Thiên Lý dắt mọi người trong câu lạc bộ đến hẳn nhà hàng sang trọng gần đó. Mọi người đều quen thuộc với nơi này, nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, nói cười rôm rả, chỉ có cô là lạc lõng đứng khép nép đằng xa. Thước Vi Nhi thừa nhận, đứng trước cách biệt giàu nghèo, cô vẫn cảm thấy mình không cách nào hòa nhập với bọn họ được.
Không một ai nhận ra cô đã bị bỏ ở sảnh, trong mắt những sinh viên này Thước Vi Nhi chẳng qua là đang cố đu bám để đổi đời mà thôi.
Cô đi thật chậm để rồi chạm mặt một nhà bốn người đang vui vẻ rời đi sau bữa ăn thịnh soạn. Người nhận ra cô lại chính là anh trai Thước Bảo: “Vi Nhi? Mày làm gì ở đây?”
Bầu không khí nhất thời chùng xuống, cô không muốn bận tâm đến đám người rác rưởi này liền cất bước đi thẳng. Thước Hà Nguyệt níu tay cô lại, giọng cô ta oang oang như thể sợ người khác không chú ý vậy: “Mày vào đây để ăn trộm à? Hay là muốn dựa hơi tên nhà giàu nào?”
Thước Vi Nhi cảm thấy kinh tởm đến mức muốn nôn. Đây là người nhà ư? Không phải ba mẹ, anh chị em trên đời đều yêu thương và bảo bọc nhau sao? Tại sao bọn họ đối xử với nguyên thân như thể cô là kẻ thù vậy? “Liên quan gì đến đám chó các người?!”
Thước Vi Nhi lười giả bộ hiền lành trước mấy kẻ này. