Lâm Lạc một mực đều giao đan dược cho Dịch Thuận đấu giá hội tiêu thụ, dùng lời lẽ nhẹ nhàng đuổi tất cả những người này đi. Mà Trâu Đào cũng chưa từ bỏ ý định, tự mình đến thăm Lâm Lạc cầu lấy đan phương, ưng thuận cho nhiều chỗ tốt, kết quả tự nhiên là không công mà lui.

Ba ngày sau, mười một gã đệ tử của Đằng Long Viện ở dưới sự dẫn dắt của Lâm Không Vũ đi Thiên Lạc Sơn, cuối cùng làm cho Lâm Lạc nhẹ nhàng thở ra, không cần mỗi ngày đều phải ứng phó những chuyện phiền toái này.

Bọn người Lâm Lạc đều là tuổi trẻ hai mươi, hơn nữa đại đa số thời gian đều tu luyện, có rất ít cơ hội ra ngoài, cả đám đều là thập phần hưng phấn. Vô luận là bản thổ phái hay là phái từ bên ngoài đến, chín thanh niên nam tử đều đối với Lâm Dao Hương xum xoe, làm cho Lâm Dao Hương liên tiếp nhíu mày.

Thiên Lạc sơn mạch nam bắc tung hoành vài trăm triệu dặm, nghe nói xuyên qua cả Ngân Nguyệt đại lục, cảnh nội vô số quốc gia đều có rặng núi này tồn tại. Đồng thời, Thiên Lạc sơn mạch cũng là rào chắn tự nhiên, tạo thành một nơi hiểm yếu, bất luận quân đội gì đều mơ tưởng xuyên qua Thiên Lạc sơn mạch đi công kích quốc gia khác.

Bởi vì Thiên Lạc sơn mạch là thế giới mãnh thú!

Tại Thanh Mông Sơn, mãnh thú Tiên Thiên Cảnh như phượng mao lân giác, nhưng ở nơi này, tuy mãnh thú Tiên Thiên Cảnh còn nói không được khắp nơi đều có, nhưng cũng không hiếm thấy. Bất đồng sơn mạch, phẩm giai mãnh thú cũng không giống nhau, nghe nói Thiên Lạc sơn mạch trong cảnh nội của Tam đại Thần quốc, thậm chí còn có mãnh thú Thích Biến Cảnh vô thượng!

May mắn, mãnh thú rất ít rời đi Thiên Lạc sơn mạch, bằng không nếu một đầu mãnh thú Thích Biến Cảnh tiến vào Đại Thông quốc mà nói, này căn bản chính là diệt quốc tai ương !

Thiên Lạc sơn mạch trong cảnh nội Đại Thông quốc cách Liên thành ngàn dặm, cho dù đoàn người này ít nhất là tu vi Tiên Thiên Cảnh, nhưng vẫn phải đi nửa tháng thời gian. Mười ngày sau, bọn họ đi tới ngoài Thanh Vân Thành, ở trong một tửu lâu nghỉ chân một chút, cũng bổ sung một ít lương khô.

Lâm Thiên Nhai, Lâm Thiên Vũ một tả một hữu cướp được vị trí hai bên Lâm Dao Hương, sau đó liếc nhau, đều phát ra tiếng hừ lạnh nặng nề, sau đó lại ân cần cùng Lâm Dao Hương nói chuyện.

- Tiểu nương tử tiêu chuẩn khá lắm!

Thanh âm khinh bạc vang lên, một thiếu niên tuổi đôi mươi ôm một con bạch miêu từ trên bậc thang lầu ba chậm rãi đi xuống.

Thiếu niên này lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, có thể nói là Tiểu Bạch Kiểm! Chỉ là miệng của hắn quá nhỏ, môi mỏng lại đỏ, một đôi mắt tựa hồ một mực phóng điện, toàn thân đều là son phấn khí, còn mặc hoa y, ẻo lả mười phần! truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

Một đại nam nhân cư nhiên còn ôm một đại miêu, thời điểm đi đường lay động tâm can, tuyệt đối có thể chấn động làm người rớt mắt trên đất!

Dám khinh bạc đối với Lâm Dao Hương? Chín thanh niên Đằng Long Viện đều giận dữ, nhưng chứng kiến đại miêu tựa đầu trên ngực thiếu niên kia, ngực đối phương cao ngất, những người này tức giận lập tức tan thành mây khói, vì Tiểu Bạch Kiểm cực phẩm này là nữ giả nam trang!

Nhưng biết rõ nàng là nữ nhân, lại nhìn lời của nàng, liền cảm thấy nàng môi như liệt diễm, da trắng như ngọc, nhẵn nhụi bóng loáng, một đôi mắt to ngập nước câu hồn đoạt phách, nếu là đổi thành nữ trang, dung mạo thậm chí còn ở phía trên Lâm Dao Hương!

Đặc biệt bộ ngực tròn trịa của nàng, này rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, tuyệt không phải nữ nhân bình thường có thể so sánh, làm cho thanh niên ở đây kìm lòng không được nuốt nước miếng.

Lâm Thiên Vũ một mặt muốn ở trước mặt Lâm Dao Hương biểu hiện, nhưng hắn đối với nữ tử quyến rũ kia cũng nổi lên hứng thú, cướp lời nói:

- Vị cô nương này, chúng ta là Liên thành Lâm gia, tại hạ Lâm Thiên Vũ, thỉnh giáo phương danh cô nương?

- Cái gì cô nương, không thấy bản công tử là nam nhân sao?

Mỹ nữ ôm miêu trừng mị nhãn, phi thường bất mãn nói.

Mỹ nữ hờn dỗi, đều là lay động nhân tâm như vậy!

Trong lòng Lâm Thiên Vũ không khỏi ngứa ngáy, vội hỏi:

- Vị công tử này…

- Bản công tử họ Tô!

- Tô công tử…

- Tô công tử là ngươi gọi sao?

Ôm miêu mỹ nữ một phen trách móc, làm cho sắc mặt Lâm Thiên Vũ càng ngày càng khó coi, cũng làm cho bọn người Lâm Lạc nhịn không được cười lên.

Lâm Thiên Vũ không khỏi cắn răng, nhưng hắn là người nổi bật trong Lâm gia một đời tuổi trẻ, vô cùng có khả năng trăm năm sau tiếp nhận vị trí gia chủ, huống hồ lại có một gia gia đảm nhiệm Nhị Trưởng lão, địa vị tôn sung như thế nào?

Lâm gia lại là một trong tứ đại thế gia Đại Thông quốc, thế lực so với Hoàng thất Mộ Dung cũng không có kém bao nhiêu, thân phận Lâm Thiên Vũ giống như là Thái tử, nhưng ở cảnh nội Đại Thông quốc rõ ràng liên tục bị người trách móc, cho dù đối phương là tuyệt thế mỹ nữ thì như thế nào, tượng đất cũng còn có ba phần cứng của đất!

Nếu không phải Lâm Dao Hương ở đây, Lâm Thiên Vũ nói không chừng đã là một bạt tai quạt tới, sau đó mang theo nàng về nhà đối phương, cam đoan người nhà của nàng sau khi biết rõ thân phận Lâm Thiên Vũ sẽ tự động hai tay đưa nàng lên, làm thị nữ của Lâm Thiên Vũ hắn!

Nhưng hiện tại vì bảo trì phong độ, Lâm Thiên Vũ ngạnh sanh nhịn xuống.

Mỹ nữ ôm miêu này là Hậu Thiên thập nhị tầng đỉnh cao, tuy không kém, nhưng người trước mặt này tu vi ít nhất là Tiên Thiên Cảnh, tự nhiên ai cũng sẽ không đem nàng để vào mắt.

Hậu Thiên cùng Tiên Thiên chênh lệch, cùng một hài nhi vừa mới sinh ra cùng Hậu Thiên thập nhị tầng đỉnh phong lớn như vậy!

Nhưng mỹ nữ ôm miêu lại không hề có giác ngộ phương diện này, rõ ràng đi tới bên cạnh Lâm Dao Hương, quay đầu nhìn nàng cao thấp dò xét, lại khinh bạc thò ra cái mũi muốn đi ngửi mùi thơm cơ thể của Lâm Dao Hương.

Cho dù dùng Lâm Dao Hương lạnh như băng, thì lông mày cũng có chút nhíu một cái, kình lực dưới lòng bàn tay phát ra, nàng và ghế dựa lập tức lui về phía sau ba trượng, tránh né mỹ nữ ôm miêu.

- Ân, tỉ lệ ngũ quan hơi kém một chút, lỗ tai có một chút gây vạ, cũng có thể tạm xem như thượng phẩm a!

Ôm miêu mỹ nữ nghiễm nhiên thành mỹ nữ giám định và thưởng thức gia, đối với Lâm Dao Hương bình phẩm từ đầu đến chân.

Trên mặt Lâm Dao Hương hiện lên một tia giận dỗi, một mỹ nữ, cho dù nàng cũng không phải người dùng sắc đẹp kiêu ngạo, nhưng vẫn là rất tự phụ, bị người chỉ vào mặt nói khuyết điểm của mình, cái này thay đổi là ai cũng sẽ không thoải mái!

Kỳ thật, Lâm Dao Hương ngũ quan tinh xảo, mặc dù hai lỗ tai có một chút gây vạ, nhưng không lưu ý mà nói căn bản nhìn không tới. Nhưng lão thiên gia tạo người nào có thập toàn thập mỹ, một chút khuyết điểm tự nhiên là có thể tiếp nhận, nếu không Lâm Dao Hương sao có thể chen vào bên trong Liên thành tứ mỹ.

Chẳng những Lâm Dao Hương không vui, sắc mặc bọn người Lâm Thiên Nhai lại nhìn không tốt, Lâm Dao Hương chính là Nữ Thần trong lòng của bọn hắn, huống hồ Lâm Dao Hương lại không có đắc tội nàng, lại bị nàng một phen bình phẩm từ đầu đến chân, tự nhiên là khơi dậy lòng căm phẫn của bọn họ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện