Lý do thoái thác thật ra đã nằm trong dự kiến, nước Yến tuy rằng xa hơn Nam Lý, nhưng nó có mối họa của nó, nếu thật muốn dốc sức xâm nhập vào phía nam phần lớn sẽ chuốc lấy hậu quả xấu… Ít nhất từ phần thư gửi lên xem, thái độ nước Yến đã rất rõ ràng -việc này nên dừng ở đây. Đương nhiên, bất kể là Tả thừa tướng hay là thủ thành Hồng thành, ai cũng chưa ngốc đến mức hoàn toàn tin tưởng đối phương mà thu lại sự phòng bị, bọn họ nên tăng cường đề phòng như thế nào liền tiếp tục làm như thế.

Lại mấy ngày trôi qua, trong Phượng Hoàng thành cũng có ý chỉ truyền đến, từ thành thủ Hồng thành trở xuống, các giáo úy đều có phong thưởng, tuy nhiên đối với Tống Dương có công lớn nhất trong chiến dịch này lại chưa thấy chữ nào đề cập tới… Sau khi khen ngợi, trong thánh chỉ còn nhắc tới một sự kiện: Kỳ sĩ Nam Lý chuẩn bị khởi hành, tiếp tục Phó Lôi nhất phẩm. Tuy đã đánh một trận nhưng vẫn chưa chính thức tuyên chiến, thể diện của hai nước còn giữ được, sự tình trước mặt giữ tốt, sau này tiếp tục cố gắng.

Tất cả những gì xảy ra trong trận mưa mấy hôm trước dường như đều đã theo gió mưa tan đi, ngay cả dấu vết cũng không còn được bao nhiêu, cũng không ai tính đến việc truy cứu lại… Chỉ có điều những trọng thần này của nước Yến đối với cách đối nhân xử thế của Hoàng đế nhà mình đều hiểu được, tạm thời thả chút thôi, chuyện này Cảnh Thái tuyệt không từ bỏ ý đồ: Cũng như vậy, Nhâm Tiểu Bộ, Cố Chiêu Quân biết rõ ràng tâm tính Tống Dương dám dùng đầu mình đánh cuộc: đối với Tống Dương mà nói, khoảng cách đến khi kết thúc, vẫn còn rất sớm.

Đoàn sứ giả lại chuẩn bị khởi hành, mà Hồ đại nhân tới phòng Tống Dương, cười nói:

- Thánh thượng còn một đạo mật chỉ cho ngươi, cần lão phu tuyên đọc, Tống Dương, tiếp chỉ.

Thánh chỉ dùng thể biền tứ lệ lục, từ ngữ trau chuốt đẹp đẽ, nhưng xét đến cùng, vẫn khen ngợi công trang, trận dịch này Tống Dương có công lớn nhất, ngoại trừ ban thưởng, còn phong cho một chức quan: Thường Xuân úy.

Tuyên đọc thánh chỉ xong, Hồ đại nhân tự tay nâng Tống Dương dậy, cười nói:

- Thánh Thượng viết mật chỉ khen ngươi, trong đó mang cả một phần tâm tư mến tài, chúc mừng Tống tiên sinh.

Tống Dương còn muốn dùng thân phận kỳ sĩ đi sứ Đại Yến, nếu phong thưởng khắp nơi, khiến thiên hạ đều biết hắn phá lạo dịch, hủy quân Yến, chiếm độc nguyên, hắn đừng nghĩ tới việc từ Đại Yến trở về Nam Lý.

Hiện giờ Tống Dương nhìn qua, không khác khi đã hòa bình bao nhiêu, ánh mắt hờ hững tan đi, lại trở về ngang nhiên, vết thương trên mặt cũng se lại. Miệng bắt đầu khép lại, gật đầu cười nói:

- Còn muốn thỉnh giáo Thừa tướng, Thường xuân úy là chức quan gì. Thường Xuân úy không phải thực hàm.

Thái tổ Hoàng đế Nam Lý, hơn trăm năm trước khi khởi sự, từng chuốc thất bại thảm hại, cùng mọi người thất lạc trốn vào núi sâu, may mắn được một sơn tặc thu nhận và giúp đỡ, hỗ trợ, tránh được nạn đuổi cùng giết tận, thủ lĩnh sơn tặc lại là một chí sĩ hiểu biết, sau này đi theo bên cạnh Thái tổ, trước tiên trợ giúp ông triệu hồi bộ hạ cũ lại theo ông bình loạn bốn phương, lập được vô số thành tích.

Khi Thái tổ bình định bốn phía thống nhất Nam Lý, ngồi trên long ỷ cũng chưa từng bạc đãi vị Sơn Đại vương này, cắt đất phong vương cảm tạ công lao, nhưng Sơn Đại vương lại nói chỉ là nô tài của Thiên tử, phong vương thì không thể nhận, chỉ là vua của cây cỏ, khi xuân về cây lớn, lúc mùa xuân thì cây xanh tốt, bởi vậy phong cho một chức Thường Xuân Vương. Cách gọi này có chút ý vui đùa, thể hiện sự thân thiết của Thái tổ Hoàng đế đối với Sơn Đại vương: cũng bao hàm một phần ngụ ý Cát tường, cho thấy tình cảm của Hoàng đế đối với Sơn Đại vương.

Nhưng lúc này, vị Sơn Đại vương lại thể hiện sự hiểu biết của mình, không ngờ giảng giải cho Hoàng đế, từ bỏ danh hiệu và đất đại, nói thẳng nếu Hoàng đế thật muốn ban thưởng, sau khi ban thưởng không cần làm quan, cho nhiều lộc chút là tốt rồi. Sơn tặc làm Vương gia, khiến cho thiên hạ cười nhạo; dưới trướng có đất phong, khiến cho quan lại ghen tị, triều đình cũng rơi vào tình trạng không tốt.

Lúc trước vào rừng làm cướp cũng vì miếng cơm, hôm nay gây dựng được giang sơn cũng chỉ cầu lấy yên ổn giàu sang…

Tâm ý của Sơn Đại vương cương quyết, Yến đế không hề miễn cưỡng, cuối cùng ban thưởng, danh hiệu Thường Xuân Úy ban ấp ba mươi dặm.

Một chức úy này, không nằm trong vòng cấp độ, phẩm cất, chỉ là chức suông; ba mươi dặm đất phong cũng không có người cai quản, trong đó chức quan bổ nhiệm và miễn nhiệm, quân vệ phòng thủ toàn bộ do triều đình an bài, căn bản hắn không có nhúng tay vào, tuy nhiên thuế má địa phương tập trung về Thường Xuân Úy. Nói trắng ra, chính là Hoàng đế nuôi sống hắn tới già.

Tới hậu thế của Nam Lý, danh hiệu Thường Xuân Úy được giữ lại như trước, dần biến thành người xuất thân bình thường, vì quốc gia lập công lớn được chuyên chúc ban thưởng.

- Tuy rằng chỉ là hư danh nhưng có lợi ích thực tế, phong ấp thực tế là có tiền thu vào, vả lại, Thường Xuân Úy, là chức lớn vinh quang vô cùng, nói rằng tương đương quan tam phẩm hơi khoa trương, nhưng mặc dù là lão phu, từ nay về sau gặp Tống tiên sinh, cũng không thể không chú ý lễ nghĩa trên dưới.

Hồ đại nhân cười ha hả:

- Nói lại, Tống tiên sinh lần này lập được công lớn, ngoại trừ chức Thường Xuân Úy, cũng thực không gì có thể sánh kịp.

Cứu mạng cả một tòa Hồng thành; chiếm lại, dâng lên lạo dịch độc nguyên cũng không xem là công lớn, nhưng ở trong mắt Phong Long, Hoàng đế quan trọng hơn là: Tống Dương giết người… Gần như dập tắt hơn phân nửa Đoạt sơn doanh của quân Yến, Hoàng đế trẻ, sợ nhất Nam Lý bị người ta coi thường, ai thay hắn dương oai, hắn liền trọng thưởng kẻ đó.

Tống Dương cũng là bộ dạng vui vẻ:

- Còn có phong ấp sao? Không nghe thánh chỉ nhắc tới.

- Là muốn chờ ngươi trở về mới phong, đến lúc đó không thể thiếu một phần nghi lễ cũ, về phần phong ấp nơi nào, khả năng sẽ chọn ra mấy nơi giàu có sung túc cho ngươi lựa chọn, ha ha, chuyện này lão phu thật ra có thể giúp đỡ, bảo đảm chọn giúp ngươi được một nơi có tiền đồ tốt nhất.

Hồ đại nhân nhấn mạnh hai chữ tiền đồ. Lại thuận miệng nói đùa vài câu, bỗng nhiên đổi chủ đề, sắc mặt cũng nghiêm lại:

- Có một chuyện lão phu muốn cùng ngươi thương lượng… trên triều có ý chỉ khác, đám thi thể đó bắt đầu vận chuyển.

Người nào vận chuyển, vận chuyển đến nơi nào đều là cơ mật, Hồ đại nhân sẽ không nói, Tống Dương cũng không hỏi nhiều, chỉ có điều gật gật đầu.

Hồ đại nhân lại tiếp tục nói:

- Một đường đó hành trình cũng không gần, đường xá cũng không bằng phẳng ta muốn hỏi tiên sinh, có chuyện gì cần cẩn thận để ý.

- Xác chết buộc chặt chẽ hợp lý, xóc nảy một chút cũng không vấn đề gì nhưng cần cẩn thận hai việc: Thứ nhất, nó không được phơi nắng, thứ hai, chất độc kỵ mộc, xuyên rừng mà đi, sẽ có hiệu quả trấn độc, khá ổn thỏa.

Hồ đại nhân cười gật đầu, Tống Dương cũng cười cười, vài ngày nay lão đều đang đợi câu hỏi này của đối phương.

Ngay tại lúc Tả thừa tướng và Thường Xuân Úy đang cười. người câm ở thị trấn nhỏ Yến Tử Bình cách đó ngàn dặm đang đau đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn ra tường viện.

Tiểu Cửu cắn thảo quả, từ trong phòng đi đến sân:

- Người câm, nhìn cái gì?

Nói xong, từ ánh mắt người câm nhìn qua, lập tức a một tiếng:

- Đây là đầu tin tước.

Một một con tước tử màu trắng đang ở ngoài song cửa sổ nhảy tới nhảy lui, Tiểu Cửu thuận tay ném hơn nửa quả táo cho người câm, một đôi tay nhỏ bé xinh đẹp bắt lấy con chim, miệng gọi:

- Đâm, đâm, có tiếng, đổi tước tử.

Chim tước thân thiện với người, cánh rung lên nhảy vào lòng bàn tay Tiểu Cửu, người câm ở bên nhìn nhếch miệng cười to, hai miếng ăn hết trái táo… Tiểu Cửu tháo tờ thư dưới chân chim tước, bên trên vài chữ ít ỏi: ba trăm tú,tìm kẻ xấu Hồng gia.

Ba trăm tú đương nhiên chỉ ba trăm Sơn Khê Tú,Tống Dương cầm đầu, bốn chữ sau Tiểu Cửu chỉ thoáng qua liền hiểu, kẻ xấu trong nhà Hồng gia…, kẻ xấu trong Hồng Ba phủ là Tần Trùy.

Bất kể ba trăm tú hay kẻ xấu Hồng gia, đều là chỉ người của mình mới có thể hiểu được tin tức, muốn dùng ẩn ngữ truyền lệnh, đủ thấy sự tình cơ mật, trọng đại, Tiểu Cửu không dám trì hoãn, mang theo người câm chạy tới bên ngoài rừng rậm, tìm Mộc Ân tập kết thuộc hạ, chuẩn bị làm việc…

Biên quan bất ngờ xảy ra chiến tranh, khiến hành trình của kỳ sĩ Phó Lôi đoán chừng phải hoãn lại nửa tháng, đến sáng mười tám tháng tư, sứ đoàn Nam Lý lại lần nữa khởi hành, đi Đại Yến. Khi thấy Chiết Kiều Quan, từ Tả thừa tướng cho tới mọi người, đều không khỏi nhíu mày.

Ngày xưa ải bắc hùng vĩ, giờ phút này trước mắt đầy rẫy thương vong, trong thành tràn ngập xác thối.Vài ngày trước quân binh được phái tới đóng quân vừa mới cọ rửa sạch sẽ quanh cổng thành, ngay trong thành xác chết xếp thành đống hỏa thiêu, nơi đốt nằm ở ngoại ô, nhưng gió nhẹ vô thường, đưa tới tận trong ải, đón lấy một luồng gió bụi mới.

Đốt tro.

Hồ đại nhân nhíu mày thở dài, Thi Tiêu Hiểu mắt rủ xuống, Nam Vinh mặt không chút thay đổi, Tiêu Kỳ ánh mắt rưng rưng, Tống Dương lặng lẽ xuất thần nhìn Hồng Tụ, không biết đang nghĩ đến cái gì…

Sau khi xuất quan, cùng quan viên nước Yến tiếp xúc bàn bạc, tiến hành đổi lại thủ tục giấy tờ, hành trình sau này sẽ không cần người Nam Lý quan tâm, đều có người Yến sắp xếp. Nay đi Trâu thành ngàn dặm xa xôi, cách Đoan Ngọ không tới hai mươi ngày, chẳng thể nào không dốc toàn lực. Người Yến cũng sớm có an bài, tất cả người Nam Lý tới, ngay cả quan viên và ba trăm vấm vệ hoàng thành cùng Lưu Ngũ, hết thảy đều bị nhét vào trong xe ngựa, lao thật nhanh về hướng bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện