Mười lăm tháng ba, phó yến Nam Lý cuối cùng cũng khởi hành, quan viên lớn nhỏ, cộng thêm đặc phái viên tổng cộng hơn bốn mươi người, có thêm ba trăm Hoàng thành Cấm vệ hộ tống, tuy không so được với đại quân xuất phát, nhưng đi trên quan đạo cũng coi như uy phong vô hạn. Mấy kỳ sĩ Tống Dương lần này đi sứ đương nhiên trách nhiệm nặng nề, tuy nhiên, cho tới tận khi xuất phát bọn họ vẫn có tới chín mười vị còn chưa xuất hiện. Nhị ngốc cân nhắc một hồi không biết có nên coi Lưu ngũ cũng là một kỳ sĩ không? Tuy nhiên hắn không nói suy nghĩ trong đầu với người khác.

Thủ lĩnh đoàn sứ giả là đại quan trong triều, tính ra có chút quan hệ sâu xa với Tống Dương – Tả Thừa tướng, Hồ đại nhân.

Khi đi đường nhàm chán, Hồ đại nhân thường giục ngựa đi tới bên cạnh chín vị kỳ sĩ, cũng không kiêng kỵ Hắc Khẩu Dao tàn nhẫn, dường như cũng quên luôn Tống Dương, chuyện trò vui vẻ với ba huynh đệ Hồng gia, có vẻ thân thiết và ra dáng trưởng lão lắm.

Lúc này Tống Dương không có cách nào khác phải ra khỏi xe ngựa của mình, cưỡi một con ngựa cao to đi trong đội ngũ, trong tay cầm một tiểu đao không tới hai thước, không lớn hơn dao găm bao nhiêu, trên mặt thường trực nụ cười, đầu ngẩng cao đầy hưng trí.

Hồ đại nhân đi bên cạnh khen:

- Tống tiên sinh tay cầm đao nhìn ra rất nổi bật.

Tống Dương hỏi lại:

- Hồ đại nhân cũng thích đao?

- Có nam nhân nào không thích đao, đừng xem lão phu là quan văn, trước kia cũng múa thương vung gậy, đã làm du hiệp… Khụ, tuổi trẻ không có kinh nghiệm, khó trách nghịch ngợm.

Cái gọi là "du hiệp" chỉ đơn giản là một đám thiếu niên ăn chơi trác táng ăn no rửng mỡ hoành hành trên phố, thật sự không phải một cái tên gọi tốt gì. Hồ đại nhân nhắc lại chuyện cũ, cũng không đắc ý không áy náy, chỉ là một bộ dáng vui miệng kể chuyện cũ, nói xong, lão chỉ đao trong tay Tống Dương:

- Nhân tiện, cho lão phu mở rộng tầm mắt được chứ?

Tống Dương đưa đoản đao cho lão.

Đao ra khỏi vỏ, hồng quang áp mặt trời! Không như màu huyết khi lần trước gặp long tước, đoản đao ánh lên hồng quang càng nhìn càng giống giọt nến lung linh, không nhiều sát khí lắm, ngược lại mang cho người ta chút cảm giác dịu dàng. Trên thân đao khắc hai chữ cổ triện: Hồng tụ.

Thân đao tinh tế, độ cong vừa phải, là một đoản đao dành cho nữ nhân dùng, là lễ vật Trần Phản đưa cho Tống Dương. Đêm Cố Chiêu Quân tới chơi, có nghe đại tông sư nói Tống Dương muốn đao, dựa vào chút ấn tượng còn sót lại trong ký ức, sau một lúc lâu lục tìm cuối cùng tìm ra được chuôi Hồng Tụ này.

Trần Phản không cho hắn cự tuyệt, Tống Dương cũng không chối từ.

Hồ đại nhân liên tục khen ngợi, thưởng thức Hồng Tụ một lát mới trả lại cho hắn, nhìn thẳng Tống Dương:

- Thật không cảm nhận được đây sẽ là hung khí giết người đó.

Dứt lời bỗng nhiên ho khan khù khụ. Phổi lão có bệnh, trước khi lên điện diện thánh đều phải uống thuốc từ nhà trước, tạm thời trấn bệnh, bình thường sẽ ho khan kịch liệt.

Bệnh này khó có thể trừ tận gốc, cũng may không truyền nhiễm, không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là có chút khổ sở phiền toái.

Chờ Thừa tướng ho xong, Tống Dương mới đáp:

- Là một vị tiền bối tặng cho, mang trên người, mặc kệ là có giết người hay không, cũng là để kỷ niệm.

Hồ đại nhân thuận miệng cười ha hả, chuyển đề tài:

- Tống tiên sinh tướng mạo bừng bừng, nhìn có vẻ như đang có chuyện gì vui chứ? Nói ta nghe một chút, để chúng ta vui lây chút nào.

Tống Dương cười lắc đầu:

- Nào có chuyện gì vui, chỉ là nghĩ đến Đại Yến trọng đại này, không kiềm chế được hưng phấn trong lòng.

Nhị ngốc có vẻ hiểu rõ lắm, giải thích hộ hắn:

- Dương Nha Tử sinh ra ở Yến quốc, lần này có thể về quê hương, nếu là ta ta cũng sẽ cười liên tục.

Không chờ Lưu nhị nói thêm, Tống Dương cười ha ha:

- Tiêu Kỳ, đánh gã cho ta.

Hồ đại nhân không nhìn lầm, dọc đường đi Tống Dương luôn vui vẻ, mà câu trả lời của hắn cũng không phải nói dối, là hắn không kìm chế được hưng phấn.

Cảnh Thái điên cuồng, quốc sư thần bí, bối cảnh cữu cữu phức tạp, Phó đảng dần trồi lên, Cố Chiêu Quân rục rịch…. Bản thân mình một chuyến hành trình sang Đại Yến này, nhất phẩm lôi, lấy đao, truy hung, tất cả đều làm một thể, rất nhiều thế lực cùng ẩn vào đây, quả thực loạn thành một đống, nhưng Tống Dương cũng biết không thể tránh đống hỗn loạn này cũng không chút lo lắng, ngược lại từ sâu trong nội tâm bắt đầu có chút…. mong chờ! Chính là hưng phấn mà hắn không thể kiềm chế, ngay chính bản thân mình cũng không hiểu nổi tại sao.

Tiêu Kỳ không đánh Nhị ngốc cho hắn mà cười hì hì:

- Ta đánh không lại gã, ta đi xem con ngựa.

Quay đầu đi về phía sau đội ngũ. Nàng nhờ xem ngựa mà trúng cử, tới Yến quốc không tránh khỏi sẽ phải thi đấu với đối phương một hồi, trước khi ra nước ngoài Phong Long truyền chỉ nàng phải mang theo mười con ngựa tốt từ trong Phượng Hoàng thành, trên đường tự mình chăm sóc, trong mười con ngựa này có chín con thần tuấn dị thường lấy từ Hoàng đình và cấm vệ, một con ngựa khác màu tro gầy trơ xương một cách tầm thường, đến từ trong dân gian, là Tiêu Kỳ vô tình phát hiện ra. Nhưng nhìn con ngựa gầy này nàng lại vui mừng rạo rực khoe với Tống Dương:

- Nhặt được bảo mã rồi! Chăm sóc đến Đoan ngọ, Hôi Nhi nhất định sẽ chạy nhanh hơn chín con còn lại!

Đoàn người đang cười cười nói nói, tướng lãnh hộ vệ giục ngựa tiến lên thì thầm vài câu gì đó với tả Thừa tướng, nghe xong lão tươi cười:

- Thật là khéo quá, truyền lệnh ta xuống, đội ngũ chúng ta tạm dừng tiến lên, đứng lại nhường đường.

Cấm quân lĩnh mệnh, bảo mọi người đứng sát vào bên đường, vài vị kỳ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, lòng đều hiếu kỳ không biết người tới là ai, không ngờ có thể khiến Tả Thừa tướng đương triều phải nhường đường.

Không lâu sau, tiếng vó ngựa rầm rập, một nhánh quân đội đang tới. Quy mô không lớn, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi kỵ mã, ở giữa vây quanh một cái xe ngựa. Dẫn đầu đội ngũ mang một lá cờ, mắt Tống Dương rất tốt, xa xa dã nhìn thấy dấu hiệu trên lá cờ đó, trước kia hình như đã thấy ở đâu, nghĩ nghĩ một chút bừng tỉnh đại ngộ - cờ của Hỗn Nghi giám.

Tống Dương bỗng nhiên mỉm cười, dựa vào Hỗn Nghi giám còn xa mới có thể khiến Thừa tướng nhường đường…. Người trong xe là ai không cần phải đoán.

