Sau khi Hứa Đình từ trường học trở về, chỉ thấy Hạ Mộ vẫn đang ngủ, cửa phòng ngủ cũng không đóng, cả người cuộn tròn trong chăn, lỗ mũi tùy tiện nhét miếng bông đã bị máu thấm nhiễm, trên gối đầu kẻ sọc màu trắng, cũng đỏ một mảng lớn.

Hứa Đình nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội vàng thò tay lay cậu tỉnh lại.

“Ưm?” Hạ Mộ mơ mơ màng màng.

“Mũi của cậu không có sao chứ?” Hứa Đình rút khăn giấy giúp cậu lau mặt, “Sao lại có thể chảy nhiều máu như vậy?”

Hạ Mộ theo tầm mắt của hắn nhìn gối đầu, lại càng hoảng sợ.

“Đi rửa mặt ăn chút gì đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra.” Hứa Đình cam chịu số phận, ai bảo chính mình gặp phải chứ.

“Không sao, một lát nữa thì tốt rồi.” Hạ Mộ khoát tay, “Tôi trời sinh đã như vậy rồi, vốn hay chảy máu cam, thời điểm áp lực lớn liền càng nghiêm trọng.”

“Cậu gần đây áp lực rất lớn sao?” Hứa Đình nghi hoặc.

Hạ Mộ ấp úng, bụm mũi đi vào toilet.

Sau khi tắm xong, Hạ tiểu thụ vừa lau tóc vừa hắt xì.

“Thật chưa từng gặp qua thân thể nam sinh nào kém như cậu vậy.” Hứa Đình đưa thuốc cảm mạo cho cậu, “Uống đi.”

“Tôi lần này là ngoài ý muốn!” Hạ Mộ không phục kháng nghị.

Bởi vì cái gối đầu duy nhất đã bị thấm máu không còn hình dạng gì, sau khi Hạ Mộ lau khô tóc liền thay đổi quần áo, chuẩn bị đi mua gối mới.

“Cùng nhau đi đi, tôi cũng đi.” Hứa Đình tắt đi TV đứng lên.

“Tôi mới không yếu như vậy.” Hạ Mộ bất mãn, “Anh không cần đi cùng tôi!”

“Tôi là đi siêu thị mua bia.” Hứa đình dở khóc dở cười.

Ách? Hạ Mộ vành tai phát nhiệt, ni mã (TMD), lại tự mình đa tình rồi !

Siêu thị rất lớn, Hạ Mộ ở tầng một mua gối đầu, lại đẩy xe theo Hứa Đình cùng lên tầng hai mua bia.

Tầng hai đang thúc đẩy tiêu thụ đồ uống, xe đựng đồ đẩy tới đẩy lui cũng rất chen chúc, vì thế Hứa Đình một mình xông vào mua đồ, để Hạ Mộ ở chỗ ít người chờ mình.

Hạ tiểu thụ chờ đến nhàm chán, vì thế đẩy xe đi dạo chung quanh. Chờ Hứa Đình đầu đầy mồ hôi tìm được cậu thì xe chở đồ đã bị chất đầy thịt tươi rau dưa cùng với các loại đồ gia vị không thể tưởng tượng.

“Cậu đây là muốn làm cái gì?” Hứa Đình không hiểu ra sao cả.

“Bị cảm muốn ăn ngon một chút.” Hạ Mộ cổ họng còn khàn đáp thật nghiêm túc, “Đồ ăn bán bên ngoài nhiều dầu mỡ nhiều bột ngọt, ăn nhiều không tốt.”

Hứa Đình buồn cười, tên này còn rất biết yêu thương bản thân.

Sau khi về đến nhà Hạ Mộ trực tiếp vào phòng bếp, sau khi lượn lờ hồi lâu mới thò đầu ra nhìn Hứa Đình, trong mắt chứa đầy tha thiết chờ mong.

“Làm chi?” Hứa Đình sau lưng lạnh cả người.

“Nếu anh đồng ý giúp tôi rửa rau, buổi tối tôi có thể mời anh ăn cơm.” Hạ Mộ khua khua trái dưa chuột trong tay, “Rất có lời nha!”

Hứa Đình suy nghĩ một chút, quyết định nhận đề nghị này, thứ nhất là bởi vì TV không có gì hay để xem, thứ hai cũng là rất tò mò với trù nghệ của Hạ Mộ , chẳng qua nếu đã dám kêu mình cùng vào phòng bếp, hẳn là cũng không đến nỗi đi? Nhưng mà rất nhanh Hứa Đình liền phát hiện, sự tình tựa hồ không quá giống với suy nghĩ của mình .

“Dầu còn chưa nóng a!” Hứa Đình ngăn tay cậu lại, “Chờ dầu nóng rồi hẵng thả đồ ăn.”

“Nha.” Hạ Mộ ngoan ngoãn gật đầu.

“Góc đậu còn chưa chín!” Hứa Đình không thèm nhìn lướt qua, dứt khoát đoạt lấy cái xẻng.

Hạ Mộ xoa xoa mũi, tự giác đem vị trí cạnh nồi nhường lại.

“Đưa hành băm cho tôi.” Hứa đại trù (đầu bếp) đưa tay.

Hạ Mộ vội vã vui vẻ đưa lên.

Cuối cùng là một đĩa khoai tây viên chiên xù thực tốn thời gian, Hứa Đình đầu đầy mồ hôi dùng muôi dài khuấy cái nồi sợ dính đáy.

Hạ Mộ ngửi mùi mà nuốt nước miếng, cầm một quyển tạp chí giúp hắn quạt gió.

Giằng co hơn một giờ, hai người rốt cục cũng được ăn bữa tối.

Sen trắng chua ngọt, cá hương hầm cà tím, khoai tây chiên xù kho viên, rau cải thìa trộn, còn có một bát canh gà lớn thơm ngon, toàn bộ xuất thân từ tay Hứa Đình.

Hạ Mộ ôm bát ăn vô cùng nghiêm túc, nói cũng chẳng buồn nói.

Hứa Đình dở khóc dở cười, náo loạn hồi lâu, té ra người này căn bản không thể nấu cơm.

Bởi vì Hạ Mộ mua đồ ăn hơi nhiều, vì thế trong mấy ngày kế tiếp, tiểu thụ nào đó liền có được một vị đầu bếp miễn phí.

Đương nhiên, chờ thời điểm Hứa tiểu công phát hiện đây thật ra là một cái âm mưu, đã là rất lâu về sau rồi .

.

Sau khi trải qua sự kiện cảm mạo cùng sự kiện kỳ thi, quan hệ của Hứa Đình và Hạ Mộ cũng cơ bản khôi phục lại bình thường.

Đương nhiên, dưới một vài tình huống thuận lợi, Hạ Mộ vẫn sẽ nhịn không được mà khi dễ Hứa Đình một chút, chẳng qua đó cũng là rất hiếm mới có thể phát sinh một lần, cũng không có gì hệ trọng.

Vào cuối tuần, hai người còn có thể cùng nhau nấu cơm, vì thế nhà trọ nhỏ thuê, cũng có một chút mùi vị gia đình.

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Đình ở phòng bếp rửa chén, Hạ Mộ tâm huyết dâng trào, cầm giấy bút ở phòng khách tô tô vẽ vẽ.

“Cái gì thế?” Hứa Đình bưng hoa quả đặt lên bàn.

“Quà tặng anh!” Hạ Mộ đưa cho hắn một trang giấy, mặt trên vẽ một cái chibi, mặc tạp dề đội mũ, đang ở đắc ý dương dương tự đắc khua cái muôi lớn.

“Tôi?” Hứa Đình buồn cười.

“Cất kỹ nga, tôi rất ít vẽ người !” Hạ Mộ lão thần vỗ vai hắn.

“Đúng rồi, ngày mai sinh nhật của tôi, có muốn cùng ra ngoài chơi không?” Hứa Đình đem tờ giấy nhận lấy, hỏi cậu.

“Đương nhiên!” Hạ Mộ hai mắt lóe sáng lấp lánh, “Tôi đưa anh đến nơi chơi rất vui!”

“Còn có rất nhiều những người khác nữa.” Hứa Đình ngồi vào bên cạnh cậu, “Nhưng mà đều là bạn học của tôi, rất dễ ở chung.”

“Nga.” Hạ Mộ héo rũ, cũng đúng, hắn làm sao có thể giống như mình, lẻ loi trải qua ngày sinh nhật.

“Vậy ngày mai sau khi tan học cậu gọi điện thoại cho tôi.” Hứa Đình không phát hiện được cảm xúc của cậu hạ xuống.

“Không đi nữa.” Hạ Mộ gãi gãi đầu, “Cái kia… Đột nhiên nhớ ra, ngày mai tôi phải vội làm một bản thiết kế.”

“Bài tập gì mà gấp gáp như vậy?” Hứa Đình nhíu mày.

“Ừm, là rất cấp bách.” Hạ Mộ chột dạ, “Giáo sư ngày ngày kia đi công tác rồi, cho nên tối mai phải nộp cho thầy ấy bản thảo cuối cùng.”

“… Được rồi.” Hứa Đình cũng không miễn cưỡng cậu, sau khi ăn xong hoa quả liền vào phòng ngủ.

Hạ Mộ rầu rĩ cắn dưa hấu, không hiểu sao cảm thấy có chút ủy khuất, ngay cả chính mình cũng không biết là vì cái gì.

.

Tối hôm sau, Hứa Đình liền thật sự cả đêm không về.

Hạ Mộ thử gọi điện cho hắn, sau khi điện thoại được nối là một mảnh ồn ào, tiếng nhạc tiếng cười loạn thành một đoàn, cái gì cũng nghe không rõ.

Sau khi dập máy, Hạ Mộ soạn “Sinh nhật vui vẻ”, rồi gửi qua cho hắn.

Mười mấy phút đồng hồ sau, nhận lại hai chữ “Cám ơn”.

Hạ Mộ cuộn trong chăn, trong tai nhét tai nghe, nhưng vẫn cảm thấy cô độc.

Trước đây không biết, thế nhưng bị đem đi so với Hứa Đình, mới phát hiện vòng xã giao của mình có bao nhiêu đáng thương.

Kỳ thật không phải không muốn đi tụ hội sinh nhật, chính mà có kinh nghiệm lần trước, nghĩ cũng biết được, bạn bè của hắn nhất định sẽ không thích mình, cần gì phải đi tự tìm mất mặt.

Cho đến gần sáng, Hứa Đình mới say khướt trở về nhà, sau khi mở cửa trực tiếp nằm xuống ngủ, từ đầu đến cuối không phát hiện ở cửa có đặt một thứ.

Vì thế chờ Hạ Mộ rời giường rửa mặt, ánh mắt đầu tiên liền trông thấy quà tặng của mình tối hôm qua đặt đó bị giẫm bẹp, còn bị đá đến một bên.

Hạ tiểu thụ thương tâm lại phẫn nộ, xông lên đem quà tặng ném vào thùng rác, sau đó hung hăng đạp cửa phòng hắn một cước.

Khiến cho Hạ Mộ trăm triệu không dự đoán được chính là, cửa phòng ngủ của Hứa Đình xưa nay sẽ không khóa, hậu quả trực tiếp của một cước dùng hết toàn lực trên cánh cửa khép hờ, chính là trọng tâm không vững, thẳng tắp nằm sấp trên thảm trong phòng ngủ.

“Cậu làm sao vậy?” Hứa Đình bị đánh thức, không hiểu ra sao ngồi ở trên giường nhìn cậu.

Hạ Mộ vừa đau vừa buồn bực vừa bẽ mặt vừa nén giận, biểu tình trên mặt muôn tía nghìn hồng.

“Không ngã hỏng chứ?” Hứa Đình đem cậu kéo dậy.

Hạ Mộ cơn tức đầy mình, lại cảm thấy tựa hồ không có cớ gì để phát tiết, vì thế oán hận trừng mắt liếc hắn một cái.

Hứa đình vô cùng vô tội, vẻ mặt đầy mờ mịt, chẳng lẽ mình tối hôm qua uống rượu rất ồn ào, quấy rầy giấc ngủ của cậu ta?

“Tôi đi học!” Hạ Mộ tránh tay hắn ra, tức giận lao ra khỏi phòng.

Hứa Đình không nói gì, này rốt cuộc lại làm sao rồi?

Mặc dù có chút không hiểu, nhưng sau khi say rượu vốn đau đầu, cũng lười nghĩ nhiều, vì thế Hứa Đình ngã lại lên giường ngủ tiếp, thẳng đến buổi chiều mới thức dậy.

Muốn đi lấy đồ uống trong tủ lạnh, lại thoáng nhìn trong thùng rác có một hộp quà, bên trên còn buộc nơ.

Ngày hôm qua là sinh nhật mình, đây chẳng lẽ là quà Hạ Mộ chuẩn bị cho mình? Hứa Đình tò mò, nhặt cái hộp ra, sau khi mở ra là một tượng người đất nhỏ, cùng bức tranh lúc trước Hạ Mộ cho mình giống nhau như đúc, nhưng mà đã vỡ mất rồi.

Hứa Đình mơ mơ hồ hồ nhớ tới, mình tối hôm qua tựa hồ là đạp phải thứ gì đó, lại nhớ tới bộ dạng thở phì phò của Hạ Mộ lúc sáng, Hứa Đình nhất thời hiểu ra nguyên nhân.

Hứa Đình vừa bực mình vừa buồn cười, đem tượng người đất đã vỡ cầm lại phòng, bản thân đến trường tìm Hạ Mộ.

Lên web của trường tìm được thời khoá biểu của cậu, Hứa Đình thuận lợi tìm được phòng học, sau khi chuồn vào từ cửa sau, liền thấy Hạ Mộ đang ngồi ở một góc trong phòng, cúi đầu thực nghiêm túc ghi chép bài vở.

“Hạ Mộ.” Hứa Đình ngồi vào bên cạnh cậu nhỏ giọng gọi.

Hạ Tiểu Mộ bị hù nhảy dựng, muốn che giấu quyển vở đã không kịp.

Hứa Đình đoạt quyển vở của cậu , chỉ thấy bên trên tất cả đều là tranh châm biếm, một hình chibi đang bị một chibi khác véo mặt đấm ngực đá mông, thậm chí còn bị tên mặt cười âm hiểm bắn tiểu dưa chuột! (*)

(*) tiểu dưa chuột : còn cái gì ngoài cái-mà-bạn-đang-nghĩ-đến nữa =))))))

Chibi bị chà đạp buộc tóc chĩa thẳng kên trời, mặc một cái yếm, trên đó viết một chữ “Hứa” thật lớn.

“Hạ Mộ cậu muốn chết.” Hứa Đình cắn răng gằn từng tiếng.

“Khụ khụ.” Hạ Mộ nhìn trời, tôi nói là anh sao? Người họ Hứa nhiều như vậy!

Chuông tan học vang lên, Hạ Mộ ngồi ở trên ghế không dịch chuyển.

“Hạ Mộ, buổi tối tổ cần cùng nhau thảo luận bài tập, cậu muốn cùng tham gia không?” Có bạn học đi tới hỏi.

“Cậu ta không thảo luận.” Hạ Mộ còn chưa kịp nói, Hứa Đình kéo bả vai của cậu qua há miệng, ” Buổi tối chúng tôi phải cùng nhau ra ngoài.”

“Vậy a.” Bạn học gật gật đầu, thu dọn cặp sách đi ra phòng học.

Hạ Mộ khóc không ra nước mắt, quay đầu chột dạ nhìn Hứa Đình.

“Về thôi?” Hứa Đình cười vô cùng uy hiếp.

“Tôi là vẽ loạn chơi thôi mà.” Hạ Mộ khẩn trương giải thích, “Người kia không phải anh!”

Hứa Đình nắm nắm tay kêu răng rắc.

“Cái kia, về sau tôi sẽ quét dọn.” Hạ Mộ thực biết điều.

Hứa Đình gật đầu, tiếp tục mỉm cười nhìn cậu.

“Tôi rửa chén.” Hạ Mộ vội vàng lại ôm thêm một việc sinh hoạt.

“Ừ.” Hứa Đình gật đầu.

“Tôi tôi tôi, tôi sẽ giúp anh giặt quần áo một tháng.” Hạ Mộ đánh không lại ác bá, đành phải không ngừng thỏa hiệp.

“Thành giao.” Hứa Đình tâm tình rất tốt, đưa tay xoa xoa đầu của cậu.

Hạ Mộ thực thất bại, uể oải ghé vào trên bàn, vì sao chịu thiệt luôn là mình, rõ ràng là chính anh ta giẫm lên quà sinh nhật trước, giải thích phải là anh ta a!

Đang buồn bực hết sức, đột nhiên một miếng bánh ngọt nhỏ được thả xuống trước mắt.

“Hửm?” Hạ Mộ ngồi thẳng thân thể, ngoài ý muốn quay đầu nhìn hắn.

“Cám ơn quà của cậu , tôi sẽ đem nó dính lại thật chắc.” Hứa Đình cười cười “Đây là mời cậu ăn.”

Hạ Mộ thực không tiền đồ mặt đỏ, cúi đầu đút bánh ngọt vào miệng.

Nhớ tới bộ dạng phì phò lúc sáng của mình….Thật ấu trĩ!

Hứa Đình ngồi ở bên cạnh cậu, trong lòng cười cười.

Thật là một người rất kỳ quái, dễ dàng tức giận cũng dễ dàng vui vẻ, tuy rằng bình thường đùa dai hơi nhiều một chút, nhưng mà cũng không tính là đáng ghét.

Khi về nhà cổng trường học đúng lúc có bánh bích quy chào hàng, Hạ Mộ mua vài gói chuẩn bị làm bữa sáng, cư nhiên rất may mắn rút trúng hai tấm vé xem phim.

“Tặng anh”. Hạ Mộ rất hào phóng đưa cho Hứa Đình.

“Cậu không muốn sao?” Hứa Đình ngoài ý muốn, “Phim mới a.”

“Không có hứng thú, cũng không có người đi xem với tôi, Mục Nhiên mới về nhà rồi.” Hạ Mộ mở túi bánh bích quy ra, “Anh tìm bạn đi xem đi.”

Hứa Đình nhíu mày, đem vé xem phim trả lại cho cậu một tấm.

Hạ Mộ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Cùng đi đi.” Hứa Đình đem tấm vé còn lại nhét vào túi quần, “Cảm ơn cậu mời tôi xem phim.”

Hạ tiểu thụ cao hứng, vui vẻ cùng hắn về nhà, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vì thế ngẩng đầu hỏi: “Anh xem tôi đều đã mời anh xem phim rồi, chuyện làm việc nhà…”

“Nghĩ cũng đừng hòng.” Hứa Đình sờ sờ đầu cậu, “Chuyện nào ra chuyện nấy.”

Hạ Mộ trong lòng lặng lẽ véo mặt hắn.

.

Chủ nhật trong rạp chiếu phim có rất nhiều người, Hạ Mộ ngồi ở sảnh rạp chiếu phim mới nghĩ ra hỏi Hứa Đình, là phim gì?

“《 Tình ca mùa hè 》.” Hứa Đình uống Coca cola.

Hạ Mộ hứng thú sứt mẻ, phim tình yêu.

Sau quảng cáo phim chính thức bắt đầu, nữ diễn viên mặc đồ đỏ lắc lư bò ra.

Đúng vậy, tuyệt đối là bò ra.

Hạ Mộ phun nước, một cái phim kịnh dị đặt tên là Tình ca mùa hè, đây chính là hãm hại lão tử? !

END 06.

________________________

Mộ Mộ rất dễ ‘xù lông’ rồi mới nghe dỗ ngọt vài câu đã tự ‘cụp lông’ =)) ha hả, đi xem phim kinh dị, sẽ rất sến súa đây ~ (▰˘◡˘▰)

Sen trắng chua ngọt :



Khoai tấy chiên xù kho viên :

Canh gà :

Cá hương hầm cà tím :

Rau cải thìa trộn :

Đây là quả tóc trong chibi của Hứa tiểu công =))))

Hứa tiểu công ‘đảm đang’ thế này Mộ Mộ không đổ mới là lạ =3=

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện