Cái gì mà thiên hạ, cái gì mà nhân mệnh, đều không mạnh mẽ bằng cỏ dại thấp bé trên sa mạc.
Trong khoảng thời gian này, xảy ra quá nhiều sự tình. Dân tộc Hồi Hột và Sa dân đại phá tây quan Khuyển Nhung, Đại Yến gây cho Lang Vương thiệt hại nghiêm trọng ở Nam Cương Thảo Nguyên; Sài Thố Đáp Tháp phái hùng binh đi thảo phạt Phượng Hoàng thành vẫn chưa đánh thắng Tây Cương Nam Lý thì toàn quân bị diệt; Hồi Hột phá trước phá Thiên Quan Thổ, sau lại tiến công thần tốc đánh chiếm Nhân Khách, nắm bắt thế chủ động từ xa, dự định chiếm lợi thế của đại quân người Yến trong bị động, người Yến tiêu diệt Nam Lý, bất chợt tộc mọi cắn trả, còn có…cách thực hiện của tên điên Yến hoàng đế Cảnh Thái!
Từ lúc đánh chiếm Nhân Khách, đại quân của Tạ Mộc Tạ Nhĩ liền chiếm thế thượng phong.
Tuy là trên Cao Nguyên vẫn còn không ít Phiên chủ, trong tay bọn họ nắm giữ sức mạnh quân sự hoặc nhiều hoặc ít, nhưng đã trở nên không đoàn kết không đáng để lo nghĩ. Về phần quân viễn chinh đến từ Đại Yến lại càng thêm thảm hại, vì tự bảo vệ mình không chỉ làm tròn trách nhiệm quân tiên phong ngăn chặn người Hồi Hột, còn bị đuổi đi và bị Phiên chủ phụ cận chiếm đoạt địa bàn. Cục diện tốt như vậy Tạ Mộc Tạ Nhĩ đương nhiên sẽ không bỏ qua, đại quân được phái đi liên tục, cố gắng duy trì tiến công, ép cho người Yến không thở được, đồng thời người Hồi Hột cố gắng tìm kiếm cơ hội buộc người Yến xuất quân quyết chiến.
Tuy nhiên nguyên soái Chu Cảnh của Yến quân cũng không tầm thường, thậm chí nhắm mắt làm ngơ với việc gia đình mình rơi vào tay quân đội Tiểu Cổ, trước sau bảo tồn chủ lực, không tiếp xúc chính diện với người Hồi Hột…cho đến giờ phút này, viện quân của người Yến tới nơi.
Thế mạnh yếu nghịch chuyển trong chớp mắt.
Trong vô thức, bát trà La Bố đầy tràn bị uống tới chỉ còn lại đáy bát, Tạ Mộc Tạ Nhĩ ngửa cổ, ngay cả những giọt nước cuối cùng của tinh chất lá trà cũng đổ vào miệng, nhấm nháp vị đắng chát đầy miệng, gã đặt bát chiếc bát vàng xuống, giương mắt nhìn chúng tướng phân ra hai bên ở trong phòng:
- Có ý tưởng gì, nói nghe xem.
Lễ pháp của người Hồi Hột đơn giản, nói là nói, không giấu diếm, không chọn lọc từ ngữ, cũng không có cái nghi thức xã giao của cấp dưới với thượng cấp, tướng lĩnh đứng đầu cánh tả trực tiếp mở lời:
- Không cần đánh, chúng ta chạy, hiện giờ vẫn còn kịp, con đường thứ nhất quân người Yến vẫn bị chúng ta chèn ép, con đường thứ hai quân người Yến chỉ vừa mới có chỗ đứng ổn định, muốn cắn vào mông chúng ta không phải là việc dễ dàng.
Không đợi Tạ Mộc Tạ Nhĩ mở miệng, tướng lĩnh đứng đầu cánh hữu liền lắc đầu phản bác:
- Chạy không được. Nơi đây là Cao Nguyên.
Tướng cánh tả mặt nhăn mày nhó:
- Ngươi nói thế là ý gì?
Tiếng Thổ Phiên nói rất lưu loát, nhưng diện mạo của tướng cánh hữu lại mang đặc trưng rõ rệt của người Hán, không cần hỏi, gã với A Hạ giống nhau, là người sinh trưởng ở dân tộc Hồi Hột không sai, nhưng trong gia tộc có lẫn huyết thống của người hán, cho nên người này nói chuyện cũng phải chú ý hơn so với người dân tộc Hồi Hột bình thường:
- Quân ta như thần ưng, quân Yến trước sau hai đường như hắc điêu, nếu ở nơi khác, chúng ta gặp phải hai con ác điểu này, hoặc có thể suy xét tạm thời rút quân để tính toán sau bản đồ, dựa vào tình trạng của bọn họ hiện giờ muốn đuổi theo chúng ta rất khó. Nhưng chớ quên, con thần ưng chúng ta hiện giờ không phải là đang bay lượn trên bầu trời của chính mình, mà là xông vào địa bàn của quạ đen.
- Phiên chủ phụ cận, chính là con quạ đen nho nhỏ, trước kia không đáng lo ngại, bọn chúng không có chim đầu đàn, không dám đối nghịch với chúng ta, càng không dám chủ động tập kích chúng ta. Nhưng là hiện nay, hai con hắc điêu tới, bọn quạ đen cũng bắt đầu xao động, lúc này bọn chúng hẳn là vẫn không dám làm gì, nhưng tất cả quạ đen đều đang mỏi mắt mong chờ, chờ chúng ta đánh nhau, cũng đang chờ ném đá xuống giếng.
- Hiện tại nếu chúng ta đi, ngoài hắc điêu sẽ truy đuổi, bọn quạ đen cũng sẽ lập tức quần khởi mà tấn công…chúng ta không sợ quạ đen, nhưng đích thực quạ đen sẽ làm chậm tốc độ rút lui của chúng ta, sẽ bị hắc điêu đuổi theo. Con đường phía trước quân Yến lâm vào thế bị động lại không rút quân. Cố nhiên là chúng ta chuẩn bị đầy đủ, làm cho bọn họ không dám quay đầu chạy trốn, nhưng trong đó cũng có nguyên nhân của quạ đen ở bên trong.
Khi đại quân tới, Phiên chủ không đáng lo ngại; khi đại quân rút lui, Phiên chủ đa phần sẽ nhảy ra gây phiền phức, chiếm lợi thế.
Vừa là ưng vừa là điêu vừa là quạ đen, các loại chim dường như bay ra trong lời nói của tướng cánh hữu, vòng quanh quay loạn lên trước mắt chúng tướng, vẫn là đạo lý đơn giản, mọi người choáng thì choáng rồi, nhưng cuối cũng vẫn có thể hiểu được ý của gã muốn nói.
Tướng cánh tả chủ trương rút quân vẫn có lời để nói, ý kiến của đối phương rõ ràng, gã lại không phải là không có đạo lý của chính mình, viện quân của người Yến là lính phương bắc, vừa mới đánh trận Thảo Nguyên, vừa là tinh binh mà lại sĩ khí chính vượng, huống chi hai đường hùng binh của người Yến thêm vào cùng một chỗ, quy mô hơn xa đại quân tộc Hồi Hột, lấy tình hình hiện tại thật sự phải dàn thế khai chiến, người dân tộc Hồi Hột gần như không có phần thắng.
Trước mắt quân viễn chinh tộc Hồi Hột chiếm cứ Nhân Khách gần đây, gần như là năm thành binh lực của toàn đại mạc, binh lực còn lại của quốc nội giữ bản địa đều cố vất vả, gần như không có khả năng tái tiếp viện. Mà bọn họ thực sự nếu bị Yến quân tiêu diệt rồi, nền móng tộc Hồi Hột cũng sẽ lung lay, khoảng cách mất nước không xa.
Các loại chủ trương, cuộc tranh luận của tộc Hồi Hột nhanh chóng biến thành một trận tranh cãi hùng hùng hổ hổ, cho đến khi Tạ Mộc Tạ Nhĩ đập bàn, mọi người mới im tiếng câm miệng, hướng ánh nhìn về phía chủ soái.
Tạ Mộc Tạ Nhĩ chậm rãi:
- Ta có hai biện pháp, các người nghe thử. Một là ở quốc gia đại nghĩa, toà thánh thành này, lãnh thổ quốc gia vùng lân cận này, là thứ mà các chiến sĩ đại mạc chúng ta dùng tính mạng đánh chiếm được, nếu đã đánh chiếm được, nó chính là địa bàn của người Hồi Hột, là lãnh thổ của Đại Khả Hãn.
Nói xong, Tạ Mộc Tạ Nhĩ giơ tay chỉ ra bên ngoài, trong thành Nhân Khách, hướng tay gã chỉ là thánh hoả tế đàn người Hồi Hột mới xây dựng không lâu, trong đó ngọn lửa bốc lên hừng hực ngày đêm không ngừng, đây là một biểu tượng chiếm đất của người Hồi Hột, ngọn lửa ở nơi nào liền là đất của bọn họ.
- Quân nhân bảo vệ lãnh thổ có trách nhiệm, tướng sĩ bảo vệ thánh hoả có trách nhiệm.
Tạ Mộc Tạ Nhĩ biểu lộ thái độ:
- Địa bàn của dân tộc Hồi Hột, kẻ nào muốn kẻ đấy phải chết. Thánh hoả của đại mạc, kẻ nào muốn dập tắt, chúng ra sẽ giết kẻ đó.
- Một biện pháp khác thì ở cá nhân ta, Đại Khả Hãn ân phong ta làm nguyên soái chinh phạt Thổ Phiên, nếu chỉ là tới đánh một trận, khi tình thế không tốt liền bỏ chạy, thì ta vốn không có bản lĩnh đảm đương chức nguyên soái này, chẳng sợ Đại Khả hãn chém đầu ta; nếu ta làm nguyên soái rồi, cũng không ngoài hai con đường, hoặc là uy phong chiến thắng trở về, hoặc là chết trận chiến trường.
Nói xong, Tạ Mộc Tạ Nhĩ hướng ánh mắt về phía tướng cánh tả và đảo qua mặt các tướng lĩnh chủ trương rút quân khác:
- Hiểu rõ chưa?
Tướng cánh tả cười ha hả:
- Hiểu hay không không quan trọng, ngươi là nguyên soái ngươi định đoạt! Chúng ta đi theo ngươi, trước mắt ngươi là hai con đường, chúng ta cũng không có con đường thứ ba.
Nguyên soái nói cái gì thì là cái đấy, chúng tướng có thể ngồi trong phòng đều đã đi theo Tạ Mộc Tạ Nhĩ nhiều năm, không có chỗ nào mà không phải là sinh tử tương thác, sinh tử tương tuỳ, đại nguyên soái muốn tìm cái chết mọi người khuyên không được, vậy thì cùng nhau đi theo. Trái lại tướng cánh hữu lúc trước nói không lui binh, lại nhăn mày hỏi Tạ Mộc Tạ Nhĩ:
- Ngươi nghĩ như vậy không đúng, người trước kia cũng không phải như vậy…
Tướng cánh tả phiền gã không được, lớn tiếng trách mắng:
- Người vừa mới nói không thể rút chính là ngươi, giờ nguyên soái nói không rút ngươi lại nói lời vô nghĩa, đường đường là nam tử hán sao lại sinh ra lưỡi đàn bà, lật lọng.
Tướng cánh hữu trợn mắt nhìntướng cánh tả nói:
- Ta nói không thể rút lui là thế cục có hạn, không phải là ta không muốn rút lui! Nguyên soái lại đè nặng phần không muốn rút lui, ý tứ không giống nhau, vậy là đều không hiểu, trong đầu bị lạc đà kéo qua phân sao?
Tướng cánh tả lặng người, hỏi:
- Ngươi…mắng ta là lạc đà?
Tướng cánh hữu cũng sửng sốt:
- Ngươi vẫn thật là ngu dốt.
Tạ Mộc Tạ Nhĩ cười, lại đập một cái lên bàn, chấm dứt cuộc tranh cãi của hai vị đại tướng:
- Không cần lời vô nghĩa, nói xem đánh thế nào đi.
Lần này gã không trưng cầu ý kiến của chúng tướng, mà là tiếp tục nói:
- Mấy tháng nay chúng ta muốn quyết chiến với người Yến từ đầu đến cuối đều có thể không có cơ hội, từ chúng ta tới Nhi Lang sợ rằng khá biệt khuất, mặt trận sáng, làm cho thằng nhãi con trước tiên xông lên một trận.
Tướng cánh tả xem ra là người lỗ mãng, nhưng trên chiến sự nhất định có chút suy nghĩ, nghe thấy một chút suy nghĩ ở đây liền hiểu ý của nguyên soái, cười lớn một tiếng, liên tục nói:
- Được, được, được! Chính hẳn là như thế!
Phút chốc, chim đưa thư từ trong Thánh thành bay đi tứ tán, một lúc lâu sau, tiếng kèn lệnh u u vang vọng trời đất, lấy Thánh thành làm trung tâm, các doanh trại quanh Hồi Hột, các chi đóng quân đều nghe thấy mà di chuyển, đại quân nhanh chóng tập kết…