Thời điểm khi Harry đi vào văn phòng độc dược, giáo sư Snape và Lucius đang nói chuyện vui vẻ với nhau.

Harry vừa vào văn phòng thiếu chút nữa đã bị màu bạch kim làm mù mắt, nên biết rằng từ khi Harry thường xuyên chạy tới văn phòng độc dược đến nay, cả hầm vẫn chưa bao giờ được chiếu sáng đến trình độ như vậy a.

Ở phương diện này chỉ sợ Draco vẫn còn kém ba cậu ta ngài Lucius Malfoy.

“Nga, nhìn xem là ai tới.” Ngài Malfoy lấp lánh ánh sáng nói, trêи mặt không có vẻ không vui vì bị quấy rầy.

“Làm sao vậy? Potter?” Snape dùng loại ngữ khí lười biếng hỏi.

“……” Harry đột nhiên không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ cậu lại lôi kéo giáo sư oán giận Draco không chịu chơi với mình trước mặt ba ba người ta?

Harry cảm thấy cho dù thần kinh của cậu có thô hơn Ron, thì cũng tuyệt đối không làm được cái này.

“Buổi tối tốt lành, ngài Malfoy.” Harry giãy giụa nửa ngày sau đó nói.

Lucius và Severus cùng thú vị mà nhìn Kẻ Được Chọn tự làm mình nghẹn thành một trái cà chua chỉ vì một câu hỏi thăm mang tính lễ phép —— trong tình huống cậu ta chưa gõ cửa mà đã xông vào.

Bất quá theo lễ tiết thì việc khó xử một vãn bối cũng không phải việc mà một quý tộc nên làm, Lucius vẫn lễ phép đáp lễ lời hỏi thăm của Harry.

“Như vậy, tôi giả thiết Kẻ Được Chọn của chúng ta trễ như vậy còn đến văn phòng của giáo sư không phải chỉ để chào hỏi khách của giáo sư của cậu ta? Rốt cuộc cậu đến đây để làm gì? Potter?" Snape hỏi, anh thật sự không muốn biết lắm, nhưng bộ dáng xấu hổ của Kẻ Được Chọn thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

“Nga, Severus, làm một nam sĩ ưu nhã thì không nên bắt nạt học sinh của mình." Lucius cười nói, anh rất có hứng thú nhìn về phía ông bạn già của mình, cho đến bây giờ anh vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Severus luôn khắc nghiệt có thái độ như vậy với ai.

“Tôi cho rằng rượu đỏ trong tay đã đủ tư cách hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh, Lucius." Bậc thầy độc dược ôn hòa nói, xem ra bạn thân trêu chọc cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của anh.

“……” Harry đột nhiên cảm thấy quý tộc bạch kim lớn phong độ nhẹ nhàng lại vô cùng chướng mắt, cho dù cậu rất đồng ý với câu nói vừa rồi của đối phương.

Có lẽ suy nghĩ của Harry ít nhiều đều biểu hiện trêи mặt cậu, bởi vì Lucius không rõ mà cười một tiếng, sau đó đứng dậy cáo từ.

Snape cũng không lo lắng mà đi giữ lại khách của mình, anh nghiền ngẫm nhìn Kẻ Được Chọn mắt xanh, người sau vẫn đang trừng mắt chằm chằm nhìn bóng dáng ưu nhã của Lucius biến mất trong lò sưởi âm tường.

Snape cũng sẽ không quy kết là Harry khổ luyến Lucius giống đám sinh trong Hogwarts đó, trêи thực tế, bậc thầy độc dược cực kỳ hài lòng với phản ứng của Kẻ Được Chọn cùng ý nghĩa của nó, nhưng Snape cũng không tính nói gì.

Bây giờ còn quá sớm, bậc thầy độc dược một bên bắt bẻ nhìn kỹ tay nhỏ chân nhỏ của Harry một bên nghĩ.

“Như vậy, Potter, tôi cho rằng cậu vẫn nhớ rõ ý định ban đầu khi cậu đến đây? " Snape nói.

“Ừm...” Harry nói, Kẻ Được Chọn trẻ tuổi cũng phát hiện bản thân vì phiền não tình bạn mà phá hỏng buổi gặp gỡ bạn bè của giáo sư là việc ngu ngốc cỡ nào.

“Hử?” Snape nhướng mày nói.

“Ách… Em muốn đến hỏi một chút… Cái kia, nếu muốn làm bạn với một Slytherin, thầy biết, ách, dùng cách nào là tốt nhất." Harry gian nan mà nói, đồng thời cậu cũng bắt đầu hối hận khi nghe theo Hermione mà đến nơi này tìm trợ giúp.

Hiện tại, cho dù Snape đối xử với cậu không tệ, nhưng quan hệ giữa bọn họ vẫn là có cùng mục tiêu là đối phó Voldemort như trước, mà bây giờ cậu lại đang vì tình bạn của mình mà yêu cầu giáo sư bày mưu tính kế cho mình?! Cho dù Harry là một Gryffindor cũng cảm thấy cậu có chút quá đáng.

Đáng tiếc, hắn đối với việc dùng Obliviate với giáo sư chỉ đạo quyết đấu của cậu không có chút nào nắm chắc. Lần đầu tiên Harry cảm thấy bất mãn với năng lực quyết đấu của mình.

“ Một Slytherin?” Snape nhẹ giọng lặp lại.

“Draco?” Anh hỏi.

“Vâng.” Harry nói, về điểm này thì cậu cjo rằng mình không cần phải giải thích, người đàn ông trước mặt cũng đã hiểu rõ.

“ Ra là như thế.” Snape nói.

“Như vậy, vì sao cậu là cho rằng tôi sẽ bày mưu tính kế giúp cậu chứ?" Anh cau mày hỏi.

“Vì sự cuồng vọng tự đại của cậu, Potter, Gryffindor trừ 20 điểm.” Anh nghiêm khắc nói.

“Xin lỗi, giáo sư. Em xin phép đi trước, giáo sư.” Harry nói, sau đó cậu yên lặng xoay người rời đi.

“ Việc này thật bình thường, không phải sao?”

Ra khỏi văn phòng độc dược Harry liền nhốt mình vào phòng vệ sinh công cộng bên cạnh hành lang, nói với gương.

“Vốn dĩ là do mày quá lỗ mãng, chính mày cũng biết mà không phải sao?"

“Đừng giống đứa trẻ bị chiều hư bị nói hai câu liền ủy khuất, Harry. Thầy ấy nói đúng, mày dựa vào cái gì mà bắt mọi người phải quan tâm đến mình chứ?"

“ Thầy ấy đối xử với mày đã đủ tốt, mày sao có thể hy vọng thầy nuông chiều mày như Sirius chứ?"

“ Cho dù là Sirius, chú ấy vốn dĩ cũng không cần vì mày mà trả giá nhiều như vậy. Mày đã quá may mắn rồi, Harry! "

Harry dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó một lần nữa giống một Gryffindor mà ra khỏi phòng vệ sinh.

Mà Snape thì sau khi Harry ra khỏi văn phòng, vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, thậm chí cả biểu tình trêи mặt cũng đều không có thả lỏng. Anh ngồi như vậy, nhìn chằm chằm của phòng mà ngẩn người. Sau đó, anh đột nhiên đứng dậy bước nhanh ra ngoài, biểu tình trêи mặt đủ để dọa khóc một lửng nhỏ.

Snape vừa mới ra khỏi văn phòng, thậm chí còn chưa đi được vài bước, liền thấy được Kẻ Được Chọn đang đi ra từ phòng vệ sinh.

“Giáo sư?” Harry ngốc lăng nhìn người đàm ông đang hùng hổ đi về phía mình, vẻ mặt tươi cười giả dối trêи mặt vẫn còn chưa thu lại.

Giáo sư Snape nhìn hốc mắt đỏ lên của Kẻ Được Chọn, mày nhăn càng chặt.

“Thật xin lỗi, giáo sư." Harry cúi đầu nói, cậu biết mình không thể lừa được ánh mắt sắc bén của Snape, mà đạo sư của cậu luôn ghét sự yếu đuối, đặc biệt là một Harry Potter yếu đuối.

Kẻ Được Chọn cần phải kiên cường. Harry luôn rất hiểu giáo sư yêu cầu như thế nào với mình.

Snape thở dài, cái cũng không nói, anh dễ dàng xách Kẻ Được Chọn lên, một lần nữa mang về văn phòng của mình.

Harry Potter, Kẻ Được Chọn của thế giới pháp thuật. Nhưng phía sau ánh hào quang Kẻ Được Chọn kia, là một đứa trẻ nhạy cảm dễ bị tổn thương, một đứa trẻ cho dù đã hai mươi mấy tuổi nhưng vẫn mong nhận được thiện ý từ người khác, một đứa trẻ dễ bị tổn thương nhưng cũng rất kiên cường.

Một tên nhóc như vậy, đần độn muốn chết. Bởi vì cậu ta chưa bao giờ nghĩ về phương diện khác.

Thật là đần độn đáng chết! Giáo sư độc dược nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn con sư tử đang ủ rũ cụp đuôi kia, trong lòng không ngừng quay cuồng đủ loại ý tưởng, hơn nữa còn có xúc động muốn thực hiện từng cái một.

“Như vậy, rốt cuộc vì sao cậu lại dùng mọi cách muốn làm bạn với ngài Malfoy nhỏ?" Giáo sư Snape cuối cùng chỉ là không tình nguyện hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện