- Sau này ai nói tiểu tử kia là phế vật, lão phu khiến cho hắn nuốt hết cái bàn này!
Thất trưởng lão dùng sức vỗ lên bàn một cái, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ. Lâm gia có tám vị trưởng lão, mà hiện tại chỉ có thất trưởng lão thuộc đội ngũ của Lâm Hành Nam, mà ngoại trừ ngũ trưởng lão cùng bát trưởng lão bảo trì trung lập, bốn trưởng lão còn lại đều quẳng ném xuống dưới trướng Lâm Hoành Phong.
Chứng kiến Lâm Lạc biểu hiện thực lực, thất trưởng lão tự nhiên thật cao hứng
Gương mặt nhóm người Lâm Hoành Phong lạnh lùng như nước, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Lâm Lạc liên tục thét dài, Lôi Bạo Sát cùng Hổ Ảnh quyền tổ hợp làm cho hắn dù lấy một địch ba cũng không rơi vào thế hạ phong! Hơn nữa hắn có ngũ hệ chân nguyên lực có thể thay phiên sử dụng, luận năng lực kéo dài hắn còn mạnh hơn ba người kia.
Tất cả mọi người đứng ngoài sân đều hoa mắt, không ai nghĩ tới Lâm Lạc có thể mạnh mẽ như vậy, đây chính là ba cao thủ Bạo Khí cảnh, không phải là hậu thiên lục tầng đỉnh phong gà mờ ah!
- Hổ Chiến Tứ Tượng!
Lâm Binh hét lớn một tiếng, toàn lực thúc đẩy cực hạn của hắn, không ngừng liên tục xuất ngũ quyền, oanh kích lên Lâm Lạc.
Có câu nói đả thương địch mười ngón, không bằng đánh gãy ngón tay của kẻ địch! Lâm Lạc đầu tiên đem mục tiêu tập trung vào Lâm Binh, bởi vì Hổ Ảnh quyền hắn vô cùng quen thuộc, biết sở trường cùng khuyết điểm của quyền pháp này, dễ dàng công phá nhất.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Lâm Lạc dùng tay trái phòng ngự, hữu quyền liên tục oanh kích với Lâm Binh, từng đạo quyền ảnh lướt qua, đánh Lâm Binh liên tiếp lui về phía sau.
- Chẳng lẽ Lâm Lạc đã đạt tới hậu thiên bát tầng sao? - Trời ạ, mấy tháng trước ta nhớ được hắn chỉ mới đạt tới hậu thiên nhị tầng tu vi!
- Thật không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ là tích lũy lâu ngày bộc phát?
- Cái dạng gì tích lũy có thể làm người hơn hai tháng thời gian từ hậu thiên nhị tầng đạt tới hậu thiên bát tầng?
- Thật là một quái vật!
- Thiên tài!
- Yêu nghiệt!
Mọi người nghị luận sôi nổi, Lâm Lạc tạo ngạc nhiên cho bọn họ từng đợt nối tiếp từng đợt, chỉ sợ hiện tại dù Lâm Lạc biểu hiện ra thực lực Cương Khí cảnh bọn hắn cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên.
Lâm Binh thẹn quá hóa giận, hắn tự xưng là thiên tài, nghĩ tới trong Lâm gia chỉ có Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng có thể cùng mình phân cao thấp mà thôi. Thực lực của hắn hơi kém hơn Lâm Đông Lưu, nhưng chênh lệch không xa, mà hiện tại trong tình huống ba đánh một không ngờ còn bị Lâm Lạc đè xuống mà đánh, điều này bảo hắn làm sao chịu nổi?
- Lâm Lạc, ngươi khinh người quá đáng!
Hắn quát to.
Lâm Lạc không khỏi cười thầm, đây còn gọi là khinh người quá đáng sao? Nếu hắn tự mình thể nghiệm suốt ba năm bị người cười nhạo, có thể làm cho hắn hiểu được cái gì mới gọi là khinh người quá đáng!
- Chỉ chút thực lực ấy còn dám tự xem mình bất phàm, cút xuống cho ta!
Lâm Lạc oanh ra một quyền, phá vỡ phòng ngự của Lâm Binh, ngưng tự lực đánh vào cằm của đối phương, hưu một tiếng đem đối phương đánh văng lên.
- Ah…
Lâm Binh phát ra một tiếng hét thảm, bị lực lượng thật lớn chấn động hôn mê bất tỉnh ngay giữa không trung, sau đó mới rơi xuống đất. Cũng may mắn hắn hôn mê bất tỉnh, nếu không hắn làm sao còn mặt mũi đối diện với ánh mắt của mọi người?
- Còn có hai người!
Lâm Lạc quay đầu nhìn Lâm Đông Lưu cùng Lâm Thiệu Hùng, ánh mắt lành lạnh.
Lâm Thiệu Hùng biến sắc, sau một thoáng chần chờ mới dừng động tác, ảm đạm nói:
- Thực lực của Lâm Lạc tộc đệ siêu cường, ta nhận thua!
Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ chua xót thối lui sang một bên.
Vô luận là hắn hay Lâm Binh đều là hạng người hùng tâm bừng bừng, tuy rằng bị Lâm Đông Lưu đè ép một bậc nhưng không phải không có cơ hội xuất đầu. Nhưng biểu hiện của Lâm Lạc đã hoàn toàn phá hủy niềm tin tưởng của hắn, làm cho hắn nản chí ngã lòng.
- Phế vật!
Lâm Đông Lưu lạnh lùng hừ một tiếng:
- Không có được một trái tim vĩnh không nhận thua, căn bản không xứng xưng là võ giả!
Hắn hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Lạc:
- Ta thừa nhận ngươi làm cho ta kinh hãi, nhưng chỉ là như thế! Ta vẫn khinh thường liên thủ cùng người khác, hiện tại ta để cho ngươi nhìn thấy thực lực chân chính của ta!
Hắn run trường kiếm, thân kiếm nhất thời run rẩy, giống như ngân xà vũ động.
- Thất Huyền kiếm!
Hưu!
Một kiếm chém ra, đột nhiên sái ra vô số đạo bóng kiếm, chẳng khác gì bầu trời đầy sao trút xuống nhân gian, căn bản không biết đâu là thật mà đâu chỉ là ảo ảnh!
- Không thể tưởng được Đông Lưu lại luyện thành Thất Huyền kiếm pháp!
Ở bên cạnh Lâm Hoành Phong, nhị trưởng lão vuốt râu mỉm cười.
Lâm Hoành Phong lộ ra nét cười miễn cưỡng, nhưng lại tràn ngập tự hào.
Thất Huyền kiếm pháp là một trong những vũ kỹ cao nhất của Lâm gia, không giống như Hổ Ảnh quyền phân chia thành từng cấp bậc, sau khi luyện thành một kiếm liền biến ảo vạn ảnh. Tuy rằng chỉ có một kiếm, nhưng lại muôn vàn ảo ảnh, làm đối thủ căn bản không cách nào chống đỡ.
- Thất Huyền kiếm vừa ra, Đông Lưu nhất định nắm chắc thắng lợi!
- Trừ phi Hổ Ảnh quyền của Lâm Lạc đạt tới thất ảnh, nếu không nhất định phải thua!
- Tiểu tử Lâm Lạc này thật ngông cuồng, cuối cùng còn có Đông Lưu có thể áp chế hắn!
- Làm cho hắn nếm chút đau khổ, người trẻ tuổi quá ngông cuồng không phải là chuyện tốt!
Lúc này nhóm người của Lâm Hoành Phong đều lộ ra nét mặt vui mừng. Lâm Đông Lưu là gia chủ tương lai mà bọn họ thừa nhận, Lâm Đông Lưu càng mạnh thì càng chứng minh sự lựa chọn của bọn họ càng chuẩn xác.
Thất Huyền kiếm pháp không hổ là tuyệt học của Lâm gia, bộ kiếm pháp vừa ra khiến Lâm Lạc trở tay không kịp, có vẻ phi thường chật vật.
- Sưu!
Một đạo huyết quang hiện lên, vai trái Lâm Lạc bị chém trúng, máu tươi lập tức chảy ra.
- Lâm Lạc, nhớ kỹ giáo huấn hôm nay, nhân thượng hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm người nên điệu thấp một chút!
Lâm Đông Lưu xuống tay thật độc, trên người Lâm Lạc lại hiện lên vài đạo vết thương.
- Không hổ là Đông Lưu tộc huynh, ngay cả Thất Huyền kiếm pháp cũng luyện thành!
- Tuy Lâm Lạc bất phàm, nhưng còn thua Đông Lưu tộc huynh một bậc!
- Càng già càng cay, dù sao Lâm Lạc nhỏ hơn Đông Lưu tộc huynh tới sáu tuổi!
Trong khoảnh khắc mọi người đều suy đoán Lâm Đông Lưu sẽ thắng.
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, hắn liên tục bị thương, đã bị khơi dậy lửa giận thực sự.
Thức thứ bảy Hổ Ảnh quyền!
Hổ Phá Thất Tinh!
Hưu! Hưu! Hưu!
Tám đạo quyền ảnh xuất ra, thế công của Lâm Lạc nhất thời kéo lên một bậc thang, ngăn cản Lâm Đông Lưu!
- Thất ảnh?
- Làm sao có thể!
Oanh một tiếng, mọi người của Lâm gia lại lâm vào cảm giác không sao tưởng tượng nổi, liên tục kinh hô.
Lâm Đông Lưu không thể tiếp tục duy trì bộ dáng trấn định như trước, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng lẫn phẫn nộ, thất ảnh! Làm sao có thể!
- Trả lại nguyên câu cho ngươi, làm người cần điệu thấp!
Lâm Lạc thét dài một tiếng, quyền rơi như mưa, liên tục oanh trên người Lâm Đông Lưu, đánh cho hắn liên tiếp lui về phía sau.
Thất trưởng lão dùng sức vỗ lên bàn một cái, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ. Lâm gia có tám vị trưởng lão, mà hiện tại chỉ có thất trưởng lão thuộc đội ngũ của Lâm Hành Nam, mà ngoại trừ ngũ trưởng lão cùng bát trưởng lão bảo trì trung lập, bốn trưởng lão còn lại đều quẳng ném xuống dưới trướng Lâm Hoành Phong.
Chứng kiến Lâm Lạc biểu hiện thực lực, thất trưởng lão tự nhiên thật cao hứng
Gương mặt nhóm người Lâm Hoành Phong lạnh lùng như nước, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Lâm Lạc liên tục thét dài, Lôi Bạo Sát cùng Hổ Ảnh quyền tổ hợp làm cho hắn dù lấy một địch ba cũng không rơi vào thế hạ phong! Hơn nữa hắn có ngũ hệ chân nguyên lực có thể thay phiên sử dụng, luận năng lực kéo dài hắn còn mạnh hơn ba người kia.
Tất cả mọi người đứng ngoài sân đều hoa mắt, không ai nghĩ tới Lâm Lạc có thể mạnh mẽ như vậy, đây chính là ba cao thủ Bạo Khí cảnh, không phải là hậu thiên lục tầng đỉnh phong gà mờ ah!
- Hổ Chiến Tứ Tượng!
Lâm Binh hét lớn một tiếng, toàn lực thúc đẩy cực hạn của hắn, không ngừng liên tục xuất ngũ quyền, oanh kích lên Lâm Lạc.
Có câu nói đả thương địch mười ngón, không bằng đánh gãy ngón tay của kẻ địch! Lâm Lạc đầu tiên đem mục tiêu tập trung vào Lâm Binh, bởi vì Hổ Ảnh quyền hắn vô cùng quen thuộc, biết sở trường cùng khuyết điểm của quyền pháp này, dễ dàng công phá nhất.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Lâm Lạc dùng tay trái phòng ngự, hữu quyền liên tục oanh kích với Lâm Binh, từng đạo quyền ảnh lướt qua, đánh Lâm Binh liên tiếp lui về phía sau.
- Chẳng lẽ Lâm Lạc đã đạt tới hậu thiên bát tầng sao? - Trời ạ, mấy tháng trước ta nhớ được hắn chỉ mới đạt tới hậu thiên nhị tầng tu vi!
- Thật không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ là tích lũy lâu ngày bộc phát?
- Cái dạng gì tích lũy có thể làm người hơn hai tháng thời gian từ hậu thiên nhị tầng đạt tới hậu thiên bát tầng?
- Thật là một quái vật!
- Thiên tài!
- Yêu nghiệt!
Mọi người nghị luận sôi nổi, Lâm Lạc tạo ngạc nhiên cho bọn họ từng đợt nối tiếp từng đợt, chỉ sợ hiện tại dù Lâm Lạc biểu hiện ra thực lực Cương Khí cảnh bọn hắn cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên.
Lâm Binh thẹn quá hóa giận, hắn tự xưng là thiên tài, nghĩ tới trong Lâm gia chỉ có Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng có thể cùng mình phân cao thấp mà thôi. Thực lực của hắn hơi kém hơn Lâm Đông Lưu, nhưng chênh lệch không xa, mà hiện tại trong tình huống ba đánh một không ngờ còn bị Lâm Lạc đè xuống mà đánh, điều này bảo hắn làm sao chịu nổi?
- Lâm Lạc, ngươi khinh người quá đáng!
Hắn quát to.
Lâm Lạc không khỏi cười thầm, đây còn gọi là khinh người quá đáng sao? Nếu hắn tự mình thể nghiệm suốt ba năm bị người cười nhạo, có thể làm cho hắn hiểu được cái gì mới gọi là khinh người quá đáng!
- Chỉ chút thực lực ấy còn dám tự xem mình bất phàm, cút xuống cho ta!
Lâm Lạc oanh ra một quyền, phá vỡ phòng ngự của Lâm Binh, ngưng tự lực đánh vào cằm của đối phương, hưu một tiếng đem đối phương đánh văng lên.
- Ah…
Lâm Binh phát ra một tiếng hét thảm, bị lực lượng thật lớn chấn động hôn mê bất tỉnh ngay giữa không trung, sau đó mới rơi xuống đất. Cũng may mắn hắn hôn mê bất tỉnh, nếu không hắn làm sao còn mặt mũi đối diện với ánh mắt của mọi người?
- Còn có hai người!
Lâm Lạc quay đầu nhìn Lâm Đông Lưu cùng Lâm Thiệu Hùng, ánh mắt lành lạnh.
Lâm Thiệu Hùng biến sắc, sau một thoáng chần chờ mới dừng động tác, ảm đạm nói:
- Thực lực của Lâm Lạc tộc đệ siêu cường, ta nhận thua!
Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ chua xót thối lui sang một bên.
Vô luận là hắn hay Lâm Binh đều là hạng người hùng tâm bừng bừng, tuy rằng bị Lâm Đông Lưu đè ép một bậc nhưng không phải không có cơ hội xuất đầu. Nhưng biểu hiện của Lâm Lạc đã hoàn toàn phá hủy niềm tin tưởng của hắn, làm cho hắn nản chí ngã lòng.
- Phế vật!
Lâm Đông Lưu lạnh lùng hừ một tiếng:
- Không có được một trái tim vĩnh không nhận thua, căn bản không xứng xưng là võ giả!
Hắn hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Lạc:
- Ta thừa nhận ngươi làm cho ta kinh hãi, nhưng chỉ là như thế! Ta vẫn khinh thường liên thủ cùng người khác, hiện tại ta để cho ngươi nhìn thấy thực lực chân chính của ta!
Hắn run trường kiếm, thân kiếm nhất thời run rẩy, giống như ngân xà vũ động.
- Thất Huyền kiếm!
Hưu!
Một kiếm chém ra, đột nhiên sái ra vô số đạo bóng kiếm, chẳng khác gì bầu trời đầy sao trút xuống nhân gian, căn bản không biết đâu là thật mà đâu chỉ là ảo ảnh!
- Không thể tưởng được Đông Lưu lại luyện thành Thất Huyền kiếm pháp!
Ở bên cạnh Lâm Hoành Phong, nhị trưởng lão vuốt râu mỉm cười.
Lâm Hoành Phong lộ ra nét cười miễn cưỡng, nhưng lại tràn ngập tự hào.
Thất Huyền kiếm pháp là một trong những vũ kỹ cao nhất của Lâm gia, không giống như Hổ Ảnh quyền phân chia thành từng cấp bậc, sau khi luyện thành một kiếm liền biến ảo vạn ảnh. Tuy rằng chỉ có một kiếm, nhưng lại muôn vàn ảo ảnh, làm đối thủ căn bản không cách nào chống đỡ.
- Thất Huyền kiếm vừa ra, Đông Lưu nhất định nắm chắc thắng lợi!
- Trừ phi Hổ Ảnh quyền của Lâm Lạc đạt tới thất ảnh, nếu không nhất định phải thua!
- Tiểu tử Lâm Lạc này thật ngông cuồng, cuối cùng còn có Đông Lưu có thể áp chế hắn!
- Làm cho hắn nếm chút đau khổ, người trẻ tuổi quá ngông cuồng không phải là chuyện tốt!
Lúc này nhóm người của Lâm Hoành Phong đều lộ ra nét mặt vui mừng. Lâm Đông Lưu là gia chủ tương lai mà bọn họ thừa nhận, Lâm Đông Lưu càng mạnh thì càng chứng minh sự lựa chọn của bọn họ càng chuẩn xác.
Thất Huyền kiếm pháp không hổ là tuyệt học của Lâm gia, bộ kiếm pháp vừa ra khiến Lâm Lạc trở tay không kịp, có vẻ phi thường chật vật.
- Sưu!
Một đạo huyết quang hiện lên, vai trái Lâm Lạc bị chém trúng, máu tươi lập tức chảy ra.
- Lâm Lạc, nhớ kỹ giáo huấn hôm nay, nhân thượng hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm người nên điệu thấp một chút!
Lâm Đông Lưu xuống tay thật độc, trên người Lâm Lạc lại hiện lên vài đạo vết thương.
- Không hổ là Đông Lưu tộc huynh, ngay cả Thất Huyền kiếm pháp cũng luyện thành!
- Tuy Lâm Lạc bất phàm, nhưng còn thua Đông Lưu tộc huynh một bậc!
- Càng già càng cay, dù sao Lâm Lạc nhỏ hơn Đông Lưu tộc huynh tới sáu tuổi!
Trong khoảnh khắc mọi người đều suy đoán Lâm Đông Lưu sẽ thắng.
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, hắn liên tục bị thương, đã bị khơi dậy lửa giận thực sự.
Thức thứ bảy Hổ Ảnh quyền!
Hổ Phá Thất Tinh!
Hưu! Hưu! Hưu!
Tám đạo quyền ảnh xuất ra, thế công của Lâm Lạc nhất thời kéo lên một bậc thang, ngăn cản Lâm Đông Lưu!
- Thất ảnh?
- Làm sao có thể!
Oanh một tiếng, mọi người của Lâm gia lại lâm vào cảm giác không sao tưởng tượng nổi, liên tục kinh hô.
Lâm Đông Lưu không thể tiếp tục duy trì bộ dáng trấn định như trước, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng lẫn phẫn nộ, thất ảnh! Làm sao có thể!
- Trả lại nguyên câu cho ngươi, làm người cần điệu thấp!
Lâm Lạc thét dài một tiếng, quyền rơi như mưa, liên tục oanh trên người Lâm Đông Lưu, đánh cho hắn liên tiếp lui về phía sau.
Danh sách chương