Theo bước ông cụ Lâm vào thư phòng, anh đóng cửa rồi đến ngồi xuống bàn trà đối diện với ông cụ.
- Ta hỏi cháu, cháu có đang giấu ta làm gì không đúng với Tiểu Nghi không?_ ông cụ Lâm tỏ ý thăm dò.
- Cháu không có_ anh lập tức trả lời.
- Nghĩ cho kĩ trước khi trả lời, đừng hòng nói dối ta_ ông cụ nói.
Ông cụ Lâm tuy đã lớn tuổi nhưng là người trong quân đội lâu năm nên ông cụ vẫn vô cùng khoẻ mạnh.

Do rèn luyện trong quân đội lâu tính tình của ông cụ vô cùng cứng rắn, nghiêm khắc, từ nhỏ ông đối với anh đã nghiêm khắc hơn rất nhiều người, con trai đã rẽ hướng sang việc kinh doanh, nên hoài bão, tâm huyết, tình yêu với Tổ quốc ông đều muốn truyền cho anh, muốn rèn luyện anh trở thành một quân nhân oai phong, hết mình vì Tổ quốc muốn anh tiếp nối những việc còn dang dở của ông, nhưng cuộc đời chớ trêu, con trai ông không may qua đời, cả Lâm gia và Lâm thị đều đổ dồn gánh nặng lên vai anh, ông tuy cứng rắn, nghiêm khắc với anh nhưng anh là đứa cháu trai ông yêu thương nhất, kì vọng nhiều nhất.
Ông luôn rất tự hào về anh nhưng không thể ngờ trong chuyện tình cảm anh lại mù mờ không rõ lòng mình.


Ông là người từng trải làn sao nhìn không ra cháu dâu ông là yêu anh thật lòng, nhưng khổ lỗi cháu trai ông vẫn luôn vấn vương người cũ mặc người ta đã phản bội, bỏ rơi mình.
- Cháu..._ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ông, anh nói không lên lời.
- Sao cháu có thể hồ đồ như vậy, sao cháu dám đưa cô gái đó về nhà chăm sóc, sao cháu có thể chăm sóc, gần gũi với cô gái khác trước mặt vợ mình, Tiểu Nghi con bé nhịn được nhưng ta tuyệt đối không bỏ qua cho cháu.
Trước đây ta đã nói với cháu, ta không ép cháu kết hôn với Tiểu Nghi nhưng nếu đã đồng ý thì cháu phải đem lại hạnh phúc cho con bé, gia đình chúng ta nợ Cố gia, nhưng ta không ép cháu phải hi sinh hạnh phúc của mình.

Khi đó cháu nói thế nào, cháu nói nguyện ý cưới con bé, cháu nói sẽ mang lại cho con bé hạnh phúc, giờ thì sao cháu hết lần này lần khác tổn thương con bé, ôm ấp, ân ân ái ái cùng người phụ nữ khác trước mặt con bé, đây là cái hạnh phúc mà cháu đã nói sao?
Ông cụ tức giận nói một tràng dài, những tưởng lời ông nói khi ở bệnh viện anh đã thông suốt không ngờ anh không những không hiểu còn cố tình làm trái ý ông, nếu hôm nay chị Tú bên đó không đến báo cáo ông cũng không biết anh có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy.
Vốn chị Tú đến để báo cáo mọi việc với mẹ anh, nhưng sáng nay bà không có nhà, lại thêm ông cụ Lâm hỏi dồn chị chỉ đành kể hết mọi việc.
- Chuyện này ta chưa nói với mẹ cháu, tính mẹ cháu ra sao ta nghĩ cháu hiểu rõ hơn ta, mẹ cháu yêu thương Tiểu Nghi thế nào cháu nhìn cũng đã rõ, nếu để mẹ cháu biết việc hồ đồ cháu đã làm ta chắc chắn mẹ cháu sẽ không bỏ qua cho cháu và cô gái đó.

Ta cho cháu tự mình giải quyết lỗi lầm mình gây ra, nghĩ cho kĩ nên giải quyết mọi việc thế nào, đừng để ta thêm thất vọng về cháu._ông cụ Lâm nói tiếp.
- Được rồi, cháu ra ngoài đi_ông cụ xua tay ý bảo anh mau chóng ra ngoài.
Anh định nói gì đó nhưng thấy ông cụ không có ý muốn nghe liền ra ngoài để ông cụ nghỉ ngơi.

...****************...
Trên phòng, lúc này cô đã tỉnh, thấy mình đang nằm trong phòng, bên cạnh lại có mẹ chồng chăm sóc, cô gắng gượng ngồi dậy.

Thấy cô tỉnh lại muốn ngồi dậy, bà liền giữ cô nằm lại giường, nói:
- Con vừa tỉnh, còn yếu đừng vội ngồi dậy.
- Con bị sao vậy mẹ?_ cô hỏi bà.
Cô chỉ nhớ sau khi vào nhà vệ sinh ói, cô liền chóng mặt, trước mắt tối sầm lại sau đó không nhớ gì nữa.
- Con bị ngất, bác sĩ nói do không ăn uống đầy đủ dẫn tới kiệt sức_ bà nói với cô, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô, nắm lấy tay cô vỗ nhẹ.
Nghe bà nói cô mới nhớ trưa nay mình chưa ăn được nhiều, khi đó đồ ăn mới được đưa lên đã đụng phải Tô Uyên Linh lại bị cô ta chọc tức, cô đến cảm giác thèm ăn cũng không có liền rời đi, vốn muốn về công ty, đến nhà ăn tìm gì đó ăn tạm nhưng công việc bận rộn, cô vùi đầu vào công việc liền quên đi việc bản thân mình đang đói.
- Con đó, mới xuất viện chưa lâu không ở nhà tịnh dưỡng đã vội đến công ty, bây giờ thì thấy rồi đó_ bà đau lòng nhìn cô trách yêu.

- Xin lỗi mẹ, con lại khiến người lo lắng rồi.
Cô cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi bà.
- Được rồi, không trách con, con nghỉ ngơi đi, ta xuống dưới kêu nhà bếp làm cho con ít đồ ăn.
Nói rồi bà đứng dậy rời khỏi phòng.
Cô ngồi trong phòng tay đặt lên cùng bụng bằng phẳng của mình nhẹ vuốt ve:
- Xin lỗi bảo bối, là mẹ không tốt.
????????????⬅️⬅️⬅️.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện