Mấy con khỉ thất vọng mà về, Tống Dương lại rất vui vẻ. Vô tình, chính mình bỗng dưng trở thành 'Võ học kỳ tài vạn người mới có một' rồi? Chuyện kinh hỉ này tới có chút đột ngột.
Võ công thượng thừa chú ý sự lưu chuyển của chân khí, dùng nội kình để đả thương địch thủ, từ xưa đến này các cao thủ đều có chung một cách thức tu luyện: luyện hóa nội lực, vận chuyển nội lực qua các kinh mạch để kinh mạch càng trở lên mạnh mẽ, việc dung nạp càng thêm mở rộng... Dung nạp mở rộng rồi, nội lực lại càng sung túc, kinh mạch tiếp tục mở rộng, cứ như thế lặp lại không dứt. Kinh mạch của Tống Dương đã được Vưu thái y dùng dược liệu bá đạo rèn luyện thành thượng phẩm rồi, lại đi tập võ thì đúng là chỉ ngồi mà hưởng.
Vũ khí lạnh lẽo, dựa vào tâm cơ cẩn thận, y thuật tinh xảo, cơ thể cường tráng căn bản có thể sống yên ổn, nhưng nếu thêm võ công tinh thâm, cuộc sống càng thêm đảm bảo. Tống Dương sao có thể không hưng phấn.
Đợi Vưu thái y cười to xong, Tống Dương cũng tỉnh táo lại, chăm chú truy vấn:
- Thuật luyện huyết có thể đem kinh mạch của cháu rèn luyện tới trình độ nào?
Vưu thái y đã sớm tính qua việc này, không chút do dự trả lời:
- Khi ngươi tròn mười tám tuổi, thuật luyện huyết coi như đại công cáo thành, đến lúc đó kinh mạch của ngươi vững vàng bước vào chữ Ất nhị phẩm.
Tống Dương nổi lên lòng tham, cười đến không ngậm miệng được, nhưng vẫn cò kè mặc cả hỏi:
- Vì sao đến mười tám tuổi mới viên mãn? Sao không luyện huyết thêm vài năm, đợi tiến vào chữ Giáp lại...
Vưu thái y cười lạnh chặn lại:
- Ngươi coi luyện huyết là luyện sắt sao? Đốt thêm một lúc là thêm một phần sắc sao? Đến lúc mười tám tuổi là lúc thân thể phát triển đến tận cùng rồi, ngũ tạng hỗ trợ lẫn nhau, âm dương hòa hợp, tuyệt đối không thể lại tự ý thay đổi. Đến lúc đấy mà còn dùng dược vật, ngoại lực đến thay đổi thể chất, có thể có hiệu quả nhất thời, nhưng hậu hoạ lại vô cùng, được không bù mất.
Cơ thể con người sao mà phức tạp, cho dù ngàn năm về sau vẫn còn rất nhiều câu đố về nhân loại chưa được phá giải. Mặc dù Vưu thái y có thủ đoạn thông Thiên, cũng không dám tại lúc mười tám tuổi, khi mà phát dục đã định hình vẫn dám luyện huyết.
Tống Dương gật đầu:
- Nói cũng đúng, khi đó thành tựu tập võ cao nhất của ta cũng chỉ đến nhị phẩm thôi à?
Tương lai hắn muốn có thành tựu luyện võ cao, hoàn toàn muốn dựa vào 'Căn cơ', kinh mạch đến phẩm nào thì hắn cũng chỉ có thể đến phẩm đấy.
Vưu thái y phiền rồi, dữ tợn trừng mắt nói:
- Đến lúc đó không cần đến ngoại lực, muốn phát triển hơn nữa cần phải nỗ lực từ bên trong. Lại nói, nhị phẩm tông sư đối với ngươi còn chưa đủ hay sao? Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, tổng cộng mới có mấy người! Bớt nói nhảm đi, tập trung mà ngâm bùn!
- Hỏi một câu cuối cùng, vì sao đến bây giờ cậu mới cho cháu tập võ? Sao không sớm vài năm?
- Có khác gì đâu!
Vưu thái y trả lời đơn giản, nhưng vẫn là không hề Logic. Tống Dương ha ha cười cười, không làm phiền 'Cậu' nữa.
Từ giờ Ngọ cho đến hoàng hôn, hai người một mực ngâm mình trong vũng bùn, Vưu thái y hai mắt khép kín, thật lâu không nói, chắc đã ngủ say mất rồi, mà Tống Dương cũng thoải mái, nửa ngủ nửa tỉnh hưởng lấy phần yên bình hiếm có... Mà lúc này ở bên ngoài Yến Tử Bình, một Sơn Khê Man đang vác theo cái chùy, chạy dọc theo con đường nhỏ đến.
Man nhân lực lớn, khát máu, bọn họ đột ngột xuất hiện không phải là chuyện nhỏ, Bàn Đầu thấy thế liền lập tức cầm đao chạy đến, từ xa xa đã hô với Man nhân:
- Dừng lại, vì sao mà đến.
Người Sơn Khê Man này hiểu được tiếng Hán, nghe vậy dừng bước lại, đồng thời đem cái chùy đang vác trên vai dấu sau lưng, ý bảo chính mình không có địch ý:
- Tìm Tống Dương, ngươi chỉ đường.
Trong lòng Bàn Đầu thoảng buông lỏng, mấy ngày hôm trước gã tận mắt thấy mọi rợ hộ tống Dương Nha Tử trở về, biết bọn hắn ở giữa có chút sâu xa, gật đầu nói:
- Đi theo ta!
Tống Dương không ở nhà, man nhân phụng lệnh thủ lĩnh đến truyền lời, không thấy được người sẽ không chịu đi, đem đại chùy để xuống, ngồi ngoài cửa chờ hắn. Bàn Đầu cùng y chờ một lúc, dần dần không nhịn được, nói với Man nhân:
- Ngươi..., không thể gây chuyện, càng không thể đả thương người.
Nói xong liền đi.
Mọi rợ nghi hoặc nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Cho tới khi trời tối mịt, Tống Dương vẫn chưa trở lại, man nhân vẫn không nhúc nhích, bất động giống tượng đá canh giữ nhà của hắn. Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng chuông lục lạc, một thanh niên tóc tai rối loạn, cười ngây ngô, đang dẫn một đầu dê béo vội vàng đi qua đây, trên bả vai hắn, còn vác một con thằn lằn vô cùng xấu xí.
Nếu Nhâm Tiểu Bộ nhìn thấy hắn, có thể phát hiện hắn chính là cái kia Lưu Nhị ngốc chăn dê mà Tống Dương đã kể.
Người bình thường trên thị trấn nếu đi qua đây, chợt thấy có một man nhân, chắc chắn sẽ giật mình, chạy xa xa tránh đi, nhưng Lưu Nhị là đứa ngốc, chẳng những không né tránh, mà còn đi lên phía trước hỏi:
- Ngươi đang làm gì thế?
Lần này Man nữ thủ lĩnh phái người đến thị trấn đưa tin, bởi vì sợ tộc nhân sẽ gây ra chuyện, cố ý tìm một người tính tình tốt, nhưng người này không có trong đám hộ tống lần trước, nên không biết Tống Dương. Y thấy Lưu Nhị tiến lên hỏi, y cũng hỏi lại:
- Tống Dương?
Lưu Nhị nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy a, tặng dê.
Buổi chiều trên thị trấn, Lưu lão hán hướng hắn tặng một con dê, hiện tại Lưu Nhị đang dắt một con đưa qua....
(*Tống Dương, đồng âm với tống trong tống đồ, tống vật cho ai đó, Dương đồng âm với dương là dê, thực ra tên Tống Dương ghép từ Tống là đại Tống, Dương là dương quang, ánh mặt trời)
Người man nhân này coi như cẩn thận, tăng thêm ngữ khí, lại cường điệu câu:
- Thật không?
Lưu Nhị ngốc vẻ mặt thành thật:
- Thật mà, không dám gạt người. Không tin ngươi theo ta đến hỏi Lưu lão đầu.
Man nhân tin, bởi trước khi đến đây, tộc nhân đã nói qua cho hắn tướng mạo của Tống Dương, nhưng trong mắt người man, bộ dạng người Hán thực chả có gì khác nhau:
- Thủ lĩnh nói rằng, Vinh Hữu Toàn đã trốn đi rồi.
Sáu ngày trước, Man nữ cùng Tống Dương chia tay, quay lại hang ổ trong rừng, mới biết được Vinh Hữu Toàn trốn thoát rồi, lập tức phái người đến thông báo cho Tống Dương.
Mặc dù là trẻ con, hiện giờ cũng biết mình hiểu sai, nhưng Lưu Nhị ngốc lại không biết, hai mắt nhìn lên trời, cẩn thận nghĩ nghĩ, thở dài:
- Chạy đi rồi à.
Man nhân đưa tin khom lưng nói với hắn:
- Thủ lĩnh nói, thực xin lỗi vô cùng, Sơn Khê nhất tộc lại thiếu người một ân tình.
Lưu Nhị đối với Man nhân cũng cúi mình vái chào:
- Ta tặng dê, không thể tiễn đưa ngươi rồi, cũng coi như ta thiếu nợ ngươi một cái ân tình.
Kỳ thật bình thường chỉ số thông minh của mọi rợ, cũng không hơn Lưu Nhị bao nhiêu, hai bên hiểu được nên rất vui sướng, Man nhân không nói thêm nữa, nâng chùy cất bước mà đi, hành động nhanh chóng, đảo mắt cái đã biến mất ở góc đường, Lưu Nhị giơ roi lên, tiếp tục đi "tặng dê".
Ngay khi man nhân đưa tin xong rời khỏi trấn nhỏ, một đám kỵ sĩ đã giục ngựa mà đến.
Màu đỏ tinh kỳ, màu đỏ áo giáp, trên đỉnh nón còn gắn tua đỏ... xinh đẹp còn ẩn ẩn lộ ra một màu đỏ tía, không giống hoa hồng, càng như mầu máu.
Hai bên gặp nhau ở biên giới thị trấn, man nhân không thèm để ý, bước nhanh đi xa, mà kỵ sĩ thủ lĩnh áo giáp màu đỏ lại ghìm chặt dây cương, trong mắt lộ ra nộ khí, quay đầu đối với sĩ quan phụ tá sau lưng quát lên:
- Không phải nói Yến Tử Bình rất an bình sao, vì sao lại có Sơn Khê Man tộc qua lại?
Sĩ quan phụ tá hiển nhiên cũng không nghĩ tới, kinh ngạc xoay người xuống ngựa:
- Là do tỵ chức sai lầm.
Những người này gây ra động tĩnh không nhỏ, rất nhanh kinh động đến huyện nha, lần này đi ra đón không chỉ Bàn Đầu, huyện thái gia mà còn có các vị huyện lại, một đường chạy đến trước ngựa, Chu đại lão gia cung kính thi lễ:
- Không biết chư vị tướng quân Hồng Ba phủ giá lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.
Màu áo giáp đỏ đặc biệt, đưa mắt khắp Nam Lý, cũng chỉ có một người có thể mặc, đó là Trấn Tây Vương, Hồng Ba phủ gia tướng.
Biên cương phía bắc của Nam Lý cùng Nam Vực của Đại Yến giáp giới, Tây Tuyến chính là hàng xóm Thổ Phiên. Trong vài chục năm lại đây, mặc dù biên giới không có quá nhiều chiến sự, nhưng quan quân hai nước hay cải trang thành giặc cướp, không ngừng nhập cảnh quấy rối, thực tế chủ yếu nhắm vào Thổ Phiên.
Trấn Tây Vương là thúc phụ của đương kim Hoàng thượng Nam Lý, chinh chiến cả đời, thống ngự đại quân trấn thủ Tây Tuyến, dốc sức chống lại Thổ Phiên, công huân lớn lao. Nhóm gia tướng Hồng Ba Phủ của ông ta cũng phần lớn tuyển từ Tây Tuyến, đều là những chiến sĩ giỏi nhất có công, tuy nhiên là nội vệ, nhưng tùy thời có thể điều phái đến biên giới giết địch.
Lệ thuộc vương công, có công với dân, lại thêm áo giáp hoa lệ, tự nhiên được dân chúng kính yêu, uy vọng của Hồng Ba Phủ tại Nam Lý cực cao.
Thủ lĩnh nhóm gia tướng khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt âm trầm, bất quá cũng không quá kiêu ngạo:
- Đại nhân khách khí rồi, tại hạ áo giáp tại thân, thứ cho không thể xuống ngựa hành lễ.
Nói xong, trên lưng ngựa hành lễ đơn giản. Bọn họ không thuộc danh sách của quan binh, mà là tư binh của Vương gia, nếu nói thẳng ra, bọn họ chỉ là bình dân. Nhưng "thường dân" của Hồng Ba Phủ lại không phải một kẻ tri huyện có thể so sánh đây, gia tướng như thế, đã đầy đủ lễ phép rồi.
Chu đại nhân được yêu mà kinh sợ, lớn tiếng phân phó thủ hạ:
- Nhanh dẫn ngựa cho các vị tướng quân...
- Không cần.
Thủ lĩnh gia tướng lắc đầu chặn lại:
- Phụng lệnh Vương gia, ở chỗ này tìm kiếm một người, nhờ đại nhân phái một vị huynh đệ dẫn đường là được rồi.
Chu đại nhân vội vàng hỏi:
- Tướng quân muốn tìm ai?
- Nhâm... Nói xong, thủ lĩnh tướng tướng nhíu mày, sĩ quan phụ tá sau lưng thay hắn mở miệng:
- Nhâm Phúc.