- Lâm Lạc, nhận thua đi! Ta có Tinh Cương Hộ Tâm Kính phòng ngự, dĩ nhiên dựng ở thế bất bại, lại đấu xuống dưới, ngươi chỉ biết kiệt lực mà bại, cần gì phải bị bại khó coi như thế!

Mộ Dung Bạch thấp giọng nói, thanh âm nhỏ đến chỉ có Lâm Lạc một người nghe được.

- Không phải chỉ là một cái xác rùa đen ư, xem bản thiếu gia bổ nát nó như thế nào!

Lâm Lạc thét dài một tiếng, Trảm Nguyệt Kiếm mang theo xu thế thiên quân càn quét, đối với Tinh Cương Hộ Tâm Kính hung hăng bổ xuống.

- Người si nói mộng!

Mộ Dung Bạch cười lạnh.

Lâm Lạc tâm thần không linh, trong đầu bài trừ một mảnh tạp niệm, chỉ còn lại có một Cấm Tự lòe lòe sáng lên! Hai mắt của hắn bỗng nhiên sinh quang, Trảm Nguyệt Kiếm vận chuyển như bay, ở trên Tinh Cương Hộ Tâm Kính khắc ra một Cấm Tự!

Cấm Tự không được thiên địa dung nạp, thế gian mọi sự ngoại trừ Tử Đỉnh thần kỳ như vậy, tựa hồ còn không có đồ vật gì có thể chịu tải ba Cấm Tự này!

Cho dù là Tinh Cương Hộ Tâm Kính kia!

Pằng!

Một tiếng giòn vang, mặt Tinh Cương Hộ Tâm Kính này trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh vỡ, theo Lâm Lạc chém ra kiếm kình mà mạn thiên phi vũ!

- Không…

Mộ Dung Bạch sao có thể dự đoán được ngay cả Tinh Cương Hộ Tâm Kính cũng bị Lâm Lạc một kiếm chém vỡ, nhưng một quyền kế tiếp của Lâm Lạc đã là ngay mặt đánh úp, nặng nề nện ở trên mặt của hắn, đưa hắn sinh sinh đánh bay đi ra ngoài.

Một quyền này rất nặng, nhưng còn không có đối với hắn tạo thành trọng thương, Mộ Dung Bạch rất nhanh trèo lên, nhưng sắc mặt lại khó coi tới cực điểm.

Đừng nói là hắn, dù là đại lão của tứ đại gia tộc cũng một mảnh kinh ngạc!

Tình huống nào!

Một kiện phòng ngự pháp khí cư nhiên bị một kiếm chém nứt vỡ rồi? Đây không phải đùa giỡn hay sao!

Đây chính là pháp khí a, bản thân vô cùng kiên cố, hơn nữa có thể dẫn tới thiên địa linh khí hình thành hộ thuẫn, cho dù Thanh Huyền Cảnh cường giả cũng khó có khả năng một kích oanh phá! Nói sau, tuy pháp khí không phải bất hủ, nhưng chỉ cần trận vân chưa hỏng, tàn phá cũng không sao, thu vào trong cơ thể chậm rãi ôn dưỡng, có thể đem pháp khí trở lại như cũ!

Cùng người bị thương có thể khỏi hẳn đồng dạng, pháp khí đồng dạng có thể!

Trận vân chính là mệnh của pháp khí, chỉ cần "Mệnh" còn, tổn thương nặng hơn nữa cũng có thể trị liệu!

Nhưng một kích này của Lâm Lạc rõ ràng đem Tinh Cương Hộ Tâm Kính đánh cho nát bấy, cái trận vân này tự nhiên hoàn toàn hư hao, nói cách khác, kiện pháp khí này là hoàn toàn hủy đi, không có khả năng tiếp tục chữa trị!

Chẳng lẽ pháp khí của tiểu tử này có uy năng đặc biệt cường đại gì? Cho dù ở trường có nhiều đại năng như vậy, nhưng trong nháy mắt Lâm Lạc dùng Cấm Tự, bọn họ đều xuất hiện thất thần ngắn ngủi, căn bản không có thấy rõ! Chỉ thấy Lâm Lạc một kiếm đánh xuống, Tinh Cương Hộ Tâm Kính nát bấy, nguyên nhân như vậy cũng chỉ có thể ở trên Trảm Nguyệt Kiếm!

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng:

- Cái gì phá xác rùa đen, thật sự là đánh không tốt! Mộ Dung, ngươi sẽ không phải là ở đâu mua được đồ dỏm chứ?

Đồ dỏm?

Mộ Dung Bạch thiếu chút nữa một búng máu phun ra!

Đây chính là Hoàng thất chi bảo của bọn họ, tuy không phải tam phẩm pháp khí, nhưng cũng đạt tới nhị phẩm, hơn nữa phòng ngự pháp khí càng thêm thưa thớt, Tinh Cương Hộ Tâm Kính này luận giá trị thật là không dưới tam phẩm pháp khí!

Sắc mặt Mộ Dung Khải âm trầm nói:

- Hoàng nhi, trở về, một trận chiến này chúng ta thua!

- Vâng, phụ hoàng! nguồn .

Mộ Dung Bạch không cam lòng liếc nhìn Lâm Lạc, trở lại bên người Mộ Dung Khải, hai tay rủ xuống, một bộ cung kính.

- Lần này danh ngạch mười năm thí luyện xác định như sau: Mộ Dung thị tám người, Tôn gia bảy người, Ngô gia bảy người, Lâm gia tám người! Thượng cổ di tích ở ba ngày sau mở ra, các gia đều trở về chuẩn bị sẵn sàng a!

Mộ Dung Khải cố ý nhìn thoáng qua Lâm Lạc, lúc này mới mang theo mọi người Hoàng thất rời đi.

Đại lão hai nhà Tôn, Ngô cũng đối với Lâm Lạc nhìn thật sâu mấy lần, đồng dạng mang theo tộc nhân rời đi.

- Đi!

Lâm gia Nhị trưởng lão cũng phất phất tay, mang theo tộc nhân quay lại Lâm gia.

Lâm Lạc có thể đánh bại song hệ công pháp Đại Viên Mãn Cảnh Mộ Dung Bạch, lại một kiếm chém vỡ một kiện nhị phẩm phòng ngự hướng pháp khí, hai sự tình đều có thể nói không thể tưởng tượng! Nhưng Lâm gia hiển nhiên không phải coi trọng Lâm Lạc bình thường, rõ ràng đối với cái này không có hỏi một câu, cho Lâm Lạc đầy đủ tôn trọng.

Có lẽ, mười năm thí luyện sắp mở ra, hiện tại cũng không phải thời điểm truy vấn vấn đề này.

. . .

- Đông Dương, lần này sau khi các ngươi tiến vào Thượng cổ di tích, gặp được Lâm Lạc, cần phải hết mọi khả năng đưa đánh chết hắn!

Tôn gia lão tổ tông tự mình hiện thân, chỉ điểm một ít kinh nghiệm tâm đắc ở trong Thượng cổ di tích cho các đệ tử, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, nói ra một câu đằng đằng sát khí.

Tôn Đông Dương tự nhiên hận không thể đem Lâm Lạc chém giết vài lần, nhưng tài nghệ không bằng người hắn cũng chỉ có thể nén giận nói:

- Đại Trưởng lão, tiểu tử kia không biết được kỳ ngộ gì, rõ ràng so sánh với song hệ cùng tu Mộ Dung Bạch còn muốn lợi hại hơn, chỉ sợ bảy người ta liên thủ cũng lưu hắn không được!

Mục quang Tôn gia Lão tổ như điện nói:

- Không sao, thừa dịp thời gian ba ngày nay, lão phu sẽ không tiếc thọ nguyên đem ngươi tăng lên tới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, lại ban thưởng ngươi hai kiện pháp khí, bọn ngươi phải bắt lấy cơ hội giết chết Lâm Lạc! Tiểu bối này tiềm lực quá lớn, nếu không sớm diệt trừ, sau này nói không chừng sẽ trở thành họa lớn cho Tôn gia ta!

Tôn Đông Dương mừng rỡ, tuy Tiên Thiên cửu trọng thiên cùng thập trọng thiên chỉ kém có một bước, nhưng đạo cửa khẩu này lại vây khốn rất nhiều người! Nếu hắn còn có thể ở trong Thượng cổ di tích được cơ duyên gì, nhất cử phá tan Thanh Huyền Cảnh cũng có thể!

Tiên Thiên Cảnh ở trong mắt người thường cố nhiên là tuyệt thế cường giả, nhưng ở bên trong đại thế gia cũng chỉ là có chút phân lượng mà thôi, chỉ có đạt tới Thanh Huyền Cảnh mới có thể có được gia tộc chính thức coi trọng, trở thành nhân vật trọng yếu!

- Lâm Lạc, ta nhất định sẽ trả lại hết thảy nhục nhã cho ngươi!

Trong lòng Tôn Đông Dương hung dữ nói.

Đối thoại không sai biệt lắm cũng phát sinh ở trong nhà Ngô gia, Mộ Dung, một hồi thắt cổ nhằm vào Lâm Lạc lặng yên hình thành.

. . .

Lâm Lạc vốn định thừa dịp ba ngày nay hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nhưng vị Tô gia đại tiểu thư kia lại mỗi ngày đến thăm, cuốn lấy hắn không sợ phiền.

Nữ nhân này quả thực chính là một Yêu Tinh!

Khi thì thanh thuần như tiểu cô nương, khi thì diêm dúa loè loẹt đến làm cho người nhiệt huyết sôi trào, khi thì lại xảo trá đến làm cho người khó có thể nhẫn nhịn, Lâm Lạc hoàn toàn không cách nào tưởng tượng tính cách một người vậy mà có thể biến nhiều như vậy!

Ngày hôm sau, thời điểm Lâm Lạc đang bị Tô Mị cuốn lấy nhức đầu, cảm giác trên người có đau đớn mãnh liệt! Hắn vội vàng quay đầu, đã thấy ở cửa ra vào đứng một thanh niên áo lam, đang dùng mục quang như giết người theo dõi hắn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện