội phượng hoàng tập kích tàu biển Tào vận, khiến triều đình chịu tổn thất nặng nề, sau khi bị bắt quy án, toàn gia của Dương Đình Giang đều bị xử trảm, phủ đệ này cũng bị tich thu làm nhà của quan.
Ba năm trước Hoàng Phủ Cừ nhận chức Biệt giá quận Đông Hải, do tước vị hắn cao nhất, căn biệt thự hào hoa nhất đương nhiên trở thành phủ đệ của hắn.
Cũng giống với Hoàng Phủ gia, phủ huyện công cũng thuộc dạng kết cấu thành lũy, một con sông hộ phủ rộng bốn trượng vây quanh bốn phía, sông hộ phủ thông với Sở giang, tiếp đó thông với biển lớn, một khi xảy ra chiến tranh, chủ nhân của căn biệt thự có thể trực tiếp lên thuyền chạy ra biển lớn.
Trên sông hộ phủ chỉ có một cây cầu bắc với cổng lớn, mười mấy tên gia đinh đi lại tuần tra, canh giới nghiêm ngặt.
Màn đêm từ từ buông xuống, phố xá người đi lại trở nên vắng dần, một vài vị hương thân đến chơi nhà huyện công cũng cáo từ ra về, cổng lớn ầm ầm đóng lại, hai chiếc lồng đèn lớn màu đỏ phát ra ánh sáng đỏ đầy ảm đạm, khiến cho phủ huyện công trở nên thần bí và kì dị
Vào khoảng giờ Hợi (chín giờ tối), một chiếc xe ngựa xuất hiện bên ngoài sông hộ phủ, dừng trước cầu , trước cầu hộ phủ có hai gia nhân, lưng đeo kiếm dài, một trái một phải, cứ như hai vị thần giữ cửa vậy.
Hoàng Phủ Húc bước ra khỏi xe ngựa, do là người quen cũ, hộ vệ bên cầu không làm khó hắn, trực tiếp cho hắn đi vào, nhưng xe ngựa không được vào phủ, nên dừng ở bên ngoài, Hoàng Phủ Húc lòng buồn rười rượi đi đến trước cổng lớn, thi lễ với một tên gác cửa: “Xin bẩm báo huyện công, có Hoàng Phủ Húc cầu kiến!”
“Thì ra là Hoàng Phủ gia chủ, xin đợi một lát!”
Người giữ cửa thái độ lạnh lùng, đi vào trong phủ bẩm báo, theo thông lệ, hắn phải đứng bên ngoài chờ nữa canh giờ, đặc biệt khi đụng chạm đến lợi ích, Hoàng Phủ Cừ càng không vội vàng, hắn cứ như là con mèo đã bắt được chuột, vờn chuột đủ rồi, mới dần dần ăn mất nó.
Hoàng Phủ Húc đứng trước cửa, sốt ruột nhìn bầu trời đêm đen xám xịt, đêm nay, Vô Tấn có ra tay thành công hay không?”
……….
‘ rạt!”
Sóng nước bắn lên, một cái bóng đen nhảy lên khỏi mặt nước, đây là một con sông nhỏ nằm ở phía đông viện của phủ huyện công, thông với sông hộ phủ ở bên ngoài.
Bóng đen dưới nước đương nhiên là Vô Tấn, một người thợ muốn làm việc tốt thì phải biết sử dụng rành máy móc, cậu nghiên cứu địa đồ suốt cả một buổi chiều, đây là bài tập cần làm khi muốn làm một tên trộm đêm, còn nếu sau khi trèo tường vào mới xem địa đồ, đen thui đen kịt, có thể nhìn thấy gì chứ? Còn phải chuẩn bị đồ lặn và dây thừng dày nữa.
Hoàng Phủ Cừ vì để bảo vệ những món đồ mà hắn thu gom được, nên hệ thống bảo an rất là nghiêm ngặt, tường viện cao ba trượng, trước sau trống trơn không có một bóng cây, có ba tên gia đinh dắt chó săn đi lại tuần tra ngày đêm. Không chỉ là tuần tra, trong phủ còn có cả bẫy rập.
Nơi mà Vô Tấn muốn đến là thư phòng của Hoàng Phủ Cừ, nếu như lấy thư phòng làm trung tâm thì cuốn sổ thu chi nhất định trong vòng bán kính mười bước, bao gồm cả phòng ngủ của Hoàng Phủ Cừ, phòng sinh hoạt và cả phòng cất đồ cá nhân của hắn.
Tình hình trong phủ rất phức tạp, vườn viện, phòng ốc dày đặc, thư phòng nằm trong Kì Lăng ở hậu hoa viên, phải đi qua ba vòng viện và một dãy hành lang, nếu đi bằng đường bộ thì khả năng bị phát hiện rất lớn.
Đường duy nhất có thể đi đó là đường sông, sông hộ phủ có một nhánh sông nhỏ, thông với đường nước trong phủ, mặc dù trong đường sông vào phủ có chặn bằng hàng rào sắt, nhưng đây vẫn là một kẻ hở trong hệ thống bảo an của phủ huyện công.
Một tài năng thiên phú khác của Vô Tấn đó là bơi rất giỏi, có thể lặn dưới nước cả một nén hương, mà còn có thể chịu được áp lực nước mà người bình thường không chịu được, hồi còn nhỏ trong phủ của cậu có một bà đầu bếp gọi là Trương thẩm, bà có một cô con gái tên gọi là Yến tử, là một cô gái đi lượm châu, Vô Tấn thường bị cô đại tỉ Yến tử này dụ chơi trò tìm báu vật dưới đáy biển.
Căn viện phía đông là phòng khách, với sự keo kiệt của Hoàng Phủ Cừ, hắn ta chưa bao giờ giữ khách lại qua đêm, cho nên mấy dãy phòng khách đều trông có vẻ lạnh tăm, chỉ có một căn phòng ở phía bên trên có chút ánh sáng rọi ra, đó có lẽ là nơi ở của tên gia nhân coi quản phòng khách.
Vô Tấn thấy bốn bề im ắng, cậu hít thở một hơi sâu, lặn hụp xuống dưới nước, men theo con sông nhỏ lặn về phía hậu hoa viên.
Hậu hoa viên có một cái hồ nhân tạo rộng ba mẩu đất, trong hồ mọc đầy lá sen củ ấu, Kì Lăng cát nằm kế bên hồ, giữa đoạn cậu lại ngoi lên hít thêm một hơi, men theo bờ hồ lặn về phía gần Kì Lăng, lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy nước hồ trở nên ấm lên, lúc này mới chợt nhớ ra,trong hồ phía sau Kì Lăng cát có một miệng suối nước nóng.
Cậu vừa định ngẩng mặt lên mặt nước, phía trước đã có thể thấy bóng của Kì Lăng cát sáng loáng, đột nhiên, giọng của một cô gái trẻ vang lên bên tai cậu.
“ Dì ba à, da của dì đẹp thật, chẳng trách lão gia luôn khen dì như được rửa trong suối nước nóng ra vậy.”
Trong gia tộc này, ngoại trừ người đại ca cùng huyết thống và có duyên phận với ngũ thúc ra, người mà cậu quan tâm đến nữa đó chính là tổ phụ của cậu
Lúc mà tổ phụ ngất xỉu, trong lòng cậu như thêm một sự áy náy, vì dù sao chuyện Hoàng Phủ Cừ trả thù cũng là do cậu gây ra, nếu không tổ phụ cũng sẽ không gọi cậu đến nội đường rồi.
Có day dứt trong lòng thì ắt phải có trách nhiệm, đây là hai vấn đề đi đôi với nhau, cậu biết là bản thân cậu cũng không thể đứng ngoài cuộc được, càng quan trọng hơn là, cậu không muốn gia đình đại ca vì chuyện nhị thúc buôn lậu mà bị liên lụy…..
Về đến thư phòng, Hoàng Phủ Húc ngồi thẫn thờ trên ghế, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía cửa sổ, không động đậy, cứ như một bức tượng sáp không có sinh mệnh.
“ Nhị thúc, chẳng lẽ trong tay thúc không hề có một chút sơ hở của Hoàng Phủ Cừ hay sao?”
Vô Tấn cố gắng nói với giọng hòa nhã, nhưng một chút biểu hiện nhỏ nhất trên mặt của Hoàng Phủ Húc cũng đừng mong qua được ánh mắt của cậu, cậu có thể cảm ứng được mọi suy nghĩ của Hoàng Phủ Húc.
“ Ví dụ như chứng từ, hoặc như là thư từ có thể chứng minh lão ta nhận hối lộ chẳng hạn.”
Hoàng Phủ Húc do dự một hồi, vẫn là lắc đầu, “không có, lão ta rất là cẩn thận, trước giờ không hề viết bất kì chứng từ nào cả.”
Một chút do dự của Hoàng Phủ Húc, vẫn bị Vô Tấn phát hiện ra, “ không phải! Biểu hiện của nhị thúc rõ ràng đang nói với cháu, trong tay thúc nhất định có thứ gì đó.”
Nếu như là lúc trước, bậc tiểu bối như Hoàng Phủ Vô Tấn mà dám chất vấn hắn, Hoàng Phủ Húc đã sớm nhảy lên mắng chửi rồi, nhưng bây giờ, hắn không còn tư cách gì để làm dáng làm vẻ nữa, hắn như một cái máy phát thanh không có linh hồn, Vô Tấn hỏi gì, hắn trả lời nấy.
“ Chứng từ thì có, nhưng không phải của Hoàng Phủ Cừ, nhưng ….”
“ Nhưng mà sao?”
“ Nhưng Hoàng Phủ Cừ ít nhiều cũng có liên quan đến, là hậu đài của Hoàng Phủ Cừ, đương kim Hoàng thúc Hoàng Phủ Dật Biểu viết cho ta, cũng chính là tám mươi ngàn lượng bạc đó, lúc ấy do Hoàng Phủ Cừ kéo dây, Trác Khí vì thế mà mới có được chức huyện úy.”
“ Tám mươi ngàn lượng bạc, có phải quá nhiều rồi không?”
Vô tấn cảm thấy có chút không dám tin, một chức huyện úy nho nhỏ mà cần đến tám mươi ngàn lượng bạc, vậy mua chức Thứ sử chẳng lẽ cần đến tám trăm ngàn lượng hay sao? Hoàng Phủ Quí thở dài, “Mua chức huyện úy, nhiều nhất chỉ tám ngàn lượng, nhưng tên hoàng thúc ấy lừa ta, nói là có thể cho Trác Khí chức Thứ sử, nên cần tám chục ngàn lượng để đi xã giao, mà ta cũng nghe nói, tám chục ngàn lượng có thể mua được chức Thứ sử của một quận nhỏ, ta nhất thời hồ đồ, bèn đưa hết tiền cho hắn, nhưng cuối cùng hắn lại nói với ta do Trác Khí chưa có công danh nên Hoàng thượng không đồng ý, chỉ cho một chức huyện úy, hắn nói sau này sẽ trả số ngân lượng còn dư cho ta, nhưng đã ba năm rồi cũng không thấy bóng dáng số ngân lượng còn dư, hắn vốn không muốn trả lại cho chúng ta.”
Hoàng Phủ Húc lấy một quyển sách từ kệ sách, từ trong sách lấy ra một tờ giấy hơi ố vàng, đưa cho Vô Tấn, đây từng là bí mật của hắn, nhưng giờ bí mật này không còn nghĩa lí gì nữa, trong lòng hắn chỉ còn đặt một tia hi vọng vào Vô Tấn.
Vô Tấn nhận tờ giấy và xem qua, chữ viết trên tờ giấy như rồng bay phượng múa, rất khó đọc hiểu, ‘đã nhận được tám mươi ngàn lượng của Đông Hải Hoàng Phủ Húc, trao trước cho con ông ta chức huyện úy, lấy đây làm chứng cứ…..”
Người viết là Hoàng Phủ Dật Biểu, đây là chứng từ bán chức quan điển hình, thì ra chức huyện úy huyện Hải Diêm của Trác Khí, con trai lớn Hoàng Phủ Húc là do đây mà có được.
“ Nhị thúc, sao hắn không lấy tờ chứng từ này về.”
Hoàng Phủ Húc lại than ngắn thở dài: “Lúc ấy ta cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, tám mươi ngàn lượng đó! Nếu như hắn kéo dài không trả, ta không phải mất trắng sao, nên ta đã viết một tờ chứng từ giả đưa cho hắn, hắn cũng không xem kĩ, bèn xé bỏ tại chỗ, còn chứng từ thực thì ta vẫn luôn cất giữ bên mình.”
Vô Tấn trầm tư một lúc, quyển sổ ghi chép kia không giống ngân lượng, không thể gửi vào tiền trang hoặc kinh doanh bên ngoài, chỉ có thể giữ ở bên mình để lấy ra uy hiếp đối phương bất cứ lúc nào, nếu Hoàng Phủ Cừ muốn vắt cạn Đông Hải Hoàng Phủ gia, thì quyển sổ đó là pháp bảo lớn nhất của hắn, pháp bảo thì lúc nào cũng phải đem theo bên mình, quyển sổ nhất định ở chỗ của hắn.
Nghĩ đến đây, vô Tấn chậm rãi nói: “Tám mươi ngàn lượng tuy có hơi đáng tiếc, nhưng mất rồi thì đành vậy, còn quyển sổ thu chi ấy liên quan đến sự tồn vong của Đông Hải Hoàng Phủ gia, cháu nhất định sẽ lấy về.”
Hoàng Phủ Húc như vớ được phao cứu sinh, tức thời thẳng lưng lên, nắm chặt lấy tay của Vô Tấn, trợn tròn mắt, “ Vô Tấn à, cháu có cách sao?”
“ Chỉ có thể thử xem sao, nhưng mà cháu cần sự phối hợp của nhị thúc.”
“ Cháu nói đi, muốn thúc làm gì?”
Bây giờ đừng nói là phối hợp, cho dù là bán hắn đi để trả nợ, Hoàng Phủ Húc cũng đồng ý, biểu hiện của Vô Tấn khiến tinh thần hắn trở nên phấn chấn hơn.
“Hai việc!”
Vô Tấn đưa ra hai ngón tay, “Thứ nhất, nhị thúc đưa cho cháu một tấm bản đồ phủ của Hoàng Phủ Cừ, phải tường tận một chút.”
“Việc này không vấn đề, ta làm được, rất dễ.”
“ Được! Việc thứ hai, tối nay nhị thúc cần phải đến phủ Hoàng Phủ Cừ một chuyến, nhất định phải gặp được lão ta.”
…………
Cách của Vô Tấn là đi lấy trộm quyển sổ thu chi về, nói thẳng ra, đây là hạ sách, nếu như vẫn còn thượng sách hoặc trung sách, Vô Tấn sẽ không dùng đến hạ sách này, vì kế sách này không có chút trí tuệ nào, nhưng thời gian không chờ cậu, quyển sổ ấy như một người phụ nữ bị bắt cóc đi vậy, bất kì lúc nào cũng có thể bị lăng nhục.
Có thể nói đây là một cuộc chiến, nếu đàm phán ngoại giao thất bại, thì không thể không dùng đến biện pháp chiến tranh, trộm thực ra cũng là một cách chiến tranh không cần vũ khí, mà cần dũng khí, sự tinh vi và võ nghệ cao cường.
Vô Tấn đang trú thân trên cơ thể của một tên ngốc, điều này không có gì phải nghi ngờ, tên ngốc này vốn ngu bẩm sinh, loại người như vậy không thể so sánh với người bình thường ở nhiều phương diện, nhưng về mặt nào đó hắn lại có một bản lĩnh trời phú mà người bình thường khó có thể đạt tới được, cũng giống như A Cam trong phim truyền hình vậy.
Bản lĩnh trời cho của tên ngốc này là luyện võ, luyện võ chưa tới một năm mà đã vượt qua các sư huynh đệ khác, khiến cho sự phụ hắn cũng phải ngạc nhiên, bèn dẫn hắn đi khắp nơi bái sư, ngay cả Vô Tấn cũng không biết võ nghệ tên ngốc này rốt cuộc cao tới cỡ nào.
Việc Vô Tấn nhập vào người thằng ngốc này khiến hắn được tái sinh lần nữa, thậm chí là có trí tuệ vượt hẳn người bình thường, nhưng Vô Tấn cũng may mắn nhận được bản lĩnh của tên ngốc này.
Phủ của Hoàng Phủ Cừ được người huyện Duy Dương gọi là phủ huyện công, nằm ở bờ bắc Sở Giang của thành Đông, là một căn biệt thự lớn rộng bốn mươi mẫu đất, cũng là một biệt thự sang trọng có tiếng của quận Đông Hải, đây vốn là phủ của phú hộ giàu nhất quận Đông Hải Dương Đình Giang, ba mươi năm trước, Dương Đình Giang tư thông với hải tặc Lưu Câu hội phượng hoàng tập kích tàu biển Tào vận, khiến triều đình chịu tổn thất nặng nề, sau khi bị bắt quy án, toàn gia của Dương Đình Giang đều bị xử trảm, phủ đệ này cũng bị tich thu làm nhà của quan.
Ba năm trước Hoàng Phủ Cừ nhận chức Biệt giá quận Đông Hải, do tước vị hắn cao nhất, căn biệt thự hào hoa nhất đương nhiên trở thành phủ đệ của hắn.
Cũng giống với Hoàng Phủ gia, phủ huyện công cũng thuộc dạng kết cấu thành lũy, một con sông hộ phủ rộng bốn trượng vây quanh bốn phía, sông hộ phủ thông với Sở giang, tiếp đó thông với biển lớn, một khi xảy ra chiến tranh, chủ nhân của căn biệt thự có thể trực tiếp lên thuyền chạy ra biển lớn.
Trên sông hộ phủ chỉ có một cây cầu bắc với cổng lớn, mười mấy tên gia đinh đi lại tuần tra, canh giới nghiêm ngặt.
Màn đêm từ từ buông xuống, phố xá người đi lại trở nên vắng dần, một vài vị hương thân đến chơi nhà huyện công cũng cáo từ ra về, cổng lớn ầm ầm đóng lại, hai chiếc lồng đèn lớn màu đỏ phát ra ánh sáng đỏ đầy ảm đạm, khiến cho phủ huyện công trở nên thần bí và kì dị
Vào khoảng giờ Hợi (chín giờ tối), một chiếc xe ngựa xuất hiện bên ngoài sông hộ phủ, dừng trước cầu , trước cầu hộ phủ có hai gia nhân, lưng đeo kiếm dài, một trái một phải, cứ như hai vị thần giữ cửa vậy.
Hoàng Phủ Húc bước ra khỏi xe ngựa, do là người quen cũ, hộ vệ bên cầu không làm khó hắn, trực tiếp cho hắn đi vào, nhưng xe ngựa không được vào phủ, nên dừng ở bên ngoài, Hoàng Phủ Húc lòng buồn rười rượi đi đến trước cổng lớn, thi lễ với một tên gác cửa: “Xin bẩm báo huyện công, có Hoàng Phủ Húc cầu kiến!”
“Thì ra là Hoàng Phủ gia chủ, xin đợi một lát!”
Người giữ cửa thái độ lạnh lùng, đi vào trong phủ bẩm báo, theo thông lệ, hắn phải đứng bên ngoài chờ nữa canh giờ, đặc biệt khi đụng chạm đến lợi ích, Hoàng Phủ Cừ càng không vội vàng, hắn cứ như là con mèo đã bắt được chuột, vờn chuột đủ rồi, mới dần dần ăn mất nó.
Hoàng Phủ Húc đứng trước cửa, sốt ruột nhìn bầu trời đêm đen xám xịt, đêm nay, Vô Tấn có ra tay thành công hay không?”
……….
‘ rạt!”
Sóng nước bắn lên, một cái bóng đen nhảy lên khỏi mặt nước, đây là một con sông nhỏ nằm ở phía đông viện của phủ huyện công, thông với sông hộ phủ ở bên ngoài.
Bóng đen dưới nước đương nhiên là Vô Tấn, một người thợ muốn làm việc tốt thì phải biết sử dụng rành máy móc, cậu nghiên cứu địa đồ suốt cả một buổi chiều, đây là bài tập cần làm khi muốn làm một tên trộm đêm, còn nếu sau khi trèo tường vào mới xem địa đồ, đen thui đen kịt, có thể nhìn thấy gì chứ? Còn phải chuẩn bị đồ lặn và dây thừng dày nữa.
Hoàng Phủ Cừ vì để bảo vệ những món đồ mà hắn thu gom được, nên hệ thống bảo an rất là nghiêm ngặt, tường viện cao ba trượng, trước sau trống trơn không có một bóng cây, có ba tên gia đinh dắt chó săn đi lại tuần tra ngày đêm. Không chỉ là tuần tra, trong phủ còn có cả bẫy rập.
Nơi mà Vô Tấn muốn đến là thư phòng của Hoàng Phủ Cừ, nếu như lấy thư phòng làm trung tâm thì cuốn sổ thu chi nhất định trong vòng bán kính mười bước, bao gồm cả phòng ngủ của Hoàng Phủ Cừ, phòng sinh hoạt và cả phòng cất đồ cá nhân của hắn.
Tình hình trong phủ rất phức tạp, vườn viện, phòng ốc dày đặc, thư phòng nằm trong Kì Lăng ở hậu hoa viên, phải đi qua ba vòng viện và một dãy hành lang, nếu đi bằng đường bộ thì khả năng bị phát hiện rất lớn.
Đường duy nhất có thể đi đó là đường sông, sông hộ phủ có một nhánh sông nhỏ, thông với đường nước trong phủ, mặc dù trong đường sông vào phủ có chặn bằng hàng rào sắt, nhưng đây vẫn là một kẻ hở trong hệ thống bảo an của phủ huyện công.
Một tài năng thiên phú khác của Vô Tấn đó là bơi rất giỏi, có thể lặn dưới nước cả một nén hương, mà còn có thể chịu được áp lực nước mà người bình thường không chịu được, hồi còn nhỏ trong phủ của cậu có một bà đầu bếp gọi là Trương thẩm, bà có một cô con gái tên gọi là Yến tử, là một cô gái đi lượm châu, Vô Tấn thường bị cô đại tỉ Yến tử này dụ chơi trò tìm báu vật dưới đáy biển.
Căn viện phía đông là phòng khách, với sự keo kiệt của Hoàng Phủ Cừ, hắn ta chưa bao giờ giữ khách lại qua đêm, cho nên mấy dãy phòng khách đều trông có vẻ lạnh tăm, chỉ có một căn phòng ở phía bên trên có chút ánh sáng rọi ra, đó có lẽ là nơi ở của tên gia nhân coi quản phòng khách.
Vô Tấn thấy bốn bề im ắng, cậu hít thở một hơi sâu, lặn hụp xuống dưới nước, men theo con sông nhỏ lặn về phía hậu hoa viên.
Hậu hoa viên có một cái hồ nhân tạo rộng ba mẩu đất, trong hồ mọc đầy lá sen củ ấu, Kì Lăng cát nằm kế bên hồ, giữa đoạn cậu lại ngoi lên hít thêm một hơi, men theo bờ hồ lặn về phía gần Kì Lăng, lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy nước hồ trở nên ấm lên, lúc này mới chợt nhớ ra,trong hồ phía sau Kì Lăng cát có một miệng suối nước nóng.
Cậu vừa định ngẩng mặt lên mặt nước, phía trước đã có thể thấy bóng của Kì Lăng cát sáng loáng, đột nhiên, giọng của một cô gái trẻ vang lên bên tai cậu.
“ Dì ba à, da của dì đẹp thật, chẳng trách lão gia luôn khen dì như được rửa trong suối nước nóng ra vậy.”
Danh sách chương