Sau khi tắm xong, thay đồ ngủ của Echizen Ryoma vào, sau đó đứng trước cửa phòng của cậu ấy.

Tôi đang phiền não suy nghĩ xem có nên đi vào hay không thì cửa được mở ra.“Hừm, cậu còn chưa ngủ à?” Tôi thấy mặt nóng ran, chắc là lại đỏ mặt rồi, thật ngại ngùng mà.“...À, tôi ngủ ngay đây.

Tôi đi ra đây tìm Karupin.” Tại sao lại giải thích với tôi? Đây là nhà của cậu ấy mà.“À đúng rồi, cậu ngủ trên giường hay dưới đất?” Cậu làm ơn chọn dưới đất đi, tôi muốn ngủ trên giường.“Cậu ngủ trên giường đi.” Nói xong thì cậu ấy đi ra khỏi phòng.“...” Cậu ấy đúng là quý ông lịch thiệp mà, biết tôi không thích ngủ dưới đất, nên nhường giường cho tôi.Sau đó tôi còn muốn đợi cậu ấy quay về để thương lượng chuyện sau khi vết thương cậu ấy lành, thì thi đấu với tôi một trận.

Nhưng đợi mãi chẳng thấy cậu ấy đâu cả, sau đó bất tri bất giác tôi đã chìm vào giấc ngủ.Buổi sáng thức dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, hơn nữa, tôi còn đang ôm tay của Ryoma.

Thật mất mặt mà, sao tôi lại bò xuống đất ngủ vậy? Cũng may cậu ấy chưa tỉnh, nếu không chẳng còn mặt mũi nữa rồi.


Tôi nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Ryoma nằm bên cạnh.

Sau đó phát hiện, cậu ấy không giống khi còn nhỏ.

Mặt mũi giảm bớt sự ưu nhã, nhưng lại đẹp trai hơn.“Hừ, cậu còn muốn nhìn tôi đến khi nào?” Cậu ấy tỉnh lúc nào thế?“Tôi…Tôi…Haiz…Haiz, ai nhìn cậu chứ, cậu giả bộ ngủ.” Có đánh chết tôi cũng không thừa nhận rằng tôi đang nhìn cậu ấy.“...Mada mada nade, cậu buông tôi ra được rồi đấy.” Muốn xỉu, hóa ra tôi vẫn còn ôm tay cậu ấy.

Tôi vội vàng buông tay ra, sau đó đứng dậy.“Sao tôi lại ngủ dưới đất vậy? Mặt tôi bây giờ đỏ bừng, tôi dám chắc là vậy.“Được rồi, ai mà biết cậu thế nào chứ, đêm qua cậu đột nhiên lăn xuống.

Sau đó…sau đó cứ ôm chặt lấy tay của tôi, hại tôi không thể cử động được.


Tay của tôi vẫn đang còn tê đây này.” Không thể nào? Trời muốn diệt tôi à…“...Tôi xin lỗi.” Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói, không dám ngẩng đầu lên, không hề hay biết mặt của tôi bây giờ đỏ như trái cà chua.“Mada mada dane, còn không chuẩn bị đi, cậu nhanh lên chút, nếu không hai chúng ta sẽ muộn học mất.” Thiếu gia Echizen Ryoma, cậu có thấy hôm nay cậu nói rất nhiều không?“Hả…biết rồi.” Tôi không dám nhìn cậu ấy.

Trực tiếp ôm đồng phục chạy vọt vào nhà tắm.“Ryoma, Tiểu Tuyết, các con còn không nhanh lên, sắp muộn rồi…” Dì Rinko hét lên.“Đến đây.”“Đến đây.” Lại đồng thanh? Thiếu gia Echizen Ryoma, hai chúng ta đừng có ăn ý như vậy được không?“...”“...” Bây giờ tôi vẫn không dám nhìn Echizen Ryoma.

Nghĩ đến chuyện lát nữa cùng nhau đi đến trường, vào chung lớp, sau khi tan học lại đến câu lạc bộ Tennis.

Tôi chỉ cảm thấy… Hôm nay là một ngày trôi qua không hề dễ dàng đối với tôi.“Này, đây là Bento của các con.”“Cảm ơn dì Rinko, con đi học đây.

Hẹn gặp lại.”“Ừm, lần sau lại đến chơi nhé.”“Dạ.” Lần sau tôi còn dám đến chơi…mới là lạ.“Con đi đây” Echizen Ryoma cầm lấy hộp Bento: “Còn không nhanh lên, cậu muốn đến trễ à?”“Biết rồi, đừng có hối.” Trên đường đi học, tôi và cậu ấy chẳng ai nói câu nào.

Cứ yên lặng như vậy đi đến trường học..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện