Tử đại đồng chính sảnh Thần Phục bang kéo dài đến ngôi tam quan là hai hàng cao thủ Thần Phục bang. Người nào cũng vận giáp ý như thể sắp phải xung vào một trận đánh sinh tử. Tất cả đều khoác vẻ mặt vô cùng trang trọng, giống những pho tượng vô hồn vô cảm.

Tất cả đều đứng một tư thế dang rộng hai chân, tay đặt vào đốc khoái đao. Tư thế của những cao thủ Thần Phục bang tạo ra một khung cảnh rất uy nghi.

Trương Quảng nhìn sang Tiểu Huệ :

- Tiểu Huệ. Thương bang chủ muốn biểu dương thực lực của Thần Phục bang với chúng ta đó.

- Đón Trương huynh và Tiểu Huệ . . . lão không cần phô trương thanh thế như vậy.

- Hê . . . NÓi vậy nàng đã xem thường Trương Quảng này rồi .

Nàng gượng cười.

Nhận thấy nụ cười của nàng. Trương Quảng cảm nhận có điều gì đã đổi thay rất lớn lao trong Tiểu Huệ. Chàng buột miệng nói:

- Trương Quảng thấy Tiểu Huệ là lạ làm sao đó.

Nghe Trương Quảng thốt câu này bất giác tim Tiểu Huệ quặn đau.

Nàng nhỏ giọng nói:

- Tiểu Huệ có lạ hay không thì lúc này không quan trọng đâu.

Điều chúng ta cần làm là thỉnh lão Thương Thần Phục bang chủ đến được điền trang Vu Sơn. Không biết Trương huynh đã nói với Các Mộng Băng phu nhân thế nào mà lão Nhường lại đón chúng ta trọng thể như vậy? - Phàm những kẻ không có võ công thì trời phú cho được cái miệng đó mà.

- Nói vậy, Trương huynh tự thú mình là kẻ giảo hoạt.

- Không không. . . Huynh đâu giảo hoạt như Tiểu Huệ tưởng . . . mà phải nói là hoạt bát mới đúng.

Hai người bước lên những bậc tam cấp tiến vào tòa đại đường chính sảnh.

Trương Quảng và Tiểu Huệ nhìn thẳng phía trước. Thương Trọng bang chủ Thần Phục bang vận trường bào, khoát thêm bên ngoài chiếc ngoại y thể hoa văn. Y có bộ tạng thật lực lưỡng trông chẳng khác nào những gã tiều phu vai u thịt bắp.

Ngồi chễm chệ trên chiếc ngai sơn son thiếp vàng, đặt tay lên bắp chân, ra vẻ trưởng thượng. Thương Trọng Bá nhìn xuống Trương Quảng và Tiểu Huệ .

Trương Quảng cùng Tiểu Huệ bước đến ôm quyền xá. Trương Quảng từ tốn nói:

- Tại hạ Trương Quảng cùng nghĩa nữ Kim Tiền bang chủ Tiểu Huệ tham kiến bang chủ.

Thương Trọng Bá nhìn Trương Quảng.

Lão nhịp những ngón tay lên bắp đùi rồi nói:

- Tại sao Kim Tiền bang chủ Thượng Quan Nghi không dện tham kiến bổn nhân mà lại phái hai tiểu tử, mũi hỷ chưa sạch đến gặp bổn bang chủ?

Trương Quảng ôm quyền nói :

- Bang chủ . . . Đúng ra chuyến đi này bang chủ của tại hạ đích thân đến thỉnh mời bang chủ mới phải đạo. Nhưng Trương Quảng xin với bang chủ cho Trương Quảng đi, ngõ hầu lập công lớn với bang chủ.

- Hóa ra ngươi muốn lập công lớn à?

Trương Quảng ôm quyền nói :

- Làm thuộc hạ của bang phái nào thì ai cũng muốn lập công lớn để tỏ lòng tri ân với bang chủ. Nếu tại hạ là người của Thần Phục bang thì cũng đã xin với bang chủ cho lập công. Huống chi lần này đến Trung Châu, tại hạ cũng có mục đích.

- Mục đích của ngươi là gì?

- Trước là để thỉnh cầu Phương bang chủ. Thứ hai để thỏa mãn sự ngưỡng mộ của tại hạ đối với bang chủ.

- Ngươi cũng có sự ngưỡng mộ ta à?

Trương Quảng ôm quyền, nhu hòa nói:

- Tại hạ từ lâu đã ngưỡng mộ bang chủ rồi. Một anh hùng cái thế đỉnh thiên lập địa. Oai phong lừng lẫy khắp cõi võ lâm.

Trên võ lâm giang hồ những người như Thường bang chủ, sau là tận mắt sở thị người mình ngưỡng mộ như thế nào.

Thần Phục bang chủ ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của lão vang động của tòa đại đồng chính sảnh Thần Phục bang.

Gã cắt ngang tràng tiếu ngạo rồi gằn giọng nói:

- Nói hay lắm! Chắc chắn tiểu tử là một thuyết khách của Kim Tiền bang.

Trương Quảng ôm quyền xá :

- Trương Quảng đâu dám cho mình là thuyết khách nhân. Nhất là trước mặt bang chủ đây. Nhưng trong Kim Tiền bang thì có lẽ không ai thay thế được.

Hừ nhạt một tiếng Thương Trọng Bá gắn giọng nói:

- Vậy là Thượng Quan Nghi lão quỷ hám kim lượng đã chọn mặt gởi vàng. Chọn ra được tiểu tử.

- Thật ra bang chủ của tại hạ chẳng chọn gì cả. Mà chẳng qua bang chủ của tại hạ biết tại hạ có lòng ngưỡng mộ bang chủ nên mới cho đi chuyến này.

Bang chủ Thần Phục bang Thương Trọng Bá nhìn thẳng vào mặt Trương Quảng:

- Bổn nhân sẵn sàng bồi tiếp ngươi, nhưng trước tiên ngươi phải cho ta thấy bản lĩnh của ngươi như thế nào. Một kẻ vô danh tiểu tốt bổn nhân chẳng muốn gặp đâu.

Thương Trọng Bá chẳng biết xem Trương Quảng có nhận lời hay không mà vỗ tay một tiếng.

Một ả a hoàn bước ra. Nàng ta tiến tới trước mặt Trương Quảng ôm quyền xá rồi nói:

- NÔ nữ Chiêu Hỷ Hoàng thỉnh giáo bản lĩnh của công tử.

Trương Quảng giả lã cười nói:

- Tại hạ là nam nhân tất không thể thượng cẳng tay hạ cẳng chân với cô nương. Tại hạ sẽ mời Tiểu Huệ thỉnh giáo bản lĩnh của cô nương vậy.

Trương Quảng nhìn lại Tiểu Huệ:

- Tiểu Huệ . . . Chiêu cô nương đây có ý muốn thỉnh giáo võ công của ta . . . Nhưng nàng ta là nữ nhân. . . nàng có thể thay ta thỉnh giáo võ công của nàng chứ.

Tiểu Huệ gật đầu.

Nàng bước ra đối diện với Chiêu Hỷ Hoàng.

- Tiểu Huệ thay Trương huynh thỉnh giáo với Chiêu cô nương.

Trương Quảng ôm quyền nói :

- Tiểu Huệ là khách mong Chiêu cô nương nương tay cho.

Chiêu Hỷ Hoàng nhạt nhẽo nói:

- Hỷ Hoàng không khách sáo.

Trương Quảng nhìn lại Tiểu Huệ một lần nữa rồi lui sang một bên.

Chàng vừa bước sang bên thì Chiêu Hỷ Hoàng chớp động chiêu công.

Nàng vỗ thẳng đến Tiểu Huệ hai đạo âm chưởng. Chưởng kình của Hỷ Hoàng vừa phát động thì đã có cuồng phong rao rào trút đến Tiểu Huệ.

- Trương Quảng những tưởng đâu Tiểu Huệ sẽ dùng sự linh hoạt của mình lách tránh và tìm cơ hội phản kích, nhưng không như Trương Quảng nghĩ, Tiểu Huệ đã không lách tránh còn dựng ngọc thủ phát tác chưởng kình dồn thẳng đỡ thẳng chẳng một chút e dè .

Bổn đạo khí chưởng của hai đối thủ chạm thẳng vào nhau.

Ầm...

Chiêu Hỷ Hoàng đối thẳng một chưởng với Tiểu Huệ hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Nàng ta chẳng có chút biểu lộ gì ra mặt. Cước pháp vẫn vững chải trong khi Tiểu Huệ thối liền ba bộ. Dụng hữu thủ ôm lấy đan điền.

Bang chủ Thần Phục bang ngửa mặt cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói:

- Xem chừng Thượng Quan lão quỷ phái đến Trung Châu gặp bổn bang chủ chỉ là những hạn tiểu tử nhãi nhép vô danh.

Trong khi bang chủ Thần Phục bang nói thì Trương Quảng cau mày.

Chàng nhìn Tiểu Huệ lắc đầu nghĩ thầm: tiểu Huệ sao lạ thật . . . Nàng ta thừa biết đối phương sẽ dùng lôi chưởng. Không linh hoạt né tránh còn ngang nhiên đón đỡ thẳng. Thật không hiểu nổi." Trương Quảng vừa nghĩ vừa bước ôm quyền nói :

- Thương bang chủ. . . VÕ công của bang chủ đã nổi tiếng cái thế võ lâm. Tất cả người của Thần Phục bang phải có võ công hơn hẳn Tiểu Huệ rồi. Một chưởng giao nhau vừa rồi đủ cho bang chủ thấy tại hạ và Tiểu Huệ lần này đến Trung Châu bằng lòng thành của mình.

Lần này tại hạ và Tiểu Huệ đến Thần Phục bang không phải để thi thố võ công.

- Không thắng được Chiêu Hỷ Hoàng nô nữ của bổn bang thì đâu có gì đáng kể bổn bang chủ bồi tiếp. Bổn bang chủ hỏi ngươi, có biệt tài gì nào?

- Biệt tài thì tại hạ và Tiểu Huệ có rất nhiều à Nhưng những biệt tài của tại hạ và Tiểu Huệ chỉ có thể thi thố với những người lịch lãm. An tường đạo làm người.

Mặt Thương Trọng Bá sa sầm:

- Không không. . . Tại hạ nào dám có ý đó Tại hạ nói như thể để bang chủ cho phép Tiểu Huệ được trình tấu một khúc nhạc và hát hầu phục bang chủ.

Trương Quảng nhìn lại Chiêu Hỷ Hoàng:

- Mỹ nhân thì lại không dựa vào võ công để phân định thắng thua. Thì nữ nhân đâu còn là nữ nhân nữa. Cái đạo tam thường này hẳn Chiêu cô nương thừa biết.

Trương Quảng mỉm cười :

- Cái đẹp và cái hơn thua của nữ nhân chính là vẻ đẹp và tài nghệ cầm kỳ thi họa.

Hướng về Thần Phục bang chủ Thương Trọng Bá. Trương Quảng ôm quyên nói :

- Cái hay của Tiểu Huệ là Tiểu Huệ là đàn hát. Nếu bang chủ thích nghe, tại hạ và Tiểu Huệ sẽ bồi tiếp bang chủ một khúc nhạc một lời ca. Thế có hay hơn là thượng cẳng tay hạ cẳng chân không?

Thương Trọng Bá khẽ gật đầu:

- Nào biểu diễn cho bổn nhân xem.

- Đa tạ bang chủ đã hạ cố.

Một ả a hoàn khác bước ra đem cây đàn lục huyền cầm đặt vào tay Tiểu Huệ.

Nàng nhìn Trương Quảng.

Trương Quảng khẽ gật đầu.

Tiểu Huệ so dây đàn rồi bắt đầu kháy, tiếng nhạc réo rắt cất lên nghe như tiếng suối reo, tiếng chim hót như khúc nhạc lại nghe thật buồn và u uẩn.

Nàng lay giọng rồi bắt đầu hát:

- đóa hoa nhị rửa thấm mưa đào

Ngẫm phận hồng nhan có khúc nào

Hoa nở hang sâu hoa cất thấm

Hạt sa bể khổ hạt trong tào

Mới hay lừng lẫy về duyên thắm

Đừng có khoe khoang những má đào

Thăm hỏi mấy người đến hán cũ,

Rằng xưa Vương thị những làm sao."

Nghe nàng hát xong, mặc dù giọng hát thật truyền cảm và mê ly nhưng Trương Quảng phải lắc đầu.

Thần Phục bang chủ nhìn Trương Quảng:

- Bổn nhân nghe như một lời than.

- Bang chủ cảm nhận rất đúng à. Bài hát vừa rồi của Tiểu Huệ đúng là một lời than. Tiểu Huệ và cô nương đây cùng là phận má đào. HỌ cùng là phận hồng nhan thế nhưng phải giao thủ với nhau đúng là chẳng ra gì cả. Nên Tiểu Huệ phải than cho thân phận hồng nhan thôi mà.

Chiêu Hỷ Hoàng nghe Trương Quảng phân giải lời bài hát của Tiểu Huệ mà mặt đỏ bừng.

Nàng gắt giọng nói:

- Sao Trương công tử lại giải trình như vậy Lời bài hát của Tiểu Huệ cô nương là lời ta thán cho phận của cô ta có liên quan gì đến cuộc giao thủ giữa Chiêu Hỷ Hoàng với cô ấy?

Trương Quảng ôm quyền:

- CÔ nương. . . Nếu không có cuộc giao thủ vừa rồi hẳn Tiểu Huệ không thốt ra lời ca u hoài đó. CÔ nương chắc hiểu ẩn ý của Tiểu Huệ, chỉ có người lịch lãm mới hiểu sâu xa ẩn ý trong lời bài hát của Tiểu Huệ thôi.

chàng ôm quyền nói tiếp:

- Chiêu Hỷ Hoàng cô nương có thể kháy đàn và hát như Tiểu Huệ không?

Chiêu Hỷ Hoàng bối rối. Nàng ngượng ngừng nói:

- Môi người có cái hay riêng. . . Chiêu Hỷ Hoàng có võ công chứ không cầm đàn ca hát.

Trương Quảng mỉm cười :

- Tại hạ tiếc thật. . . Nữ nhân xinh đẹp như quý cô nương đây mà không biết đàn, biết hát, chỉ biết vung tay vung chân. . . Không biết cô nương sẽ tìm đâu một ý trung quân?

Hỷ Hoàng tròn mắt nhìn Trương Quảng:

- Ngươi...

Trương Quảng nhìn nàng mỉm cười :

- Muốn làm người lịch lãm thì phải biết cầm kỳ thi họa, chứ không bo bo trụi rèn võ công để đánh lại người. Mong rằng sau này gặp lại, Chiêu cô nương sẽ là người lịch lãm như trang chủ đây.

Thương Trọng Bá ngửa mặt cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói:

- Khéo nói . . . ứng xử rất hay.

Thương Trọng Bá gật đầu:

- Thôi được coi như bổn bang chủ cho tiểu tử vượt qua cửa ải đầu tiên.

Lão ra dấu cho Chiêu Hỷ Hoàng lui vào trong.

Trương Quảng thở phào một tiếng kéo Tiểu Huệ. Chàng nhận ra ánh mắt, lẫn chân diện của Tiểu Huệ như thể chìm vào một cõi mơ mộng nào đó.

Trương Quảng từ từ thở ra như thể sợ Thương Trọng Bá có thể nghe được tiếng thở dài của chàng.

Bang chủ Thần Phục bang vỗ tay.

Bốn gã đại hán khiêng ra một phiến đá hoa cương đặt xuống trước mặt Trương Quảng.

Thương Trọng Bá nhìn phiến đá hoa cương :

- Nếu Trương công tử vỗ chưởng đập vỡ phiến đá này mới đáng mặt để bổn bang chủ bồi tiếp.

Tiểu Huệ lo lắng nhìn Trương Quảng.

Trương Quảng ôm quyền nói :

- Bang chủ. . . Trương Quảng là phận hậu sinh đâu dám sánh với bang chủ. Lôi Quyền của bang chủ đã lừng lẫy thiên hạ. Trương Quảng nào dám múa rìu qua mắt thợ Nhưng Trương Quảng có đề nghị này.

- Ngươi nói đi .

- Trương Quảng sẽ đứng sau phiến đá này. Bang chủ thi triển thần quyền đánh vỡ phiến đá . . . Nếu như Trương Quảng vẫn bình an vô sự thì Trương Quảng chỉ còn biết bái phục, tâm phục, khẩu phục.

Bằng như Trương Quảng chết thì . . . Xem như đây là phần số của Trương Quảng.

Bang chủ mất một kẻ ngưỡng mộ người . . .

Suy nghĩ một lúc Trương Quảng nói tiếp:

- Tại hạ nghe thiên hạ đồn đãi, Thần quyền của bang chủ đã đạt đến cảnh giới tối thượng, lưu hỏa thuận thanh thoát ra bao nhiêu ý tưởng. Nên tại hạ mới có ý đó

- Ngươi muốn thẩm chứng lời nói của thiên hạ.

- Không phải thẩm chứng . . . Mà muốn tận mục sở thị uy phong của bang chủ.

Chàng ôm quyền nói tiếp:

- Bang chủ chấp nhận lời thỉnh cầu của kẻ ngưỡng mộ này chứ?

- được nếu ngươi muốn thấy bổn nhân cho ngươi thấy.

Trương Quảng bước ra sau phiến đá.

Chàng bước ra sau phiến đá hoa cương nghĩ thầm: không biết Cát Mộng Băng phu nhân có nói giúp đỡ mình một lời hay không?" Ý niệm kia còn đọng trong đầu chàng thì Thần Phục bang chủ thét lên một tiếng phát tác Lôi Quyền đánh vào phiến đá hoa cương. Trương Quảng thấy rõ bóng quyền thủ bằng khí công lao vụt đến phiến đá hoa cương.

Ầm...

Phiến đá hứng trọn một thôi Lôi Quyền của Thần Phục bang chủ vỡ tan tành từng mảnh. Đứng ngay sau phiến đá nhưng Trương Quảng lại chẳng bị gì.

Chàng buông tiếng thở phào nhẹ nhõm, bước vòng qua đống đá vụn tiến đến ôm quyền xá :

- Lôi Quyền vô song. . . Chỉ có Thần Phục bang chủ mới có nội công thâm hậu như thế này.

Thương Trọng Bá ngửa mặt cười khánh khách rồi hỏi Trương Quảng.

- Trương công tử đứng sau phiến đá kia . . . Nếu như bổn nhân muốn lấy mạng công tử. . . Công tử sẽ như thế nào?

- Nhất định tại hạ sẽ tan xác như phiến đá kia . . . Nhứt định như vậy rồi .

- Ha ha . . . Hay lắm . . . Công tử sáng mắt ra rồi chứ.

- Nghe không bằng thấy . . . Trương Quảng đã ngưỡng mộ, nay càng ngưỡng mộ hơn.

Thương Trọng Bá khẽ gật đầu:

- Biết mình biết người, tất là kẻ thông minh biết nhìn xa trông rộng. Trương công tử khiến cho bổn nhân thích thú đó.

Bổn nhân chuẩn y nhận tín thư của Kim Tiền bang chủ Thượng Quan Nghi.

Trương Quảng ôm quyền:

- Bang chủ. . . Tín thư chỉ được riêng cho bang chủ. Chỉ một mình bang chủ thôi

- Thượng Quan Nghi quan trọng như vậy à?

- Rất quan trọng.

- Thôi được .

Thương Trọng Bá ra dấu cho mọi người lui ra.

Trương Quảng nhìn lại Tiểu Huệ.

Nhận được ánh mắt của Trương Quảng, nàng cũng lặng lẽ bỏ ra ngoài.

chờ mọi người lui ra hết rồi, Trương Quảng mới nói :

- Bang chủ đa tạ bang chủ đã nương tay cho Trương Quảng.

Thương Trọng Bá đứng lên, lão chấp tay bước đến trước mặt Trương Quảng:

- Trương công tử nếu không có Các Mộng Băng nói một lời, bổn nhân không tiếp ngươi đâu.

- Vãn bối biết.

- Tín thư của Thượng Quan Nghi đâu?

- Tín thư của Thượng Quan bang chủ chính là Trương Quảng à.

Trương Quảng ôm quyền nói :

- Đây là điều có lợi cho bang chủ.

Bang chủ xin bang chủ hãy cho Trương Quảng này phân giải, nói hết rồi người quyết định Nếu như bang chủ đồng ý thì sẽ trao trở về cho Trương Quảng bằng không đồng ý, tại hạ sẽ đi ngay.

Mặt Thương Trọng Bá sa sầm. Lão nghiêm giọng nói:

- Công tử nói cho bổn nhân nghe xem.

Trương Quảng ôm quyền:

- Thưa vâng. Bang chủ nghĩ coi trên võ lâm hiện nay những phái nào là trụ đỉnh võ lâm. Nếu vãn bối đoán không sai ngoài Thiếu Lâm tự, không nhúng tay vào võ lâm thì chỉ còn lại ba phái. Một là Thiên môn, hai là VÕ Đang, ba là Minh Thần Cung. VÕ lâm chia thành thế chân vạc Trong khi các bang chủ các bang trong giang hồ, ngoài Cái Bang được thế người đông. Thực lực thì chẳng đáng gì.

Do đó các phái kia muốn thôn tính nhau bức ép các bang phái võ lâm, dễ như lấy đồ trong túi .

Trương Quảng ngưng lời thì Thương Trọng Bá như thể dò xét lão.

Chàng lấy hơi nói tiếp:

- Vãn bối dựa theo kế sách chợp tung" của đời trước mà chân thành đến đây thỉnh cầu bang chủ đến ngày rằm, phó hội tại Vu Sơn điền trang. Ngõ hầu cùng với Thượng Quan bang chủ hợp tung sức mạnh của các bang hội lại. CÓ như thế chúng ta mới là đối trọng của ba phái kia.

Thương Trọng Bá nheo mày suy nghĩ rồi nói:

- Trương tiểu tử. Ngươi hẳn biết Thượng Quan Nghi bang chủ là kẻ gian trá Y mở ra kể sách này hẳn có sự chuẩn bị từ trước chứ.

- Lời thiên hạ đồn đại bang chủ Thượng Quan Nghi gian trá.

Nhưng nếu Thượng Quan Nghi bang chủ gian trá thì Thương bang chủ sao biết được người đang nghĩ gì . Thứ hai . . . Kế sách chợp tung" này là của tại hạ đưa ra.

Và cũng là cơ hội để Không bang chủ phát dương quang đại.

chàng ôn quyền nói :

- Thần Phục bang. . . Cái tên đó phải chăng những bậc trưởng tôn đời trước muốn bang chủ là đại bang chủ. Hay nói thẳng ra là minh chủ của những bang hội.

Đây là cơ hội để bang chủ thực hiện danh dự mà tiền nhân đời trước nghĩ đến.

Trương Quảng im lặng một lúc rồi nói:

- Hay Thương bang chủ sợ?

Thương Trọng Bá chau mày, lắc đầu:

- Bổn nhân chẳng sợ gì cả.

- Trương Quảng cũng nghĩ vậy. Với Lôi Quyền của bang chủ, Trương Quảng thiết nghĩ quyền bính đại bang chủ nằm trong tay Không bang chủ rồi.

- Thượng Quan Nghi gian trá, nên chuyện này ta sợ có sự gian trá.

Trương Quảng mỉm cười :

- CÓ xông vào lửa mới có được kiếm tốt CÓ vào hang cọp mới bắt được cọp con. Nếu bang chủ không đến phó hội, bỏ qua cơ hội hợp tung này. Nếu như sau này người của Thiên môn hay Minh Thần Cung đến Trung Châu quấy nhiễu Thần Phục bang. Lúc bấy giờ bang chủ rất cô độc chẳng lẽ lại thỉnh nhờ các bang hội khác?

Mặt Thương Trọng Bá đanh hẳn lại.

Lão có vẻ suy gẫm mông lung.

Trương Quảng nói tiếp:

- Bản chất của võ lâm là tranh đoạt. . .

Nếu bang chủ không tranh đoạt thì sao còn là bang chủ Thần Phục bang. Bang chủ còn nhớ chuyện tám năm về trước tại Thiên Vân Trang không? Một khi họ hợp lại uy lực quả là không thể nào tưởng tượng được. Cho dù Thiên Vân trang chủ võ công như thế nào . . . Cũng không chống cự lại.

Buông tiếng thở dài:

- Trương Quảng mạo phạm hỏi điều này. . . Nếu tất cả những bang hội khác đều đến Vu Sơn điền trang để hợp nhất sức mạnh theo kế sách hợp tung của tại hạ. Chẳng may người lên nắm quyền đại bang chủ võ lâm lại có hiềm khích với bang chủ. Hậu quả sẽ như thế nào nếu như bang chủ đứng ngoài cuộc?

Mặt Thương Trọng Bá trầm hẳn xuống. Y bất giác nhìn Trương Quảng nói:

- Đây là ý của Trương công tử hay là ý của Thượng Quan Nghi?

Trương Quảng mỉm cười ôm quyền nói:

- Bang chủ. . . Kế sách này chính là của tại hạ.

- Tại sao công tử nghĩ ra kế sách này?

Trương Quảng từ tốn nói :

- Ý của tại hạ võ lâm phải có một Minh chủ.

- công tử nghĩ đến bổn bang chủ?

- Nam tử hán phải đỉnh thiên lập địa.

Trong mắt tại hạ bang chủ chính là vị nam tử hán đó.

Thương Trọng Bá gật đầu:

- Hay lắm. . . Nếu bổn nhân nói điều này. . . Công tử có chịu nghe bổn nhân không?

- Tại hạ đang nghe bang chủ chỉ giáo.

- Bổn nhân muốn Trương công tử đầu nhập Thần Phục bang.

Trương Quảng lưỡng lự rồi nói:

- Tại hạ vốn dĩ là kẻ không có võ công.

- Không có võ công nhưng ta lại thấy ở Trương công tử chỗ đắc dụng.

- Nếu bang chủ thấy Trương Quảng có chỗ đắc dụng . . . Trương Quảng chỉ xin được làm môn khách của Thần Phục bang.

Chàng nói dứt câu, Thương Trọng Bá ngửa mặt cười khanh khách.

Y vừa cười vừa nói :

- Môn khách . . . được . . . được lắm . . .

Môn khách Trương Quảng tiểu hiệp. Nếu như bổn nhân cần thiếu hiệp giúp . . .

Thiếu hiệp . . . Thiếu hiệp giúp bổn nhân chứ?

Trương Quảng ôm quyền nói :

- Nếu chuyện bang chủ nhờ không vượt ngoài khả năng tại hạ.

Thương Trọng Bá ngửa mặt cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói :

- Nhất định không vượt ngoài khả năng của công tử rồi.

Lão đặt tay lên vai Trương Quảng:

- Kể từ bây giờ. . . Công tử sẽ là môn khách của Thần Phục bang.

Trương Quảng ôm quyền xá :

- Đa tạ bang chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện