Lục tục lại có người ngồi vào trên ghế.
- Bắt đầu đi!
Lâm Hoành Phong thản nhiên nói.
Nhất thời một người trung niên lớn tiếng quát:
- Đã đủ mười ghế, bắt đầu, trong vòng mười tức nếu không người khiêu chiến thì kết thúc vòng thứ nhất!
- Một!
- Hai!
Mới đếm tới hai đã có người tiến lên khiêu chiến, mà đối tượng bị chọn là người yếu nhất trong mười người.
Có người bảo vệ được vị trí, có người bị xám xịt đuổi xuống. Nhưng tất cả mọi người đều hình thành chung nhận thức không đi khiêu chiến Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng cùng Lâm Binh, đây là ba Bạo Khí cảnh cao thủ của Lâm gia hậu bối, đánh với bọn họ không phải tự mình tìm khổ hay sao? Oanh!
Một tiếng bạo vang, hai tay Lâm Đông Bình chớp động quang mang nhàn nhạt, cứng rắn oanh bay một tộc nhân hậu thiên lục tầng đỉnh, phát ra tiếng cười hung hăng càn quấy.
- Chân nguyên lực thấu thể!
- Bạo Khí cảnh!
- Lâm Đông Bình đã tiến vào hậu thiên thất tầng!
- Lâm gia chúng ta lại có thêm một cao thủ thanh niên Bạo Khí cảnh!
- Bạo Khí cảnh mười sáu tuổi, còn nhanh hơn ca ca hắn một năm!
- Chẳng lẽ danh hiệu đệ nhất thiên tài của Lâm gia cần đổi lại sao?
Lâm Đông Bình đột nhiên bạo phát tu vi làm ở bên ngoài võ đài vang lên tiếng nghị luận, tràn ngập ngạc nhiên. Mà Lâm Hoành Phong vuốt râu mỉm cười không nói, hai cháu trai đều có tiền đồ như vậy, mặc dù hắn vẫn luôn bị Lâm Hành Nam đè ép một bậc, nhưng ở phương diện cháu trai hắn lại toàn diện thắng lợi!
Khi Lâm Đông Bình hiển lộ ra tu vi Bạo Khí cảnh của hắn, đã không còn người nào dám hướng hắn khiêu chiến, ánh mắt đều đặt lên sáu vị trí còn lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người thua trận càng ngày càng nhiều, người khiêu chiến càng ngày càng ít, trận đấu vòng thứ nhất dần dần sắp kết thúc.
- Trong vòng mười tiếng đếm nếu không còn người khiêu chiến thì vòng thứ nhất kết thúc!
Một thanh âm lớn tiếng kêu lên.
- Một!
- Hai!
- Ba!
Lâm Lạc đứng lên đi vào giữa sân.
Kỳ thật mọi người đã sớm chờ hắn xuất tràng, hậu thiên lục tầng đỉnh phong ở tại Lâm gia tuy rằng không tính là cực mạnh, nhưng muốn chen chân vào trước mười vẫn có hi vọng, không lý nào Lâm Lạc không ra trận!
Nhưng làm mọi người tò mò chính là Lâm Lạc lựa chọn khiêu chiến ai!
Khi Lâm Lạc dừng chân lại, đưa ngón tay chỉ hướng một người, toàn trường lập tức sôi trào!
Lâm Đông Bình!
Đối tượng mà Lâm Lạc khiêu chiến lại là Lâm Đông Bình!
Vì sao?
Mọi người cảm thấy Lâm Lạc thật quá cuồng ngạo, ngay cả bản thân mình rốt cục có được bao nhiêu cân lượng đều đã quên.
Hậu thiên lục tầng đỉnh phong thì như thế nào, ở trước mặt Bạo Khí cảnh căn bản là không đáng giá nhắc tới. Lâm Lạc nguyên bản còn có khả năng tiến vào trước mười, nhưng nếu dám đi khiêu chiến Lâm Đông Bình, đây không phải tự hủy tiền đồ sao?
- Ha ha ha…
Lâm Đông Bình cười lên điên cuồng, đứng dậy:
- Lâm Lạc, ngươi rõ ràng là muốn chết!
- Không giáo dưỡng, Lâm Lạc là ngươi có thể kêu sao?
Sắc mặt Lâm Lạc lạnh lùng:
- Mấy ngày trước cho ngươi giáo huấn ngươi không nhớ kỹ?
- Hỗn trướng!
Nghĩ tới nỗi nhục nhã lần trước, Lâm Đông Bình nhất thời giận dữ hét lớn:
- Lâm Lạc, ta muốn giết ngươi!
Hai tay hắn siết chặt hướng Lâm Lạc đánh tới.
Tuy rằng Hổ Ảnh quyền của hắn cũng không có gì tiến bộ, nhưng sau khi tiến vào Bạo Khí cảnh uy lực tứ ảnh cũng đủ thắng được hậu thiên lục tầng ngũ ảnh, thậm chí là bát ảnh! Có câu nói dốc nhất lực phá vạn pháp, sau khi có được lực lượng tuyệt đối căn bản không cần kỹ xảo vẫn có thể nghiền áp đối thủ.
- Đối đệ tử đồng tộc lại có tâm địa ác độc như vậy, nên đánh!
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, đồng dạng oanh ra một quyền.
Tứ ảnh đối tứ ảnh!
Oanh!
Song phương đồng thời chấn động thối lui ra sau mấy bước.
Đều ngang hàng nhau! Lại là ngang hàng nhau!
Lúc này mọi người mới ngạc nhiên phát hiện, trên hai quyền của Lâm Lạc đồng dạng quấn quanh quang mang nhàn nhạt.
Bạo Khí cảnh!
Lâm Lạc đã tiến nhập Bạo Khí cảnh!
- Không có khả năng!
Ánh mắt Lâm Hoành Phong cơ hồ như muốn trợn trừng rớt xuống, bộ dáng giống như vừa gặp được quỷ.
Căn cốt của Lâm Lạc hắn đã đích thân kiểm tra, chứng thật là kém tới mức không thể kém hơn. Mà cực hạn khi được Tiên Thiên cảnh cao thủ tẩy cân phạt tủy chỉ là hậu thiên lục tầng, chẳng lẽ một tiểu tử căn cốt kém như vậy có thể bằng lực lượng của chính mình đánh vỡ gông xiềng của hậu thiên thất tầng?
Không, tuyệt đối không thể nào!
Đừng nói chỉ có Lâm Hoành Phong choáng váng, mấy vị trưởng lão khác của Lâm gia cũng đồng dạng choáng váng. Bọn họ đều “đoán được” Lâm Lạc dựa vào điều gì tinh tiến tu vi, nhưng Lâm Lạc có thể tiến nhập Bạo Khí cảnh điều này hoàn toàn đánh vỡ suy đoán của bọn họ!
- Không có khả năng!
Lâm Đông Bình trợn mắt há hốc mồm, gia gia rõ ràng đã nói qua đời này Lâm Lạc không có hi vọng tiến vào Bạo Khí cảnh, nhưng hiện tại rõ ràng là bị tát thẳng vào mặt!
- Có chuyện gì mà không có khả năng, ngươi đều có thể đi vào Bạo Khí cảnh, huống chi bổn thiếu!
Lâm Lạc ngạo nghễ nói.
Lâm Đông Bình giận dữ muốn bốc khói.
Cái gì gọi là “ngươi đều có thể đi vào Bạo Khí cảnh”? Hắn là thiên tài của Lâm gia, mười sáu tuổi tiến vào Bạo Khí cảnh, trong lịch sử Lâm gia đủ xếp hạng trước năm! Nhưng nghe được khẩu khí của Lâm Lạc, hiển nhiên chẳng thèm ngó tới thiên phú của hắn.
Điều này bảo hắn làm sao nhẫn nhịn?
- Tên hỗn đản ngươi! Ta là thiên tài Lâm gia, không phải tên phế vật như ngươi có thể so sánh!
Lâm Đông Bình phẫn nộ rống to.
- Vậy nhìn xem ai mới là phế vật chân chính!
Lâm Lạc vung quyền, đem Hổ Ảnh quyền thúc đẩy lên tới ngũ ảnh, lập tức tấn công Lâm Đông Bình.
- Không, không, không!
Lâm Đông Bình phẫn hận cùng bất đắc dĩ gầm lên giận dữ.
Trước đó khi hai người cùng là hậu thiên lục tầng thì Lâm Lạc lấy ngũ ảnh đánh bại hắn, sau khi tới Bạo Khí cảnh hắn lại phải nuốt hận dưới Lâm Lạc ngũ ảnh, điều này làm cho Lâm Đông Bình xưa nay mắt cao hơn đầu làm sao không phát điên!
- Phế vật!
Lâm Lạc hừ lạnh nói, một quyền oanh ra, ngũ ảnh biến ảo, đem Lâm Đông Bình oanh bay ra ngoài.
- Không có khả năng! Không có khả năng! Ta là Bạo Khí cảnh cao thủ, ta là thiên tài, ta sẽ không thua, ta sẽ không thua!
Lâm Đông Bình ngồi liệt dưới đất, ánh mắt mờ mịt, giống như bị phát bệnh tâm thần.
- Lúc này chỉ là sự bắt đầu, huyết cừu của Lưu bá, ta nhất định sẽ báo!
Lâm Lạc tự nhủ trong lòng, ngông nghênh ngồi lên chiếc ghế vốn thuộc về Lâm Đông Bình.
Bên ngoài sân một mảnh xôn xao.
Có chuyện gì khiến cho người ta càng cảm thấy khó tin hơn chuyện này? Hơn hai tháng trước, Lâm Lạc vẫn là phế vật mà Lâm gia công nhận, nhưng hiện tại ngay cả Bạo Khí cảnh cao thủ cũng có thể bị hắn nhẹ nhàng đánh bại, nếu như nói hắn là phế vật, vậy những người khác tính là gì, cực phẩm trong phế vật sao?
- Hỗn trướng!
Lâm Hoành Phong dùng sức vỗ lên tay ghế, thần tình giận dữ.
Lâm Lạc khiêu chiến ai không tốt, lại đi tuyển chọn Lâm Đông Bình, làm Lâm Đông Bình vốn có thể đưa thân vào trước mười hiện tại một thứ tự cũng không thể bắt lấy.
- Bắt đầu đi!
Lâm Hoành Phong thản nhiên nói.
Nhất thời một người trung niên lớn tiếng quát:
- Đã đủ mười ghế, bắt đầu, trong vòng mười tức nếu không người khiêu chiến thì kết thúc vòng thứ nhất!
- Một!
- Hai!
Mới đếm tới hai đã có người tiến lên khiêu chiến, mà đối tượng bị chọn là người yếu nhất trong mười người.
Có người bảo vệ được vị trí, có người bị xám xịt đuổi xuống. Nhưng tất cả mọi người đều hình thành chung nhận thức không đi khiêu chiến Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng cùng Lâm Binh, đây là ba Bạo Khí cảnh cao thủ của Lâm gia hậu bối, đánh với bọn họ không phải tự mình tìm khổ hay sao? Oanh!
Một tiếng bạo vang, hai tay Lâm Đông Bình chớp động quang mang nhàn nhạt, cứng rắn oanh bay một tộc nhân hậu thiên lục tầng đỉnh, phát ra tiếng cười hung hăng càn quấy.
- Chân nguyên lực thấu thể!
- Bạo Khí cảnh!
- Lâm Đông Bình đã tiến vào hậu thiên thất tầng!
- Lâm gia chúng ta lại có thêm một cao thủ thanh niên Bạo Khí cảnh!
- Bạo Khí cảnh mười sáu tuổi, còn nhanh hơn ca ca hắn một năm!
- Chẳng lẽ danh hiệu đệ nhất thiên tài của Lâm gia cần đổi lại sao?
Lâm Đông Bình đột nhiên bạo phát tu vi làm ở bên ngoài võ đài vang lên tiếng nghị luận, tràn ngập ngạc nhiên. Mà Lâm Hoành Phong vuốt râu mỉm cười không nói, hai cháu trai đều có tiền đồ như vậy, mặc dù hắn vẫn luôn bị Lâm Hành Nam đè ép một bậc, nhưng ở phương diện cháu trai hắn lại toàn diện thắng lợi!
Khi Lâm Đông Bình hiển lộ ra tu vi Bạo Khí cảnh của hắn, đã không còn người nào dám hướng hắn khiêu chiến, ánh mắt đều đặt lên sáu vị trí còn lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người thua trận càng ngày càng nhiều, người khiêu chiến càng ngày càng ít, trận đấu vòng thứ nhất dần dần sắp kết thúc.
- Trong vòng mười tiếng đếm nếu không còn người khiêu chiến thì vòng thứ nhất kết thúc!
Một thanh âm lớn tiếng kêu lên.
- Một!
- Hai!
- Ba!
Lâm Lạc đứng lên đi vào giữa sân.
Kỳ thật mọi người đã sớm chờ hắn xuất tràng, hậu thiên lục tầng đỉnh phong ở tại Lâm gia tuy rằng không tính là cực mạnh, nhưng muốn chen chân vào trước mười vẫn có hi vọng, không lý nào Lâm Lạc không ra trận!
Nhưng làm mọi người tò mò chính là Lâm Lạc lựa chọn khiêu chiến ai!
Khi Lâm Lạc dừng chân lại, đưa ngón tay chỉ hướng một người, toàn trường lập tức sôi trào!
Lâm Đông Bình!
Đối tượng mà Lâm Lạc khiêu chiến lại là Lâm Đông Bình!
Vì sao?
Mọi người cảm thấy Lâm Lạc thật quá cuồng ngạo, ngay cả bản thân mình rốt cục có được bao nhiêu cân lượng đều đã quên.
Hậu thiên lục tầng đỉnh phong thì như thế nào, ở trước mặt Bạo Khí cảnh căn bản là không đáng giá nhắc tới. Lâm Lạc nguyên bản còn có khả năng tiến vào trước mười, nhưng nếu dám đi khiêu chiến Lâm Đông Bình, đây không phải tự hủy tiền đồ sao?
- Ha ha ha…
Lâm Đông Bình cười lên điên cuồng, đứng dậy:
- Lâm Lạc, ngươi rõ ràng là muốn chết!
- Không giáo dưỡng, Lâm Lạc là ngươi có thể kêu sao?
Sắc mặt Lâm Lạc lạnh lùng:
- Mấy ngày trước cho ngươi giáo huấn ngươi không nhớ kỹ?
- Hỗn trướng!
Nghĩ tới nỗi nhục nhã lần trước, Lâm Đông Bình nhất thời giận dữ hét lớn:
- Lâm Lạc, ta muốn giết ngươi!
Hai tay hắn siết chặt hướng Lâm Lạc đánh tới.
Tuy rằng Hổ Ảnh quyền của hắn cũng không có gì tiến bộ, nhưng sau khi tiến vào Bạo Khí cảnh uy lực tứ ảnh cũng đủ thắng được hậu thiên lục tầng ngũ ảnh, thậm chí là bát ảnh! Có câu nói dốc nhất lực phá vạn pháp, sau khi có được lực lượng tuyệt đối căn bản không cần kỹ xảo vẫn có thể nghiền áp đối thủ.
- Đối đệ tử đồng tộc lại có tâm địa ác độc như vậy, nên đánh!
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, đồng dạng oanh ra một quyền.
Tứ ảnh đối tứ ảnh!
Oanh!
Song phương đồng thời chấn động thối lui ra sau mấy bước.
Đều ngang hàng nhau! Lại là ngang hàng nhau!
Lúc này mọi người mới ngạc nhiên phát hiện, trên hai quyền của Lâm Lạc đồng dạng quấn quanh quang mang nhàn nhạt.
Bạo Khí cảnh!
Lâm Lạc đã tiến nhập Bạo Khí cảnh!
- Không có khả năng!
Ánh mắt Lâm Hoành Phong cơ hồ như muốn trợn trừng rớt xuống, bộ dáng giống như vừa gặp được quỷ.
Căn cốt của Lâm Lạc hắn đã đích thân kiểm tra, chứng thật là kém tới mức không thể kém hơn. Mà cực hạn khi được Tiên Thiên cảnh cao thủ tẩy cân phạt tủy chỉ là hậu thiên lục tầng, chẳng lẽ một tiểu tử căn cốt kém như vậy có thể bằng lực lượng của chính mình đánh vỡ gông xiềng của hậu thiên thất tầng?
Không, tuyệt đối không thể nào!
Đừng nói chỉ có Lâm Hoành Phong choáng váng, mấy vị trưởng lão khác của Lâm gia cũng đồng dạng choáng váng. Bọn họ đều “đoán được” Lâm Lạc dựa vào điều gì tinh tiến tu vi, nhưng Lâm Lạc có thể tiến nhập Bạo Khí cảnh điều này hoàn toàn đánh vỡ suy đoán của bọn họ!
- Không có khả năng!
Lâm Đông Bình trợn mắt há hốc mồm, gia gia rõ ràng đã nói qua đời này Lâm Lạc không có hi vọng tiến vào Bạo Khí cảnh, nhưng hiện tại rõ ràng là bị tát thẳng vào mặt!
- Có chuyện gì mà không có khả năng, ngươi đều có thể đi vào Bạo Khí cảnh, huống chi bổn thiếu!
Lâm Lạc ngạo nghễ nói.
Lâm Đông Bình giận dữ muốn bốc khói.
Cái gì gọi là “ngươi đều có thể đi vào Bạo Khí cảnh”? Hắn là thiên tài của Lâm gia, mười sáu tuổi tiến vào Bạo Khí cảnh, trong lịch sử Lâm gia đủ xếp hạng trước năm! Nhưng nghe được khẩu khí của Lâm Lạc, hiển nhiên chẳng thèm ngó tới thiên phú của hắn.
Điều này bảo hắn làm sao nhẫn nhịn?
- Tên hỗn đản ngươi! Ta là thiên tài Lâm gia, không phải tên phế vật như ngươi có thể so sánh!
Lâm Đông Bình phẫn nộ rống to.
- Vậy nhìn xem ai mới là phế vật chân chính!
Lâm Lạc vung quyền, đem Hổ Ảnh quyền thúc đẩy lên tới ngũ ảnh, lập tức tấn công Lâm Đông Bình.
- Không, không, không!
Lâm Đông Bình phẫn hận cùng bất đắc dĩ gầm lên giận dữ.
Trước đó khi hai người cùng là hậu thiên lục tầng thì Lâm Lạc lấy ngũ ảnh đánh bại hắn, sau khi tới Bạo Khí cảnh hắn lại phải nuốt hận dưới Lâm Lạc ngũ ảnh, điều này làm cho Lâm Đông Bình xưa nay mắt cao hơn đầu làm sao không phát điên!
- Phế vật!
Lâm Lạc hừ lạnh nói, một quyền oanh ra, ngũ ảnh biến ảo, đem Lâm Đông Bình oanh bay ra ngoài.
- Không có khả năng! Không có khả năng! Ta là Bạo Khí cảnh cao thủ, ta là thiên tài, ta sẽ không thua, ta sẽ không thua!
Lâm Đông Bình ngồi liệt dưới đất, ánh mắt mờ mịt, giống như bị phát bệnh tâm thần.
- Lúc này chỉ là sự bắt đầu, huyết cừu của Lưu bá, ta nhất định sẽ báo!
Lâm Lạc tự nhủ trong lòng, ngông nghênh ngồi lên chiếc ghế vốn thuộc về Lâm Đông Bình.
Bên ngoài sân một mảnh xôn xao.
Có chuyện gì khiến cho người ta càng cảm thấy khó tin hơn chuyện này? Hơn hai tháng trước, Lâm Lạc vẫn là phế vật mà Lâm gia công nhận, nhưng hiện tại ngay cả Bạo Khí cảnh cao thủ cũng có thể bị hắn nhẹ nhàng đánh bại, nếu như nói hắn là phế vật, vậy những người khác tính là gì, cực phẩm trong phế vật sao?
- Hỗn trướng!
Lâm Hoành Phong dùng sức vỗ lên tay ghế, thần tình giận dữ.
Lâm Lạc khiêu chiến ai không tốt, lại đi tuyển chọn Lâm Đông Bình, làm Lâm Đông Bình vốn có thể đưa thân vào trước mười hiện tại một thứ tự cũng không thể bắt lấy.
Danh sách chương