- Còn muốn hỏi sao?
Tống Dương nói thật rõ ràng
- Khi ta hiến nghệ, mười bốn người giữa kim điện đều trúng độc, nếu không để ý tới, mười ngày sau sẽ nổi điên…. Tính từ bây giờ chỉ còn năm ngày. Thuốc giải ở trong này, trước khi phát độc cho bọn họ uống vào, có phải nhiệm vụ hay không thì tính gì? Giải độc cho bọn họ cần phiền đến ngươi.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn bổ sung:
- Nếu ngươi không muốn cứu bọn họ, ta cũng không sao, tuy nhiên ngày đó Đỗ đại nhân giúp ta, ta còn nợ ông ta một nhân tình, cứu ông ta về đi.
Đầu óc Nhâm Sơ Dung rối loạn, cả người đều ngơ ngẩn, ngây ngốc ngồi phỗng trên ghế, một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần:
- Độc hết trên dưới Kim loan điện, đây là tội lớn… Vì sao?
Nàng hít một hơi thật sâu, cố hết sức bình tĩnh
- Nói một chút đi, rốt cuộc sao lại thế này?
Đáp án của Tống Dương đơn giản dị thường:
- Ta sợ bọn họ không cho ta đi Yến quốc.
Trước khi thi một ngày, Tống Dương đã viết lên tay Nhâm Sơ Dung sáu chữ: nếu băng hà, ai kế vị?
Phong Long Hoàng đế tuy mới chỉ hai mươi mấy tuổi, mấy đứa con đầu đều là con gái, năm ngoái mới sinh hoàng tử, hiện giờ không nói, nếu đột nhiên Phong Long gặp chuyện không may, người có tư cách thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước nhất sẽ không ngoài Hoàng thúc - Trấn Tây Vương tay mang hùng binh, lui một bước, mặc dù Trấn Tây Vương không làm Hoàng đế ít nhất cũng sẽ nhiếp chính.
Ngày đầu tháng hai đó Tống Dương mượn cơ hội đi thi mà đầu độc cả Kim loan điện.
Đội cái mũ "người Yến" trên đầu, lại thêm đề mục "Cường quốc chi đạo" này vốn không quá nổi bật, tất cả đều khiến hắn cảm thấy không nắm chắc, bởi vậy nên mới chuẩn bị trước…
Độc dược sẽ phát tác mười ngày sau đó, kết quả điện tuyển công bố sau năm ngày. Theo như tính toán của Tống Dương, nếu chẳng may lạc tuyển, Nam Lý sẽ đổi triều, Phong Long phát điên, Trấn Tây Vương kế vị, dựa vào quan hệ của mình và tỷ muội Nhâm gia, hắn sẽ có cơ hội tấn kiến Tân Hoàng đổi lại Thánh dụ của Tiên đế, một lần nữa định ra ứng cử viên Phó lôi nhất phẩm; ngược lại nếu trúng tuyển, thì ai cũng vui mừng, chỉ cần tìm cách trong năm ngày giải độc cho mọi người là được… Cái cách giải độc này chính là Nhâm Sơ Dung.
Nói trắng ra, Tống Dương không tiếc hết thảy quấy triều đình một nồi long trời lở đất chính là vì muốn bảo đảm một cơ hội: nếu rớt tuyển sẽ có thêm một cơ hội trúng cử.
Nhâm Sơ Dung đã trấn tĩnh rất nhiều, nhưng không thể ức chế chút run run trong giọng nói:
- Một đêm diệt hết thiên tử và đại thần đương triều, ngươi có biết sẽ xảy ra bao nhiêu nhiễu loạn? Sẽ đưa tới bao nhiêu tranh đấu? Sẽ làm bao nhiêu người chết? Ngươi làm như vậy…. Tống Dương, điên quá rồi!
Tống Dương không nhận xét gì, chỉ đáp lại một cách rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc:
- Yến quốc nhất phẩm lôi, ta không thể không đi. Làm thế nào để tới gần được cái ghế đó thì ta sẽ làm. Còn chuyện của người khác…. Ta không quan tâm!
Môi Nhâm Sơ Dung giật giật một lúc lâu, cuối cung cũng không trách cứ nữa, chỉ lắc đầu cười khổ:
- Chuyện giải độc này ngươi cho là dễ lắm sao?
- Đương nhiên không phải chuyện dễ dàng, ít nhất ta không làm được, nên mới phải làm phiền nàng.
Giải độc, nghe thì không có gì, nhưng phiền toái nhất là giải dược phải uống vào miệng mới được, Tống Dương cũng không thể cầm cái bình thuốc lên trước mặt Phong Long đế mà nói: Bệ hạ, ngài trúng độc rồi, mời uống giải dược… Làm sao ta biết ngài trúng độc? Khụ, không cần hỏi.
Muốn giải độc, thế nào cũng phải dùng cách thần không biết quỷ không hay mà trộn lẫn giải dược vào đồ ăn uống, để Hoàng đế ăn vào….. Mấy ngày gần đây Tống Dương không có cơ hội nhìn thấy Phong Long, Nam Lý tuy là một nước nhỏ, nhưng giới vệ trong Hoàng cung cũng hơn xa bên ngoài, chỉ bằng bản lĩnh hiện tại của hắn, muốn nửa đêm lẻn vào trong cung mà không bị phát giác là chuyện không thể.
Từ khi hạ độc Tống Dương đã tính sẵn, việc giải độc phải nhờ Nhâm Sơ Dung.
Khóe mắt Thừa Hợp quận chúa giật giật vài cái, vẫn lắc đầu từ chối:
- Ta làm không nổi! Có thể khiến cho Hoàng đế vô tình ăn giải dược, cũng có thể hạ độc ngài, ngươi cho rằng ta có bản lĩnh lớn như vậy sao? Tống tiên sinh quá xem tọng ta rồi.
Tống Dương thật thà đáp:
- Không cần khoa trương như vạy, trong cung sẽ có người rành về độc kiểm tra đồ ăn uống hàng ngày của Hoàng thượng, muốn hạ độc qua đường ăn uống thì không thể nào, nhưng thuốc giải thì không có độc…. Để lẫn vào trong nấm dại ăn cũng không tệ lắm đâu, nàng chỉ cần động não sẽ có biện pháp.
Nói xong, hắn lại mỉm cười:
- Đây là cơ hội tốt cho phụ vương của nàng. Dù sao ta cũng đưa thuốc giải cho nàng rồi, nếu không muốn cứu bọn họ cũng tùy nàng, ta chỉ cầu duy nhất một ghế trong phó lôi nhất phẩm, còn lại mặc kệ.
Nhâm Sơ Dung tùy tay lấy ra một lọ giải dược, chăm chú quan sát, thật lâu không nói gì, vẻ kinh hãi không biết tiêu tan từ lúc nào mà đang ngẩn người suy tư, con ngươi lấp lánh tinh quang… Tất cả mọi người đều hiểu được, Tống Dương nói "Cơ hội tốt cho phụ vương ngươi" có nghĩa là gì, Thừa Hợp quận chúa lặng lẽ tính toán cân nhắc.
Qua một hồi lâu, chân mày nàng mới giãn ra, Nhâm Sơ Dung đã buông tha cho cơ hội này, chuyện này thật sự quá lớn, cũng quá bất ngờ, đến tột cùng là phúc hay họa không thể đoán, giữ nguyên như thế này có thể xem là lựa chọn ổn thỏa nhất… Nàng gật đầu:
- Giải độc ta sẽ cố gắng hết sức. Chuyện này ta còn ba điều không nghĩ ra, muốn nghe ngươi giải thích.
Tống Dương thống khoái đáp:
- Cứ việc hỏi?
- Hạ độc khi thi đình là vì chẳng may nếu Hoàng đế không cho ngươi qua, sẽ tìm cơ hội từ Hoàng đế lên thay.
Nàng vừa nói vừa không nhịn được lắc đầu, trong lòng oán hận thầm mắng "Kẻ điên":
- Hạ độc trong dịch quán không dễ hơn hạ độc ở kim loan điện sao?
Không đến bốn mươi vị kỳ nhân trong dân gian, tổng cộng mười ghế phó lôi, theo lẽ thường, Tống Dương chỉ cần đầu độc hơn nửa tuyển thủ trong dịch quán, đương nhiên sẽ trúng tuyển không nghi ngờ.
- Ta có thể trúng thuyển hay không, có hai chướng ngại vật lớn nhất, thứ nhất là xuất thân Yến quốc, thứ hai là cái "Cường quốc chi đạo" này cũng không phù hợp với đi sứ. Nếu trên Kim loan điện không thể đánh động Phong Long, cho dù có độc chết các kỳ sĩ khác y cũng sẽ không để cho ta tới Yến quốc. Huống chi vào lễ năm mới đoàn người cùng nhau uống rượu chơi bài, ở với nhau cũng không tệ lắm, ta không nghĩ sẽ xuống tay với bọn họ.
Nhâm Sơ Dung không nói gì, ho khẽ một tiếng, nàng lại hỏi vấn đề thứ hai:
- Thuần túy là có chút tò mò…. Ngươi làm thế nào mà độc được khắp cả mọi người trong đại điện?
Đối với cao thủ dùng độc, có thể độc được trên Kim loan điện là một chuyện đáng tự hào đắc ý không thể nghi ngờ, tuy nhiên Tống Dương cũng không cười, mà hỏi một câu không đầu không cuối:
- Nhâm Tiểu Phất đã nói với ngươi là ta?
Tuy là câu hỏi nhưng cũng không chờ nàng trả lời, Tống Dương nói tiếp:
- Vưu Ly là kỳ nhân chân chính, cũng là một kẻ lười chân chính, luyện chế ra vô số dược vật thần kỳ, cả cái tên cũng lười không muốn đặt.
Nhâm Sơ Dung thuận miệng nói lơ đãng:
- Ta có nghe Tiểu Phất nói qua. "không đói"
- Không sai, nếu ông ta có một trăm loại linh dược, trong đó ít nhất năm loại đều có cái tên kiểu này: không đói, không khổ, không đông… Tuy nhiên, tên của năm mươi loại còn lại lại có những cái tên thực sự hoa lệ.
– Vưu Thái y lười đặt tên, từ cái tên "không đói" có thể thấy được tác dụng của nó, nhưng…. "Tân lương" thì sao? Thế gian như một giấc mộng dài, đời người mấy lần mới lạnh? Không chết qua một lần làm sao biết lạnh là sao?
Tên vị thuốc này, thực có vài phần tư vị.
Vưu Thái y bào chế được vô số loại thuốc, vả lại bất luận có công hiệu gì, đều chia làm hai loại lớn, loại thứ nhất, là cái tên buồn cười như thể " không đói" ấy, loại thứ hai thì có cái tên ẩn chứa ý nghĩa như "Tân lạnh"
- Việc này ta cũng chưa hỏi, tuy nhiên ta có thể đoán ra nguyên nhân – sư phụ của cậu hoặc sư tổ là một người tao nhã.
Tống Dương cười nhàn nhạt:
- Phương thuốc cậu nghĩ ra hết thảy đều đặt tên theo kiểu thứ nhất, nhưng những phương thuốc ông học được từ trong sư môn lại có cái tên phong nhã.
Đối với Vưu Thái y, Nhâm Sơ Dung hoàn toàn không có hứng thú, tuy nhiên cũng không ngắt lời hắn, chỉ yên lặng chờ đợi câu sau đó.
- Trước kia ta và cậu có học qua một phương thuốc rất mạnh, tên rất dễ nghe, gọi là: loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn. Cái tên như thế không cần hỏi, là ông ta có được từ trong sư môn đi. Phương thuốc này chính là thứ ta dùng lần này, gây ra ảo giác nặng, làm loạn ngũ giác khiến cho người ta phát điên.
Nhâm Sơ Dung cẩn thận nhắc lại tên độc phương cổ quái một lần, một lát sau giật mình ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Ta đã sai người tra qua, hai tháng đầu tiên ngươi có mua sáu vị thuốc: loạn thạch quả, hoa hà cái, tiệm hàn y, tử dục xích, mê phương thảo tử, thủy nhân đan…
Tống Dương "A" một tiếng, cười:
- Nhanh như vậy đã phản ứng lại rồi sao? Thừa Hợp quận chúa thực thông minh, không uổng công Tiểu Bộ luôn khen ngươi. Loạn, Hoa, tiệm, dục, mê, nhân, nhãn, từng chữ đều la những thành phần chủ yếu của phương thuốc, bảy vị này chỉ là vị thuốc phổ thông, sau khi luyện chế, sẽ ra được một thứ độc dược cực kỳ mạnh.
Loạn thạch quả, hoa hà cái, tiệm hàn y…. Từ tên mỗi vị thuốc lấy ra một chữ, đó là "loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn".
Nhâm Sơ Dung hơi nhíu mày:
- Bảy vị dược liệu hợp thành kịch độc? Nhưng ngươi chỉ mua có sáu. "Nhãn" ở đâu? – nàng không kìm được lắc đầu tự giễu, cảm thấy mình đã hỏi một câu thật ngốc. Tống Dương mang theo không ít dược liệu tùy thân, thứ cuối cùng không đi mua đương nhiên là hắn tự có.
Tống Dương có thể hiểu được suy nghĩ của quận chúa, cười lắc đầu:
- Nghĩ nhầm rồi, thứ thuốc cuối cùng ta không có…. Cũng không phải mua, nó đầy trời, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nhãn Nhi đồng bay phất phơ khắp nơi chính là chữ "Nhãn" đó.
Nhâm Sơ Dung ngẩn người, sau đó lại nhớ đến chuyện trước kia, trừng mắt với hắn:
- Trên đường từ Thanh Dương vào Kinh thành, ngươi có hỏi qua ta về phong cảnh phất phơ đầu xuân ở kinh thành, khi đó là ngươi đã tính việc này rồi?
Tống Dương khá cao hứng:
- Chuyện nhỏ như vậy ngươi còn nhớ rõ ghê