Mười tám năm trước, Tống Dương được Vưu Thái y bế cưỡi xe ngựa chạy khỏi Đại Yến.
Hiện giờ, vẫn là xe ngựa chạy nhanh, nhưng sau nhiều năm, lần đầu tiên đặt chân đến đất Yến, lại là vì truy tìm nửa thi thể còn lại của Vưu Thái y.
Có lẽ là vì trong con ngươi hằn lên quá nhiều tơ máu nên đôi mắt của Tống Dương cũng bị nhuộm thành một màu huyết. Ngay cả A Y Quả luôn không sợ trời không sợ đất hiện giờ cũng không dám nói chuyện với hắn. Nhưng Thi Tiêu Hiểu không để ý đến sát ý của hắn, hỏi:
- Sau khi tới đại doanh thì làm thế nào?
Độc nguyên tại Chiết Kiều Quan được đưa về doanh trại trước, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể hiểu được, hộ tống độc nguyên không thể chỉ có mình quan binh Đoạt Sơn Doanh, còn có thể có thủ hạ của mật sứ đi theo. Ba người bọn họ cải trang có thể giấu được quân tốt bình thường, nhưng sao có thể lừa được người hầu thân cận, tới đó nhất định sẽ bị vạch mặt.
Khác với ánh mắt như dã lang, giọng nói của Tống Dương rất bình tĩnh:
- Không phải không có cơ hội, chính là đánh cuộc với vận khí.
- Đánh cuộc với vận khí? Hy vọng trong Đoạt Sơn Doanh không có ai trấn giữ sao?
Thi Tiêu Hiểu mỉm cười, trên mặt gã có một vết thương cắt qua miệng, gương mặt khi cười nhìn như sắp vỡ ra
- Chống lại quân binh đã được huấn luyện, kết trận, một mình ngươi toàn lực có thể đối phó được bao nhiêu? Tám mươi sao? Hay một trăm? Hơn nữa ta… Ngươi không cho rằng binh lính trong doanh chỉ có hai ba trăm người chứ?
Tống Dương không quan tâm đến phân tích của gã, lắc lắc đầu:
- Không phải đánh cuộc cái này, ta cũng không mong bọn chúng có ít người. Ngược lại. Càng đóng nhiều quân càng tốt.
Nói xong, dặn A Y Quả vài câu, gì đó có liên quan đến khống chế con rối, nàng gật gật đầu nhất nhất ghi nhớ. Sau đó, Tống Dương dựa vào thùng xe, khép hờ hai mắt lẳng lặng dưỡng thần, không nói thêm lời nào.
Thi Tiêu Hiểu cũng không đôi co nữa, chuyển mắt nhìn A Y Quả:
- Nếu là chết, nhất định ngươi sẽ nghĩ ra cái gì đó.
A Y Quả nhe răng, bộ dáng như muốn ăn thịt người:
- Tên ngốc đầu rùa kia, lão tử không chết được, ngày lão tử sinh ra Đại A Mỗ trong tộc đã nói: ta sống thọ trăm tuổi, tam thê tứ thiếp!
- Thọ trăm tuổi, tam thê tứ thiếp?
Thi Tiêu Hiểu bật cười lắc đầu
- Bốn chữ sau ngươi tin sao?
Lập tức không nói gì nữa, cầm cây sáo nhỏ trong tay lên thưởng thức, nhìn kỹ, trên cây sáo tỉ mỉ tinh tế khắc một chữ theo lối tiểu triện: Đường.
A Y Quả cũng rất bận rộn, không ngừng thổi cái còi tập luyện cho con rối của mình. Dưới sự chỉ huy của nàng, con rối vung tay đá chân, như thể đang đánh nhau với một kẻ thù vô hình nào đó.
Một cỗ xe bốn ngựa kéo chạy thật nhanh, đồn biên phòng Yến quốc vừa thấy đội ngũ Đoạt Sơn Doanh cho đi! Đường đi thuận lợi không ai ngăn cản, không tới hai canh giờ xe ngựa đã tới đại doanh Đoạt Sơn Doanh.
Tuy gọi là doanh trại quân đội nhưng nhìn qua cũng không giống một tòa thành nhỏ, trúc lũy tường cao chia làm bốn cửa, chẳng qua doanh trại, sân tập trong thành đã được thay thế bằng cửa hàng và nhà dân, xe ngựa đi vào trước cửa doanh, đưa binh phù Giáo úy sáng bóng ra hét lên:
- Ngự sử hồi doanh nhanh chóng tránh đường…
Nhưng sau khi nhìn quan quân bảo vệ cửa doanh, bất kể thế nào cũng không dám hô ra tiếng… Thủ vệ cũng không phải quan canh cửa mà là trọng kỵ mâu đỏ thủ quan, là tướng lãnh cao nhất đóng giữ đại doanh. Khi chiến tranh, trưởng quan thủ doanh dứt bỏ quan hàm, còn có một cái tên khác: doanh thủ.
Mà quân binh sau lưng y, nhìn qua có vẻ đầy kính cẩn, nhưng đao sáng như sao, nỏ vừa sắc vừa nhọn, sát khí ẩn ẩn. Trong đội ngũ còn ẩn một người hầu cận của Ngự Khiến, híp mắt nhìn xe ngựa.
Qua rèm cửa sổ xe, tình hình bên ngoài đều nhìn thấy rõ ràng, Tống Dương gật gật đầu với A Y Quả.
- Y lệ, quân mã về doanh qua cửa, quan văn xuống ngựa quan võ xuống kiệu, Ngô Hoàng đã hạ lệnh với bách quan.
Doanh Thủ nói chính xác, chủ yếu là phòng bị trong xe có gian tế, hoặc võ tướng phản nghịch. Tuy nhiên quân lệ này chỉ dùng khi có chiến tranh, nếu không có Chiết Kiều Quan truyền quân tước lại, nhắc nhở đại doanh lưu ý ba tùy tùng của Ngự Khiến, doanh thủ sẽ không làm như thế này.
Doanh thủ xuống ngựa, giọng điệu cung kính:
- Quân lệnh khó cưỡng, xin đại nhân thông cảm.
Vừa dứt lời, thịch thịch một tiếng, mật sứ đại nhân đá chân mở cửa xe nhảy xuống, đi tới trước mặt doanh thủ, người sau khom người thi lễ, không ngờ mật sứ đại nhân cũng không thèm nhìn, cứ như vậy thình thịch đi tới, không chút do dự, trực tiếp đụng vào người y. Người được gọi là đại nhân kia mặt xám như sắt, ánh mắt lạnh lẽo như người chết, ai nấy đều thấy được cơn giận dữ trong lòng lão.
Doanh thủ nào dám dùng sức, bị đối phương động phải lảo đảo, lui lại một bên.
Mà mật sứ chân bước không ngừng, bước tới trước đội ngũ binh sĩ, bọn lính đếu tránh đường, lão vẫn tiếp tục đi tới trước mặt người hầu cận đi, không nói được một lời.
Mật sứ là thật, người hầu cận bị nó nhìn mà hoảng, lui về sau nửa bước, thấp giọng nói:
- Ngài….
Không ngờ, vừa mở miệng, bỗng nhiên mật ứử giật lấy một thanh đao từ binh lính bên cạnh, dồn sức vung đao chém xuống.
Mất sứ võ công rất cao, tuy rằng biến thành con rối, nhưng khí lực vẫn còn, đoạt đao, chém xuống, động tác cực mau, hoàn toàn không chút dấu hiệu báo trước, tên người hầu ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp kêu, máu tươi tràn ra thi thể ngã xuống. Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, mặc kệ máu văng đầy người đầy cổ, tùy tay ném đao xuống, xoay người lại đi tới xe ngựa. Trong thùng xe, ba người hầu bèn phản ứng lại, vội vàng nhảy xuống xe, trực tiếp quỳ xuống, như phạm phải tội gì lớn, muốn xin mật sứ tha thứ.
Mật sứ bước tới trước xe, nhấc chân đá vào mặt Tống Dương, sau đó nhìn cũng không nhìn, quay trở lại trong xe, ba người hầu ai cũng không dám nhiều lời, đứng lên cùng đi vào trong xe ngựa.
Doanh thủ đang ngơ ngác nhìn sĩ quan phụ tá, nhưng trong ánh mắt đều lặng lẽ lộ ra chút thoải mái, người hầu trên xe bị đá ngã, đương nhiên sẽ không dám chậm trễ. Còn người hầu bị mật sứ giết không khó đoán, là trong bọn họ đã xảy ra chuyện gì không hay, có lẽ là làm chuyện gì không tốt gây ra tội lớn, khiến cho mật sử đại nhân ngài nổi giận giết người.
Mặc kệ nói thế nào, mật sứ giết là giết người của mình, chỉ cần không bị ai kèm cặp bên cạnh, mặc kệ chuyện gì cũng không quan hệ tới Đoạt Sơn Doanh.
Trong xe có tiếng:
- Về chỗ ở!
Doanh thủ phất tay cho xe đi, xe ngựa lại lần nữa lăn bánh, thẳng đến doanh trại tùy thân của mật sử. Doanh thủ thi lễ, dẫn theo một đội quan binh đi theo hộ tống.
A Y Quả ngồi trong xe, cao hứng:
- Thuật điều khiển con rối của ta thế nào?
Dứt lời nhìn Tống Dương vì trúng một cước mà miệng vết thương lại rách ra, máu tươi ứa ra nhuộn đỏ trang phục, thấp giọng cười:
- Đừng trách ta… Khuôn mặt xinh đẹp của Hòa thượng kia ta thật sự không nỡ đá.
Tống Dương không thèm để ý, lau máu trên mặt:
- Đợi tới khi đánh nhau, ngươi đi cùng ta.
Nói xong, rút đoản đao Hồng Tụ mỉm cười nhìn Thi Tiêu Hiểu:
- Muốn đánh sao?
Đưa tay cởi áo thương nhân bên ngoài, lộ ra áo tăng sư màu trắng.
Không bao lâu sau, xe ngựa dừng lại, quân lính đánh xe nói:
- Đã đến, mời đại nhân…
Còn chưa dứt lời, trong thùng xe đột nhiên ầm một tiếng mở tung ra, ánh đao Hồng Tụ sáng lên bao trùm cả thân hình Tống Dương nhảy vọt ra, một thân ảnh nhảy ra, như một con thú bọc lửa lao thẳng tới chỗ ở của mật sứ.
Vài binh lính chắn trước mặt hắn, tất cả đều không có cơ hội phản ứng, một đao bị Hồng Tụ chém đứt, A Y Quả mang theo con rối theo sát sau đó, cuối cùng là một bóng áo trắng cản sau cùng, Thi Tiêu Hiểu múa ống tay áo như những cơn gió quét qua, người thường tuyệt đối không thể tới gần…
Chuyện xảy ra đột ngột, trong nháy mắt trước khi doanh thủ hiểu ra chuyện gì, Tống Dương đã mang theo A Y Quả nhào vào trong doanh trại, đồng thời còn rống lên với đằng sau:
- Cản đằng sau!
Thi Tiêu Hiểu biết lời này là dành cho mình, xoay người đứng trụ ở cửa, tăng bào trắng vũ lộng, xa xa doanh thủ đứng nhìn thật thà nói:
- Ngươi… dừng lại.
Lúc này mưa vẫn chưa dứt!
Ngay sau đó, A Y Quả đã vào cửa liền quay lại, chủy thủ trong tay đặt trên cổ mật sứ, cười hì hì nói với Yến quân:
- Ai muốn lên, lão tử cửa cổ y!
Thi Tiêu Hiểu bỗng nhiên cười khổ lắc đầu:
- Vô dụng, mau vào đi!
Quả nhiên, doanh thủ không chút đắn đo, tức giận quát lên:
- Giết!
Quân lệnh vừa ban, quân sĩ xung quanh liền rút đao xông lên… Vẫn là Yến quốc trận điển hình, quan trên bị bắt, nếu cấp dưới hơi dao động tội này cũng như phản quốc. Dựa vào một Ngự Khiến căn bản không thể khiến cho Yến quân dao động, A Y Quả kinh hô:
- Tiểu ca, dựa vào ngươi!
Nói xong kéo con rối lại, xoay người chạy vào trong phòng.
Thi Tiêu Hiểu cười ha ha, vung hai tay áo, toàn lực ra tay! Võ công của gã cũng có phong cách riêng, tay áo tung bao, đao kiếm chạm vào đều bị ngăn lại. Mà bất kể chiêu thức của gã biến hóa thế nào, xét đến cùng cũng chỉ có thủ thế. Võ công của hòa thượng chỉ để bảo vệ cho mình, cũng sẽ không chủ động đánh người.
May mà trong doanh trại không phải là lều trại, chỉ là một tòa tiểu lầu, chỉ có môt cửa chính, cửa không nhỏ, tu vi của Thi Tiêu Hiểu hơi thấp hơn Tống Dương, nhưng đã tiến tới nhóm thượng phẩm võ sĩ, lúc này cũng đã lộ ra chỗ lợi hại, chỉ bằng mấy chục quân tốt ở đây khó có thể xung quan.
- Điều đội cung nỏ, tuyển tốt khỏe tháo giáp nhẹ người trèo cửa sổ vào trong doanh; truyền đội trọng kỵ, nếu không được sẽ san bằng cả doanh này.
Doanh thủ mặt mày xanh mét, nhanh chóng truyền lệnh.
Thời gian cho Tống Dương cực kỳ ngắn, vào trong lầu rồi không dám trì hoãn chút nào, dùng sức hít thật sâu, chợt vẻ mặt vui như hoa, vị thuốc dặc thù, rất gần với độc nguyên trong Hồng thành. Thân nhân ở ngay gần đây! Vẻn vẹn một hơi, ánh đáo đã chém vụn cửa gỗ, trong phòng lớn trước mắt, năm hòa thượng ôm một cái bọc chuẩn bị phá cửa sổ chạy trốn.
Trước khi bọn họ đến, đám yêu tăng hầu cận đó phụng mệnh trông coi độc nguyên, đóng giữ tiểu lâu không được ra ngoài, có đi gặp người cũng chỉ phái một đi.
Trước cửa doanh chỉ có một tên tùy tùng, nhưng ở đây có những năm, dựa vào con rối, giết một có lẽ còn hơi miễn cưỡng, không có khả năng giết sạch cả năm. Cho nên tới nơi này rồi, Tống Dương không cần dựa vào con rối lừa gạt, trực tiếp ra mặt động thủ.
Hắn tới cũng nhanh, đánh cũng nhanh, yêu tăng còn không kịp chạy trốn. Cho đến tận bây giờ, vận khí của Tống Dương không tồi, mà mà đại vận khí hắn thực sự đánh cuộc kia lại vừa mới bắt đầu.
Tiếng kèn vang lên, Đoạt Sơn doanh chấn động, đại đội quan binh xô tới, ai nấy đều thấy được, Thi Tiêu Hiểu không địch được, nhưng nụ cười trên mặt gã thủy chung chưa từng biến mất, thân hình đứng ở cửa mặc gù lay động không ngớt, nhưng vẫn không lùi lại nửa bước.
Ngay vào lúc này, ánh đao đỏ rực lại xuất hiện, Tống Dương mãnh liệt đánh ra, tạm thời bức trụ thế công của quân địch, miệng rống to:
- Chạy trối chết!
Nói xong, xoay người chạy vào trong lầu, một tay kéo A Y Quả, mặc kệ không thèm quản con rối ngây ngô kia, phát động thân pháp từ lầu một phá cửa mà ra, co chân bỏ chạy.
Doanh thủ cười lạnh:
- Thoát được sao?
Vung tay, tiếng vó ngựa của hồng mâu trọng kỵ nổ vang liên tiếp xông lên.
Thi Tiêu Hiểu theo sát bên cạnh Tống Dương, một đường sinh tử hết sức vất vả, không ngờ gã còn cười ra tiếng:
- Ta biết ngươi đang đánh cuộc cái gì với vận khí.
Nói rồi giơ tay chỉ chỉ cái bọc buộc chặt sau lưng Tống Dương, nửa cỗ thi thể đã được giải trừ dược vật trấn phong.