Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, dần dần dời khỏi địa bàn của Lâm Mặc Phong.
Chiếc xe chạy rất lâu, rất lâu, chạy vào trong rừng.

Lúc này Tô Uyên Linh bất đầu cảm thấy không ổn, muốn quay sang hỏi thì người đàn ông kia như đọc được suy nghĩ của cô ta, lên tiếng trước.
Yên tâm đi, tôi không hại cô đâu.

Nếu muốn Lâm Mặc Phong không tìm ra thì đi theo tôi, còn nếu không bây giờ cô có thể xuống xe.
Đây là rừng đấy, ông kêu tôi xuống xe ngay giữa rừng, tôi đâu có điên.
Đây là giữa rừng đó, trời cũng đã tối rồi, kêu cô ta xuống xe cô ta đâu có điên, vả lại cô ta còn đang bị thương xuống ở đây nhỡ đâu cô ta không may gặp thú dữ hoặc kiệt sức mà chết ở đây thì sao, cô ta đâu có điên mà làm vậy, Tô Uyên Linh còn muốn trả thù Lâm Mặc Phong và Cố Tuyên Nghi đâu thể chết dễ dàng thế được.
Haha...!
Người đàn ông cười trầm một tiếng.
Nếu vậy thì ngoan ngoãn đi theo tôi, đây là địa bàn của tôi, Lâm Mặc Phong sẽ không đến đây đâu.

Nghe người đàn ông khẳng định chắc nịch như vậy tuy còn chút nghi ngờ nhưng đã đỡ hơn vừa nãy, ngoan ngoãn ngồi im.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn thì dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ xây dựng theo lối kiến trúc cổ của Pháp.

Tuy nhỏ nhưng rất đẹp, kiến trúc bên ngoài vô cùng hút mắt, không ngờ ở nơi núi rừng hẻo lánh này lại có căn biệt thự đẹp như vậy.
Người đàn ông xuống xe, mở cửa cho Tô Uyên Linh, thấy người cô ta đầy vết thương, đi lại khó khăn liền kêu hai người giúp việc nữ lại đỡ cô ta vào nhà.
Sau đó gọi bác sĩ tư đến khám và xử lí vết thương cho cô ta.
Vết thương được xử lí, băng bó cẩn thận còn được cho ăn no Tô Uyên Linh liền cảm thấy cả người thoải mái, tuy vết thương còn đau nhưng đã đỡ hơn.
Lúc này cánh cửa phòng được đẩy ra, người đàn ông lạ mặt kia bước vào, thong thả ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng, chân bắt chéo, dáng vẻ như một bậc đế vương.
Ông là ai? Tại sao lại cứu tôi?
Tô Uyên Linh thẳng thừng hỏi người đàn ông, cô ta không tin ông ta chỉ với tình nhìn thấy rồi cứu cô ta.

Nếu chỉ vô tình làm sao biết được cô ta là đang chạy trốn Lâm Mặc Phong.

Có chết cô ra cũng không tin đây chỉ là vô tình.
Tô tiểu thư sao lại hỏi cung ân nhân của mình như vậy? Đến một lời cảm ơn cũng không có, thật là thiếu phép tắc.
Người đàn ông cười như không cười nói.
Tôi tin chắc rằng ông không phải vô tình cứu tôi, mà là đã chờ sẵn ở đó đợi tôi chạy ra.
Tô Uyên Linh nói một cách chắc chắn.
Sao cô lại nghĩ như vậy? Hửm.

Người đàn ông hỏi lại.

Nếu chỉ là vô tình thấy rồi cứu thì làm sao ông biết được tôi là đang trốn Lâm Mặc Phong.

Chỉ có là ông đã theo dõi và đợi ở đó đến khi tôi chạy ra liền đi đến giả là tình cờ bắt gặp.
Tô Uyên Linh phân tích suy nghĩ của mình.
Haha...!quả nhiên không gì qua mắt được Tô tiểu thư.
Người đàn ông rất tự nhiên thừa nhận.
Nói đi, tại sao ông lại cứu tôi? Ông có ý đồ gì?
Tô Uyên Linh ngờ vực, ép hỏi người đàn ông.
Tô tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng có ý đồ gì vơi cô cả.

Chỉ là ngưỡng mộ đã lâu, nay biết cô gặp khó khăn nên có lòng muốn giúp đỡ thôi.
Người đàn ông cười cười nói, vẻ mặt giống như thật sự vì ngưỡng mộ mà cứu Tô Uyên Linh vậy.
Tôi không phải con nít, đừng dùng những lí do ngớ ngẩn đó lừa tôi.
Tô Uyên Linh không kiêng nể thẳng thừng vạch trần lời nói dối chói tai của người đàn ông.
Tô tiểu thư quả thật nhẫn tâm, một chút nể mặt tôi cũng không có?

Người đàn ông bị vạch trần nhưng không có gì là tức giận, nửa đùa nửa thật nói, khuôn mặt bày ra bộ dáng có chút đau lòng.
Đừng lòng vòng nữa, nói đi, rốt cuộc ông muốn gì từ tôi?
Tô Uyên Linh có chút khó chịu với thái độ của người đàn ông này.

Ông ta tuổi đã vào tứ tuần sao một chút nghiêm túc cũng không có vậy.
Đừng nóng, từ từ rồi cô sẽ biết thôi.

Bây giờ thì nghỉ ngơi đi.
Để lại câu nói đó người đàn ông đứng dậy rời khỏi phòng mặc kệ Tô Uyên Linh còn điều muốn nói.
Nhìn bóng người đàn ông rời đi Tô Uyên Linh trong lòng trăm ngàn câu hỏi nhưng không thể làm hỏi gì đành bất lức nằm xuống cố gắng nhắm mắt ngủ.
????????????⬅️⬅️⬅️.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện