Cái bữa tiệc trên du thuyền mà Hứa Đình nói kia, kỳ thật chính là tiệc đính hôn người con thứ của Tôn Sở Dương, người nhà họ Vương nhất định sẽ đi, cho nên Hứa Đình cũng thuận theo vậy mà tiếp nhận thiệp mời.
“Có thể bị nguy hiểm hay không?” Hạ Mộ rất lo lắng.
“Tiểu ngốc, anh cũng không phải đi đánh nhau.” Hứa Đình cụng trán cậu, “Lúc anh không ở đây, không được tùy tiện ra ngoài, biết không?”
Hạ tiểu thụ gật gật đầu, ngoan vô cùng.
Rời đi có một tuần mà thôi, có cần phải làm như đang sinh ly tử biệt như thế không? Bạch Tiểu Mộng vừa buồn nôn vừa nước mắt lấp lánh.
Buổi chiều, Hứa Đình và Bạch Tiểu Mộng cùng đến công ty, mẹ Hứa từ tiệm thuốc mua về một ít dược liệu, vào phòng bếp hầm canh đuôi bò cực bổ.
Hạ Mộ hoàn toàn không biết dụng ý của nồi canh này ở chỗ nào, còn rất nhiệt tình hỗ trợ trong bếp, nhìn qua vô cùng vui vẻ đem mình tặng cho người nào đó ăn sạch sẽ.
Mẹ Hứa vừa cắt cải củ, vừa nói Tiểu Mộ, xuống tầng hầm lấy giúp mẹ một cái nồi đất mới đi.
“Dạ?” Hạ Mộ sửng sốt, tầng hầm? “Cái cũ lần trước bị rạn nứt mất rồi.” Mẹ Hứa không có cảm thấy cậu khác thường, “Nhưng mà còn có cái mới, đi lấy giúp mẹ được không? Chìa khóa tầng hầm ở trong ngăn kéo TV, đèn bị hỏng rồi, nhưng có đèn pin đó.”
“… Vâng.” Hạ Mộ đáp ứng, mở ngăn kéo cầm chìa khóa và đèn pin đi ra sau nhà.
Tử cửa cầu thang nhìn xuống là một mảnh tối đen, Hạ tiểu thụ chuẩn bị nửa ngày dũng khí, mới anh dũng chậm rãi đi xuống.
Tầng hầm rất lớn, cũng có rất nhiều tro bụi, Hạ Mộ bật đèn pin, lật tìm trong một đống đồ cũ, đèn pin chiếu trên tường ra đủ loại bóng có hình thù kỳ quái, bất giác có chút lông tóc dựng đứng, nhưng vẫn bắt buộc chính mình không được chạy ra đi.
Cần phải cố gắng hơn, đây là hứa hẹn mình cho người kia, không thể làm không được.
Tìm hồi lâu cũng vẫn không tìm được nồi đất, Hạ Mộ cầm đèn pin chiếu chung quanh, muốn xác định xem xung quanh còn có cái gì, nhưng lúc không đề phòng để ánh đèn pin chiếu tới một góc nào đó, thì lại mơ hồ xuất hiện một bóng người.
Điều này thật sự là quá kinh hãi, Hạ Mộ hét lên một tiếng ném đèn pin, quay ngoắt sang hướng ngược lại chạy đi, dọc theo đường đi mấp mô ngã xuống mấy lần, thật vất vả mới sờ đến cầu thang.
“Mộ Mộ.” Hứa Đình sau khi về nhà nghe nói Hạ Mộ ở dưới tầng hầm, vì thế nhanh chóng đến tìm, người còn chưa tới sau nhà, chợt nghe tiếng thét của Hạ Mộ, lúc chạy tới thì vừa vặn trông thấy cậu mặt xám mày tro chạy ra.
“Hứa Đình!” Hạ Mộ nhào lên ôm lấy hắn, đầy người đều là mồ hôi lạnh.
“Đừng sợ, ngoan, không có chuyện gì.” Hứa Đình sờ sờ đầu của cậu, có chút trách cứ lại có chút đau lòng, “Vì sao không nói cho mẹ biết, em không thể tới nơi này?”
“Em không có.” Hạ Mộ lấy lại bình tĩnh, “Em không sợ tầng hầm.”
Hứa Đình cười lắc đầu, cúi đầu hôn nhẹ lên hai má bị bẩn của cậu.
Đều đã té nhào chạy ra, còn nói không sợ?
“Em thật sự là không sợ.” Hạ Mộ sốt ruột giải thích, “Em cũng đã ở bên trong lâu rồi… Vừa rồi là bởi vì trong góc có bóng người!”
“Lừa quỷ a?” Hứa Đình giúp cậu lau lau mặt, không chút để ý nói.
“Không phải, thật sự có!” Hạ Mộ có chút ủy khuất, mình rõ ràng đã không sợ tầng hầm, anh ấy vì sao không tin?
“Ừm?” Hứa Đình nhìn thấy cậu nhíu mày, “Thật á?”
Hạ Mộ ra sức gật đầu.
“Anh đi nhìn xem.” Hứa Đình vỗ vỗ bờ vai cậu.
“Rất kinh khủng đó.” Hạ Mộ kéo tay hắn không buông.
“Ngoan, không sao.” Hứa Đình hướng cười an ủi cậu, xoay người vào tầng hầm.
Mấy phút đồng hồ sau, Hứa Đình từ bên trong đi ra, biểu cảm có chút dở khóc dở cười.
“Là cái gì?” Hạ Mộ khẩn trương hỏi.
“Một tấm gương bị vỡ, chẳng trách em bị dọa, vừa nãy anh cũng giật mình.” Hứa Đình véo khuôn mặt cậu, “Không sao.”
“Em không phải sợ tầng hầm.” Hạ Mộ lại nhỏ giọng nhấn mạnh một lần.
“Ừ, lần này thực dũng cảm.” Hứa Đình nâng cằm cậu lên, sáp qua hôn xuống, “Đây là phần thưởng.”
Làm một tiểu thụ, Hạ Mộ sau khi bị hôn nhẹ theo bản năng mặt đỏ bừng, nhìn qua một chút khí phách đều không có, vì thế đành phải ở trong lòng phun một ngụm, cái gọi là phần thưởng, chẳng lẽ không phải là em hôn anh sao?
…..
Bữa tối, Hứa Đình chủ yếu không làm sao ăn được cơm, bị mẹ Hứa nhìn chằm chằm rót cho một bụng canh đại bổ.
Hạ Mộ không hiểu uống một ngụm, cảm thấy vị thuốc đông y nồng nặc, vì thế thừa dịp không ai chú ý, đem tất cả canh trong cái chén nhỏ của mình đổ sang cho Hứa Đình, còn vui sướng khi người gặp họa nói Đình Đình anh uống nhiều chút nha.
Hứa tiểu công khóc không ra nước mắt, tiểu ngốc, em có biết mục đích của canh này không, vạn nhất thực sự có công hiệu, cái người buổi tối bị đau kia chính là em đó.
Một nồi canh bị uống hết hơn phân nửa, mẹ Hứa rất hài lòng, sau khi cơm nước xong chưa đến mười giờ, liền đuổi hai người trở về ngủ.
Hạ tiểu thụ đã uống cà phê nên rất sôi nổi, một chút cũng không muốn ngủ.
Hứa Đình bổ dưỡng quá mức độ, có chút toàn thân khô nóng, vì thế cởi áo, để trần thân trên uống nước.
Hạ Mộ nuốt nước miếng, cái kia, thật đẹp mà.
Vì thế Hạ tiểu sắc lang âm mưu ở trong lòng, phải làm thế nào mới có thể nhìn được nhiều hơn chút!
Hứa Đình sau khi uống xong nước đặt cốc xuống, còn chưa kịp động, liền bị Hạ Mộ rống lên một câu: “Không được nhúc nhích!”
“Làm sao vậy?” Hứa Đình hoảng sợ, theo bản năng quay đầu nhìn cậu.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, đầu quay lại đi, góc độ kia rất đẹp.” Hạ Mộ cực nhanh giở bản vẽ và bút chì của mình, ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, “Không được lộn xộn a.”
Hứa Đình dở khóc dở cười, lại không muốn quấy rầy hưng trí của cậu, đành phải duy trì tư thế đứng ở nơi đó, dặn cậu vẽ nhanh một chút.
Nửa giờ một giờ, sau hai giờ, Hạ Mộ mới buông bản vẽ xuống.
Hứa Đình toàn thân cứng ngắc, rất đau đớn hoạt động gân cốt, đánh nhau cũng không mệt như vậy.
Hạ Mộ nhìn tác phẩm của mình, thỏa mãn vô cùng, hận không thể cho toàn bộ thế giới triển lãm, chẳng qua ngẫm lại lại có chút không nỡ, tốt xấu gì cũng coi như là nửa thân trần, sao có thể để cho người khác thấy!
“Tặng cho anh.” Hứa Đình đưa tay.
“Không cho.” Hạ Mộ rất nhỏ mọn .
“Bức tranh rõ ràng chính là anh!” Hứa Đình chưa từ bỏ ý định.
“Được rồi, hôm nào vẽ cho anh bức khác.” Hạ Tiểu Mộ đưa tay vỗ vỗ hắn, trên vai Hứa Đình lập tức xuất hiện hai dấu vuốt đen sì.
“Nha!” Hạ Mộ rụt tay về, vô thức lau lau trên người mình.
Hứa Đình dở khóc dở cười, người này có đôi khi thông minh muốn chết, nhưng lúc ngốc cũng là thực ngốc.
Bởi vì bả vai bị vỗ bẩn, Hứa Đình đành phải lại đi tắm rửa, nghe tiếng nước ào ào trong phòng, mẹ Hứa kích động muốn rơi lệ, hiện tại tắm rửa, có phải chứng minh hai giờ trước đó đã xảy ra một ít chuyện rất tuyệt vời hay không? (sự nỗ lực không ngừng nghỉ của người mẹ =]]]])
Vì thế cảm thấy rất mỹ mãn mà đi ngủ.
Nhưng đêm nay, trôi qua kỳ thật rất yên ổn.
Chờ Hứa Đình tắm rửa xong đi ra, Hạ Mộ đã cuộn tròn lại ngủ, hai má phấn nộn, so với màu tái nhợt tiều tụy khoảng thời gian trước đây, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Càng nhìn càng thích, nhịn không được liền cúi đầu hôn một cái, sau đó ôm vào trong ngực.
Nếu không phải bởi vì cậu, ngay cả bản thân Hứa Đình cũng sẽ không tin, mình lại có thể sẽ không nhúc nhích đứng hai giờ, chỉ là để cho người ta vẽ tranh.
Đương nhiên, lúc này Hứa tiểu công còn không biết, bức họa này chỉ là khởi đầu cho kiếp sống người mẫu của mình.
Tỷ như ở những ngày trong tương lai, Hạ tiểu thụ ngẫu nhiên sẽ nói, Hứa Đình em đi học lớp vẽ cơ thể người a.
“Hửm?” Hứa Đình cảnh giác vểnh tai, “Người mẫu nam hay là nữ, mặc quần áo hay không mặc?”
Nữ là không thể, nam càng không thể!
“Đây là nghệ thuật.” Hạ Mộ cố gắng biện giải.
“Đừng đi nữa, vẽ anh vẽ anh đi.” Hứa tiểu công thoái thác công việc ở công ty, chuyên tâm ở nhà làm hiến thân nghệ thuật cho lão bà.
Hạ tiểu thụ lệ rơi đầy mặt, đành phải lần thứ một trăm lẻ một ở nhà làm trạch, ủy ủy khuất khuất vẽ mãnh nam lõa thể.
Cho nên nói kỳ thật có đôi khi, mỗ công mới là cái vại dấm chua nhất.
…..
Ngày hôm sau, Hạ Mộ thức dậy rất sớm, lại không muốn rời giường sớm, vì thế nằm sấp trên giường nhìn Hứa Đình.
Người bên cạnh cho dù là ngủ say, cũng giấu không được luồng anh khí có chút kiêu ngạo giữa vùng đầu lông mày, được một người như vậy ngàn theo trăm thuận nâng niu ở trong tay, nói không đắc ý vậy tuyệt đối là giả, vận khí của mình phải có bao nhiêu tốt, mới có thể gặp được anh ấy vào buổi chiều hôm đó.
Cảm kích và cảm tình rất nhiều, không biết nên biểu đạt như thế nào, vì thế đành phải tiến sát lại, khẽ hôn một cái trên môi hắn.
Sau đó Hạ tiểu thụ vặn vẹo mất tự nhiên lại rất chờ mong nghĩ, chờ anh ấy từ du thuyền trở về, mình sẽ chủ động chút nữa.
Cùng người mình thích làm bất cứ chuyện gì, đều là có thể đi?
Lúc tám giờ, Hứa Đình bị đồng hồ báo thức đánh thức, vì thế theo thói quen ôm người bên cạnh, dùng cằm cọ cọ gương mặt cậu.
Hạ Mộ bị râu ria của hắn làm cho có chút ngứa, vì thế vừa cười vừa trốn.
“Sớm.” Hứa Đình rốt cục thanh tỉnh.
“Sớm.” Làn da Hạ Mộ rất mẫn cảm, khuôn mặt và cổ đều bị cọ ra dấu đỏ, Hứa Đình nhìn mà liên tục cảm khái, lão bà còn có thể tiếp tục nộn(*) thêm chút nữa không, quả thực chính là làm từ đậu hủ mà.
(*) nộn : mềm, non nớt.
Mà trong phòng ăn dưới lầu, vì lo lắng Mộ Mộ tối hôm qua bị cái kia gì, Đình Đình và Tiểu Mộng lại sắp một tuần không về nhà, cho nên điểm tâm mẹ Hứa làm vô cùng phong phú, Hứa Đình mới vừa ngồi vào bàn thì quả thực sắp rớt cằm, bữa sáng mà thôi, sao lại còn có vịt quay cùng Phật khiêu tường các loại vậy?
Hạ Mộ cũng rất buồn bực, vì cái gì tất cả mọi người là ăn bánh bao, còn mình là uống cháo?
“Mẹ đặc biệt cố ý làm cho con đấy.” Mẹ Hứa lấy thìa trộn trộn, “Bỏ thêm thịt bò viên và sò sấy khô thái sợi cùng rau dưa.”
“Cám ơn mẹ.” Hạ Mộ không rõ ý tưởng, cũng không nghĩ nhiều, uống còn rất cao hứng.
“Hai người phải cẩn thận đấy.” Hạ Mộ nhớ mãi không quên dặn.
“Yên tâm đi.” Hứa Đình giúp cậu gắp rau, “Đi tham gia một buổi tiệc mà thôi, có thể có chuyện gì… Ăn lòng đỏ trứng đậu hủ đi.”
“Tiểu Mộ nói không sai, tự mình cẩn thận.” Ba Hứa nhìn Hứa Đình, “Không được gặp rắc rối.”
“Yên tâm đi, con chính là đi tham gia một buổi tiệc, sao mọi người đều cho là con đi đánh nhau vậy?” Hứa Đình dở khóc dở cười.
“Mọi người yên tâm đi, có con bảo vệ hắn.” Bạch Tiểu Mộng hào khí vạn trượng khoát tay.
“Khụ khụ.” Hứa Đình nuốt toàn bộ một ngụm canh vào cổ họng.
Đời này vẫn là lần đầu tiên, có người nói phải bảo vệ mình.
Hạ tiểu thụ vừa rút khăn giấy cho hắn, vừa dâng lên chút lo lắng không tên.
Vì thế dùng sức nắm chặt tay hắn, muốn tìm ra một ít cảm giác kiên định.
Hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
END 28.
______________________
sao lúc Hứa tiểu công nói câu “vẽ anh vẽ anh đi…” thấy bỉ ổi ghê cơ =))))))))
Canh đuôi bò : tác dụng là bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lý =))))
“Có thể bị nguy hiểm hay không?” Hạ Mộ rất lo lắng.
“Tiểu ngốc, anh cũng không phải đi đánh nhau.” Hứa Đình cụng trán cậu, “Lúc anh không ở đây, không được tùy tiện ra ngoài, biết không?”
Hạ tiểu thụ gật gật đầu, ngoan vô cùng.
Rời đi có một tuần mà thôi, có cần phải làm như đang sinh ly tử biệt như thế không? Bạch Tiểu Mộng vừa buồn nôn vừa nước mắt lấp lánh.
Buổi chiều, Hứa Đình và Bạch Tiểu Mộng cùng đến công ty, mẹ Hứa từ tiệm thuốc mua về một ít dược liệu, vào phòng bếp hầm canh đuôi bò cực bổ.
Hạ Mộ hoàn toàn không biết dụng ý của nồi canh này ở chỗ nào, còn rất nhiệt tình hỗ trợ trong bếp, nhìn qua vô cùng vui vẻ đem mình tặng cho người nào đó ăn sạch sẽ.
Mẹ Hứa vừa cắt cải củ, vừa nói Tiểu Mộ, xuống tầng hầm lấy giúp mẹ một cái nồi đất mới đi.
“Dạ?” Hạ Mộ sửng sốt, tầng hầm? “Cái cũ lần trước bị rạn nứt mất rồi.” Mẹ Hứa không có cảm thấy cậu khác thường, “Nhưng mà còn có cái mới, đi lấy giúp mẹ được không? Chìa khóa tầng hầm ở trong ngăn kéo TV, đèn bị hỏng rồi, nhưng có đèn pin đó.”
“… Vâng.” Hạ Mộ đáp ứng, mở ngăn kéo cầm chìa khóa và đèn pin đi ra sau nhà.
Tử cửa cầu thang nhìn xuống là một mảnh tối đen, Hạ tiểu thụ chuẩn bị nửa ngày dũng khí, mới anh dũng chậm rãi đi xuống.
Tầng hầm rất lớn, cũng có rất nhiều tro bụi, Hạ Mộ bật đèn pin, lật tìm trong một đống đồ cũ, đèn pin chiếu trên tường ra đủ loại bóng có hình thù kỳ quái, bất giác có chút lông tóc dựng đứng, nhưng vẫn bắt buộc chính mình không được chạy ra đi.
Cần phải cố gắng hơn, đây là hứa hẹn mình cho người kia, không thể làm không được.
Tìm hồi lâu cũng vẫn không tìm được nồi đất, Hạ Mộ cầm đèn pin chiếu chung quanh, muốn xác định xem xung quanh còn có cái gì, nhưng lúc không đề phòng để ánh đèn pin chiếu tới một góc nào đó, thì lại mơ hồ xuất hiện một bóng người.
Điều này thật sự là quá kinh hãi, Hạ Mộ hét lên một tiếng ném đèn pin, quay ngoắt sang hướng ngược lại chạy đi, dọc theo đường đi mấp mô ngã xuống mấy lần, thật vất vả mới sờ đến cầu thang.
“Mộ Mộ.” Hứa Đình sau khi về nhà nghe nói Hạ Mộ ở dưới tầng hầm, vì thế nhanh chóng đến tìm, người còn chưa tới sau nhà, chợt nghe tiếng thét của Hạ Mộ, lúc chạy tới thì vừa vặn trông thấy cậu mặt xám mày tro chạy ra.
“Hứa Đình!” Hạ Mộ nhào lên ôm lấy hắn, đầy người đều là mồ hôi lạnh.
“Đừng sợ, ngoan, không có chuyện gì.” Hứa Đình sờ sờ đầu của cậu, có chút trách cứ lại có chút đau lòng, “Vì sao không nói cho mẹ biết, em không thể tới nơi này?”
“Em không có.” Hạ Mộ lấy lại bình tĩnh, “Em không sợ tầng hầm.”
Hứa Đình cười lắc đầu, cúi đầu hôn nhẹ lên hai má bị bẩn của cậu.
Đều đã té nhào chạy ra, còn nói không sợ?
“Em thật sự là không sợ.” Hạ Mộ sốt ruột giải thích, “Em cũng đã ở bên trong lâu rồi… Vừa rồi là bởi vì trong góc có bóng người!”
“Lừa quỷ a?” Hứa Đình giúp cậu lau lau mặt, không chút để ý nói.
“Không phải, thật sự có!” Hạ Mộ có chút ủy khuất, mình rõ ràng đã không sợ tầng hầm, anh ấy vì sao không tin?
“Ừm?” Hứa Đình nhìn thấy cậu nhíu mày, “Thật á?”
Hạ Mộ ra sức gật đầu.
“Anh đi nhìn xem.” Hứa Đình vỗ vỗ bờ vai cậu.
“Rất kinh khủng đó.” Hạ Mộ kéo tay hắn không buông.
“Ngoan, không sao.” Hứa Đình hướng cười an ủi cậu, xoay người vào tầng hầm.
Mấy phút đồng hồ sau, Hứa Đình từ bên trong đi ra, biểu cảm có chút dở khóc dở cười.
“Là cái gì?” Hạ Mộ khẩn trương hỏi.
“Một tấm gương bị vỡ, chẳng trách em bị dọa, vừa nãy anh cũng giật mình.” Hứa Đình véo khuôn mặt cậu, “Không sao.”
“Em không phải sợ tầng hầm.” Hạ Mộ lại nhỏ giọng nhấn mạnh một lần.
“Ừ, lần này thực dũng cảm.” Hứa Đình nâng cằm cậu lên, sáp qua hôn xuống, “Đây là phần thưởng.”
Làm một tiểu thụ, Hạ Mộ sau khi bị hôn nhẹ theo bản năng mặt đỏ bừng, nhìn qua một chút khí phách đều không có, vì thế đành phải ở trong lòng phun một ngụm, cái gọi là phần thưởng, chẳng lẽ không phải là em hôn anh sao?
…..
Bữa tối, Hứa Đình chủ yếu không làm sao ăn được cơm, bị mẹ Hứa nhìn chằm chằm rót cho một bụng canh đại bổ.
Hạ Mộ không hiểu uống một ngụm, cảm thấy vị thuốc đông y nồng nặc, vì thế thừa dịp không ai chú ý, đem tất cả canh trong cái chén nhỏ của mình đổ sang cho Hứa Đình, còn vui sướng khi người gặp họa nói Đình Đình anh uống nhiều chút nha.
Hứa tiểu công khóc không ra nước mắt, tiểu ngốc, em có biết mục đích của canh này không, vạn nhất thực sự có công hiệu, cái người buổi tối bị đau kia chính là em đó.
Một nồi canh bị uống hết hơn phân nửa, mẹ Hứa rất hài lòng, sau khi cơm nước xong chưa đến mười giờ, liền đuổi hai người trở về ngủ.
Hạ tiểu thụ đã uống cà phê nên rất sôi nổi, một chút cũng không muốn ngủ.
Hứa Đình bổ dưỡng quá mức độ, có chút toàn thân khô nóng, vì thế cởi áo, để trần thân trên uống nước.
Hạ Mộ nuốt nước miếng, cái kia, thật đẹp mà.
Vì thế Hạ tiểu sắc lang âm mưu ở trong lòng, phải làm thế nào mới có thể nhìn được nhiều hơn chút!
Hứa Đình sau khi uống xong nước đặt cốc xuống, còn chưa kịp động, liền bị Hạ Mộ rống lên một câu: “Không được nhúc nhích!”
“Làm sao vậy?” Hứa Đình hoảng sợ, theo bản năng quay đầu nhìn cậu.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, đầu quay lại đi, góc độ kia rất đẹp.” Hạ Mộ cực nhanh giở bản vẽ và bút chì của mình, ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, “Không được lộn xộn a.”
Hứa Đình dở khóc dở cười, lại không muốn quấy rầy hưng trí của cậu, đành phải duy trì tư thế đứng ở nơi đó, dặn cậu vẽ nhanh một chút.
Nửa giờ một giờ, sau hai giờ, Hạ Mộ mới buông bản vẽ xuống.
Hứa Đình toàn thân cứng ngắc, rất đau đớn hoạt động gân cốt, đánh nhau cũng không mệt như vậy.
Hạ Mộ nhìn tác phẩm của mình, thỏa mãn vô cùng, hận không thể cho toàn bộ thế giới triển lãm, chẳng qua ngẫm lại lại có chút không nỡ, tốt xấu gì cũng coi như là nửa thân trần, sao có thể để cho người khác thấy!
“Tặng cho anh.” Hứa Đình đưa tay.
“Không cho.” Hạ Mộ rất nhỏ mọn .
“Bức tranh rõ ràng chính là anh!” Hứa Đình chưa từ bỏ ý định.
“Được rồi, hôm nào vẽ cho anh bức khác.” Hạ Tiểu Mộ đưa tay vỗ vỗ hắn, trên vai Hứa Đình lập tức xuất hiện hai dấu vuốt đen sì.
“Nha!” Hạ Mộ rụt tay về, vô thức lau lau trên người mình.
Hứa Đình dở khóc dở cười, người này có đôi khi thông minh muốn chết, nhưng lúc ngốc cũng là thực ngốc.
Bởi vì bả vai bị vỗ bẩn, Hứa Đình đành phải lại đi tắm rửa, nghe tiếng nước ào ào trong phòng, mẹ Hứa kích động muốn rơi lệ, hiện tại tắm rửa, có phải chứng minh hai giờ trước đó đã xảy ra một ít chuyện rất tuyệt vời hay không? (sự nỗ lực không ngừng nghỉ của người mẹ =]]]])
Vì thế cảm thấy rất mỹ mãn mà đi ngủ.
Nhưng đêm nay, trôi qua kỳ thật rất yên ổn.
Chờ Hứa Đình tắm rửa xong đi ra, Hạ Mộ đã cuộn tròn lại ngủ, hai má phấn nộn, so với màu tái nhợt tiều tụy khoảng thời gian trước đây, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Càng nhìn càng thích, nhịn không được liền cúi đầu hôn một cái, sau đó ôm vào trong ngực.
Nếu không phải bởi vì cậu, ngay cả bản thân Hứa Đình cũng sẽ không tin, mình lại có thể sẽ không nhúc nhích đứng hai giờ, chỉ là để cho người ta vẽ tranh.
Đương nhiên, lúc này Hứa tiểu công còn không biết, bức họa này chỉ là khởi đầu cho kiếp sống người mẫu của mình.
Tỷ như ở những ngày trong tương lai, Hạ tiểu thụ ngẫu nhiên sẽ nói, Hứa Đình em đi học lớp vẽ cơ thể người a.
“Hửm?” Hứa Đình cảnh giác vểnh tai, “Người mẫu nam hay là nữ, mặc quần áo hay không mặc?”
Nữ là không thể, nam càng không thể!
“Đây là nghệ thuật.” Hạ Mộ cố gắng biện giải.
“Đừng đi nữa, vẽ anh vẽ anh đi.” Hứa tiểu công thoái thác công việc ở công ty, chuyên tâm ở nhà làm hiến thân nghệ thuật cho lão bà.
Hạ tiểu thụ lệ rơi đầy mặt, đành phải lần thứ một trăm lẻ một ở nhà làm trạch, ủy ủy khuất khuất vẽ mãnh nam lõa thể.
Cho nên nói kỳ thật có đôi khi, mỗ công mới là cái vại dấm chua nhất.
…..
Ngày hôm sau, Hạ Mộ thức dậy rất sớm, lại không muốn rời giường sớm, vì thế nằm sấp trên giường nhìn Hứa Đình.
Người bên cạnh cho dù là ngủ say, cũng giấu không được luồng anh khí có chút kiêu ngạo giữa vùng đầu lông mày, được một người như vậy ngàn theo trăm thuận nâng niu ở trong tay, nói không đắc ý vậy tuyệt đối là giả, vận khí của mình phải có bao nhiêu tốt, mới có thể gặp được anh ấy vào buổi chiều hôm đó.
Cảm kích và cảm tình rất nhiều, không biết nên biểu đạt như thế nào, vì thế đành phải tiến sát lại, khẽ hôn một cái trên môi hắn.
Sau đó Hạ tiểu thụ vặn vẹo mất tự nhiên lại rất chờ mong nghĩ, chờ anh ấy từ du thuyền trở về, mình sẽ chủ động chút nữa.
Cùng người mình thích làm bất cứ chuyện gì, đều là có thể đi?
Lúc tám giờ, Hứa Đình bị đồng hồ báo thức đánh thức, vì thế theo thói quen ôm người bên cạnh, dùng cằm cọ cọ gương mặt cậu.
Hạ Mộ bị râu ria của hắn làm cho có chút ngứa, vì thế vừa cười vừa trốn.
“Sớm.” Hứa Đình rốt cục thanh tỉnh.
“Sớm.” Làn da Hạ Mộ rất mẫn cảm, khuôn mặt và cổ đều bị cọ ra dấu đỏ, Hứa Đình nhìn mà liên tục cảm khái, lão bà còn có thể tiếp tục nộn(*) thêm chút nữa không, quả thực chính là làm từ đậu hủ mà.
(*) nộn : mềm, non nớt.
Mà trong phòng ăn dưới lầu, vì lo lắng Mộ Mộ tối hôm qua bị cái kia gì, Đình Đình và Tiểu Mộng lại sắp một tuần không về nhà, cho nên điểm tâm mẹ Hứa làm vô cùng phong phú, Hứa Đình mới vừa ngồi vào bàn thì quả thực sắp rớt cằm, bữa sáng mà thôi, sao lại còn có vịt quay cùng Phật khiêu tường các loại vậy?
Hạ Mộ cũng rất buồn bực, vì cái gì tất cả mọi người là ăn bánh bao, còn mình là uống cháo?
“Mẹ đặc biệt cố ý làm cho con đấy.” Mẹ Hứa lấy thìa trộn trộn, “Bỏ thêm thịt bò viên và sò sấy khô thái sợi cùng rau dưa.”
“Cám ơn mẹ.” Hạ Mộ không rõ ý tưởng, cũng không nghĩ nhiều, uống còn rất cao hứng.
“Hai người phải cẩn thận đấy.” Hạ Mộ nhớ mãi không quên dặn.
“Yên tâm đi.” Hứa Đình giúp cậu gắp rau, “Đi tham gia một buổi tiệc mà thôi, có thể có chuyện gì… Ăn lòng đỏ trứng đậu hủ đi.”
“Tiểu Mộ nói không sai, tự mình cẩn thận.” Ba Hứa nhìn Hứa Đình, “Không được gặp rắc rối.”
“Yên tâm đi, con chính là đi tham gia một buổi tiệc, sao mọi người đều cho là con đi đánh nhau vậy?” Hứa Đình dở khóc dở cười.
“Mọi người yên tâm đi, có con bảo vệ hắn.” Bạch Tiểu Mộng hào khí vạn trượng khoát tay.
“Khụ khụ.” Hứa Đình nuốt toàn bộ một ngụm canh vào cổ họng.
Đời này vẫn là lần đầu tiên, có người nói phải bảo vệ mình.
Hạ tiểu thụ vừa rút khăn giấy cho hắn, vừa dâng lên chút lo lắng không tên.
Vì thế dùng sức nắm chặt tay hắn, muốn tìm ra một ít cảm giác kiên định.
Hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
END 28.
______________________
sao lúc Hứa tiểu công nói câu “vẽ anh vẽ anh đi…” thấy bỉ ổi ghê cơ =))))))))
Canh đuôi bò : tác dụng là bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lý =))))
Phật khiêu tường – món ăn được mệnh danh là “cầu kì nhất thế giới”
Danh sách chương