Luận về " đạo nước mạnh"của ta đã bao gồm cả huyền cơ bên trong, tỷ lệ này ẩn trong thiên địa, thuận tự nhiên, nếu có thể dùng vào binh gia ắt có chỗ trọng dụng.

Giọng nói của Tống Dương vang dội, nhưng hình như hắn quên cái gì đó, gãi gãi đầu cười a a:

- Tuy nhiên… cụ thể dùng thế nào… cái này…

Phong Long ngạc nhiên:

- Ngươi còn chưa nghĩ ra?

Lập tức ánh mắt trở nên linh hoạt sắc bén:

- Chưa nghĩ ra ngươi đã dám đến? Ngươi cảm thấy đầu mình chắc lắm sao?

Tống Dương lắc đầu:

- Cũng không phải hoàn toàn chưa nghĩ ra. Chỉ có điều, huyền cơ thần kỳ, ẩn chứa bao la, lắng động kiến thức vô cùng vô tận, nhất thời khó mà phá giải hoàn toàn được, đây là thứ nhất. Thứ hai còn là… bệ hạ minh giám, thảo dân nguyện lấy sở học sở trường đền đáp triều đình, nhưng sở học của thảo dân là từ lĩnh ngộ tự nhiên. Nếu thật muốn nói cái gì đó cũng không phải việc khó, tuy nhiên ta hiểu một điều: với địa vị của ta, ánh mắt của ta, có nghiên cứu thế nào cũng đừng mơ tưởng tính hết thiên hạ! Chuyện binh gia, pháp gia, đạo quân thần, thuật trị quốc phức tạp đến nhường nào? Thảo dân kiến thức thiển bạc, không dám vọng ngôn. Chỉ có thể nói ra những gì mình nghĩ rằng có ích, mời bệ hạ và chư vị đại nhân tham tường, không hơn!

Phong Long nghe vậy cũng không tiếp tục chỉ trích nữa, chỉ nhíu mày hỏi:

- Chỉ là đề xuất thôi sao? Không có ý tưởng cụ thể gì à?

- Ý tưởng đương nhiên sẽ có một chút, tuy nhiên phần lớn còn chưa thành hình, chỉ là chút ý niệm vớ vẩn lung tung trong đầu.

- Không sao, nói một chút đi.

- Tỷ lệ huyền bí của thiên địa vốn hòa hợp với nhân thế, hẳn sẽ có cái cần đến, thần đã từng làm một quải trượng cho một lão Hán láng giềng, lấy chiều cao của lão Hán làm cơ sở, cứ theo tỷ lệ huyền bí mà xác định độ dài của quải trượng, ông ta dùng quả nhiên rất thuận tay, sau khi dùng một thời gian, bất kể quải trượng lớn nhỏ gì khác cầm đều không thoải mái…

Tống Dương lải nhải nói một chuyện như thể không chút liên quan, Phong Long đế như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vung tay lên ngắt lời:

- Quải trượng? Tống Dương, ngươi có thể nghĩ đến quải trượng lại không thể nghĩ tới binh khí sao?

Tống Dương ngạc nhiên im miệng, bày ra một vẻ mặt cổ quái, có chút ngây ngốc, lại thêm chút vui mừng, dường như sắp có một đột phá trọng đại gì đó nhưng vẫn chưa thể nghĩ thông suốt. Phong Long nói với thái giám đứng bên cạnh:

- Gọi Lý Dật Phong tới! Mang theo mấy cái gậy đến nữa.

Thái giám lĩnh mệnh lui đi, không bao lâu sau một thị vệ trẻ tuổi gầy gầy lên điện, thi lễ miệng hô vạn tuế, đứng dậy liếc Tống Dương một cái.

Giao thừa, khi Hoàng đế tới dịch quán ăn sủi cảo gã từng hộ giá đi theo, coi như cũng từng gặp Tống Dương một lần, nhưng khi hắn mỉm cười chào gã, sắc mặt gã không chút thay đổi, không thèm để ý tới.

Rất nhanh gậy gộc cũng được đưa tới, Phong Long chỉ bảo vài câu, mấy vị thái giám cũng bận rối lên, cưa ra hơn chục đại côn dài ngắn khác nhau, ngoài ra còn có một trường côn, sau khi chỉnh sửa chiều dài, vừa vặn với "tỷ lệ huyền bí" so với chiều cao của Lý Dật Phong.

Gậy gộc đem tới cả, Phong Long nói:

- Lý Dật Phong, xem qua đống gậy này cái nào thuận tay nhất?

Giọng nói của Hoàng đế khá hưng phấn, Lý Dật Long không nói gì, bắt đầu múa trường côn.

Tống Dương vốn tưởng rằng võ sĩ thử côn trước mặt Hoàng đế sẽ đẹp hoa cả mắt, giữa kim loan điện múa ra tầng tầng côn ảnh, nhưng thực thế gã chỉ cầm trường côn, vung vẩy một cái rồi đổi qua cái tiếp theo, đảo mắt một cái đã thử xong tất cả đống gậy đó, cuối cùng chỉ ra một cái côn theo "tỷ lên huyền bí" kia:

- Cái này thuận tay nhất.

Chỉ thị của Phong Long là muốn nghiệm chứng tại chỗ, y vui vẻ thực sự:

- Nói lại cho cẩn thận, trẫm muốn nghe!

- So với những cái khác, cây này dễ phát lực, dễ thu thế, lực côn cũng mạnh nhất. Thực ra hơn mười cái gậy này sự khác biệt lớn tới không ngờ, võ sĩ dưới tam phẩm sợ khó có thể phát hiện. Tuy nhiên, nó tốt thì vẫn là tốt, có thể phát hiện được hay không thì nó cũng vẫn là tốt hơn một chút.

Dứt lời, Tả Thừa tướng Hồ đại nhân vội vàng mở miệng, như nghĩ tới cái gì đó không nói không nhịn được, cao giọng nói với Phong Long:

- Hoàng thượng thánh minh! Dùng huyền sổ chế tạo binh khí, trang bị cho đại quân, binh khí thuận tay, mỗi quân sĩ vô tình đều mạnh hơn vài phần, cả quân đội vô tình cũng sẽ tăng không ít chiến lực!

Lập tức nghĩ ra cái "cường quân chi sách", Phong Long kia cao hứng vô cùng, tuy nhiên tốt xấu gì ông ta cũng không hồ đồ quá mức, chỉ lắc đầu cười ha ha:

- Nói thì dễ, làm mới khó. Dựa vào thân thể mỗi quân sĩ mà chế tạo binh khí? Cẩn thận Khâu đại nhân liều mạng với ngươi!

Khâu đại nhân là thượng thư Công bộ, đứng im tại chỗ không dám hé răng, nghe Hoàng thượng nói vậy thầm thở phào một hơi.

Tả Thừa tướng trịnh trọng lắc đầu tiếp tục nói:

- Có thể lấy ra chiều cao trung bình của binh sĩ một đội quân, dùng huyền sổ mà chế ra vũ khí thống nhất… Mặc dù không thể đạt được tỷ lệ một cách chính xác, nhưng dù sao cũng là cách tiếp cận gần nhất, càng gần, chiến lực càng đề cao.

Ý của lão ai nấy đều hiểu được, Hoàng đế là người đầu tiên gật đầu, các đại thần khác cũng gật đầu theo, Phong Long khen:

- Không tồi, quả nhiên là đạo lý này.. Còn nữa, đo chiều cao toàn quân cố nhiên không thể, nhưng đối với đội quân mũi nhọn, tinh nhuệ cũng không ngại dùng thêm chút ít thâm tư và tiền bạc, có được binh khí vừa tay, để cho bọn họ dũng mãnh lại càng thêm dũng mãnh!

Không bất ngờ, Tả Thừa tướng lại hô to bốn chữ "Hoàng thượng thánh minh" vang dội. Mà Thượng thư Công bộ cũng bước lên một bước:

- Vi thần cũng có ý tưởng. Khi rèn vũ khí, dùng tỷ lệ này…. vào… tỷ như tỷ lệ chiều dài cán và lưỡi thì sao? Binh khí như vậy không biết lực sát thương có lớn hơn không nữa?

Phong Long gật đầu cười to:

- Ngại gì thử một lần? Ngại gì thử một lần?

Hoàng đế nghĩ ra ứng dụng đầu tiên liên quan đến tỷ lệ này, ít nhất hiện giờ nhìn ra thì đã có biện pháp chính xác giúp quân lực Nam Lý được tăng cường thêm chút ít, bởi vậy hào hứng đối với con số này lại càng tăng thêm nhiều, mọi người trên điện có ai không phải lão yêu tinh, mắt thấy Hoàng đế hứng trí bừng bừng, hai vị đại thần đều lần lượt mở miệng chịu thừa nhận, ai nấy đều vắt óc suy nghĩ, cẩn thận tìm cách vận dụng liên hệ tỷ lệ này và công việc của mình.

Binh bộ Thượng Thư còn hơi trầm ngâm, sau đó cũng mở miệng:

- Chiến dịch Tiêu Sơn Sở - Hàn, trận chiến Tần Hoài Tấn- Lỗ, còn có đại chiến Bạch Đầu Lĩnh…. – Đều là những chiến dịch nổi tiếng của lịch sử trung thổ, truyền lưu sử sách, được binh gia tôn sùng coi như bài học nằm lòng. Mà Binh bộ Thượng thư lôi các chiến dịch đó ra, cẩn thận nhắc lại đều có thể nhận ra, hoặc bày trận, hoặc tổ hợp binh chủng, hoặc thời điểm xung trận, hoặc ít hoặc nhiều đều có thể hiện tỉ lệ huyền bí.

Cẩn thận giảng giải một hồi, Binh bộ Thượng thư chậm rãi nói:

- Tỷ lệ này phù hợp với chiến sự, khó có thể phá giải…. Có lẽ có thể dùng làm binh pháp!

Chuyện đến đây vẫn chưa hết, Binh bộ Thượng thư hết lời rồi, Trường sử trên điện lại mở miệng:

- Bảy trăm năm trước, Hồng Thái Tổ thống nhất thiên hạ, tứ hải thuần phục, là lần duy nhất toàn Trung thổ xác nhập làm một. Đại Hồng thịnh thế hai trăm năm, thẳng đến khi Hồng Hi Tông đăng cơ, thực lực quốc gia dần suy bại, sau chuyện Cửu đại đế vương gắng chống đỡ một trăm hai mươi năm cuối cùng sụp đổ, hồng vong…. Từ thịnh đến suy, nhìn niên đại mà xem, sao không phải là một tỷ lệ huyền bí chứ? Vết xe đổ của tiền bối cho ta một cảnh tỉnh, nếu có thể phá giải huyền sổ, có lẽ có thể tìm được cách nối liền Trung thổ.

Chuyện càng nói càng huyền bí, Hoàng đế kinh ngạc, quần thần đau khổ vặn óc, cũng chỉ có Tống Dương bình tĩnh. Ở kiếp trước đã sớm có người tổng kết hết tỷ lệ huyền bí thể hiện trong chiến tranh thế nào, ảnh hưởng đến các sự kiện lịch sử trên trục thời gian ra sao.. Sách lược chinh chiến của Thành Cát Tư Hãn, hưng suy của đế quốc Napoleon, thậm chí trong thế chiến thứ hai Đức tấn công chớp nhoáng Liên Xô cũng có nó, có vẻ đã có một quy tắc định sẵn trong cõi u minh nào đó.

Thế giới khác nhau, lịch sử khác nhau, nhưng thiên địa tạo hóa không khác nhau, trước con số tỷ lệ huyền bí cũng phải tuân theo quy luật này.

Không biết từ khi nào Tống Dương đã thối lui sang một bên, đứng vào góc không nói lời nào, tâm tư bình thản.

Hết thảy đều trong dự liệu.

Mình tự đề xuất ra tỷ lệ huyền bí, còn tất cả những chiêm nghiệm, câu hỏi có liên quan đến nó thì để cho Hoàng đế và các địa thần nói đi. Tống Dương muốn biến lĩnh ngộ tự nhiên của mình biến thành "Cường quốc chi sách" trong miệng các lão đại, tới đó, nói Tống Dương không tốt chính là nói họ không tốt, ngược lại cũng thế.

Muốn khen mà không biết khen làm sao? Đơn giản, đồng ý với Tống Dương là được.

Bàn tán thảo luận về những thứ có liên quan đến tỷ lệ huyền bí thật lâu, Phong Long cũng đã cảm thấy có cơ hội "cường quốc" thật lớn rồi, loáng thoáng nghĩ tới tỷ lệ huyền bí từ thượng cổ đế vương người nào không muốn nắm được thiên cơ, người nào không muốn thuận theo thiên địa mà làm dân giàu nước mạnh tạo thành công lao sự nghiệp thiên thu vạn đại? Càng thảo luận, Hoàng đế càng nhập thần hơn, cho tới tận khi tiếng chuông báo giờ Hợi vang lên ngoài điện ông ta mới hồi phục tinh thần, day day mi tâm:

- Hôm nay tạm dừng ở đây, chư vị ái khanh quay về suy nghĩ nhiều hơn, chuyện liên quan đến tỷ lệ huyền bí mai sẽ bàn tiếp.

Nói xong, y liếc mắt qua Tống Dương, cười:

- Nam Lý có nhân tài như ngươi, lòng trẫm rất an ủi.

Đây chỉ là một câu tán dương bình thường, trong số những kỳ sĩ trước đó phần lớn đều nhận được lời bình cùng loại, nhưng đối với Tống Dương, trong lời nói của Hoàng đế còn có một cái thông tin quan trọng: ngươi là nhân tài Nam Lý.

Cái mũ "Kẻ này là người Yến" mà Tống Dương vẫn phải gánh trên đầu đã được một câu này của Hoàng đế gỡ xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện