Không nhắc đến quốc gia, chỉ nói Trấn Tây Vương, Hồng Ba phủ thì cô thành Thanh Dương là trận địa cuối cùng của họ rồi.
- Trước đó không nói với ngươi là sợ các ngươi quá trẻ tuổi, áp lực lớn thì đầu óc sẽ không rõ ràng.
A Nan Kim Mã ở sau lưng vỗ lên bả vai của Tống Dương.
Nếu Búp bê sứ ở đây, những lời này không cần Kim Mã nói thì trong lòng nàng cũng biết, nhưng Tống Dương trước sau vốn chưa từng hỏi đến chuyện chiến lược, đối với hắn mà nói, đánh trận chính là giết chết kẻ địch ở ngay trước mắt, sau đó lại đi tìm một tên khác, hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc giữ vững Thanh Dương không ngờ lại còn có cả ý nghĩa này ở bên trong.
Tống Dương gật gật đầu, sau đó lại có chút buồn bực hỏi:
- Sao bây giờ lại nói vậy?
Vẻ mặt của Kim Mã kì lạ, như cười như không:
- Trước đó là sợ ngươi áp lực quá lớn, nhưng mấy ngày nay quan sát, lại cộng thêm lúc ban ngày hôm nay… cảm giác như người chẳng hề để ý, ta lại lo lắng ngươi một chút áp lực cũng không có sẽ quá nhẹ nhàng, nghĩ qua nghĩ lại vẫn là đến nói.
Tống Dương cười, hai người trước đây tiếp xúc với nhau không thể gọi là nhiều, Kim Mã vẫn không hiểu hắn, đối với hắn mà nói, "chẳng hề để ý" không phải là một loại thái độ, mà là một loại cách thức thôi. Cách thức thả lỏng, cách thức tự tin, nhưng như vậy không phải là hắn tự cao đến mức tưởng rằng có thể một tay quét sạch Phiên binh, càng sẽ không đi coi thường kẻ địch.
Cũng như hắn quyết chí báo thù cho cậu, chẳng sợ đối đầu với Yến Đỉnh, Cảnh Thái, nhưng hắn sẽ không dùng long tước mà trực tiếp xông thẳng vào Đại Lôi Âm đài.
Tống Dương không làm bộ làm tịch cũng không cãi lại, chỉ nghiêm túc gật đầu:
- Ta hiểu mà, ngài yên tâm.
Kim Mã cười ha hả, không phí thêm lời nào nữa, đưa tay vỗ cáng tre một cái, thủ hạ khiêng lão xuống dưới thành rồi, Tống Dương liền chạy về bên cạnh chỗ tường thành lúc nãy, nói với Lưu Hậu:
- Việc cảnh vệ ở đầu thành, phải nhờ Thái Thú đại nhân lao tâm rồi.
Nói xong, thân hình hắn nhảy lên một cái, không đi cầu thang, không qua cửa lớn mà lại trực tiếp từ đầu thành phi thân nhảy xuống dưới rồi.
Tường cao hai trượng rưỡi, theo thước đo của kiếp trước thì là cao tám mét, độ cao khoảng từ lầu ba đến lầu bốn, với thân thủ của Tống Dương nhảy xuống dưới tất nhiên không phải lo bị thương.
Chắc hẳn là sớm đã có dặn dò, trong tất cả đồng bạn của Tống Dương thì chỉ có La Quan đi cùng với hắn, những người khác đều đứng yên bất động, công chúa cũng không chú ý thân phận, hai tay đè lên lỗ bắn tên trên tường thành, cố sức nhoài người ra phía ngoài, nói nhỏ với Tống Dương:
- Chàng ngàn vạn lần cẩn thận.
Lời vừa dứt, công chúa đã thấy Tống Dương đứng ở dưới tường thành vẫy vẫy tay, sau đó ngẩng đầu nói, cũng vẫn là nhẹ giọng, hắn nói với nàng:
- Đao… mau ném xuống đây.
Trong lúc nói đùa, thân hổ rung động một cái, giống như phi tướng quân từ đầu thành mà nhảy xuống… Tống Dương chỉ lo đóng vai phi tướng, không ngờ để quên long tước đao của hắn ở trên thành rồi, xuống tới dưới mới phát hiện mình hai tay trống không, nhanh chóng nhờ đồng bạn ở trên giúp đỡ ném đao xuống.
Nhưng Thường Xuân Hầu nằm mơ cũng không nghĩ đến, công chúa điện hạ trên thành nghe xong lời của hắn, cúi đầu hoan hô một tiếng, trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, nàng phi thân liền ném chính mình ra khỏi đầu thành.
Tường thành hai trượng rưỡi, Tiểu Bộ thân nhẹ lại có chút bản lĩnh, nhảy đàng hoàng thì cũng sẽ không bị thương, nhưng công chúa không biết phát điên thế nào, thật sự "tự mình ném mình xuống", không đề khí, không vận công, thân thể nghiêng ngả hướng xuống dưới, nếu trực tiếp xuống đất thế này, cho dù không ngã chết thì cũng sợ đến ngất đi. Tống Dương làm sao có thể mặc kệ nàng, vội vàng xông lên phía trước một bước, dang tay ra đón lấy nàng vào lòng.
Nhâm Tiểu Bộ mặt mày hớn hở, không ngừng cười ha hả:
- Sao đổi ý rồi, để chúng ta cùng đi chung với chàng rồi sao?
Xung trận không phải là chuyện đùa, trước đó Tống Dương sớm đã nói rõ với đồng bạn, không cho mọi người đi theo, công chúa, quận chúa thì càng không thể đi.
Vẻ mặt Tống Dương tràn đầy buồn bực, thả nàng xuống:
- Cái gì đổi ý rồi, sao nàng xuống đây rồi?
Nhâm Tiểu Bộ còn buồn bực hơn hắn, đôi mắt tròn xoe mở thật to:
- Không đổi ý, vậy sao chàng bảo chúng ta xuống đây?
- Ai bảo nàng xuống đây…
Nói được nửa câu, Tống Dương dường như hiểu ra đôi chút: - Ta nó là "đao", mau ném xuống đây.
Nhâm Tiểu Bộ lắc đầu lia lịa:
- Không đúng, chàng nói là "đều" mau nhảy xuống đây.
Nói tới đây, công chúa lại cười khanh khách, khuôn mặt đỏ ửng:
- Nghe nhầm rồi sao?
Nghe nhầm rồi.
Bên Tống Dương là bí mật hành động, sợ là sẽ bị kẻ địch phát hiện, bất giác hạ thấp giọng nói, tu vi của Tiểu Bộ lơi lỏng, bình thường, vốn nghe Tống Dương ở dưới thành nói vọng lên đã không quá rõ ràng, lại cộng thêm nơi xa tiếng vó ngựa của Phiên tử dần đến… kết quả đao không xuống mà nàng thì xuống rồi.
Tiểu Bộ nghe nhầm rồi, tu vi và nhĩ lực của đám Tề Thượng, Tiểu Uyển đều mạnh hơn nàng, những người bên cạnh này đều không nghe nhầm, Tiểu Uyền cầm lấy long tước ở đầu thành hô:
- Tỉ phu, đao!
Tề Thượng đồng thời cười nói:
- Công chúa, dây thừng!
Bảo đao long tước và một sợi dây thừng đồng thời được ném từ đầu thành, hai vợ chồng nhà Tống Dương mỗi người cầm lấy một thứ, công chúa điện hạ cũng không cần đi qua cửa thành, chỉ nắm lấy dây thừng, nhẹ nhàng bám lên đầu thành trở lại.
Tống Dương vẫn nhìn theo Tiểu Bộ một lúc lâu rồi mới để long tước ra sau lưng, sau cùng lại phẩy phẩy tay với đồng bạn ở trên, xoay người cùng La Quan rời khỏi, nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm…
Đêm tối nặng nề, hai quân công thủ, mỗi bên tự thực hiện hành động của mình.
Quân mã Thổ Phiên ào ạt mà tới, chủ tướng đội tiên phong của Phiên quân lúc xuất chinh đã lập ra quân lệnh trạng, chỉ huy hùng binh đến Thanh Dương thành tính ra ba ngày sẽ thành, lại trong vòng năm ngày san bằng Yến Tử Bình, vì đệ nhất võ sĩ Thổ Phiên ngày đó báo thù, đồng thời hủy diệt đất Diệu Hương Cát Tường, bắt sống Phật chủ Nam Lý, Vô Diễm pháp sư.
…
Không thể sánh với Khổ Thủy và Hồng Khẩu về địa thế và trọng binh nhưng Thanh Dương tốt xấu gì cũng là một tòa thành lớn, muốn trong ba ngày ngắn ngủi mà đánh bại nó, bất kì ai cũng sẽ không thấy đây là một việc dễ dàng. Nhưng chủ tướng tiên phong của Phiên binh lại không nghĩ như vậy, hoặc có lẽ vì suốt một mạch đánh tới, chiến sự tiến hành quá thuận lợi, hoặc có lẽ vì binh sĩ dưới trướng quá tinh nhuệ, y thậm chí còn cảm thấy thời gian ba ngày đã là quá dài, y muốn làm luôn một lần cho xong! Ngay trong đêm nay, lửa đốt đầu thành Thanh Dương, chùy nặng phá cửa thành… Đợi ngày mai, lúc lửa lớn trên thành tắt thì Thanh Dương đã không còn là địa bàn của Nam Lý nữa.
Phiên binh cùng xông lên, giục ngựa mà lao đến.
Từ sớm, ngay trong lúc dương oai vào ban ngày, đã có quan tướng chuyên phụ trách chuẩn bị "ném dây" dẫn người đi tính toán xong cự ly, đã làm dấu hiệu rõ ràng trên mặt đất.
Lúc này, đại quân tiến vào trận địa ném dây mà ban ngày đã tính toán sẵn, một vạn tinh binh bước ra để phân thành mười đội mỗi đội một ngàn người tản về bốn phía của trận địa, phụ trách cảnh vệ, phòng ngừa người Nam Lý thừa bóng đêm mà đánh lén;
Chủ lực thật sự "ném dây" tổng cộng sáu vạn người, dưới sự điều khiển của chỉ huy, xếp thành những hàng dài, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của chỉ huy. Đánh đêm, hỏa công là sở trường của người Thổ Phiên, trận thế khi công kích sớm đã diễn luyện thuần thục đến mức không thể thuần thục hơn nữa, sau khi bắt đầu ném dây, đám binh lính hàng đầu ném bình ngói ra rồi lập tức tản ra hai bên trái phải để vòng xuống xếp cuối cùng. Hàng thứ hai lập tức tiến lên ném dây, sau đó lại chạy ra sau cùng, trận thế cứ vậy mà lặp lại không ngừng, cho đến khi sáu vạn kỵ binh đều đã ném sạch năm cái bình ngói mà mình mang theo bên người. Tổng cộng ba mươi vạn bình ngói chứa dầu hỏa, toàn bộ gia sản mà quân đoàn tiên khiển của Phiên tử mang theo, bọn chúng phải ném toàn bộ vào Thanh Dương ngay trong đêm nay.
Năm trăm tinh binh Phiên tử cưỡi ngựa bắn cung hợp thành đội cảm tử nấp ở vùng biên của trận địa, chỉ đợi mấy chục vạn bình dầu được ném đến nơi, bọn chúng sẽ lướt gió mà đi, mạo hiểm trước sự ngắm bắn của quân đóng giữ thành mà bắn tên lửa lên trên đầu thành;
Còn có hai vạn người khác là chủ lực công thành, trên ngựa mang theo các bao cát dùng để lấp sông, trong đội ngũ còn có mang theo khúc cây lớn dùng để công thành, đầu thành mà có ánh lửa thì bọn chúng sẽ lập tức phát động công kích…
Lưu Hậu đứng ở đầu thành.
Lúc nửa đêm, không khí khá lạnh, nhưng trên trán Thái Thú đại nhân đã ướt đẫm mồ hôi, Lưu Hậu thậm chí cũng không biết mình đang toát mồ hôi, ánh mắt trừng trừng nhìn vào phương hướng mà quân địch đang đến, tuy là sắc trời tối đen, dựa vào thị lực của ông, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng ông vẫn là không thể nén được việc nhìn quanh, dường như chỉ cần không chú ý một chút là trong bóng đêm nặng nề sẽ xông ra một con ác ma, mở miệng nuốt sạch tính mệnh của toàn thành.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa biến mất rồi.
Phía trước chỉ còn là một màn đêm tràn đầy sát phạt và tiếng vó ngựa như sấm vang, đột nhiên trời đất trở nên tĩnh mịch, từ loạn đến tĩnh thật ra là một quá trình diễn ra từ từ, chậm rãi, nhưng vì trong lòng các quân giữ thành quá căng thẳng, họ không hề nghe thấy một điểm quá độ giữa hai trạng thái này, liền cảm giác như ngay lập tức đã trở nên tĩnh lặng.
Một lát sau, một tiếng tù và khá dài vang lên từ nơi xa.
Nơi tiếng tù và vừa dứt, gió nổi lên rồi. Tiếng vù vù quái lạ vang lên, không thể nghi ngờ gì, là tiếng gió, nhưng quân đóng giữ trên thành lại không ai có thể cảm giác thấy một chút gió thổi qua. Gió ở nơi xa, ở giữa đám đông Phiên binh đang quay dây, nó thổi không đến đầu thành, nhưng cái cảm giác lạnh đến rợn người lại thâm nhập vào sâu trong tận tủy xương của mỗi con người Thanh Dương.
Không biết ai nặng nề than thở một câu:
- Đến rồi.
Đến rồi. Tiếng gió đột nhiên lớn hơn, một đống thứ đen nghịt bay đến, giống như một đám chim nổi điên, càng giống diều hâu báo tang hơn, cứ thế mà kết lại với nhau, che trời phủ đất mà đập tới, từ mơ hồ đến rõ ràng… Con người trong lúc căng thẳng, cứ theo bản năng mà phóng đại nguy hiểm lên, cho nên quá trình mà đống bình ngói chứa đầy dầu hỏa bay tới, trong mắt Lưu Hậu lại trở nên chậm đến như vậy, chúng nó cứ như vậy mà từ từ tiến đến, xoay vòng mà tới, ngẫu nhiên còn có vài bình va chạm với nhau ở trên không, "xoảng" một tiếng rồi vỡ vụn.
Cái cần đến thì thế nào cũng đến, cho dù chúng nó có bay chậm hơn… huống chi chúng nó không hề bay chậm chút nào!
Tiếng vỡ giòn tan của đồ gốm đột nhiên dữ dội, liên kết với nhau thành một chuỗi âm thanh chói tai, vang đến từ bốn phương, theo những tiếng vỡ là sự lan tỏa của mùi dầu hỏa, không thối nhưng vẫn khiến người ta tâm phiền ý loạn đến mức có chút ghê tởm.
Tuyệt kĩ ném dây đúng là danh bất hư truyền, trong mấy ngàn bình ngói, ít nhất có hơn bảy phần mười đều chuẩn xác mà rơi vào đầu thành, phần còn lại hoặc bị vỡ trong không trung hoặc bị vỡ do chạm vào tường thành, cũng có những cái ném quá xa, vượt qua đầu thành rơi vào bên trong thành.
Dầu không thể làm người ta bị thương nhưng bình ngói có thể, các chiến sĩ hoặc tránh hoặc đỡ, trên đầu thành không tránh khỏi một phen hoảng loạn, Nhâm Tiểu Bộ nhíu mày, bĩu môi, lấy khăn tay ra lau vết dầu nhỏ rơi trên tay áo, đây là bộ trang phục mà nàng thích, cố tình mặc đến để tiễn người yêu xuất chinh, đợi người yêu chiến thắng trở về.
Sau lần ném dây thứ nhất khoảng vài cái hít thở, đợt bình dầu thứ hai lại tới.
…
Tiếng gió chỉ ở sau lưng, kẻ thống lĩnh vạn người Đa Cát Đăng Ba đang nghiến răng, hưng phấn mà nghiến răng.
Đa Cát Đăng Ba đang thống ngự mười đội mỗi đội một ngàn người, phụ trách cảnh vệ cho trận địa.
Chiến pháp ném dây trên cao nguyên nổi tiếng khắp thiên hạ, loại thế công này cho dù là thần tiên cũng không cách nào chống đỡ, cách phá giải duy nhất chỉ là xung trận mà tập kích, cắt ngang trò "ném dây" trước khi người Thổ Phiên phóng hỏa, chính vì vậy, đội ngũ phụ trách cảnh vệ có nhiệm vụ nặng nề, thường phải đối mặt với sự tấn công điên cuồng của kẻ địch, không thể thiếu phần liều chết chém giết, nhưng khi luận công sau cuộc chiến, cảnh vệ bọn chúng lại là công lao ít nhất, thật sự là một công vụ khó khăn tốn sức.
Tuy nhiên, khác với những người khác, khi bị tuyển làm vệ binh thì tức tối không vui, Đa Cát Đăng Ba mỗi lần đều chủ động giành lấy nhiệm vụ này, không phải là y ngốc hơn người khác, càng không phải để nịnh bợ chỉ huy, nguyên nhân y tranh giành làm công tác cảnh vệ rất đơn giản: y thích cảm giác này – cảm giác từng đợt những bình ngói chứa dầu bay lên từ phía sau lưng mình, hội tụ thành mây đen hướng thẳng về thành địch.
Tiếng gió sau lưng reo hò, trên đầu từng đám mây đen dâng lên, thổi quét mà đi, loại hưởng thụ này không phải ai cũng có thể cảm nhận được.
Thật sự là tuyệt vời, vui sướng của một mình Đa Cát Đăng Ba.
Nhưng hưởng thụ thì hưởng thụ, đối với trách nhiệm y cũng sẽ không một chút lơi lỏng, lúc này hắn tự thân thống lĩnh một ngàn cảnh vệ tinh nhuệ ở phần trước nhất của trận địa, chín đội ngàn người còn lại tuần tra bốn phương, một khi phát hiện tình hình địch thì lập tức sẽ tụ tập lại với nhau bảo vệ quân chủ, nếu thế địch hùng mạnh thì cũng không sao, nên biết trong đám quân phía sau còn có hai vạn chủ lực công thành, bất kì lúc nào cũng có thể nhanh chóng tiếp viện.
Chỉ bằng một Thanh Dương, cho dù đem cộng tất cả binh mã lại, có thể xông qua được cảnh vệ của bọn họ sao? Đa Cát Đăng Ba không cảm thấy như vậy.
Các đội ngũ cảnh vệ còn lại không ngừng truyền báo quân tình tới chỗ y, trước sau vẫn không hề phát hiện địch, nghĩ lại hẳn là người Thanh Dương chấp nhận số phận rồi, Đa Cát Đăng Ba thích ý mà cười, tiếp tục sự hưởng thụ của y, trong lòng lẳng lặng đếm các bình dầu từ sau lưng bay lên… Một hàng có ba ngàn người, sáu ngàn hùng binh xếp thành hai mươi hàng, trước sau cộng lại tất cả phải ném đến một trăm lần mới có thể ném hết tất cả ba mươi vạn bình ngói chứa dầu hỏa.
Một tiếng hiệu lệnh, hàng trước ra tay, bình dầu bay cao, binh sĩ lùi lại, hàng sau tiến lên, tiếp tục ném dây, thế công được tiến hành đâu vào đấy, không hề có một chú trở ngại nào, Đa Cát Đăng Ba đã đếm đến bảy mươi sáu rồi, con chiến mã mà y đang cưỡi bỗng nhiên phát ra tiếng phì phì, không hiểu sao có chút bất an, ngẩng đầu nhìn ra phía xa, hai chân trước của ngựa dao động.
Đa Cát Đăng Ba lơ đễnh, thân trong chiến trường nên đến người cũng trở nên căng thẳng, huống chi ngựa chỉ ngẫu nhiên thở ra vài cái, chẳng đáng gì, đưa tay vỗ vỗ lên cổ của ngựa chiến để trấn an cho xong chuyện, sau lưng lại là một tràng bình ngói phá không trung mà bay lên, hắn nhẹ nhàng đếm thành tiếng:
- Bảy mươi bảy.
Mật tông cho "bảy" là số may mắn, bảy mươi bảy chính là một con số quá tốt, rất may mắn… nhưng chính vào thời khắc "bảy bảy đại cát đại lợi" này, trong bóng đêm nặng nề ở phía trước bỗng nhiên lóe ra chút ánh lửa, sau đó các ánh lửa chợt bay trong không trung, từ nơi xa mà bay nhanh tới.
Bất kì ai cũng có thể nhìn ra, chuỗi các ánh lửa này là gì: mũi tên lửa.
Nhưng "nhìn ra" thì có ý nghĩa gì, tên lửa mà đại tông sư bắn ra, ai có thể cản nổi! Dây cung của La Quan rung rung, hai mươi mũi tên đã đốt lửa, bắn ra, thẳng hướng vào đám bình dầu "bảy mươi bảy" vừa được ném vào không trung.
Thế tên như điện, bách phát bách trúng.
Tiếng bình vỡ vang lên, từng đám lửa tản mạnh ra, còn hoành tráng hơn khói lửa ngày lễ khánh, chiếu rọi sắc đêm tĩnh mịch, hai mươi tên, hai mươi bình, lúc lửa mạnh bùng lên lại lan ra các bình khác, trước sau khoảng hai trăm bình dầu hỏa hóa thành mưa lửa trút xuống, hướng thẳng vào đội tiền vệ ngàn người của Đa Cát Đăng Ba mà trút xuống.
Hai trăm trong ba mươi vạn, tổn thất thế này hoàn toàn có thể không cần kể đến, nhưng lại là một tín hiệu rõ ràng: Nam Lý xung trận tập kích!
Đa Cát Đăng Ba không lo đến bên cạnh mưa lửa ào ào, lập tức phái ra một đội binh mã hướng thẳng về phía kẻ địch vừa bắn tên mà tấn công, đồng thời đội cảnh vệ liên lạc bằng tù và, ba đội ngàn người ở lân cận nhanh chóng tập hợp, một bên giúp đồng bạn dập lửa, một bên tập kết trận địa, ổn định tiền vệ, tất cả vệ binh đặt tên lên dây cung, tuốt đao ra khỏi vỏ, trận địa sẵn sàng đón địch.
Đa Cát Đăng Ba không lo đến đám binh sĩ còn giãy giụa trong biển lửa, trong miệng hiệu lệnh không ngừng, chỉ huy đội ngũ của mình điều chỉnh trận thế đôi chút, từ thủ thành công, dù là vệ binh, nhưng y muốn lấy công để thủ, chỉ cần kẻ địch hiện thân, y sẽ liền tấn công ngay.
Rất nhanh tiếng vó ngựa từ tiền phương truyền đến, tuy dồn dập nhưng không có thanh thế gì, nghe lên có vẻ chỉ có mấy trăm người là cùng rồi, quả nhiên không ngoài dự đoán, Thanh Dương thành không tổ chức nổi tập kích ra dáng gì, ánh mắt Đa Cát Đăng Ba đầy sát khí, truyền lệnh đội ngũ chuẩn bị tác chiến, nhưng rất nhanh y đã nhíu mày.
Hắn nhìn rõ ràng rồi, đang phi nhanh mà tới không ngờ lại là người của mình, đội ngũ vừa phái ra để xông vào kẻ bắn tên của địch.
Binh lính sắc mặt hốt hoảng, chạy trốn tán loạn vô cùng… bất kể phía trước có nguy hiểm gì, kỵ binh cũng không được chạy loạn xạ thế này mà trở về đội, đây là đại kị của kỵ binh, ảnh hưởng đến quân tâm không nói, quan trọng nhất là ngựa dù sao cũng là súc sinh, bình thường huấn luyện tốt đến thế nào thì cũng có lúc tức giận, không nghe lời, chạy như thế này nói không chừng chúng nó sẽ xông thẳng vào quân trận của nhà mình.
Không cần hiệu lệnh của Đa Cát Đăng Ba, tự có tướng lĩnh Phiên binh mắng lớn, mệnh lệnh binh sĩ đang chạy về dừng ngựa, nhưng những kỵ binh này lại không quan tâm quân lệnh, vẫn cứ một mạch xông thẳng về, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Đa Cát Đăng Ba tức tối, đang muốn đích thân lên tiếng quát mắng, nhưng lời đến khóe miệng lại bị một luồng khí lạnh thổi trở lại cổ họng, đám binh lính trốn chạy về càng gần hơn một chút, vì vậy y nhìn thấy rõ ràng hơn rồi: đám binh sĩ này đều đang liều mạng nắm lấy dây cương… không phải kỵ binh chạy tán loạn, mà là ngựa chiến kinh hoàng rồi, một đội ngũ mấy trăm người, ngựa chiến đều bị kinh hoàng rồi.
Khiến nhiều ngựa chiến như vậy bị chấn kinh, trừ phi kẻ thù phái ra một đám hổ?
Người của mình càng xông càng gần, nếu không ngăn bọn họ lại thì sẽ xông thẳng vào đại đội rồi, quan truyền lệnh nhìn sang Đa Cát Đăng Ba, Đa Cát Đăng Ba không chút do dự, trầm giọng nói:
- Bắn chết!
Hai quân tác chiến, trận thế hoàn chỉnh là điều cơ bản nhất cần bảo đảm, một khi tán loạn rồi mà lại bị kẻ địch thừa cơ tập kích thì hậu quả thật khó lường, chỉ vì mấy trăm người của mình, Đa Cát Đăng Ba sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng y nằm mơ cũng không nghĩ tới, còn không đợi quân lệnh được truyền xuống, trong bóng tối ở tiền phương đột nhiên bùng lên một tràng gào thét thê lương, sau đó tiếng gió gào rít, tiếng giẫm lên đất nặng nề đến mức mặt đất cũng chấn động, sau đó, ngựa chiến của y cũng nổi điên… Đêm nay tập kích đảo ngược, Tống Dương nhất định phải xuất chiến, vì người bạn ngốc Lưu Nhị của hắn phải thống lĩnh đàn chim đi tập kích ban đêm, Tống Dương phải bảo vệ cho bạn không bị tổn thương.