Quả nhiên, đội ngũ của Hỗn Nghi giám đuổi tới bên cạnh, cửa xe vừa mở, Nhâm Tiểu Bộ vội vàng nhảy xuống, không chút e dè thi lễ với Tả Thừa tướng:

- Tiểu Phất chào Hồ thúc thúc.

Cả triều đều biết, Tả Thừa tướng chủ trương thân Thổ Phiên, quan hệ với Hồng Ba Vệ phụ trách Tây Tuyển không tử tế chút nào, tuy nhiên, lục đục trong tối thế nào thì tùy, chứ ngoài mặt vẫn phải hòa hảo không sứt mẻ.

Tình cờ gặp mặt giữa quan đạo, Nhâm Tiểu Bộ lấy lễ tiết vãn bối mà chào, tiếp tục cười:

- Xin ngài bảo đội ngũ tách ra một chút, chúng ta đi qua là đợc, nào có thể khiến ngài dừng chân. Nếu cha ta biết, thế nào cũng mắng ta.

- A, Tiểu Phất nhà ta học khách khí từ khi nào vậy?

Nét mặt già nua của Tả Thừa tướng đầy từ ái, giống như trước mặt mình không phải Công chúa, như thể mình chẳng phải Thừa tướng, càng như thể Tả Thừa tướng và Trấn Tây Vương là huynh đệ nối khố. Cười cười, Hồ đại nhân hỏi:

- Là công vụ trọng đại gì mà Công chúa điện hạ phải tự mình đi xử lý vậy?

- Đi Hồng Thành chủ trì hạ cờ.

Mỗi lần thấy thời tiết như thế này, Hỗn Nghi giám đều lập đàn cầu khẩn trời đất phù hộ cho vận mệnh quốc gia, địa điểm cụ thể mỗi năm một khác, phải tính toán cho kỹ. Hồng Thành ở phía bắc Nam Lý, cũng là hướng xuất quan đi Đại Yến.

Từ Hồng thành đi tiếp về phía bắc bảy mươi dặm nữa chính là cửa Chiết Kiều trọng trấn của Nam Lý, là tuyến phòng thủ đầu tiên của Nam Lý hơn trăm năm nay.

Giọng Nhâm Tiểu Bộ trong trẻo:

- Hỗn Nghi Giám quá ít người, trước và sau khi làm lễ đều bận bịu vội vàng. Khi lên triều Hồ thúc thúc giúp ta thu xếp chuyện này, xin Vạn tuế gia cho chúng ta thêm chút bạc mới có thêm người được.

Người của Hỗn Nghi giám có ít hơn nữa cũng không tới phiên Công chúa đi công tác, lần này nàng chủ động xin đi Hồng thành, trong lòng vốn cũng có tính toán, nàng ra ngoài cũng không ngoài mục đích: gặp nhau ở Hồng thành, đưa quân phó yến.

Hàn huyên thêm vài câu, cuối cùng Nhâm Tiểu Bộ nói:

- Không dám trì hoãn thêm, phải đuổi tới Hồng Thành trước khi lập hạ, tuy nhiên sau khi hạ kỳ không có chuyện gì, khi đó Hồ thúc thúc cũng nên tới rồi, ta sẽ lại tới chỗ ngài thỉnh an.

Hồ đại nhân gật đầu:

- Rất khéo, lão phu ở Hồng thành cũng có chút chuyện muốn làm, trì hoãn thêm một hai ngày cũng không sao cả.

Công chúa phất tay cáo biệt đi xa dần. Từ đầu đến cuối nàng không liếc Tống Dương lấy một cái, nhưng khi Tần Trùy và mấy Hồng Ba Vệ đi theo xe có mỉm cười gật đầu với hắn. Tần Trùy là thân vệ của công chúa, Nhâm Tiểu Bộ đi đâu gã phải đi đó, tuy nhiên lần này là việc của Hỗn Nghi giám, không liên quan đến Hồng Ba Phủ, gã cũng không mặc hồng giáp tiên diễm, chỉ mặc như một vĩ sĩ bình thường.

Trên đường sứ đoàn đi, dọc đường liên tục có những trạm nghỉ chân lớn nhỏ, không cần mang theo đồ quân nhu càng không cần lo đến tiếp tế tiếp viện, đội ngũ đi thoải mái nhưng cước trình không chậm, đầu tháng tư, đoàn người Tống Dương đã đến Hồng Thành. Hai ngày sau lập hạ, Nhâm Tiểu Bộ chuẩn bị Hạ cờ vội đến tối mày tối mặt, tạm thời không tranh thủ được chút nào mà gặp, cố ý phái Tần Trùy tới, xin Hồ đại nhân chờ, chờ hạ kỳ xong sẽ gặp lại.

Cuối xuân đầu hạ, khí hậu Nam Lý nóng dần lên, hai ngày gần đây, trên trời lúc nào cũng mây mù xầm xì âm u, có thể sẽ có một trận mưa to. Không khí đất trời ẩm ướt nặng nề khiến cho người ta khó chịu dị thường.

Hồ đại nhân đưa đoàn người vào trong một dịch quán, vẫn chưa an nhàn chờ đợi được, nghỉ một chút liền triệu tập chín vị kỳ sĩ và quan viên lớn nhỏ rời chỗ ở đi về phía trung tâm Hồng Thành.

Không xa về hướng Bắc là bắc quan Nam Lý, giáp giới với Đại Yến, nhưng ở đây cũng chỉ có quân đội, thương đội lui tới cũng sẽ không dừng lại lâu mà đi thêm mấy chục dặm đường xem Hồng thành là nơi tập hợp và phân chia. Bởi vậy Hồng thành lúc nào cũng thật náo nhiệt, hàng hóa từ đại yến chuyển tới đi đâu cũng thấy, Hồ đại nhân hưng trí vô cùng, dẫn theo mọi người đi dạo mua chút đồ mới.

Tống Dương biết, Hồ đại nhân cho dù muốn đi dạo phố cũng sẽ không mang theo đám kỳ sĩ đi cùng, việc này khẳng định là có lý do, tuy nhiên đối phương không nói hắn cũng không có hứng thú hỏi nhiều, đi theo đội ngũ nhìn ngắm xung quanh, cùng Nhị ngốc, Tiêu Kỳ cười nói một đường, chỉ trỏ các cửa hàng của Yến quốc bên đường.

Mọi người đi hơn nửa canh giờ, Hồ đại nhân dẫn mọi người tới trước một cái miếu nhỏ cũ nát đã lâu không được tu sửa.

Nơi này là nơi ít phồn hoa nhất thành, xung quanh cửa hàng san sát, người lui tới đông như mắc cửi, dùng ngôn ngữ kiếp trước của Tống Dương con phố này là "Hoàng kim địa tiêu" của Hồng thành, nhưng tòa miếu này lại không hương không khói, thậm chí ngay cả một tấm biển cũng không có, cái miếu nhỏ này vẫn có thể ở đây không bị biến thành quán hàng cũng coi như ngạc nhiên.

Hồ đai nhân dừng bước chân, cười nói với đám người Tống Dương:

- Lão phu biết, trong lòng chư vị vẫn có vài phần nghi ngờ. Nhất phẩm lôi Nam Lý thực ra có mười người, nhưng đến nay chỉ định ra chín, kỳ nhân cuối cùng kia đến tột cùng ở đâu? Ngay tại đây.

Sau đó, Hồ đại nhân sửa sang lại quần áo, sắc mặt cung kính, nhỏ giọng nói vào trong cái miếu nhỏ:

- Hồ Trình Hiếu cầu kiến Vô Diễm đại sư.

Đương triều Tả Thừa tướng hạ mình tới tận nơi, không dùng thân phận quan cao mà trực tiếp xưng họ tên, đủ thấy người trong miếu quan trọng cỡ nào… Không tới một lát, cánh cửa rách nát trước mặt mọi người mở ra, một tăng nhân bước ra.

Hòa thượng này thực trẻ, khoảng chường hai lăm hai sáu tuổi, dáng người cao gầy, đi lại nhẹ nhàng, tăng y trắng không nhiễm chút bụi, theo cơn gió phe phất, Trác Lập Vu bước tới cửa, đám người Tống Dương Nam Vinh đều bất ngờ cảm thấy ở bên cạnh người này, kim lợi phồn hoa tất cả đều nhẹ bẫng.

Khoảnh khắc thanh tịnh.

Khiến cho người khác phải giật mình không phải là tuổi trẻ hay khí độ của vị cao tăng này mà là diện mạo… Mày như trăng non, mắt như thu thủy, mũi thon dài, tinh xảo đến tột đỉnh, không chút quan hệ đến từ "Anh tuấn" mà phải dùng từ "Mỹ" để mà tả.

Một hòa thượng khí độ phóng khoáng, diện mạo kỳ mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện