Hôm sau, khi thức dậy, Địch Nam bình tĩnh nhìn trần nhà ba phút.
Cậu đêm qua…
Lại mơ thấy học đệ.
Hơn nữa nội dung giấc mơ…quả thiệt là không thể nói ra được…
Lần này chi tiết trong mộng đều rõ ràng hơn so với mấy lần kia…Rõ ràng đến mức khiến người ta nghi ngờ đây có phải là mơ không…Nhưng mà đây quả thực chỉ là một giấc mơ thôi.
Địch Nam thở dài một hơi, ngay cả chính cậu cũng không nói rõ được cậu thở dài là vì nhận ra chính mình đã cong hay là đang tiếc hận giấc mơ đêm qua không hề có thật. Nằm nhìn trần nhà từ trên xuống dưới ba phút, Địch Nam mang tâm trạng phức tạp đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh, giặt quần lót.
Không phải bất kì ai khi đối mặt với cái trình độ cong siêu việt của bản thân cũng có thể bình tĩnh mà tiếp thu hết thảy…
Nhất là với loại tự nhận mình là thẳng nam nhiều năm như Địch Nam, bỗng nhiên đùng một cái lại đi thích một người cùng giới có cấu tạo thân thể chẳng khác gì mình…Hơn nữa người kia còn là học đệ nhiều năm mình chán ghét, học đệ có nhân sinh *** gia nhiều năm nay vẫn cứ nằm chình ình trong đầu cậu.
Nhân sinh *** gia, hừ.
…Loại người như Mạc Tư Lâu mà đặt vào tiểu thuyết chắc chắn chính là Jack Sue người gặp người thích vạn người mê! Địch Nam một bên giặt quần lót, một bên thổ tào trong lòng. [1]
Nhưng mà, cho dù là trong hiện thực, cậu ta vẫn là vạn người mê a…Nhớ tới học muội, Địch Nam liền cảm thấy trong lòng chua chua, tuy rằng bây giờ cậu đã không còn cảm giác gì với học muội, nhưng mà trước kia cậu cũng từng mơ mơ hồ hồ có một chút hảo cảm với người ta. Lúc trước cậu nhìn thấy học muội đối tốt với Mạc Tư Lâu liền thấy trong lòng khó chịu, thời điểm đó cậu còn tưởng hoá ra mình vẫn thích học muội. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ như vậy thiệt ra có rất nhiều sơ hở…Có lẽ lúc đó cậu đã loáng thoáng cảm nhận được tình cảm khác lạ của mình với Mạc Tư Lâu, nhưng cậu vẫn trốn tránh theo bản năng, không muốn suy nghĩ đến chuyện này.
…Học muội cũng thích Mạc Tư Lâu, tên tiểu hỗn đản này đúng là vạn người mê.
Nhưng mà, cậu cũng không có quyền chỉ trích việc này, bởi vì cậu cũng thích Mạc Tư Lâu…
Nghĩ nghĩ, trong lòng Địch Nam càng thấy chua. Dù cho cậu thích Mạc Tư Lâu, cũng chỉ là một trong số những người thích cậu ta mà thôi…
Nói tới chuyện này, từ hồi trung học cũng đã có rất nhiều nữ sinh thích Mạc Tư Lâu…Nhưng mà cậu chưa từng nhìn thấy Mạc Tư Lâu quen với ai cả.
Trong lòng tự dưng có chút vui sướng, Địch Nam khẽ hát đem quần lót đi phơi, xoay lại ngồi trước máy tính.
Đăng nhập QQ, Địch Nam vào diễn dàn chào hỏi. Đây cũng là thói quen mỗi ngày của cậu.
Vương Bất Lưu Hành: mỗi ngày chào một cái, chứng minh tui chưa xuyên việt
Địch Nam gửi xong tin liền mở ra giao diện Trung tâm, chuẩn bị xin một nick mới.
Cậu quyết định sẽ bắt đầu một lần nữa, viết tiểu thuyết mà mình muốn…Giống như Giang hồ cuồng thư sinh.
Ngay tại lúc cậu đang rối rắm không biết nên đặt bút danh gì, diễn đàn đang yên lặng lại sôi trào.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Bất lực quân, hôm qua tui nhìn sao trời, phát hiện phương Đông mơ hồ hiện lên mây lành, tui bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện thiên hạ lại sắp gió nổi mây phun, đến lúc đó lại là cảnh tượng kinh thiên động địa…
Vương Bất Lưu Hành: … Ông có ý gì
Đông Hán Nhất Chi Hoa: hôm qua sau khi ông out đã có chuyện lớn xảy ra…
Vương Bất Lưu Hành: … Chuyện gì lớn? Đông Hán Nhất Chi Hoa: chuyện lớn kinh thiên động địa
Vương Bất Lưu Hành: … Chuyện lớn gì kinh thiên động địa?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chuyện lớn phi thường kinh thiên động địa
Vương Bất Lưu Hành: … Tui cmn bác ông
Đông Hán Nhất Chi Hoa: khẩu vị quá mạnh!
Vương Bất Lưu Hành: …
Đông Hán Nhất Chi Hoa: sự tình kỳ thật là như vậy… Không phải ông thông báo muốn lăn sao? Sau đó chuyện này bị đem treo trong diễn đàn, một truyền mười mười truyền trăm…
Vương Bất Lưu Hành: sau đó bọn họ bắt đầu sám hối cho rằng bức đi một tuyệt thế tài tử như tui là cái sai lầm không thể tha thứ?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: atsm là bệnh, phải trị
Vương Bất Lưu Hành: … Nói tiếp đi
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chuyện này thiệt rất XYXF, đại thần thế mà cũng biết…Sau đó liền đăng thông báo mình cũng muốn gác bút đi luôn từ nay về sau giang hồ không gặp lại gì gì đó…
Vương Bất Lưu Hành: xem ra đại thần là thiệt yêu tui
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Bất lực, ông lại quên uống thuốc đi…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nhưng mà, vì cái lông gì tui cũng có cái cảm giác quái dị đó…Giống như phát hiện một sự tình thiệt ghê gớm…
Vương Bất Lưu Hành: ông ảo giác…
Bá khí trắc lậu: ảo giác cái lông, Bất lực, ông có tiền đồ đó, thông đồng được cả đại thần…
Vương Bất Lưu Hành: kỳ thật tui với Mạc Phụ Tư Lâu cũng không thân thiết gì…
Tư thâm lão trung y: không thân muội ông, không thân mà ông gác bút người ta cũng chạy theo gác bút cùng ông?
Vương Bất Lưu Hành: tui đối với chuyện này bảo trì im lặng…
Địch Nam tỏ vẻ khi cậu nhìn thấy câu kia không có tự thích thú trong lòng đâu!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: im lặng bác ông, mau khai gian tình ra không thì chém! Ông cùng người ta có quan hệ gì!
Vương Bất Lưu Hành: … Ấy, tui hình như rớt mạng mất tiêu…Ấy ấy, tín hiệu không tốt…
Địch Nam một bên cùng mấy người trên diễn đàn đấu võ mồm, một bên mở ra tiểu thuyết vẫn của Mạc Phụ Tư Lâu trong phần lưu trữ.
Cậu vừa mở ra liền thấy, dưới tiểu thuyết liền có một mớ xác chết oán thán tận trời, mấy dòng chữ nguyền rủa máu chảy đầm đìa làm cúc hoa của cậu cũng phải căng thẳng…Quả nhiên fan não tàn thiệt dễ dàng hoá thân thành anti nha!
Mà chỗ văn án của tiểu thuyết đã không còn gì, chỉ có vẻn vẹn một câu —— từ nay gác bút, giang hồ không gặp nữa.
…Muội hắn! Thế mà còn ngắn gọn hơn cậu! Thế mà còn…tiêu sái hơn cậu!
Địch Nam thổ tào một câu trong lòng, sau đó lại bắt đầu mờ mịt.
Mạc Phụ Tư Lâu gác bút…có thật là vì cậu không?
Cậu thật sự không dám nghĩ tới khả năng đó, nhưng mà cậu lại không thể khống chế chính mình nghĩ theo hướng đó.
Địch Nam ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngốc ngốc nhìn ba giây, đưa tay moi di động gọi cho học đệ.
Điện thoại được nhận rất nhanh, sau khi nghe đến thanh âm hạ giọng trả lời từ đầu kia của Mạc Tư Lâu, Địch Nam bắt đầu rít gào:”Nghe nói cậu muốn gác bút?”
“…”, đầu kia di động truyền đến tiếng hít thở.
“Tuy rằng hôm nay thời tiết rất tốt ánh nắng mặt trời tươi sáng không khí trong lành rất thích hợp cho học sinh đi du lịch, nhưng mà…cậu làm sao mà lại muốn gác bút a?”, Địch Nam thật cẩn thận đem đề tài dẫn vào con đường chính, tuy rằng trong lòng vẫn tự nói với mình nguyên nhân chắc chắn không phải là vì cậu, nhưng lại không nhịn được mà chờ đợi đán áp của Mạc Tư Lâu…
“…Bởi vì không muốn viết.”, thanh âm Mạc Tư Lâu rất bình tĩnh.
“…Đây mà là lí do? Cậu…Cậu bây giờ đã là đại thần, hơn nữa cậu làm vậy là vô trách nhiệm! Cậu làm vậy là không xứng với những người luôn theo dõi tiểu thuyết của cậu…”, Địch Nam giả vờ như không nhìn thấy nỗi thất vọng trong lòng.
“Anh không phải cũng gác bút à?”, Mạc Tư Lâu thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy…Nhưng mà chuyện này có quan hệ gì với chuyện gác bút của cậu à? Dù cho tôi có rời khỏi Trung tâm…Cũng không có quan hệ gì với cậu đi…”, Địch Nam không kìm được mà bối rối nói.
“Cậu có nhiều độc giả như vậy, cậu ngừng lại như thế thì làm sao có thể đối mặt với bọn họ…”
“…Thế thì sao?”, Mạc Tư Lâu bỗng nhiên mở miệng.
“…A?”, Địch Nam ngẩn người.
“Có nhiều độc giả thì sao, tôi vẫn chỉ muốn cho một người nhìn tiểu thuyết của mình mà thôi…Nếu người đó không đọc, tôi có viết tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”, thanh âm Mạc Tư Lâu bình thản không chút gợn sóng.
Nhưng mà Địch Nam nhịn không được mà xót xa một trận trong lòng, “…Làm sao có thể như vậy, cậu như vậy rất không có trách nhiệm, cậu còn có những độc giả khác a…”, Cậu mới không có ghen tị đâu.
“Bọn họ đều không phải là người đó.”
“…”, Địch Nam uỷ khuất, tay cậu run lên cúp điện thoại.
Thậm chí còn chưa kịp nói một câu…
“…Tôi cũng là fan não tàn của cậu a.”
Cậu ngốc ngốc buông di động trong tay xuống.
Mấy người trong diễn đàn vẫn còn đang hào hứng thảo luận nguyên nhân gác bút của Mạc Phụ Tư Lâu, Địch Nam giờ đã không còn tâm tình chen vô tham dự.
Mãi đến khi người trong diễn đàn triệu hồi cậu
——
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Bất lực! Triệu hồi Bất lực! Hồn về!
Bá khí trắc lậu: …Chẳng lẽ Bất lực lại xuyên việt?
Tư thâm lão trung y: rớt mạng à?
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: có lẽ đi trọng sinh…
Vương Bất Lưu Hành: tui nè
Địch Nam võ trang tinh thần đầy đủ rồi trả lời.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: như thế nào tui cảm giác được một chút muộn phiền thoang thoảng?
Bá khí trắc lậu: radar của tui cũng cảm giác được…
Vương Bất Lưu Hành: …
Vương Bất Lưu Hành: tui vừa mới đi hỏi Mạc Phụ Tư Lâu
Vương Bất Lưu Hành: tên đó bảo mình gác bút…là vì một người
Tư thâm lão trung y: tâm hồn bát quái của tui thức tỉnh trong nháy mắt!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: cầu cập nhật! Tiếp tục đi! Đừng có ngừng!
Vương Bất Lưu Hành: hình như là một độc giả của cậu ta thì phải, cậu ta bảo người kia không đọc tiểu thuyết của cậu ta, cậu ta liền không muốn viết
Vương Bất Lưu Hành: … là như thế đấy
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui quả nhiên cảm giác được một màn muộn phiền hụt hẫng
Bá khí trắc lậu: tui cũng cảm giác được +1
Vương Bất Lưu Hành: … Được rồi, thiệt tình là tui có chút mất mát
Tư thâm lão trung y: nam nhân thất tình được ưu tiên, tui dùng thân thể đến an ủi tâm hồn bị thương tổn của ông a
Vương Bất Lưu Hành: thất tình muội ông…
Vương Bất Lưu Hành: được rồi, thật ra Mạc Phụ Tư Lâu chính là cái người tui nói…cái người mà tui nghĩ là mình thích đó
Vương Bất Lưu Hành: cậu ta là học đệ trong hiện thực của tui
Rốt cuộc nói ra được, Địch Nam nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Cái cảm giác có gì đó nghèn nghẹn thật không dễ chịu gì.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Nani?!!!
Bá khí trắc lậu: Nani?!!!
Tư thâm lão trung y: Nani?!!!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: Nani?!!!
Ngực có đại chí: tui vừa mới leo lên…có hụt mất tin gì không đây?
Vương Bất Lưu Hành: tui nghĩ…
Vương Bất Lưu Hành: hẳn là tui thật sự thích cậu ta
————
[1]: Jack Sue: đây là bạn Nam đang chơi chữ, mấy nhân vật nữ hoàn hảo từng milimet người gặp người mê hoa gặp hoa nở trong truyện thường được gọi là Mary Sue, bạn Mạc Tư Lâu là nam nên đổi tên thành Jack Sue =))
Cậu đêm qua…
Lại mơ thấy học đệ.
Hơn nữa nội dung giấc mơ…quả thiệt là không thể nói ra được…
Lần này chi tiết trong mộng đều rõ ràng hơn so với mấy lần kia…Rõ ràng đến mức khiến người ta nghi ngờ đây có phải là mơ không…Nhưng mà đây quả thực chỉ là một giấc mơ thôi.
Địch Nam thở dài một hơi, ngay cả chính cậu cũng không nói rõ được cậu thở dài là vì nhận ra chính mình đã cong hay là đang tiếc hận giấc mơ đêm qua không hề có thật. Nằm nhìn trần nhà từ trên xuống dưới ba phút, Địch Nam mang tâm trạng phức tạp đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh, giặt quần lót.
Không phải bất kì ai khi đối mặt với cái trình độ cong siêu việt của bản thân cũng có thể bình tĩnh mà tiếp thu hết thảy…
Nhất là với loại tự nhận mình là thẳng nam nhiều năm như Địch Nam, bỗng nhiên đùng một cái lại đi thích một người cùng giới có cấu tạo thân thể chẳng khác gì mình…Hơn nữa người kia còn là học đệ nhiều năm mình chán ghét, học đệ có nhân sinh *** gia nhiều năm nay vẫn cứ nằm chình ình trong đầu cậu.
Nhân sinh *** gia, hừ.
…Loại người như Mạc Tư Lâu mà đặt vào tiểu thuyết chắc chắn chính là Jack Sue người gặp người thích vạn người mê! Địch Nam một bên giặt quần lót, một bên thổ tào trong lòng. [1]
Nhưng mà, cho dù là trong hiện thực, cậu ta vẫn là vạn người mê a…Nhớ tới học muội, Địch Nam liền cảm thấy trong lòng chua chua, tuy rằng bây giờ cậu đã không còn cảm giác gì với học muội, nhưng mà trước kia cậu cũng từng mơ mơ hồ hồ có một chút hảo cảm với người ta. Lúc trước cậu nhìn thấy học muội đối tốt với Mạc Tư Lâu liền thấy trong lòng khó chịu, thời điểm đó cậu còn tưởng hoá ra mình vẫn thích học muội. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ như vậy thiệt ra có rất nhiều sơ hở…Có lẽ lúc đó cậu đã loáng thoáng cảm nhận được tình cảm khác lạ của mình với Mạc Tư Lâu, nhưng cậu vẫn trốn tránh theo bản năng, không muốn suy nghĩ đến chuyện này.
…Học muội cũng thích Mạc Tư Lâu, tên tiểu hỗn đản này đúng là vạn người mê.
Nhưng mà, cậu cũng không có quyền chỉ trích việc này, bởi vì cậu cũng thích Mạc Tư Lâu…
Nghĩ nghĩ, trong lòng Địch Nam càng thấy chua. Dù cho cậu thích Mạc Tư Lâu, cũng chỉ là một trong số những người thích cậu ta mà thôi…
Nói tới chuyện này, từ hồi trung học cũng đã có rất nhiều nữ sinh thích Mạc Tư Lâu…Nhưng mà cậu chưa từng nhìn thấy Mạc Tư Lâu quen với ai cả.
Trong lòng tự dưng có chút vui sướng, Địch Nam khẽ hát đem quần lót đi phơi, xoay lại ngồi trước máy tính.
Đăng nhập QQ, Địch Nam vào diễn dàn chào hỏi. Đây cũng là thói quen mỗi ngày của cậu.
Vương Bất Lưu Hành: mỗi ngày chào một cái, chứng minh tui chưa xuyên việt
Địch Nam gửi xong tin liền mở ra giao diện Trung tâm, chuẩn bị xin một nick mới.
Cậu quyết định sẽ bắt đầu một lần nữa, viết tiểu thuyết mà mình muốn…Giống như Giang hồ cuồng thư sinh.
Ngay tại lúc cậu đang rối rắm không biết nên đặt bút danh gì, diễn đàn đang yên lặng lại sôi trào.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Bất lực quân, hôm qua tui nhìn sao trời, phát hiện phương Đông mơ hồ hiện lên mây lành, tui bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện thiên hạ lại sắp gió nổi mây phun, đến lúc đó lại là cảnh tượng kinh thiên động địa…
Vương Bất Lưu Hành: … Ông có ý gì
Đông Hán Nhất Chi Hoa: hôm qua sau khi ông out đã có chuyện lớn xảy ra…
Vương Bất Lưu Hành: … Chuyện gì lớn? Đông Hán Nhất Chi Hoa: chuyện lớn kinh thiên động địa
Vương Bất Lưu Hành: … Chuyện lớn gì kinh thiên động địa?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chuyện lớn phi thường kinh thiên động địa
Vương Bất Lưu Hành: … Tui cmn bác ông
Đông Hán Nhất Chi Hoa: khẩu vị quá mạnh!
Vương Bất Lưu Hành: …
Đông Hán Nhất Chi Hoa: sự tình kỳ thật là như vậy… Không phải ông thông báo muốn lăn sao? Sau đó chuyện này bị đem treo trong diễn đàn, một truyền mười mười truyền trăm…
Vương Bất Lưu Hành: sau đó bọn họ bắt đầu sám hối cho rằng bức đi một tuyệt thế tài tử như tui là cái sai lầm không thể tha thứ?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: atsm là bệnh, phải trị
Vương Bất Lưu Hành: … Nói tiếp đi
Đông Hán Nhất Chi Hoa: chuyện này thiệt rất XYXF, đại thần thế mà cũng biết…Sau đó liền đăng thông báo mình cũng muốn gác bút đi luôn từ nay về sau giang hồ không gặp lại gì gì đó…
Vương Bất Lưu Hành: xem ra đại thần là thiệt yêu tui
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Bất lực, ông lại quên uống thuốc đi…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nhưng mà, vì cái lông gì tui cũng có cái cảm giác quái dị đó…Giống như phát hiện một sự tình thiệt ghê gớm…
Vương Bất Lưu Hành: ông ảo giác…
Bá khí trắc lậu: ảo giác cái lông, Bất lực, ông có tiền đồ đó, thông đồng được cả đại thần…
Vương Bất Lưu Hành: kỳ thật tui với Mạc Phụ Tư Lâu cũng không thân thiết gì…
Tư thâm lão trung y: không thân muội ông, không thân mà ông gác bút người ta cũng chạy theo gác bút cùng ông?
Vương Bất Lưu Hành: tui đối với chuyện này bảo trì im lặng…
Địch Nam tỏ vẻ khi cậu nhìn thấy câu kia không có tự thích thú trong lòng đâu!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: im lặng bác ông, mau khai gian tình ra không thì chém! Ông cùng người ta có quan hệ gì!
Vương Bất Lưu Hành: … Ấy, tui hình như rớt mạng mất tiêu…Ấy ấy, tín hiệu không tốt…
Địch Nam một bên cùng mấy người trên diễn đàn đấu võ mồm, một bên mở ra tiểu thuyết vẫn của Mạc Phụ Tư Lâu trong phần lưu trữ.
Cậu vừa mở ra liền thấy, dưới tiểu thuyết liền có một mớ xác chết oán thán tận trời, mấy dòng chữ nguyền rủa máu chảy đầm đìa làm cúc hoa của cậu cũng phải căng thẳng…Quả nhiên fan não tàn thiệt dễ dàng hoá thân thành anti nha!
Mà chỗ văn án của tiểu thuyết đã không còn gì, chỉ có vẻn vẹn một câu —— từ nay gác bút, giang hồ không gặp nữa.
…Muội hắn! Thế mà còn ngắn gọn hơn cậu! Thế mà còn…tiêu sái hơn cậu!
Địch Nam thổ tào một câu trong lòng, sau đó lại bắt đầu mờ mịt.
Mạc Phụ Tư Lâu gác bút…có thật là vì cậu không?
Cậu thật sự không dám nghĩ tới khả năng đó, nhưng mà cậu lại không thể khống chế chính mình nghĩ theo hướng đó.
Địch Nam ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngốc ngốc nhìn ba giây, đưa tay moi di động gọi cho học đệ.
Điện thoại được nhận rất nhanh, sau khi nghe đến thanh âm hạ giọng trả lời từ đầu kia của Mạc Tư Lâu, Địch Nam bắt đầu rít gào:”Nghe nói cậu muốn gác bút?”
“…”, đầu kia di động truyền đến tiếng hít thở.
“Tuy rằng hôm nay thời tiết rất tốt ánh nắng mặt trời tươi sáng không khí trong lành rất thích hợp cho học sinh đi du lịch, nhưng mà…cậu làm sao mà lại muốn gác bút a?”, Địch Nam thật cẩn thận đem đề tài dẫn vào con đường chính, tuy rằng trong lòng vẫn tự nói với mình nguyên nhân chắc chắn không phải là vì cậu, nhưng lại không nhịn được mà chờ đợi đán áp của Mạc Tư Lâu…
“…Bởi vì không muốn viết.”, thanh âm Mạc Tư Lâu rất bình tĩnh.
“…Đây mà là lí do? Cậu…Cậu bây giờ đã là đại thần, hơn nữa cậu làm vậy là vô trách nhiệm! Cậu làm vậy là không xứng với những người luôn theo dõi tiểu thuyết của cậu…”, Địch Nam giả vờ như không nhìn thấy nỗi thất vọng trong lòng.
“Anh không phải cũng gác bút à?”, Mạc Tư Lâu thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy…Nhưng mà chuyện này có quan hệ gì với chuyện gác bút của cậu à? Dù cho tôi có rời khỏi Trung tâm…Cũng không có quan hệ gì với cậu đi…”, Địch Nam không kìm được mà bối rối nói.
“Cậu có nhiều độc giả như vậy, cậu ngừng lại như thế thì làm sao có thể đối mặt với bọn họ…”
“…Thế thì sao?”, Mạc Tư Lâu bỗng nhiên mở miệng.
“…A?”, Địch Nam ngẩn người.
“Có nhiều độc giả thì sao, tôi vẫn chỉ muốn cho một người nhìn tiểu thuyết của mình mà thôi…Nếu người đó không đọc, tôi có viết tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”, thanh âm Mạc Tư Lâu bình thản không chút gợn sóng.
Nhưng mà Địch Nam nhịn không được mà xót xa một trận trong lòng, “…Làm sao có thể như vậy, cậu như vậy rất không có trách nhiệm, cậu còn có những độc giả khác a…”, Cậu mới không có ghen tị đâu.
“Bọn họ đều không phải là người đó.”
“…”, Địch Nam uỷ khuất, tay cậu run lên cúp điện thoại.
Thậm chí còn chưa kịp nói một câu…
“…Tôi cũng là fan não tàn của cậu a.”
Cậu ngốc ngốc buông di động trong tay xuống.
Mấy người trong diễn đàn vẫn còn đang hào hứng thảo luận nguyên nhân gác bút của Mạc Phụ Tư Lâu, Địch Nam giờ đã không còn tâm tình chen vô tham dự.
Mãi đến khi người trong diễn đàn triệu hồi cậu
——
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Bất lực! Triệu hồi Bất lực! Hồn về!
Bá khí trắc lậu: …Chẳng lẽ Bất lực lại xuyên việt?
Tư thâm lão trung y: rớt mạng à?
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: có lẽ đi trọng sinh…
Vương Bất Lưu Hành: tui nè
Địch Nam võ trang tinh thần đầy đủ rồi trả lời.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: như thế nào tui cảm giác được một chút muộn phiền thoang thoảng?
Bá khí trắc lậu: radar của tui cũng cảm giác được…
Vương Bất Lưu Hành: …
Vương Bất Lưu Hành: tui vừa mới đi hỏi Mạc Phụ Tư Lâu
Vương Bất Lưu Hành: tên đó bảo mình gác bút…là vì một người
Tư thâm lão trung y: tâm hồn bát quái của tui thức tỉnh trong nháy mắt!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: cầu cập nhật! Tiếp tục đi! Đừng có ngừng!
Vương Bất Lưu Hành: hình như là một độc giả của cậu ta thì phải, cậu ta bảo người kia không đọc tiểu thuyết của cậu ta, cậu ta liền không muốn viết
Vương Bất Lưu Hành: … là như thế đấy
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui quả nhiên cảm giác được một màn muộn phiền hụt hẫng
Bá khí trắc lậu: tui cũng cảm giác được +1
Vương Bất Lưu Hành: … Được rồi, thiệt tình là tui có chút mất mát
Tư thâm lão trung y: nam nhân thất tình được ưu tiên, tui dùng thân thể đến an ủi tâm hồn bị thương tổn của ông a
Vương Bất Lưu Hành: thất tình muội ông…
Vương Bất Lưu Hành: được rồi, thật ra Mạc Phụ Tư Lâu chính là cái người tui nói…cái người mà tui nghĩ là mình thích đó
Vương Bất Lưu Hành: cậu ta là học đệ trong hiện thực của tui
Rốt cuộc nói ra được, Địch Nam nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Cái cảm giác có gì đó nghèn nghẹn thật không dễ chịu gì.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: Nani?!!!
Bá khí trắc lậu: Nani?!!!
Tư thâm lão trung y: Nani?!!!
Ngàn dặm chi ngoại đoạt nhân trinh tiết: Nani?!!!
Ngực có đại chí: tui vừa mới leo lên…có hụt mất tin gì không đây?
Vương Bất Lưu Hành: tui nghĩ…
Vương Bất Lưu Hành: hẳn là tui thật sự thích cậu ta
————
[1]: Jack Sue: đây là bạn Nam đang chơi chữ, mấy nhân vật nữ hoàn hảo từng milimet người gặp người mê hoa gặp hoa nở trong truyện thường được gọi là Mary Sue, bạn Mạc Tư Lâu là nam nên đổi tên thành Jack Sue =))
Danh sách chương