Vô Tấn đã giải quyết thành công vấn đề đổi chủ quyền, điều này khiến Hoàng Phủ Quí vui mừng khôn xiết, không chỉ là giúp ông tiết kiệm năm trăm lượng bạc, quan trọng hơn nữa là Trương huyện lệnh đã tha cho họ, điều này có nghĩa là họ vẫn có thể tiếp tục làm ăn ở huyện Duy Dương này, đây là tảng đá lớn nhất trong lòng Hoàng Phủ Quí, bây giờ tảng đá này đã mất, làm sao mà ông không vui mừng được.
Thế là đã có giấy chủ quyền, Hoàng Phủ Quí lập tức trở nên hăng hái phấn chấn, ông để La tú tài và hai người giúp việc đi khắp nơi phát giấy mời, còn ông đích thân chạy đến tiệm tranh chữ, nhờ thợ giỏi dán vách cho chữ lưu niệm của Tô Hàn Trinh, tám chữ ‘Lấy nho tế thương, dân phú quốc cường ‘ ông sẽ treo ở giữa đại sảnh, Hoàng Phủ Quí ông coi nó như là một câu châm ngôn lập chí, đương nhiên, nếu như Tô Hàn Trinh viết thành ‘ hải nạp bách xuyên, tài nguyên cổn cổn‘ thì vẫn là danh ngôn lập chí của ông, không quan trọng ở việc là viết cái gì, mà quan trọng ở chỗ do ai viết? Tất cả mọi người đều đi ra ngoài cả, một mình Vô Tấn ở lại trông tiệm, cậu ngồi trên chiếc ghế cao của trưởng quầy, một tay chống cằm, một tay khều khều bàn tính, trông rất nhàn rỗi, lúc này, hình như có vài bóng người đi vào trong tiệm, Vô Tấn không ngẩng đầu lên, nói nhẹ nhàng: “Tiệm vẫn chưa có khai trương, hôm khác hãy đến!”
Không ai đáp lại, Vô Tấn thấy lạ bèn ngẩng đầu lên, bất ngờ ngơ ngác, chỉ thấy một người đàn ông trung niên trông dáng vẻ như là một quản sự đang đứng trước cửa, hắn cười và chấp tay với Vô Tấn,
“Tiểu ca, làm phiền rồi, chúng tôi là phường buôn Tề Thụy Phúc, muốn xem qua một chút, có được không?”
“ Không vấn đề gì! Xin cứ tùy ý!”
Vô Tấn nghe hắn nói ‘chúng tôi’, bất chợt nhìn về phía sau lưng hắn, chỉ thấy sau lưng hắn xuất hiện hai cô gái trẻ, mắt Vô Tấn chợt sáng lên, cái đầu tiên mà cậu nhìn thấy đó là đôi bông tai làm từ đá quí minh nguyệt óng ánh mà cô ấy đang đeo trên tai, ánh sáng lấp lánh, sau đó lại thấy gương mặt mĩ miều tuyệt đẹp, đó chẳng phải là cô tiểu thư gặp ở quán mì tối hôm kia hay sao? Thì ra cô là tiểu thư của phường buôn Tề Thụy Phúc, chẳng trách quí phái như vậy, cậu từng nghe ngũ thúc nói, phường buôn Tề Thụy Phúc là một trong ba phường buôn lớn nhất của Đại Ninh vương triều.
Cô gái đã thay một bộ đầm dài màu xanh lam nhạt, vẫn khuôn mặt lạnh băng, vẫn dáng vẻ xinh đẹp ấy, cô hầu gái bên cạnh cô vừa nhìn thấy Vô Tấn, liền nhớ ra cậu ta, cô hơi xấu hổ nên chỉ nhếch miệng cười, coi như là chào hỏi, nhưng cô tiểu thư vẫn coi như không thấy gì,chấp tay sau lưng đứng trước cửa, ánh mắt nhìn vào bên trong tiệm.
Cô ấy nghe người ta giới thiệu cách bố trí của tiệm đồ mới mở này rất đặc sắc, nên đích thân đến xem thử, không ngờ người mở tiệm lại là tên con trai khinh bạc đã gặp qua tại tiệm mì đêm trước, việc này lại làm cô nhớ đến chuyện Vô Tấn nhìn trộm chân cô, trong lòng bỗng chốc giận sôi lên, nhưng nếu đã đến rồi, lại không thể quay đầu bỏ đi, cô hơi ngượng ngùng, vào cũng không được, ra cũng không xong.
Vô Tấn thấy cô không bỏ được sĩ diện, bèn cười nói:
“Xin mời vào xem! Đây không phải là tiệm của tôi, không liên quan đến tôi.”
Cô gái nghe nói không phải là tiệm của cậu ta, bèn từ từ bước vào, nhưng vẫn làm mặt lạnh không chào hỏi cậu, điều này làm cho Vô Tấn trong lòng cảm thấy không thoải mái, cậu vốn có lòng tốt mời cô ta vào tiệm, cô ta ngay đến chút lễ phép cơ bản cũng không có, không muốn chào hỏi, cười một cái cũng được làm gì phải lạnh lùng như vậy, mình cũng đâu có nợ tiền cô ta, phường buồn Tề Thụy Phúc thì có gì ghê gớm chứ? Vô Tấn cũng mặc kệ họ, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Mặc dù cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng cử chỉ thì có vẻ rất lão luyện, cô chấp tay sau lưng vừa đi đi lại lại, vừa xem cách bố trí của tiệm, rõ ràng cô rất có hứng thú với quầy đài thấp và chiếc ghế bành lưng rộng, và hình như cũng vì hai món này mà đến đây, ở thời hậu thế của Vô Tấn, hầu như ngân hàng nào cũng dùng phong cách này, quầy thì rất thấp, cung cấp cho khách hàng dãy ghế ngồi chờ thoải mái, và mời khách ngồi xuống trước quầy.
Nhưng thời đại này không có những thứ ấy, phàm là trong tiệm cầm đồ hay là tiền trang, đều là những quầy cao, lan can sắt, người trong tiệm đứng ở trên cao, nhìn bao quát khách hàng, cũng chẳng có chiếc ghế nào cho khách ngồi, càng không có ý thức bảo vệ khách hàng, trông có vẻ như bảo an nghiêm ngặt, kì thực thì không cần thiết, trong tiệm đều có những bảo vệ, cho dù có cướp được tiền thì cũng không trốn ra được thành Duy Dương, đây chỉ là một thói quen và nguyên nhân tâm lí.
Cô gái ngồi vào chiếc ghế bành lưng rộng để thử giác, những người xung quanh đều không nhìn thấy cô, cô ta gật gật đầu, nói với người đàn ông trung niên:
“ Lưu thúc, cách bố trí này của họ rất hay, chú ghi nhớ rồi chứ?”
Người đàn ông bèn khom người trả lời: “Tiểu thư, tôi nhớ rõ rồi.”
Vô Tấn khoanh tay tựa vào quầy, nhìn cô thiếu nữ, cậu không lên tiếng, cậu cũng muốn biết rốt cuộc cô gái này muốn làm gì? Lúc này cậu mới biết, thì ra cô gái này đến đây để ăn cắp sáng kiến của cậu.
Từ đầu tới cuối, cô gái không hề nhìn Vô Tấn một lần, cô tham quan tiệm xong, quay người muốn đi, Vô Tấn cuối cùng cũng không nhịn được,
“ Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cho dù là đến ngắm vườn rau, thì cũng phải chào hỏi với người chủ một tiếng chứ!”
Cô gái bèn dừng bước, kì thực thì cô cũng hiểu, đây vốn là tiệm của Vô Tấn, học hỏi cách bố trí độc đáo của người ta, cho dù không cám ơn, cũng phải chào hỏi một tiếng, nhưng muốn cô chào hỏi với người con trai khinh bạc này, cô lại không bỏ được sĩ diện, do dự một lúc cô quay đầu nhìn Vô Tấn một cái, cô định nói cám ơn, nhưng lại không mở miệng được, nét mặt và ánh mắt vẫn lạnh băng, cô làm sao có thể cười nổi với Vô Tấn, động đậy môi một cái, bèn quay người bỏ đi.
Vô Tấn tưởng tượng cô gái sẽ cười với cậu một cái thật xinh, hành lễ và cũng cảm ơn cậu đã cung cấp sáng kiến để làm mẫu, nói không chừng sẽ còn tự giới thiệu bản thân, và nói thêm một câu, tối hôm kia có duyên gặp mặt, tiểu nữ năm nay mười sáu tuổi, vẫn là vân anh khuê cát, xin hỏi công tử cao danh quý tánh là gì.
Vô Tấn suy nghĩ như vậy, khóe miệng cậu cũng gần như nở ra nụ cười, định sẽ chuẩn bị tự giới thiệu, ai ngờ cô gái quay lại nhìn cậu với một ánh mắt lạnh băng, vẻ sắc bén trong mắt cô lúc này không thấy nữa, thần sắc ấy trông giống như là một vị quốc họa đại sư đang xem một bức tranh trải ra trên làn đường người đi bộ, lạnh lùng đến mức không hề lưu lại trên mặt của Vô Tấn, chỉ mơ hồ hình thành một dáng người, rồi quay người nhanh chóng bỏ đi, vốn không thèm để ý đến cậu, chỉ có cô hầu gái là có vẻ được hơn, nhìn cậu cười gượng một cái, rồi theo cô ta bỏ đi.
Vô Tấn bỗng cảm thấy rất mất mặt, trong lòng đầy tức giận, đây là tiểu thư nhà nào vậy, sao không có chút giáo dục gì cả?
“ Này! Cô ăn cắp sáng kiến của tôi, thì phải trả tiền đấy!”
Cậu hét lên một tiếng, bản thân cũng cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, cho dù ở kiếp trước, cũng không có ai vì ăn trộm sáng kiến mà phải trả tiền cả, càng huống chi bây giờ, cậu chỉ biết đành giống AQ mắng một câu,
“ ***nó, con trai dám ăn cắp của cha!
“ Vô Tấn , đệ đang làu bàu gì vậy?”
Vô Tấn quay đầu lại, giật mình, thì ra đại ca Hoàng Phủ Duy Minh của cậu đang đến cạnh cửa tiệm, cậu liền bỏ đằng sau những chuyện không vui lúc nãy, vui vẻ hỏi:
“ Đại ca, sao huynh lại đến đây?”
Duy Minh cảm nhận được niềm vui từ đệ đệ, trong lòng bỗng trỗi lên một tình cảm huynh đệ ấm áp, anh ta cười cười:
“ Mấy hôm rồi không gặp đệ, nên hôm nay đến xem đệ ra sao.”
Vô Tấn bèn gãi gãi đầu cười nói:
“Đệ vẫn tốt, ăn no, ngủ ngon, chỉ có đại ca là hơi gầy đi thôi.”
“ Ừm! Hai hôm nay làm việc ở quận nha hơi vất vả.”
Vô Tấn thấy đại ca đứng trước cửa tiệm nói chuyện, bèn nói với anh:
“ Huynh mau vào đây ngồi, đừng đứng trước cửa tiệm nữa.”
Duy Minh bước vào tiệm, nhìn vào bên trong tiệm cười hỏi:
“ Ngũ thúc đâu? Sao không thấy thúc ấy?”
“ Ngũ thúc đến tiệm tranh chữ để làm khung tranh chữ rồi, sẽ về ngay thôi.”
Vô Tấn mời đại ca ngồi, rồi lại rót cho huynh ấy một tách trà,
“ Trà này ngũ thúc mua để chuẩn bị tiếp đãi khách quý, huynh đệ chúng ta thưởng thức trước đã.”
Duy Minh cầm tách trà lên thưởng thức một ngụm, gật nhẹ đầu,
“ Ngon thật, đây là trà Quân sơn mao kiến, là trà mới của năm nay, Vô Tấn không dự định học hành gì sao?”
Duy Minh chuyển đề tài nói chuyện, quay về chuyện chính của ngày hôm nay, anh ta nghe nói đệ đệ mở tiệm cầm đồ, trong lòng có chút không tán thành, mặc dù địa vị của thương nhân đã cao hơn trước so với tiền triều, nhưng thương nhân chỉ biết kiếm lợi, danh tiếng cũng không được tốt, hơn nữa bản thân anh là người có học, có chút thành kiến đối với thương nhân, cho nên anh rất hi vọng đệ đệ có thể đi trên con đường của anh, mọi thứ đều là hạ phẩm, chỉ có học hành là cao sang.
“Đệ bây giờ mới chỉ mười bảy tuổi, mười năm đèn sách cũng mới hai mươi bảy, cũng chỉ cỡ bằng huynh bây giờ, lúc ấy đệ có thể thi lên cử nhân, lấy được công danh, chỉ cần cố gắng hơn nữa, đại ca sẽ giúp đệ, đệ vẫn có thể đi thi châu, rồi vào kinh thi tiến sĩ, Vô Tấn, đệ suy nghĩ lại mà xem!”
Vô Tấn có thể cảm thấy được sự quan tâm của đại ca đối với cậu, nhưng có một số chuyện cậu không thể nói cho huynh trưởng biết được, về mặt sinh lí cậu chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng về mặt tâm lí thì cậu đã ba chục tuổi, muốn cậu cố gắng thêm mười năm, cậu không làm được.Mời mọi người đón đọc và ủng hộ Hoàng Tộc bằng cách bình luận và chém gió trong Bạch Ngọc Sách
“ Đại ca, huynh biết đệ từ nhỏ đã không có khiếu học hành, hơn nữa bây giờ đệ vẫn có thể viết chữ đọc sách, đủ dùng rồi, nếu như muốn đệ bây giờ có thể đi thi võ sĩ, nếu là đại ca, đệ vẫn kiến nghị huynh đi thi tiến sĩ, chứ đừng có ham cái chức quận nha tiểu lại ấy.”
Thế là đã có giấy chủ quyền, Hoàng Phủ Quí lập tức trở nên hăng hái phấn chấn, ông để La tú tài và hai người giúp việc đi khắp nơi phát giấy mời, còn ông đích thân chạy đến tiệm tranh chữ, nhờ thợ giỏi dán vách cho chữ lưu niệm của Tô Hàn Trinh, tám chữ ‘Lấy nho tế thương, dân phú quốc cường ‘ ông sẽ treo ở giữa đại sảnh, Hoàng Phủ Quí ông coi nó như là một câu châm ngôn lập chí, đương nhiên, nếu như Tô Hàn Trinh viết thành ‘ hải nạp bách xuyên, tài nguyên cổn cổn‘ thì vẫn là danh ngôn lập chí của ông, không quan trọng ở việc là viết cái gì, mà quan trọng ở chỗ do ai viết? Tất cả mọi người đều đi ra ngoài cả, một mình Vô Tấn ở lại trông tiệm, cậu ngồi trên chiếc ghế cao của trưởng quầy, một tay chống cằm, một tay khều khều bàn tính, trông rất nhàn rỗi, lúc này, hình như có vài bóng người đi vào trong tiệm, Vô Tấn không ngẩng đầu lên, nói nhẹ nhàng: “Tiệm vẫn chưa có khai trương, hôm khác hãy đến!”
Không ai đáp lại, Vô Tấn thấy lạ bèn ngẩng đầu lên, bất ngờ ngơ ngác, chỉ thấy một người đàn ông trung niên trông dáng vẻ như là một quản sự đang đứng trước cửa, hắn cười và chấp tay với Vô Tấn,
“Tiểu ca, làm phiền rồi, chúng tôi là phường buôn Tề Thụy Phúc, muốn xem qua một chút, có được không?”
“ Không vấn đề gì! Xin cứ tùy ý!”
Vô Tấn nghe hắn nói ‘chúng tôi’, bất chợt nhìn về phía sau lưng hắn, chỉ thấy sau lưng hắn xuất hiện hai cô gái trẻ, mắt Vô Tấn chợt sáng lên, cái đầu tiên mà cậu nhìn thấy đó là đôi bông tai làm từ đá quí minh nguyệt óng ánh mà cô ấy đang đeo trên tai, ánh sáng lấp lánh, sau đó lại thấy gương mặt mĩ miều tuyệt đẹp, đó chẳng phải là cô tiểu thư gặp ở quán mì tối hôm kia hay sao? Thì ra cô là tiểu thư của phường buôn Tề Thụy Phúc, chẳng trách quí phái như vậy, cậu từng nghe ngũ thúc nói, phường buôn Tề Thụy Phúc là một trong ba phường buôn lớn nhất của Đại Ninh vương triều.
Cô gái đã thay một bộ đầm dài màu xanh lam nhạt, vẫn khuôn mặt lạnh băng, vẫn dáng vẻ xinh đẹp ấy, cô hầu gái bên cạnh cô vừa nhìn thấy Vô Tấn, liền nhớ ra cậu ta, cô hơi xấu hổ nên chỉ nhếch miệng cười, coi như là chào hỏi, nhưng cô tiểu thư vẫn coi như không thấy gì,chấp tay sau lưng đứng trước cửa, ánh mắt nhìn vào bên trong tiệm.
Cô ấy nghe người ta giới thiệu cách bố trí của tiệm đồ mới mở này rất đặc sắc, nên đích thân đến xem thử, không ngờ người mở tiệm lại là tên con trai khinh bạc đã gặp qua tại tiệm mì đêm trước, việc này lại làm cô nhớ đến chuyện Vô Tấn nhìn trộm chân cô, trong lòng bỗng chốc giận sôi lên, nhưng nếu đã đến rồi, lại không thể quay đầu bỏ đi, cô hơi ngượng ngùng, vào cũng không được, ra cũng không xong.
Vô Tấn thấy cô không bỏ được sĩ diện, bèn cười nói:
“Xin mời vào xem! Đây không phải là tiệm của tôi, không liên quan đến tôi.”
Cô gái nghe nói không phải là tiệm của cậu ta, bèn từ từ bước vào, nhưng vẫn làm mặt lạnh không chào hỏi cậu, điều này làm cho Vô Tấn trong lòng cảm thấy không thoải mái, cậu vốn có lòng tốt mời cô ta vào tiệm, cô ta ngay đến chút lễ phép cơ bản cũng không có, không muốn chào hỏi, cười một cái cũng được làm gì phải lạnh lùng như vậy, mình cũng đâu có nợ tiền cô ta, phường buồn Tề Thụy Phúc thì có gì ghê gớm chứ? Vô Tấn cũng mặc kệ họ, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Mặc dù cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng cử chỉ thì có vẻ rất lão luyện, cô chấp tay sau lưng vừa đi đi lại lại, vừa xem cách bố trí của tiệm, rõ ràng cô rất có hứng thú với quầy đài thấp và chiếc ghế bành lưng rộng, và hình như cũng vì hai món này mà đến đây, ở thời hậu thế của Vô Tấn, hầu như ngân hàng nào cũng dùng phong cách này, quầy thì rất thấp, cung cấp cho khách hàng dãy ghế ngồi chờ thoải mái, và mời khách ngồi xuống trước quầy.
Nhưng thời đại này không có những thứ ấy, phàm là trong tiệm cầm đồ hay là tiền trang, đều là những quầy cao, lan can sắt, người trong tiệm đứng ở trên cao, nhìn bao quát khách hàng, cũng chẳng có chiếc ghế nào cho khách ngồi, càng không có ý thức bảo vệ khách hàng, trông có vẻ như bảo an nghiêm ngặt, kì thực thì không cần thiết, trong tiệm đều có những bảo vệ, cho dù có cướp được tiền thì cũng không trốn ra được thành Duy Dương, đây chỉ là một thói quen và nguyên nhân tâm lí.
Cô gái ngồi vào chiếc ghế bành lưng rộng để thử giác, những người xung quanh đều không nhìn thấy cô, cô ta gật gật đầu, nói với người đàn ông trung niên:
“ Lưu thúc, cách bố trí này của họ rất hay, chú ghi nhớ rồi chứ?”
Người đàn ông bèn khom người trả lời: “Tiểu thư, tôi nhớ rõ rồi.”
Vô Tấn khoanh tay tựa vào quầy, nhìn cô thiếu nữ, cậu không lên tiếng, cậu cũng muốn biết rốt cuộc cô gái này muốn làm gì? Lúc này cậu mới biết, thì ra cô gái này đến đây để ăn cắp sáng kiến của cậu.
Từ đầu tới cuối, cô gái không hề nhìn Vô Tấn một lần, cô tham quan tiệm xong, quay người muốn đi, Vô Tấn cuối cùng cũng không nhịn được,
“ Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cho dù là đến ngắm vườn rau, thì cũng phải chào hỏi với người chủ một tiếng chứ!”
Cô gái bèn dừng bước, kì thực thì cô cũng hiểu, đây vốn là tiệm của Vô Tấn, học hỏi cách bố trí độc đáo của người ta, cho dù không cám ơn, cũng phải chào hỏi một tiếng, nhưng muốn cô chào hỏi với người con trai khinh bạc này, cô lại không bỏ được sĩ diện, do dự một lúc cô quay đầu nhìn Vô Tấn một cái, cô định nói cám ơn, nhưng lại không mở miệng được, nét mặt và ánh mắt vẫn lạnh băng, cô làm sao có thể cười nổi với Vô Tấn, động đậy môi một cái, bèn quay người bỏ đi.
Vô Tấn tưởng tượng cô gái sẽ cười với cậu một cái thật xinh, hành lễ và cũng cảm ơn cậu đã cung cấp sáng kiến để làm mẫu, nói không chừng sẽ còn tự giới thiệu bản thân, và nói thêm một câu, tối hôm kia có duyên gặp mặt, tiểu nữ năm nay mười sáu tuổi, vẫn là vân anh khuê cát, xin hỏi công tử cao danh quý tánh là gì.
Vô Tấn suy nghĩ như vậy, khóe miệng cậu cũng gần như nở ra nụ cười, định sẽ chuẩn bị tự giới thiệu, ai ngờ cô gái quay lại nhìn cậu với một ánh mắt lạnh băng, vẻ sắc bén trong mắt cô lúc này không thấy nữa, thần sắc ấy trông giống như là một vị quốc họa đại sư đang xem một bức tranh trải ra trên làn đường người đi bộ, lạnh lùng đến mức không hề lưu lại trên mặt của Vô Tấn, chỉ mơ hồ hình thành một dáng người, rồi quay người nhanh chóng bỏ đi, vốn không thèm để ý đến cậu, chỉ có cô hầu gái là có vẻ được hơn, nhìn cậu cười gượng một cái, rồi theo cô ta bỏ đi.
Vô Tấn bỗng cảm thấy rất mất mặt, trong lòng đầy tức giận, đây là tiểu thư nhà nào vậy, sao không có chút giáo dục gì cả?
“ Này! Cô ăn cắp sáng kiến của tôi, thì phải trả tiền đấy!”
Cậu hét lên một tiếng, bản thân cũng cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, cho dù ở kiếp trước, cũng không có ai vì ăn trộm sáng kiến mà phải trả tiền cả, càng huống chi bây giờ, cậu chỉ biết đành giống AQ mắng một câu,
“ ***nó, con trai dám ăn cắp của cha!
“ Vô Tấn , đệ đang làu bàu gì vậy?”
Vô Tấn quay đầu lại, giật mình, thì ra đại ca Hoàng Phủ Duy Minh của cậu đang đến cạnh cửa tiệm, cậu liền bỏ đằng sau những chuyện không vui lúc nãy, vui vẻ hỏi:
“ Đại ca, sao huynh lại đến đây?”
Duy Minh cảm nhận được niềm vui từ đệ đệ, trong lòng bỗng trỗi lên một tình cảm huynh đệ ấm áp, anh ta cười cười:
“ Mấy hôm rồi không gặp đệ, nên hôm nay đến xem đệ ra sao.”
Vô Tấn bèn gãi gãi đầu cười nói:
“Đệ vẫn tốt, ăn no, ngủ ngon, chỉ có đại ca là hơi gầy đi thôi.”
“ Ừm! Hai hôm nay làm việc ở quận nha hơi vất vả.”
Vô Tấn thấy đại ca đứng trước cửa tiệm nói chuyện, bèn nói với anh:
“ Huynh mau vào đây ngồi, đừng đứng trước cửa tiệm nữa.”
Duy Minh bước vào tiệm, nhìn vào bên trong tiệm cười hỏi:
“ Ngũ thúc đâu? Sao không thấy thúc ấy?”
“ Ngũ thúc đến tiệm tranh chữ để làm khung tranh chữ rồi, sẽ về ngay thôi.”
Vô Tấn mời đại ca ngồi, rồi lại rót cho huynh ấy một tách trà,
“ Trà này ngũ thúc mua để chuẩn bị tiếp đãi khách quý, huynh đệ chúng ta thưởng thức trước đã.”
Duy Minh cầm tách trà lên thưởng thức một ngụm, gật nhẹ đầu,
“ Ngon thật, đây là trà Quân sơn mao kiến, là trà mới của năm nay, Vô Tấn không dự định học hành gì sao?”
Duy Minh chuyển đề tài nói chuyện, quay về chuyện chính của ngày hôm nay, anh ta nghe nói đệ đệ mở tiệm cầm đồ, trong lòng có chút không tán thành, mặc dù địa vị của thương nhân đã cao hơn trước so với tiền triều, nhưng thương nhân chỉ biết kiếm lợi, danh tiếng cũng không được tốt, hơn nữa bản thân anh là người có học, có chút thành kiến đối với thương nhân, cho nên anh rất hi vọng đệ đệ có thể đi trên con đường của anh, mọi thứ đều là hạ phẩm, chỉ có học hành là cao sang.
“Đệ bây giờ mới chỉ mười bảy tuổi, mười năm đèn sách cũng mới hai mươi bảy, cũng chỉ cỡ bằng huynh bây giờ, lúc ấy đệ có thể thi lên cử nhân, lấy được công danh, chỉ cần cố gắng hơn nữa, đại ca sẽ giúp đệ, đệ vẫn có thể đi thi châu, rồi vào kinh thi tiến sĩ, Vô Tấn, đệ suy nghĩ lại mà xem!”
Vô Tấn có thể cảm thấy được sự quan tâm của đại ca đối với cậu, nhưng có một số chuyện cậu không thể nói cho huynh trưởng biết được, về mặt sinh lí cậu chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng về mặt tâm lí thì cậu đã ba chục tuổi, muốn cậu cố gắng thêm mười năm, cậu không làm được.Mời mọi người đón đọc và ủng hộ Hoàng Tộc bằng cách bình luận và chém gió trong Bạch Ngọc Sách
“ Đại ca, huynh biết đệ từ nhỏ đã không có khiếu học hành, hơn nữa bây giờ đệ vẫn có thể viết chữ đọc sách, đủ dùng rồi, nếu như muốn đệ bây giờ có thể đi thi võ sĩ, nếu là đại ca, đệ vẫn kiến nghị huynh đi thi tiến sĩ, chứ đừng có ham cái chức quận nha tiểu lại ấy.”
Danh sách chương