Triều Duy thật sự rất cưng chiều cô, nhiều lúc cô còn tưởng người từng đánh mình thừa sống thiếu chết trong căn hầm kia không phải hắn mà là kẻ nào đó mạo danh.
Cô được ăn ngon, mặc đẹp, không cần làm việc nặng. Những người hầu từng cười nhạo, khi dễ cô đều phải rụt rè, luồn cúi trước mặt cô. Trên mặt họ đều hiện rõ nỗi sợ bị cô tính sổ chuyện lúc trước.
Một buổi chiều gió nhẹ, cô lững thững dạo bước trong vườn. Ánh nắng vàng ươm chiếu rọi xuống biệt thự, vườn hoa nở rộ với những cánh hoa tươi tắn, rực rỡ màu sắc. Từng bông hồng đỏ đậm như lửa cháy, bên cạnh có thêm bụi hoa baby trắng thuần khiết tạo nên một sự phối hợp tuyệt vời. Hương thơm nồng nàn từ cánh hoa lấp đầy không gian khiến tâm tình người ta dễ chịu. Thước Vi Nhi đi dọc theo lối đi lát đá nhẹ nhàng, ngắm nhìn những bông hoa màu sắc khác nhau đang đua chen nở rộ. Cánh hoa mỏng manh chợt lượn lờ giữa gió, rung rinh dưới ánh hoàng hôn.
Thước Vi Nhi rất hưởng thụ vườn hoa nhà họ Triều. Lúc trước ở trong tổ chức, trong vườn toàn cỏ dại, chẳng có lấy một đóa hoa nào. Cô còn tưởng mình không thích hoa, nhưng hóa ra do cô chưa từng có cơ hội thưởng thức những đóa hoa tươi đẹp như này mà thôi.
Song, Thước Vi Nhi có mục tiêu lớn hơn. Cô vẫn luôn chờ thời cơ rời khỏi nơi này, tiếp cận Đại thiếu gia Triều Lâm. Cô suy nghĩ rất nhiều thế mà chẳng tìm được chút manh mối nào cả.
Đang lúc bế tắc thì ông trời đã trao cho cô chút gợi ý.
“Nghe nói Đại thiếu gia đã về hả?”
“Nghe nói gì nữa, đây là tin thật trăm phần trăm.”
“Đại thiếu gia có người hầu rồi ư?”
“Vẫn đang tuyển chọn. Quản gia Lý đang cân nhắc một vài người ưu tú để đưa qua chỗ thiếu gia đó.”
“Tôi tò mò quá. Tôi cũng muốn sang chỗ của Đại thiếu gia!”
“Đừng nằm mơ! Chỉ có người hầu tư cách Một mới được chọn sang đó thôi.”
Thước Vi Nhi lắng tai nghe từng lời, đóa hoa hồng bên cạnh đã bị vặt trụi lủi. Cô không giấu được nụ cười hài lòng. Nhìn xem! Đến ông trời cũng chỉ đường cho cô rồi. Chỉ cần là người hầu tư cách Một thì sẽ được chọn đúng không? Có gì khó khăn đâu!
Cô trở về phòng, bắt đầu công cuộc tìm hiểu về cuộc thi tăng cấp người hầu. Là người từng dẫn đầu trong những giải đấu của tổ chức, Thước Vi Nhi tràn đầy tự tin sẽ giành được chiến thắng. Nhưng còn chưa bắt đầu, cô đã hay tin Lý Chiêu Hoa đã chọn được người rồi.
“Vi Nhi, đây là người mà quản gia Lý đã chọn để đưa sang chỗ của Đại thiếu gia đó.”
Thước Vi Nhi đứng trên lầu nhìn ngắm dáng vẻ của cô gái kia. Mọi người gọi cô ấy là Yến Thanh. Yến Thanh cao ráo, mắt sáng tinh anh, nhỏ tuổi mà điềm đạm, nhanh nhẹn, lại luôn giữ đúng lễ nghĩa nên chọn cô ấy cũng không có gì lạ. Nghe nói Yến Thanh cũng là họ hàng của quản gia Lý, cùng là phận làm thuê nhưng trước mặt người hầu khác rất thích lên mặt, cho rằng bản thân tài giỏi hơn người. Có người còn lén lút nói sau lưng rằng Yến Thanh vô cùng tham vọng, muốn bám vào Đại thiếu gia để trèo cao. Lần này Đại thiếu gia quay về, Yến Thanh cầm chắc một suất trở thành người hầu bên cạnh anh khiến nhiều người đỏ mắt ghen tỵ.
Đại thiếu gia Triều Lâm, người sẽ thừa kế toàn bộ cơ ngơi này, vừa đẹp trai vừa lắm tiền, còn thấu tình đạt lý, so với Nhị thiếu gia nóng nảy, hay đánh người thì đúng là hình mẫu nam thần tiêu biểu.
Thước Vi Nhi không phục. Còn chưa cố gắng đã định thua cuộc, cô không cam chịu đến vậy đâu. Nhưng Triều Duy hiện tại xem cô như bảo bối, cưng chiều không hết, lý nào lại để cô tiếp tục làm người hầu?
Cô lại vò đầu bứt tóc, rối rắm không thôi.
Triều Duy như thường lệ ở bên cạnh ngắm cô đọc sách. Thước Vi Nhi không để tâm đến hắn, cứ xem như nuôi thêm thú cưng, để nó ngồi yên ngắm chủ nhân cũng được.
“Vi Nhi, bao giờ em mới đồng ý hẹn hò với anh?”
“Không bao giờ.”
Cô lạnh lùng đáp lại. Triều Duy nhướn mày, câu trả lời này không hề khiến hắn bất ngờ. Hắn chỉ nghĩ có lẽ cô vẫn còn giận hắn, con gái ấy mà, dỗ dành một chút không được thì dỗ dành nhiều hơn. Rồi sẽ có ngày Vi Nhi bé nhỏ của hắn xiêu lòng thôi.
“Em có muốn đi mua sắm không? Anh dẫn em đi?”
“Không đi.”
“Hay em muốn ăn gì không? Ở nhà ăn mãi cũng chán. Anh biết nhiều nhà hàng ngon lắm.”
“Không cần.”
“Du lịch thì sao? Em thích du lịch trong nước hay ra nước ngoài?”
“Tôi thích ở nhà.”
Triều Duy phải thừa nhận, cô là cô nhóc khó dỗ dành nhất trong lịch sử tình trường của hắn. Một người vô dục vô cầu như thế, bảo hắn phải cưa cẩm kiểu gì đây?! Mà khoan đã, cô mới mười mấy tuổi mà sao cái gì cũng không muốn vậy? Có khi nào bị trầm cảm không?
“Em không muốn gì hết ư? Sao lại thế chứ!”
Triều Duy nhíu mày, hắn lẩm bẩm một mình, trên gương mặt kia không giấu được vẻ rầu rĩ khổ sở. Thước Vi Nhi buông sách trong tay ra, khóe môi thấp thoáng nét cười: “Ờ thì, cũng không hẳn là không mong muốn gì…”
“Triều Duy, nếu tôi tham gia cuộc thi tăng cấp người hầu thì sao?”
“Anh sẽ đồng ý chứ?”
Cô được ăn ngon, mặc đẹp, không cần làm việc nặng. Những người hầu từng cười nhạo, khi dễ cô đều phải rụt rè, luồn cúi trước mặt cô. Trên mặt họ đều hiện rõ nỗi sợ bị cô tính sổ chuyện lúc trước.
Một buổi chiều gió nhẹ, cô lững thững dạo bước trong vườn. Ánh nắng vàng ươm chiếu rọi xuống biệt thự, vườn hoa nở rộ với những cánh hoa tươi tắn, rực rỡ màu sắc. Từng bông hồng đỏ đậm như lửa cháy, bên cạnh có thêm bụi hoa baby trắng thuần khiết tạo nên một sự phối hợp tuyệt vời. Hương thơm nồng nàn từ cánh hoa lấp đầy không gian khiến tâm tình người ta dễ chịu. Thước Vi Nhi đi dọc theo lối đi lát đá nhẹ nhàng, ngắm nhìn những bông hoa màu sắc khác nhau đang đua chen nở rộ. Cánh hoa mỏng manh chợt lượn lờ giữa gió, rung rinh dưới ánh hoàng hôn.
Thước Vi Nhi rất hưởng thụ vườn hoa nhà họ Triều. Lúc trước ở trong tổ chức, trong vườn toàn cỏ dại, chẳng có lấy một đóa hoa nào. Cô còn tưởng mình không thích hoa, nhưng hóa ra do cô chưa từng có cơ hội thưởng thức những đóa hoa tươi đẹp như này mà thôi.
Song, Thước Vi Nhi có mục tiêu lớn hơn. Cô vẫn luôn chờ thời cơ rời khỏi nơi này, tiếp cận Đại thiếu gia Triều Lâm. Cô suy nghĩ rất nhiều thế mà chẳng tìm được chút manh mối nào cả.
Đang lúc bế tắc thì ông trời đã trao cho cô chút gợi ý.
“Nghe nói Đại thiếu gia đã về hả?”
“Nghe nói gì nữa, đây là tin thật trăm phần trăm.”
“Đại thiếu gia có người hầu rồi ư?”
“Vẫn đang tuyển chọn. Quản gia Lý đang cân nhắc một vài người ưu tú để đưa qua chỗ thiếu gia đó.”
“Tôi tò mò quá. Tôi cũng muốn sang chỗ của Đại thiếu gia!”
“Đừng nằm mơ! Chỉ có người hầu tư cách Một mới được chọn sang đó thôi.”
Thước Vi Nhi lắng tai nghe từng lời, đóa hoa hồng bên cạnh đã bị vặt trụi lủi. Cô không giấu được nụ cười hài lòng. Nhìn xem! Đến ông trời cũng chỉ đường cho cô rồi. Chỉ cần là người hầu tư cách Một thì sẽ được chọn đúng không? Có gì khó khăn đâu!
Cô trở về phòng, bắt đầu công cuộc tìm hiểu về cuộc thi tăng cấp người hầu. Là người từng dẫn đầu trong những giải đấu của tổ chức, Thước Vi Nhi tràn đầy tự tin sẽ giành được chiến thắng. Nhưng còn chưa bắt đầu, cô đã hay tin Lý Chiêu Hoa đã chọn được người rồi.
“Vi Nhi, đây là người mà quản gia Lý đã chọn để đưa sang chỗ của Đại thiếu gia đó.”
Thước Vi Nhi đứng trên lầu nhìn ngắm dáng vẻ của cô gái kia. Mọi người gọi cô ấy là Yến Thanh. Yến Thanh cao ráo, mắt sáng tinh anh, nhỏ tuổi mà điềm đạm, nhanh nhẹn, lại luôn giữ đúng lễ nghĩa nên chọn cô ấy cũng không có gì lạ. Nghe nói Yến Thanh cũng là họ hàng của quản gia Lý, cùng là phận làm thuê nhưng trước mặt người hầu khác rất thích lên mặt, cho rằng bản thân tài giỏi hơn người. Có người còn lén lút nói sau lưng rằng Yến Thanh vô cùng tham vọng, muốn bám vào Đại thiếu gia để trèo cao. Lần này Đại thiếu gia quay về, Yến Thanh cầm chắc một suất trở thành người hầu bên cạnh anh khiến nhiều người đỏ mắt ghen tỵ.
Đại thiếu gia Triều Lâm, người sẽ thừa kế toàn bộ cơ ngơi này, vừa đẹp trai vừa lắm tiền, còn thấu tình đạt lý, so với Nhị thiếu gia nóng nảy, hay đánh người thì đúng là hình mẫu nam thần tiêu biểu.
Thước Vi Nhi không phục. Còn chưa cố gắng đã định thua cuộc, cô không cam chịu đến vậy đâu. Nhưng Triều Duy hiện tại xem cô như bảo bối, cưng chiều không hết, lý nào lại để cô tiếp tục làm người hầu?
Cô lại vò đầu bứt tóc, rối rắm không thôi.
Triều Duy như thường lệ ở bên cạnh ngắm cô đọc sách. Thước Vi Nhi không để tâm đến hắn, cứ xem như nuôi thêm thú cưng, để nó ngồi yên ngắm chủ nhân cũng được.
“Vi Nhi, bao giờ em mới đồng ý hẹn hò với anh?”
“Không bao giờ.”
Cô lạnh lùng đáp lại. Triều Duy nhướn mày, câu trả lời này không hề khiến hắn bất ngờ. Hắn chỉ nghĩ có lẽ cô vẫn còn giận hắn, con gái ấy mà, dỗ dành một chút không được thì dỗ dành nhiều hơn. Rồi sẽ có ngày Vi Nhi bé nhỏ của hắn xiêu lòng thôi.
“Em có muốn đi mua sắm không? Anh dẫn em đi?”
“Không đi.”
“Hay em muốn ăn gì không? Ở nhà ăn mãi cũng chán. Anh biết nhiều nhà hàng ngon lắm.”
“Không cần.”
“Du lịch thì sao? Em thích du lịch trong nước hay ra nước ngoài?”
“Tôi thích ở nhà.”
Triều Duy phải thừa nhận, cô là cô nhóc khó dỗ dành nhất trong lịch sử tình trường của hắn. Một người vô dục vô cầu như thế, bảo hắn phải cưa cẩm kiểu gì đây?! Mà khoan đã, cô mới mười mấy tuổi mà sao cái gì cũng không muốn vậy? Có khi nào bị trầm cảm không?
“Em không muốn gì hết ư? Sao lại thế chứ!”
Triều Duy nhíu mày, hắn lẩm bẩm một mình, trên gương mặt kia không giấu được vẻ rầu rĩ khổ sở. Thước Vi Nhi buông sách trong tay ra, khóe môi thấp thoáng nét cười: “Ờ thì, cũng không hẳn là không mong muốn gì…”
“Triều Duy, nếu tôi tham gia cuộc thi tăng cấp người hầu thì sao?”
“Anh sẽ đồng ý chứ?”
Danh sách chương