Tống Dương còn chưa mở miệng, Tiểu bộ khoái cũng đã không quen nhìn cái kiểu khinh miệt của đối phương, cướp lời nói:
- Hiện trường án mạng rõ ràng, mười hai người bị phanh thây, chia thành hơn ngàn miếng, miếng lớn miếng nhỏ giống nhau, đầu bếp tốt nhất trên đời cũng không chia được đều như vậy! Đúng là có vũ khí tinh vi như vậy, chính là các người kiến thức nông cạn, không biết mà thôi.
Vinh Hữu Toàn vốn cũng mỉm cười lắc đầu, cảm thấy đây là ý nghĩ hão huyền của Tống Dương, bịa đặt ra thứ đồ vật, nếu quả thật có loại đồ vật này, tất sẽ là loại hung khí nổi tiếng, y không có lý không biết. Nhưng kế tiếp Tiểu bộ khoái nói lại chuẩn xác, giống như có thực, bởi vậy truy vấn:
- Thật đúng có chuyện lạ như vậy? Có thể không nhờ hai vị dẫn ta tới xem hiện trường, ha ha, yêu cầu quá đáng, vạn mong thành toàn.
Tiểu bộ khoái lắc đầu cự tuyệt. Vinh Hữu Toàn đưa mắt lại nhìn Tống Dương, Tống Dương cúi đầu, ánh mắt qua lại tìm kiếm trên mặt đất, giống như đang tìm cái gì đó.
Vinh Hữu Toàn thấy thế lộ ra dáng tươi cười nhẹ nhõm, trầm thấp ho khan một tiếng, quay đầu hướng sau lưng cấp dưới nháy mắt ra dấu, rất nhanh, một thanh niên đi theo phía sau y cúi người ngồi xổm xuống, lúc đứng dậy trong tay đã có vài thỏi bạc:
- Ồ, nơi này có mười lượng bạc, không biết ai làm mất...
- Ta làm mất đấy, ta làm mất đấy.
Tống Dương lại lợi nhuận mười lượng. Tiểu bộ khoái sắc mặt tái nhợt, nghiêng người nhìn hắn:
- Ngươi có rất nhiều tiền sao? Bốn phía mất bạc!
Tống Dương vui rạo rực cất kỹ bạc, thái độ đối với ba cái sát thủ đã sớm từ nha môn quan sai Yến Tử Bình biến thành tiểu nhị của điếm Âm Gia Sạn, đưa tay dẫn khách cười nói với Vinh Hữu Toàn:
- Dù sao đường đã chặn, các ngươi đi xa vất vả, cũng đừng vội vã, ở chỗ này nghỉ một đêm, bất quá nơi này là Âm Gia Sạn, không biết mấy vị có ngại không khí ở đây.
Tiếp theo, đem chuyện "gánh thi" của Man tộc, nguyên do của sự việc sơ lược nói hết.
Vinh Hữu Toàn trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, những người hành tẩu trên giang hồ, đối với nơi đầy âm khí này kiêng kị vô cùng, lo sợ đến rủi ro, phong tục ở thế giới này càng là như thế, võ công cao thấp không quan hệ. Nhưng là vì xác minh có thật là có vũ khí giết người đáng sợ mà Tống Dương nói hay không, y vẫn miễn cưỡng cất bước.
Tiểu bộ khoái giận dữ, thò tay ngăn cản:
- Hiện trường án mạng, quan gia phong tỏa, tại đây không phải hoa viên cây cảnh, người không có phận sự...
Lời còn chưa nói hết, Tống Dương chỉ lắc đầu chặn lại:
- Ngươi hồ đồ, Vinh lão gia mấy người hành tẩu giang hồ bao lâu kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể nhận biết xuất xứ của hung khí, đối với phá án có trợ giúp rất lớn, bình thường muốn mời đều mời không đến, hiện tại ngươi còn ngăn cản.
- Vừa nói một bên thò tay đem Tiểu bộ khoái kéo đến một bên, Tiểu bộ khoái định dùng cầm nắm đám đánh ngã hắn, bất quá nghĩ nghĩ, lại nhịn được.
Vinh Hữu Toàn đối Tiểu bộ khoái gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, ta chỉ là nhìn một cái, tuyệt sẽ không làm rối loạn hiện trường, nếu may mắn phát hiện được điều gì, cũng sẽ không giấu diếm.
Nói xong, dẫn đầu thủ hạ đi vào Âm Gia Sạn, xuyên qua tiền đường, chính muốn đi vào hung phòng, Tống Dương chợt nhớ tới một sự kiện, mở miệng hỏi: - Vinh lão gia, trên người ngươi có mang theo lương khô không? Hắc... Nếu nếu như mà có, ta muốn lấy một ít.
Bên trong mùi hôi ngút trời, Vinh Hữu Toàn mắt lộ ra ngạc nhiên, quay đầu lại liếc nhìn Tống Dương, rồi sau đó đối với thủ hạ vẫy tay, một thanh niên lấy ra từ trong bao một gói giấy dầu, đồng thời nói:
- Sáng nay khi đi ra ngoài mua Khai Hoa màn thầu, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng là ở chỗ này... Không biết ngươi có ăn được hay không.
Tống Dương ăn không vô, hắn cũng không phải lấy cho mình đây, mở ra giấy dầu bao lấy ra màn thầu nhìn nhìn, cười nói:
- Nhìn cũng không tệ!
Tiếp theo đem giấy dầu bọc đưa cho Tiểu bộ khoái.
Tiểu bộ khoái trời sinh mang tật xấu, mệt nhọc lập tức sẽ ngủ, một khi đói bụng thì cần phải ăn cái gì đó, nếu không đói đến hoa mắt chóng mặt, khó chịu vượt xa người thường, đói đến bây giờ đã mấy lần khổ sở muốn nôn ọe rồi, giấy bánh đưa qua, hai mắt nàng thay đổi, màn thầu cũng coi như 'Hối lộ " nàng cắn răng lắc đầu.
Tống Dương cho nàng nghĩ kế:
- Vậy ngươi bỏ tiền mua, đem tiền cho Vinh lão gia có thể ăn hết.
Tiểu bộ khoái muốn khóc:
- Đi ra ngoài gấp, không mang tiền.
Tống Dương ho một tiếng, cười nói: "Cái đó cũng không sao, ta cho ngươi mượn, ta có tiền!
Nói xong, từ trong lòng ngực lục lọi vài cái, móc ra không phải vừa kiếm được hai thỏi bạc, mà là mấy miếng tiền đồng, đưa cho Vinh Hữu Toàn: "Đây là tiền trả cho màn thầu, Vinh lão gia nhất định nhận lấy."
Vinh Hữu Toàn không có nói nhảm nhiều, nhận tiền, Tống Dương lộ ra một cái dáng tươi cười quay đầu nói với Tiểu bộ khoái:
- Mau ăn!
Trong lòng Tiểu bộ ngàn vạn khổ sở mới không bật lên tiếng reo mừng, chỉ nói:
- Sau khi trở về ta trả lại ngươi.
Lấy ra màn thầu há miệng liền cắn.
Tống Dương không có cùng Vinh Hữu Toàn vào nhà, mà là cười tủm tỉm nhìn xem Tiểu bộ khoái:
- Ăn ngon sao? Cho ta nếm thử? Một miếng nhỏ là đủ, ta chỉ ngửi hương vị."
Tiểu bộ khoái tách ra một miếng đưa cho hắn, hướng hắn gật đầu:
- Đúng vậy, rất thơm đây!
Tiểu bộ khoái tức thì ảo não thầm nói:
- Cái mũi không thông, ăn không biết mùi thơm."
Khi nàng ăn như hổ đói, Vinh Hữu Toàn đã bước vào hung phòng.
Nhờ ánh đèn dầu, máu phun tung toé bốn phía, thi thể thảm trạng nguyên lành, tư thế người chết khi còn sống, còn có vô số vết đao lưu lại trên tường, Vinh Hữu Toàn càng xem thần sắc lại càng lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn trái lại, bắt đầu dần dần nóng lên. Thảm gấp 10 lần giết người, Vinh Hữu Toàn cũng không xem ra gì, khiến hắn để ý chính là, Tống Dương nói tất cả đều là thật sự, thiên hạ lại có như vậy hung khí!
Một bộ vũ khí có thể tùy thân mang theo, lại lập tức kích xạ trăm ngàn lưỡi đao sắc bén, cơ hồ là vũ khí cận chiến vô địch thiên hạ, Vinh Hữu Toàn cho dù ngu dốt, y cũng có thể rõ ràng đối với mình có được loại này vũ khí, đối với môn phiệt ý nghĩa như thế nào. Y thậm chí suy nghĩ, chiếm được cỗ máy này về sau, còn có thể gia công, sản xuất... Nghĩ đến, Vinh Hữu Toàn cảm thấy thân thể của mình đều có chút khô nóng rồi.
Tống Dương đi theo sau lưng họ Vinh, "đem hết chức trách " thao thao giới thiệu tình tiết vụ án, giải thích hiện trường, mà thần sắc của Vinh Hữu Toàn, cũng hoàn toàn đã rơi vào trong mắt Tống Dương.
Lại lưu luyến một hồi, mấy người từ hung phòng trở lại tiền đường, Tiểu bộ khoái xơi ba cái bánh bao, tự cảm thấy mỹ mãn sờ bụng mình, thấy bọn họ đi ra mở miệng hỏi:
- Có phát hiện gì không?
Vinh Hữu Toàn lắc đầu hỏi lại:
- Hung thủ ra tay, có manh mối sao?
Màn thầu trả tiền rồi, cho nên Tiểu bộ khoái ăn hết đồ của người ta cũng không thấy 'xấu hổ ' nghe vậy bĩu môi:
- Còn trông cậy vào các ngươi có thể nhìn ra chút ít mánh khóe, không ngờ tới lại đến hỏi chúng ta.
Một thuộc hạ sau lưng Vinh Hữu Toàn lạnh giọng mở miệng:
- Manh mối của hung thủ, có liền có, không có sẽ không có, chưởng quầy của ta hỏi ngươi cái gì thì nói cái đấy, một cái quan sai nho nhỏ..."
Tiểu bộ khoái tại chỗ trở mặt, Tống Dương 'thu' chỗ tốt của người ta, liền bề bộn đứng ra hoà giải, ngăn ở trước người Tiểu bộ khoái, cười nói với Vinh Hữu Toàn:
- Manh mối không nhiều lắm, nhưng là đợi tí nữa lại có một cơ hội, nói không chừng có thể tìm được hung thủ.
Một tia vui mừng từ trong mắt Vinh Hữu Toàn chợt lóe lên rồi biến mất, trước quay đầu lại quát mắng thuộc hạ vô lễ, rồi sau đó đối với Tiểu bộ khoái cười nói:
- Luận đến phá án, quan sai bộ khoái kinh nghiệm phong phú, chúng ta tuyệt đối không bằng. Nhưng nếu như biết rõ hung phạm rơi xuống, lúc tập hung chém chém giết giết, chúng ta có thể góp một phần sức, tuy rằng nơi này là Nam Lý, chúng ta là người Yến, nhưng 'Thấy nghĩa nên làm, rút dao tương trợ' tám chữ này đặt ở đâu cũng không sai.
Nói xong Vinh Hữu Toàn lui về phía sau một bước, tại chỗ y đứng trước kia lưu lại dấu chân rõ ràng. Cười cười nói nói, bất động thanh sắc, có thể phát lực ấn chân, lưu lại trên đá xanh nửa tấc dấu chân, bản lĩnh như vậy so với một đập vỡ tảng đá lớn không biết cao minh gấp bao nhiêu lần.
Tống Dương trước kinh sau hỉ:
- Vinh chưởng quầy là cao nhân chân chính! lão nhân gia ngài chịu ra tay giúp đỡ?
Những lời vừa nói qua..., Vinh Hữu Toàn chẳng muốn đi lặp lại, trực tiếp hỏi:
- Ngươi nói, đợi tí nữa sẽ có một cơ hội, là cái gì?
- Người "gánh xác" dùng một vị thuốc để trấn thi, tại giờ sửu (2h)về sau, trước khi hừng đông sẽ tỏa ra mùi đặc thù, cái mũi của ta nhạy cảm, có lẽ có cơ hội tìm kiếm, tựa như chó săn như vậy.
Tống Dương vuốt cái mũi, cười đến có chút không có ý tứ. Lời nói này cơ bản là thật, chỉ bất quá hắn đem thời gian tán ra hương vị chuyển từ giờ Tý sang giờ Sửu. Mặt khác, có quan hệ đến công hiệu đặc biệt với nữ tử không hề đề cập đến. Tiểu bộ khoái tuy không tâm cơ, nhưng cũng không phải cái nha đầu ngốc, nghe ra không đúng, cũng đã biết rõ Tống Dương có an bài khác, cảm thấy ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời.
Vinh Hữu Toàn kinh ngạc mà cười:
- Dựa vào cái mũi truy ttìm dấu vết, trước kia chỉ nghe Thuyết thư tiên sinh nói qua, cũng chưa từng nhìn qua.
Thủ hạ của y cũng hoài nghi:
- Tiểu tử, cũng chớ ăn nói lung tung.
Tống Dương nhìn qua đối phương đáp:
- Trong bọc hành lý của ngươi có gà quay có thịt bò kho, thế mà chỉ đưa cho ta màn thầu."
Người thanh niên kia hai mắt lộ ra ngạc nhiên, lầm bầm nói:
- Rõ ràng thật đúng là cái mũi chó.
Vinh Hữu Toàn cùng hai người thủ hạ nhìn nhau một lát, chậm rãi nhẹ gật đầu. Nếu có cơ hội, cái cỗ vũ khí kia bọn hắn nhất định phải cướp vào tay, dù sao đêm nay cũng không đi được Yến Tử Bình, nên không ngại đi theo hai tên quan sai đuổi theo hung phạm. Về phần việc này hung hiểm, Vinh Hữu Toàn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cần có thể đuổi theo, đối phương ở ngoài sáng, y ở trong tối, còn sợ không có cơ hội sao.
Một bên Tống Dương thần sắc nhẹ nhõm, như hắn sở liệu, ba cái sát thủ động tâm đối với kiện hung khí, cái này rất tốt.
Tiểu bộ khoái tựa ở cửa lớn Âm Gia Sạn, nhìn sắc trời, quay đầu lại nói cho Tống Dương:
- Giờ Tý vừa qua khỏi.
Tống Dương lên tiếng, đem ra rất nhiều hương nến đốt lên, trong miệng thì thào, quả thực bận việc một hồi mới dừng lại, quay đầu lại giải thích với Vinh Hữu Toàn:
- Những lúc này, một chỗ như vậy, âm khí quá nặng, đốt chút ít hương nến cầu cái bình an, tập tục ở nông thôn, khiến Vinh chưởng quầy chê cười."
Vinh Hữu Toàn suy nghĩ về cỗ máy vũ khí kia, cũng không để ý Tống Dương nói..., chỉ là gật đầu không yên lòng.