Khi biết được quân chủ lực của Phiên quân đã xuất động từ Đường lâu, Thiền Dạ Xoa cùng Lưu gia quân liền rời khỏi Thanh Dương, trong đó có một nhánh 1000 quân tinh nhuệ của Thiền Dạ Xoa do Trịnh Kỷ tự suất lĩnh, tiềm hành ẩn tung tiến nhập khu địch chiếm, chạy tới phía sau con sông ở phụ cận cách đó trăm dặm để ẩn núp.
Trịnh Kỷ và Tống Dương đã có ước định từ trước, khi nào thành Thanh Dương nổi lửa cháy, gã liền phá hủy cửa sông làm vỡ đập nước.
Buổi sáng Phiên tử phát động quy mô công kích rất cao, đầu thành dấy lên đại hỏa khói đặc cuồn cuộn, ngoài trăm dặm đều có thể thấy rõ, Trịnh Kỷ nhìn thấy tín hiệu lập tức động thủ.
Cửa sông cũng không phải là ở vào vị trí trọng yếu, cửa sông này chỉ có duy nhất một cái tác dụng: đưa nước vào con kênh đào bảo vệ thành Thanh Dương. Cho dù không quản lý nó, mặc cho nước trong kênh quanh thành Thanh Dương tràn đầy cũng không ảnh hưởng nhiều tới việc tấn công thành của đại quân Thổ Phiên, cho nên Phiên quân được phái đi canh gác cũng rất ít, Thiền Dạ Xoa chỉ xông lên một lần là giết sách hết trú quân, tiện thể hủy đi cửa sông.
Chỉ là một con sông bảo vệ thành, trong đại thế không có gì quan trọng, nhưng đặt vào giờ phút này lại biến thành mấu chốt để thủ thành. Khi tiếng nước rít gào truyền đến, mực nước ở con kênh tăng vọt lên, mà khi dòng nước cuồn cuồn từ con sông chỉ còn sáu phần đổ vào dòng sông chết, mực nước dâng lên dữ dội chảy xiết, Phiên quân đứng trên "Con đường bao cát", có thể dư dả ứng phó với dòng nước lặng, nhưng chống lại những con sóng mãnh liệt thì hoàn toàn không kịp, chỉ một giây cũng không thể kiên trì cứ thế mà ầm ầm sụp đổ!
Thế tấn công ở trước bốn cửa thành Thanh Dương lập tức bị đánh gãy, xe gỗ cùng Lô mộc bị đảo lộn nhấn chìm xuống sông, những Phiên quân công môn chạy chậm cũng bị nhấn chìm hết xuống đáy bùn…
Phiên tử bị tổn thất cũng không quá lớn, túi cát vẫn còn rất nhiêu, cũng đủ để đem con sông bảo vệ thành lấp trụ thêm một lần nữa, nhưng tất cả những gì làm lúc trước đều uổng phí rồi, không khỏi khiến người ta nhụt chí.
Chủ soái của Phiên quân truyền lệnh cho đại quân tập hợp bao cát một lần nữa, không phải là để làm đường, mà là để đắp hết sông đào… Quy mô công trình lớn hơn lần trước rất nhiều, nhưng đại quân đã bị chôn ở sông hộ thành căn bản không có biện pháp tiến công, chỉ có thể thành thành thật thật chuyển bao cát.
Công việc này có thể làm cho Phiên tử bận rộn suốt một đêm, đợi cho đến ngày hôm sau, mặt trời lại một lần nữa từ phía đông nhô lên, đáy sông đã hoàn toàn bị lấp rồi, tuy nhiên lại có một chuyện khác làm cho Phiên tử phiền lòng: đại hỏa ở đầu thành đã đốt hết, tắt rồi.
Chất lượng dầu hỏa của Tây Vực không tầm thường, nhưng đốt ở trên đá, không có những thứ bén lửa khác, toàn bộ để cho dầu trơn tự cháy, thời gian chung quy là có hạn, không có khả năng đốt đến vô tận.
Tuy rằng đầu thành còn có khói nhẹ lượn lờ, tuy rằng dẫm lên đá vẫn còn có chút bỏng chân, nhưng đầu thành xác thực là đã có thể bố trí phòng thủ thêm một lần nữa, thủ quân trở lại vị trí cũ, cao hứng dùng độc tiễn nói chuyện với bọn Phiên tử.
Đầu dây phóng hỏa nằm ở đầu thành, làm cho thủ quân không thể tiến hành cảnh vệ, chỉ có thể mặc cho Phiên tử dùng Lôi mộc đập cửa, hiện giờ đầu thành lại trở về tay của Tống Dương, Phiên tử không phải không thể cường công, nhưng tất sẽ phải tử vong thê thảm… Xét đến cùng, vụ cháy hôm qua cuối cùng là vô dụng rồi.
Tống Dương làm cho sông hộ thành cũng tựa như hắn "Chết đi sống lại" một lần, Thanh Dương lại thắng một lần.
Chủ soái Phiên quân hít sau một hơi, hỏi quan tướng phụ trách quân nhu:
- Dầu hỏa thế nào?
Quan tướng đáp:
- Trong quân vốn mang theo đã hết sạch rồi, nếu muốn điều thêm thì nhanh nhất cùng phải năm ngày sau mới tới.
Dầu hỏa dù sao cũng là thứ nguy hiểm, vì bảo đảm an toàn đại quân chỉ lực chỉ mang theo vừa đủ số lượng để công thành, còn rất nhiều dầu hỏa cất giữ ở sau đại quân, do trọng binh trông coi, dùng để dự bị tiền phiên muốn thuyên chuyển bất cứ lúc nào. Chủ soái Phiên quân gật đầu:
- Điều! Tuy nhiên không cần vội, sáu bảy ngày sau đến cũng không sao, không vội mấy ngày làm gì, phải đảm bảo an toàn dầu hỏa làm trọng, mặt khác về số lượng…
Nguyên soái lược lược trần tư, rất nhanh quyết định:
- Gấp ba.
Quan quân nhu sửng sốt, trong lòng đại khái cũng đoán ra ý của nguyên soái: làm một đầu dây nữa, không chỉ là đốt đầu thành Thanh Dương, Nguyên soái tức giận, y muốn đốt hết của thành Thành Dương!
Quan quân nhu đoán không sai.
Dựa vào "hành vi phạm tội" mà nói, chỉ bằng việc giết đi mười vạn tiên phong của Thổ Phiên, Thành Dương có thể đạt được trừng phạt " Tàn sát hàng loạt dân trong thành", nhưng loại thủ đoạn cực đoan này là một con dao hai lưỡi: dùng được thì đó là đòn đả kích cực mạnh vào sĩ khí của kẻ thù, khiến dân chúng Nam Lý lâm vào sợ hãi, không dám tiếp tục ngoan cố chống lại nữa; nhưng cũng có khả năng sẽ kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, khiến cho quân Thổ Phiên về sau gặp phải những sự chống cự càng điên cuồng, càng liều mạng.
Nguyên soái Thổ Phiên không dám khẳng định sau khi diệt sạch Thanh Dương, người dân Nam Lý sẽ có phản ứng như thế nào, cho nên trước khi quân chủ lực vào tấn công thành, y vẫn chưa tính đến dùng chiêu này. Tuy nhiên chỉ có hai ngày tiếp xúc… Ngày đầu tiên nô lệ bị mê hoặc, bất ngờ làm phản, quân sĩ thương vong hơn một vạn; ngày hôm sau nước sông hộ thành dâng lên, tuy rằng không bị tổn thất nhiều về người, nhưng gần một triệu bình dầu hỏa đã dùng coi như là lãng phí rồi.
"Khu dịch" cùng "Quăng dây" không thể phá, không thể giải, đó là niềm tự hào của những chiến sĩ cao nguyên, là hai loại thủ đoạn lợi hại mà không bao giờ bất lợi. Nhưng lần này lại bị kẻ thù từ đầu tới cuối không cần dùng sức mà vẫn phá giải được rồi.
Cần phải biết rằng bây giờ mới được hai ngày, hai bên thậm chí còn chưa hề trực tiếp đánh trận, đại quân Thổ Phiên vốn chiếm ưu thế mà giờ vừa chết người, vừa phí dầu, lại còn mất một khúc Lôi mộc, trong lúc đó Thanh Dương đã tổn thất cái gì nào? Nhiều nhất cũng chỉ là mất đi một con sông bốc mùi mà thôi.
Nguyên soái Thổ Phiên đại khái cũng hiểu ra một sự kiện: mười vạn quân tiên phong bên mình, chỉ có mấy ngày ngắn ngủn toàn quân đã chết ngay trước thành Thanh Dương, chỉ sợ cũng không phải ngẫu nhiên, không phải là do vận khí làm ra. Cho nên y rốt cục hạ quyết tâm: đốt thành, dùng một trận lửa đốt sạch! Không thể cho Thanh Dương có cơ hội xuất chiêu nữa.
Đối với quyết định của Đại soái quan quân nhu quan cũng không dám khuyên giải, chỉ có điều dùng bổn phận của mình mà nhắc nhở:
- Dựa vào số lượng dầu hỏa mà Nguyên soái muốn điều, đại khố sẽ không còn gì nữa, chiến sự về sau cũng không thể dùng tới dầu hỏa nữa…
Nguyên soái quát:
- Những chuyện này không cần ngươi lo, ta sẽ tự truyền lệnh tới hậu phương, điều thêm dầu hỏa bổ sung vào đại khố.
Sau đó lại truyền quân lệnh xuống, mệnh cho các đại tướng dưới trướng điều khiển trọng binh theo quan quân nhu đi chuyển dầu hỏa, bảo đảm an toàn cả hành trình.
Vài ngày sau đó quân Thổ Phiên án binh bất động, bám trụ vững vàng trận thế, bao vây Thanh Dương chặt như thùng sắt, cũng không hề phát động cuộc tiến công nào… Đối với một tòa thành sắp bị thiêu cháy, Phiên tử đương hiên sẽ không tiếp tục dùng mạng người đi đọ sức. Bởi vậy Thanh Dương cũng được vài ngày thanh tĩnh, nhân mã trong thành ai vội việc người nấy, Sơn Khê Man mỗi ngày chạy đến đầu thành đi dạo, vẫn mong ngóng kẻ địch mau mau tấn công thành để cho bọn họ có cơ hội xuống tay đại sát; Hỏa đạo nhân mỗi ngày mỗi đêm đều vây quanh khúc Lôi mộc thần kỳ kia xem xét, trên đời này không có thứ gì là gã không đốt được cả, hiện giờ lại lòi ra một khúc gỗ không sợ lửa, Đạo gia không thể chịu được, không nghĩ ra cách chẻ nó ra làm củi đốt thì Chu nho lão đạo ngủ không yên được; Cát Tư Mã mỗi ngày đều bấm đốt ngón tay, tính toán xem bao giờ viện binh có thể đến, những đã qua nửa tháng rồi, ông ấy vẫn chưa thu được tin tức từ viện binh, lão nhân chịu không nổi nữa, chạy đi hỏi Thái Thú.
Lưu Hậu giơ tay vỗ cái một cái:
- Thường Xuân Hầu trước khi đánh trận có nói với ta, ta quên mất nói cho ngươi biết… Viện binh không tới, phụng quân lệnh của Hầu gia tạm trú ở Bình quận hầu mệnh.
Bình quận là một tòa thành nhỏ phía sau Thanh Dương, vô hiểm khả thủ quân tư quỹ phạp (không có nói nào hiểm trở có thể thủ được, của cải quân nhu vô cùng thiếu thốn).
Cát Tư Mã vừa nghe liền tức giận:
- Để viện binh ở lại Bình quận làm gì? Nếu Thanh Dương thất thủ rồi còn có khả năng bảo vệ được Bình quận không?
- Thường Xuân Hầu nói thế nào thì là thế ấy, ta cũng không biết lão nhân gia hắn nghĩ thế nào. Dù sao ta cũng không dám hỏi.
Lưu thái thú thả hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, tiếp theo lại khuyến khích Tư Mã đại nhân:
- Nếu không… ngươi đi hỏi đi?
Cát Tư Mã than thở một câu:
- Hỏi thì hỏi, người chờ xem, ta đi hỏi cho ra nhẽ!
Nói xong liền đi ra ngoài.
Đừng xem lão nhân tính tình cứng nhắc, nhưng có tâm nhã sống, ông ấy không dám chạy đi chất vấn trực tiếp Tống Dương, mà là lôi kéo Tề Thượng đi uống rượu… Kết quả là bữa rượu này vừa mới bắt đầu uống, nói còn chưa nói được hai câu, ngoài thành bỗng nhiên truyền tới tiếng kèn trận, đại quân Phiên tử bắt đầu hành động.
Rất nhiều dầu hỏa được vận chuyển tới, đại quân cũng hoàn tất trang bị.
Người dân Thanh Dương đều chán xem mấy cảnh xuất hiện như thế này rồi, những vại dầu cứ phô thiên cái địa mà ném tới, nhưng lần này những bình dầu ấy không chỉ ném vào đầu thành, mà còn không ngừng ném vào bên trong thành, rơi xuống bốn phía! Hỏa đạo nhân cả kinh cũng không thèm cùng khúc Lôi mộc liều mạng nữa, vội vàng chạy đến dập tắt ngọn lửa vẫn cháy không ngừng ở trong thành đi.
Không chỉ dừng ở phương hướng khác nhau, số lượng vại dầu được ném cũng hơn lần trước rất nhiều, tất cả dầu trong đại khố của Phiên quân đều được đổ ra, đại quân tuân mệnh ném đến không còn gì cả, Nguyên soái Thổ Phiên còn có một nghiêm lệnh nữa: trận này không chịu hàng!
Mặc dù nếu thủ quân Thanh Dương giơ tay đầu hàng mở cửa hiến thành, cũng chỉ có một con đường là chết. Có thể đảm nhận chức vị Thống soái đại quân, dĩ nhiên tâm tư phải kiên định, hoặc là không cần dùng thủ đoạn hống hách diệt thành, nếu đã dùng sẽ không dừng giữa đường, từ sau khi mở một trận thế Quăng dây mới, cho dù đám Nam Man trong thành Thanh Dương hiểu được sự hung mãnh của đại quân lúc ấy cũng đã muộn rồi.
Cũng bởi vì đã quyết ý đốt thành, không nhận hàng, cho nên trận đại hỏa này không chờ phải ném hết bình rồi mới đốt, sau mấy lần ném, Phiên tử đã dùng hỏa tiễn tập kích thành, tiếp theo những vại dầu cũng không ngừng bị ném vào trong thành… Từ giữa trưa bắt đầu quăng dây, liên tục ném cho đến khuya, cuối cùng mới có thể ném hết đống vại dầu!
Mắt thấy thế lửa trong Thanh Dương từ yếu đến mạnh, khói cuộn tầng tầng tăng lên càng lúc càng cao, mãi cho đến lúc cả tòa thành hoàn toàn biến thành một chậu than lớn, từ chủ soái Phiên quân cho đến thủ hạ, rất nhiều tướng lĩnh đều cười to không ngừng.
Quả nhiên là cháy quá thống khoái rồi, lúc trước hơn mười vạn quân tiên phong bị giết, năm vạn nô lệ bất ngờ làm phản, hơn triệu vại dầu hỏa bị tổn thất… Sự nản lòng cùng phẫn nộ của Phiên tử, cuối cùng cũng theo trận lửa này đốt sạch đi rồi.
Không giống với việc đốt lửa ở đầu thành, đại hỏa thiêu trong thành không phải là đá, mà là phòng ở, kiến trúc, cây cối vân vân, một trận lửa đốt hừng hực không ngừng, thậm chí ngay cả mưa cũng chẳng có cách nào dập được, bảy ngày bảy đêm trôi qua, ngọn lửa vẫn thiêu đốt trong thành Thanh Dương mới dần dần suy yếu, cuối cùng lụi tàn… Trọng trấn cuối cùng của Tây Cương Nam Lý, trận địa cuối cùng của Trấn Tây vương cũng bị lửa cháy hủy diệt.
Trong bảy ngày, Phiên quân cũng không có khả năng chui vào trong đống lửa, vẫn ở nguyên chỗ đóng quân chờ đợi, đại nguyên soái truyền thư đi bốn phương, từ thành Phượng Hoàng hoàng đô của Nam Lý đến Chiết Kiều biên quan phương bắc, bức thư đóng đại ấn của Nguyên soái đại quân Thổ Phiên truyền đi khắp các thành lớn nhỏ của Nam Lý, Phiên tử dùng từ cũng quy củ lắm, đầu đề cũng không hề quên mấy câu hàn huyên chúc phúc, nhưng hàm ý của quân thư có thể tóm gọn trong một câu: Thanh Dương đã hóa cát bụi, nếu còn ngoan cố chống lại thì số phận các người cũng vậy!
Đại hỏa vừa ngừng, nhưng người vẫn không vào thành được, Nguyên soái truyền lệnh toàn quân không được kiêu ngạo chớ nóng nảy, "Thả" cho nó một hôm rồi hãy phá cửa vào tìm kiếm. Đồng thời các tướng lĩnh cao cấp trong quân tề tụ đến đại trướng.
Thanh Dương khẳng định là xong rồi, không cần nghĩ nhiều làm gì nữa, tranh thủ mấy ngày này, Nguyên soái đã nghĩ ra sách lược cho bước hành động tiếp theo, triệu tập các tướng đến để thảo luận, thảo luận có liên quan đến quân tình, không khí rất thoải mái khoái trá, tâm tình của bọn họ đều rất tốt, thảo luận xong rồi Nguyên soái thậm chí còn giữ bọn họ lại, mở một yến hội nho nhỏ ngay trong quân trướng, thậm chí còn mở một vò rượu lâu năm… Những người đang thi hành quân vụ vốn bị nghiêm cấm uống rượu, tuy nhiên một đám tướng quân uống có một vò rượu nhỏ như thế, mỗi người có thể được chia một ly đã là phúc lắm rồi, cũng không có chuyện say rượu làm hỏng việc, phóng túng một chút cũng không sao. Vừa mới đốt một tòa thành, tạo ra một vụ chết chóc lớn như thế, dù có cao hứng như thế nào đi nữa cũng không thể tránh khỏi trong lòng có chút khó chịu, uống ngụm rượu đè xuống thì thoải mái hơn.
Yến hội tán đi, một đêm vô sự, chỉ chờ tới hừng đông phái người vào thành tìm hiểu, tìm được thi thể của Thường Xuân Hầu, Vương hầu lệnh giám cùng đại ấn thành thủ, chiến sự ở Thanh Dương coi như là hoàn toàn chấm dứt, đại quân có thể tiếp tục đi tiếp.
Đêm đó đại soái Phiên quân ngủ một giấc ngon lành, tảng sáng tỉnh dậy, đang rửa mặt thì có thân binh vào trướng, sắc mặt cổ quái thanh âm dị thường khô khốc:
- Khởi bẩm đại soái, Thanh Dương… Thanh Dương…
Thân binh "Thanh Dương" một lúc lâu sau cũng không nói ra được cái gì nữa, Nguyên soái chờ đến mức không kiên nhẫn được nữa giờ tay đầy gã sang một bên, cất bước đi ra đại trướng nhìn về phía Thanh Dương, chợt Nguyên soái liền kinh hãi!
Một tòa thành cháy đen, trầm trọng đập vào mắt, không khí trầm lặng, rõ ràng là một tòa thành chết, nhưng ở đầu thành…. Dĩ nhiên cắm cờ Liên tinh! Long kỳ Nam Lý, quân kỳ Hồng Ba, cờ của Chinh Tây soái, Thường Xuân đại kỳ, từng cài từng cái đủ mọi màu sắc, đang đón lấy gió thời trong bình minh tung bay mãnh liệt, sức sống nhộn nhạo cùng sĩ khí bừng bừng.
Nguyên soái Phiên quan chỉ cảm thấy một trận choáng váng, chuyện này là chuyện ma quái sao, lửa lớn đốt thành bảy ngày bảy đêm, sao có người có khả năng may mắn sống sót được?
Cùng không chờ đến khi hắn hiểu rõ được sao lại như thế, trong thành Thanh Dương bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Thình thịch", là tiếng trầm dục khi lửa cháy, một lát sau lại thấy một ngọn lửa màu đỏ rựa cũng khói đặc bay lên theo gió xuất hiện trong thành, thẳng hướng lên chín tầng mây, trong phạm vi trăm dặm đều có thể thấy rõ ràng.
Ngọn lửa màu đỏ rực dùng đề triệu tập quân lính tản mạn khắp nơi lại dâng lên, bây giờ nó lại có thêm một hàm ý khác, tỏ rõ với bốn phương, Thanh Dương vẫn còn, Thanh Dương của Nam Lý vẫn còn.
Mỗi kẻ trong Phiên quân đều nhìn thấy dị tướng của Thanh Dương, ai nấy đều sợ như còn đang mơ ngủ, thực sự không thể tin được chuyện trước mắt, hơn mười vạn người đều trợn mắt há mồm, một khoảng trời đất to như vậy giống như yên tĩnh, một khoảng lặng… Cho đến khi một người mặc áo trắng nhảy lên đống tên ở đầu thành, trong tay cầm một thanh đao đỏ như máu, xa xa chỉ vè hướng lá cờ Quân soái của Thổ Phiên, đối với đại quân Phiên tử đông đúc cười nói thúc giục:
- Đi ăn điểm tâm nhanh lên, an no rồi lại vào tấn công thành.
Tiếng cười lanh lảnh, truyền khắp bốn hướng, Tống Dương nói xong câu này, nhảy về đầu thành đi ăn sáng rồi.
Trấn Tây vương từng nói với Tống Dương, lúc Thái tổ Nam Lý khai quốc, từng ở trung, tây, bắc ba vùng chọn một chỗ dựng một cái kho lớn để trữ quân nhu phòng khi cần dùng, ba cái kho này đều là địa quật, ẩn sâu dưới mặt đất. Từ ban đầu kho của Tây Cương đã được đặt tại Thanh Dương, nhưng trong lúc kho sắp được hoàn thành, từ khe đất chảy ra một ít "Huyết thủy", kỳ thực cũng chỉ là một dòng tú thủy bình thường, cho thấy rõ rằng thổ nhưỡng phụ cận có chứa lượng sắt cao, tuy là không thường có nhưng cũng chỉ có hiện tượng địa chất bình thường, tuy nhiên ở "Cổ đại" việc này xem ra là điềm xấu xuất hiện, Thái tổ Hoàng đế liền hạ lệnh đóng kín nơi này, đại kho của Tây Cương lấy chỗ khác làm.
Chuyện này cũng không phải là bí mật, lúc trước cha của Trấn Tây vương đem nó thành chuyện cổ huyền bí nói cho Vương gia nghe, sau lại Vương gia cũng làm cha, lại đem chuyện này kể cho Tiểu Phất, Sơ Dung nghe… Đến khi Thường Xuân Hầu quyết định xuất binh, tiếp viện Thanh Dương, A Nan Kim Mã dùng thủ đoạn phá Phiên quân, chiến pháp quăng dây đương nhiên là rất nặng nề, Phiên tử có thể đốt được tường thành đương nhiên cũng có thể đốt được trong thành, nếu không nghĩ ra biện pháp chống đỡ thì cũng đường nghĩ đến việc xuất binh rồi, Sơ Dung tự nhiên nhớ đến chuyện ma quỷ trước đây từng được nghe.
Sau khi Tống Dương đến Thanh Dương, nhiệm vụ nặng nhất của Thổ hầu tử chính là khai quật lại lần nữa, tu chỉnh lại đại kho cũ, để cho khi Phiên tủ đốt thành đỏ mắt dùng làm nơi cho mọi người tị nạn.
Năm ấy địa kho đã được Hoàng gia khâm điểm, công trình được đốc thúc nghiêm ngặt, dùng nguyên liệu tốt nhất thi công cũng rất nghiêm khác, bị vứt bỏ hơn trăn năm tuy rằng đã hoang phế kinh khủng, xú uế nước đọng không phải không có, nhưng giá đỡ địa quật vẫn không hề lún, chất lượng công trình hạng nhất. Mà danh thiện đào của Thổ hầu tử cũng không phải là vô duyên vô cớ mà có, đổ nước đọng đi đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ, tiện đà mở rộng thêm không gian của địa kho, đồng thời khai thông khí lộ thật dài ra, vẫn kéo ra tới ngoài thành, bảo đảm cho việc dù trong thành có thành một biển lửa thì trong địa kho vẫn hô hấp thoải mái được.
Di chỉ địa kho ẫn còn tốt, Thổ hầu tử dùng toàn lực lao động, các nhóm lao động trong thành cũng không nhàn rỗi, đem rất nhiền vật tư đưa xuống kho.
Khi Phiên tử bắt đầu phóng hỏa binh lính cùng dân chúng trong thành đã theo bố trí trước đó xuống dưới đất tị nạn, mãi cho đến khi đại hỏa tắt dần mọi người mới lại đi ra, đêm khuya hôm qua thừa dịp đêm đen sương mù hắc ám Tống Dương tự mình trèo lên thành cắm cờ, thế cho nên mới có rung động "Tinh kỳ lan tran đầu thành" như sáng nay.
Các tướng lĩnh trọng yếu trong quân Thổ Phiên đều nhìn thấy lá cờ trên thành Thanh Dương, nghe được tiếng hô của Tống Dương, không cần chủ soái triệu tập liền tự giác chạy tới đại trướng lĩnh mệnh, tất cả mọi người nhìn Nguyên soái… Khóe mắt của Nguyên soái bất giác nhảy lên một cái.
Đại quân Thổ Phiên kế tiếp phải ứng đối thế nào đây?
Vẫn cứ vây quanh thành địch? Đó là chuyện dễ làm, qua một trận đại hỏa hoạn, trong thành Thanh Dương quân tư nhất định là có tổn thất, Nguyên soái không tin lương thực của bọn họ còn đủ dư để thủ quân thêm hai tháng nữa. Nhưng chính y cũng không thể kiên trì được thêm hai tháng, trong cuộc chiến với Nam Lý không chỉ muốn thắng, mà còn phải nhanh, cho dù Nguyên soái muốn kéo dài thì Sài Thố Đáp Tháp cũng không đồng ý.
Nguyên soái cũng không có gì để nói cả, cũng có có hai chữ: cường công!
Nhưng lúc trước vì sao phải đốt thành?
Chẳng phải là vì Nguyên soái Thổ Phiên không muốn cường công sao. Mà giờ trong thành có cái Thường Xuân Hầu "gặp chiêu phá chiêu" trấn thủ, trong thành lại có nhiều dã nhân cường lực nhập ngũ trợ thủ, dùng thủ đoạn bình thường công thành, tháng thì nhất định là có thể tháng nhưng khó mà khống chế được thương vong, nhưng cho đến lúc này, nô lệ thì chết sạch, dầu hỏa đã dùng hết, thành Thanh Dương rõ ràng là đã bị đốt thành một khối than lớn, không ngờ thủ quân còn bắt đầu ăn sáng rồi.
Việc cho đến giờ, thủ đoạn đã dùng hết, cũng chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ có thể lấy cứng đối cứng, nhìn thẳng thực tế mà tung hoành thôi.