Ngô Hạo chờ mãi cuối cùng cũng gặp được Vi Nhi, nhìn thấy cô bước xuống từ chiếc siêu xe phiên bản giới hạn trên toàn thế giới không khỏi nhíu mày.

Bởi vì cậu có cảm giác gia cảnh của Thước Vi Nhi thậm chí còn tốt hơn cả mình nữa. Thảo nào trên người cô luôn tỏa ra loại khí chất khác biệt như vậy.

“Vi Nhi, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó.”

Triều Lâm theo phản xạ quay sang nhìn thử. Là một nam sinh tuấn tú, tuổi trẻ nên đôi mắt hãy còn sáng trong, luôn tươi cười lạc quan như ánh mắt trời vậy. Cậu ta vừa thấy Thước Vi Nhi đã nhảy cẫng lên, vui mừng khó mà che giấu. Triều Lâm thấy không thoải mái, anh đưa tay vuốt tóc cô một cách ân cần: “Đến trường ngoan nhé, đừng qua lại với bạn hư rồi học thói xấu.”

Dứt lời thì lia mắt về phía Ngô Hạo khiến cậu khựng lại, ngẩn người không biết nên phản ứng thế nào.

Đang gián tiếp mắng cậu à? “Vâng.”

Cô hoàn toàn không bận tâm đến mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người đàn ông, thản nhiên đi vào trường. Ngô Hạo vội vàng đuổi theo cô, trong lòng cứ canh cánh về người đàn ông ban nãy. Thoạt nhìn, có vẻ lớn hơn bọn họ rất nhiều, trên người có hơi thở tàn nhẫn máu lạnh khiến người khác không dám tiếp cận,

Nhưng ánh mắt của anh khi nhìn Thước Vi Nhi lại… vô cùng tình tứ?

“Vi Nhi, người khi nãy là ai vậy?”

Sẽ không phải là bạn trai của cô chứ?

Ngô Hạo căng thẳng chờ đợi câu trả lời. Cậu vốn tự tin vào chính mình, rằng bản thân không thua kém ai, nếu cô có bạn trai thì cậu cũng có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý. Nhưng nếu tình địch là người đàn ông đó…

Một chút cảm giác thua kém tự ti len lỏi trong tâm trí cậu.

“Không, là anh họ.”

Nghe được đáp án, Ngô Hạo thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là trưởng bối! Biết vậy khi nãy đã tiến lên chào hỏi, không chừng còn tăng thêm hảo cảm. Nhưng không vội, lần sau gặp nhau, cậu nhất định nghiêm túc thưa gửi để anh họ còn tin tưởng giao Vi Nhi cho cậu.

“Về lời mời tham gia câu lạc bộ, cậu nghĩ kỹ chưa?”

Thước Vi Nhi lắc đầu: “Xin lỗi, tôi thật sự không có hứng thú.”

“Thật sao? Không có bộ môn nào khiến cậu hứng thú ư?”

Cô chợt dừng bước, nghĩ ngợi gì đó rồi mới quay sang mở lời: “Ngô Hạo, tôi nhờ cậu một chuyện được không?”

“Được chứ!”

Đừng nói là một chuyện, chỉ cần cô nói ra, một trăm chuyện cậu cũng đồng ý.

“Trường chúng ta có một giáo viên tên Mạch Thiên Tầm đúng không? Tôi muốn đăng ký tiết của cô ấy thì phải làm sao?”

“Để tôi tra giúp cậu. Chúng ta trao đổi số điện thoại, có thông tin tôi nhắn cậu ngay.”

Thước Vi Nhi không nghĩ nhiều, rút chiếc điện thoại đời mới nhất trong túi, hai người lưu số của nhau. Ngô Hạo cười đến mắt cong cong, rốt cuộc cũng có được số điện thoại của cô rồi!

***

Triều Lâm không có tâm trạng ăn trưa. Anh cứ ngồi nhìn chằm chằm vào số liệu trên máy tính, vẻ mặt bình thản mà lòng dậy sóng.

Anh không biết bản thân có phải bị trúng tà không nữa, lại có ý đồ với một cô bé nhỏ hơn mình những mười tuổi. Nghĩ đến cảnh cô cùng tên nam sinh buổi sáng đi bên nhau, hai người nói cười vui vẻ về đề tài mà người như anh không cách nào xen vào được liền cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng quả thật ở độ tuổi của Vi Nhi, rung động với một anh chàng trạc tuổi mình, cởi mở vui vẻ là điều hết sức bình thường.

Anh chần chừ một lúc rồi gọi điện thoại cho cô. Đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu cũng không có ai nghe máy khiến anh nhíu mày. Theo phản xạ, anh nhìn về phía đồng hồ, rõ ràng đây là thời điểm nghỉ trưa cơ mà?



Thước Vi Nhi không ăn trưa, cô lại mò lên thư viện nhưng không phải để đọc sách mà đang tìm kiếm bóng dáng của Thiên Tầm. Đi một vòng, thư viện chỉ có lác đác hai ba học sinh chứ chẳng thấy ai khác. Cô buồn chán ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó. Chẳng lẽ hôm nay Thiên Tầm không đến trường?

Không gian thoang thoảng mùi thơm đặc trưng của sách giấy, yên tĩnh, gió mát khiến Thước Vi Nhi gối đầu lên cánh tay, chẳng mấy chốc mà ngủ mất.

Đến lúc tỉnh dậy, cô theo phản xạ cầm điện thoại lên xem giờ liền nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Triều Lâm và ba cuộc gọi nhỡ từ Ngô Hạo.

“Hai cái người này, trưa không nghỉ đi còn điện thoại làm quái gì!”

Cô cau mày không vui, hiển nhiên không có ý định gọi lại mà làm bộ không biết gì cứ thế đi về phía phòng học.

Tiết trời đang nắng chói chang, đến lúc chiều về chợt âm u đổ mưa. Cô đứng ở hành lang, nhìn cơn mưa xối xả ngoài kia mà thấy trống rỗng.

Cô không có dù, không biết làm sao mới đi về được. Sớm biết vậy đừng cậy mạnh, cứ để tài xế đón về có phải tốt hơn không.

Ngô Hạo chợt xuất hiện ngay bên cạnh, gương mặt đẹp trai kia kề sát tai cô: “Vi Nhi, cậu quên đem dù hả?”

Cô lùi ra xa hai bước, gật đầu. Ngô Hạo không để ý đến sự né tránh của cô: “Đi cùng tôi nè. Tôi có mang dù.”

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Cô cảm thấy mình vẫn nên giữ khoảng cách với Ngô Hạo, tránh việc cậu ta tưởng cô mập mờ rồi ra sức theo đuổi.

“Vi Nhi, đừng vậy mà. Đi cùng nhau đi.”

Ngô Hạo to gan bắt lấy cánh tay cô. Tay cô mềm yếu, ốm tong teo khiến cậu không dám dùng sức sợ làm cô đau. Thước Vi Nhi khó chịu muốn giật tay lại nhưng Ngô Hạo mím môi giữ chặt hơn. Cô muốn ra tay đánh trả thì có giọng nói quen thuộc vang lên:

“Hai người đang làm gì vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện