Tại thời điểm toàn thân hắn đè xuống, Bách Lí Thu Thủy đang nhắm chặt mắt suy nghĩ bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, tay nhỏ gầy yếu dùng sức rút xuống một món đồ trang sức trên đầu, dùng cây trâm gỗ được gọt nhọn, ánh mắt sắc bén không chút sợ hãi, hung hăng cắm vào cổ hắn.
Thân mình nam nhân co rúm, đôi mắt hèn mọn đang híp lại, giờ phút này ánh mắt lại trừng lên.
Bách Lí Thu Thủy lần này là hướng đến yết hầu của hắn mà đâm xuyên qua, cả thân hắn bắt đầu không khống chế được mà ngồi dậy, ngoại trừ thanh âm hít thở giữa yết hầu ra thì ngay cả tiếng rên rỉ cũng không phát ra được.
Đây là lần đầu tiên Bách Lí Thu Thủy tự tay giết người, bình ổn lại tinh thần, đá một cước vào tên nam nhân đang lăn lộn giãy dụa trên mặt đất, đang muốn đưa tay rút cây trâm kia ra, bỗng nhiên một cánh tay lớn đưa qua, ngăn cản động tác của nàng.
"Lúc này mà rút ra thì máu sẽ bắn lên thân của ngươi."
Nghe thấy có người xuất hiện, trong lòng nàng có hơi kinh hãi, đưa mắt nhìn sang lại có chút kinh ngạc, làm sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Người xuất hiện trước mặt nàng là một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu niên mặc trường sam màu trúc, trên người khoác một cái áo lông cáo dài, dưới chân mang giày khảm ngọc phỉ thúy, đầu tóc dài màu đen được vấn tùy ý bằng một cái đai ngọc, trên tay là phỉ thúy ban chỉ thượng hạng.
Tại thời điểm hắn di chuyển, đường viền được nạm khắc của xiêm y như phát ra ánh sáng màu bạc sáng, rõ ràng những hoa văn trên xiêm y này đều là dùng những sợi bạc tốt nhất để thêu thành.
Thiếu niên mặc vào tựa như một âm điệu thấp nhưng thực ra lại đẹp đẽ và quý giá vô cùng.
Chỉ là trên đai ngọc kia, mỗi một viên hạt châu lớn nhỏ tựa như long nhãn tản mát ra ánh hào quang rực rỡ, cho dù là một người đã từng làm một hoàng hậu có địa vị cao quý như nàng cũng chưa từng gặp qua mấy viên.
Mà thứ khiến nàng kinh ngạc nhất, không phải là một thân ăn mặc xa hoa của thiếu niên.
Tuy rằng trên người hắn còn mang theo vài phần tính khí của trẻ con nhưng đôi mắt hời hợt kia cũng đủ khiến người ta không thể di dời tầm mắt.
Gương mặt có dung nhan không thể bắt bẻ, hai đạo mày kiếm anh tuấn chau vào nhau, đôi mắt hồ ly hẹp dài thâm u mị hoặc, bên dưới là cái mũi cao thẳng thanh tú, hai cánh môi mỏng mím lại một chỗ mang theo ý cười nhàn nhạt, bỡn cợt.
Thiếu niên này so với nữ tử còn đẹp hơn ba phần, giống như một trích tiên tuấn mỹ bước ra từ bức họa.
Người này chính là con nuôi của nhị phòng Bách Lí gia, cũng là Nhị ca trên danh nghĩa của nàng - Hoàng Phủ Dực Thần.
Khi lôi kéo tay nàng, Hoàng Phủ Dực Thần cũng không có nửa điểm mất tự nhiên, còn tiện tay đem lò sưởi nhỏ ấm áp trong ngực đưa cho nàng, đạp một cước lên vai nam nhân, khoát tay.
"Đứng ra xa một chút."
Bách Lí Thu Thủy không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì nhưng trước mắt thì có vẻ như hắn không có ý vạch trần nàng, nàng theo bản năng mà lui về sau hai bước.
Chỉ thấy hắn khom lưng xuống, động tác vô cùng tự nhiên mà cầm lên một điểm của cây trâm, nhẹ nhàng kéo ra.
Ngay tại lúc máu bắn ra, giày của hắn cũng đã đạp lên chặn lại miệng vết thương, chỉ có vài giọt máu nhỏ bắn ra bên cạnh giày của hắn.
"Thấy chưa, ngươi phải làm như thế này mới được."
Đầu ngón tay của Hoàng Phủ Dực Thần kẹp lấy cây trâm, nụ cười mang theo vài phần lười nhác, mơ hồ lộ ra một chút tà khí.
Cho dù là ở Bách Lí gia hay thậm chỉ là cả Dương Thành, Hoàng Phủ Dực Thần là một công tử quần là áo lượt bậc nhất mà người ngoài nhìn thấy đều phải đi đường vòng, không phải vì bất kì điều gì khác, chỉ đơn giản vì Hoàng Phủ công tử vừa kiêu ngạo hống hách lại vô cùng khó chơi.
Đừng nói là người bình thường, cho dù là quan chức không thân với Bách lí gia bị hắn tìm đến nhà thì cũng phải mở gương mặt tươi cười điềm đạm mà chào đón hắn.
Sở dĩ phải làm như thế không phải vì mặt mũi của Bách Lí gia to lớn ra sao, mà là vì thân thế của Hoàng Phủ Dực Thần khiến cho người khác phải kiêng kị hắn ba phần.
Hoàng Phủ Dực Thần được Bách Lí gia thu làm con nuôi.
Chẳng những không phải là cô nhi, thân phận mẫu thân của hắn còn vô cùng hiển hách, là phi tử mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, Đổng Hoàng Quý phi.
Thân thể của Đổng Hoàng Quý phi vẫn luôn khỏe mạnh nhưng từ sau khi Hoàng Phủ Dực Thần được sinh ra, mẫu tử hai người còn chưa được gặp mặt thì tiểu hoàng tử đã bị đương kim Hoàng Thượng hạ thánh chỉ đưa đến Bách Lí phủ.
Về phần Hoàng Phủ Dực Thần thân là hoàng tử, vì sao lại bị đưa đến Bách Lí phủ làm con nuôi...!Nguyên nhân cũng không được giữ bí mật, đơn giản là ——
#TiêuNguyệt
#DaoDao
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.
Thân mình nam nhân co rúm, đôi mắt hèn mọn đang híp lại, giờ phút này ánh mắt lại trừng lên.
Bách Lí Thu Thủy lần này là hướng đến yết hầu của hắn mà đâm xuyên qua, cả thân hắn bắt đầu không khống chế được mà ngồi dậy, ngoại trừ thanh âm hít thở giữa yết hầu ra thì ngay cả tiếng rên rỉ cũng không phát ra được.
Đây là lần đầu tiên Bách Lí Thu Thủy tự tay giết người, bình ổn lại tinh thần, đá một cước vào tên nam nhân đang lăn lộn giãy dụa trên mặt đất, đang muốn đưa tay rút cây trâm kia ra, bỗng nhiên một cánh tay lớn đưa qua, ngăn cản động tác của nàng.
"Lúc này mà rút ra thì máu sẽ bắn lên thân của ngươi."
Nghe thấy có người xuất hiện, trong lòng nàng có hơi kinh hãi, đưa mắt nhìn sang lại có chút kinh ngạc, làm sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Người xuất hiện trước mặt nàng là một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Thiếu niên mặc trường sam màu trúc, trên người khoác một cái áo lông cáo dài, dưới chân mang giày khảm ngọc phỉ thúy, đầu tóc dài màu đen được vấn tùy ý bằng một cái đai ngọc, trên tay là phỉ thúy ban chỉ thượng hạng.
Tại thời điểm hắn di chuyển, đường viền được nạm khắc của xiêm y như phát ra ánh sáng màu bạc sáng, rõ ràng những hoa văn trên xiêm y này đều là dùng những sợi bạc tốt nhất để thêu thành.
Thiếu niên mặc vào tựa như một âm điệu thấp nhưng thực ra lại đẹp đẽ và quý giá vô cùng.
Chỉ là trên đai ngọc kia, mỗi một viên hạt châu lớn nhỏ tựa như long nhãn tản mát ra ánh hào quang rực rỡ, cho dù là một người đã từng làm một hoàng hậu có địa vị cao quý như nàng cũng chưa từng gặp qua mấy viên.
Mà thứ khiến nàng kinh ngạc nhất, không phải là một thân ăn mặc xa hoa của thiếu niên.
Tuy rằng trên người hắn còn mang theo vài phần tính khí của trẻ con nhưng đôi mắt hời hợt kia cũng đủ khiến người ta không thể di dời tầm mắt.
Gương mặt có dung nhan không thể bắt bẻ, hai đạo mày kiếm anh tuấn chau vào nhau, đôi mắt hồ ly hẹp dài thâm u mị hoặc, bên dưới là cái mũi cao thẳng thanh tú, hai cánh môi mỏng mím lại một chỗ mang theo ý cười nhàn nhạt, bỡn cợt.
Thiếu niên này so với nữ tử còn đẹp hơn ba phần, giống như một trích tiên tuấn mỹ bước ra từ bức họa.
Người này chính là con nuôi của nhị phòng Bách Lí gia, cũng là Nhị ca trên danh nghĩa của nàng - Hoàng Phủ Dực Thần.
Khi lôi kéo tay nàng, Hoàng Phủ Dực Thần cũng không có nửa điểm mất tự nhiên, còn tiện tay đem lò sưởi nhỏ ấm áp trong ngực đưa cho nàng, đạp một cước lên vai nam nhân, khoát tay.
"Đứng ra xa một chút."
Bách Lí Thu Thủy không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì nhưng trước mắt thì có vẻ như hắn không có ý vạch trần nàng, nàng theo bản năng mà lui về sau hai bước.
Chỉ thấy hắn khom lưng xuống, động tác vô cùng tự nhiên mà cầm lên một điểm của cây trâm, nhẹ nhàng kéo ra.
Ngay tại lúc máu bắn ra, giày của hắn cũng đã đạp lên chặn lại miệng vết thương, chỉ có vài giọt máu nhỏ bắn ra bên cạnh giày của hắn.
"Thấy chưa, ngươi phải làm như thế này mới được."
Đầu ngón tay của Hoàng Phủ Dực Thần kẹp lấy cây trâm, nụ cười mang theo vài phần lười nhác, mơ hồ lộ ra một chút tà khí.
Cho dù là ở Bách Lí gia hay thậm chỉ là cả Dương Thành, Hoàng Phủ Dực Thần là một công tử quần là áo lượt bậc nhất mà người ngoài nhìn thấy đều phải đi đường vòng, không phải vì bất kì điều gì khác, chỉ đơn giản vì Hoàng Phủ công tử vừa kiêu ngạo hống hách lại vô cùng khó chơi.
Đừng nói là người bình thường, cho dù là quan chức không thân với Bách lí gia bị hắn tìm đến nhà thì cũng phải mở gương mặt tươi cười điềm đạm mà chào đón hắn.
Sở dĩ phải làm như thế không phải vì mặt mũi của Bách Lí gia to lớn ra sao, mà là vì thân thế của Hoàng Phủ Dực Thần khiến cho người khác phải kiêng kị hắn ba phần.
Hoàng Phủ Dực Thần được Bách Lí gia thu làm con nuôi.
Chẳng những không phải là cô nhi, thân phận mẫu thân của hắn còn vô cùng hiển hách, là phi tử mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, Đổng Hoàng Quý phi.
Thân thể của Đổng Hoàng Quý phi vẫn luôn khỏe mạnh nhưng từ sau khi Hoàng Phủ Dực Thần được sinh ra, mẫu tử hai người còn chưa được gặp mặt thì tiểu hoàng tử đã bị đương kim Hoàng Thượng hạ thánh chỉ đưa đến Bách Lí phủ.
Về phần Hoàng Phủ Dực Thần thân là hoàng tử, vì sao lại bị đưa đến Bách Lí phủ làm con nuôi...!Nguyên nhân cũng không được giữ bí mật, đơn giản là ——
#TiêuNguyệt
#DaoDao
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.
Danh sách chương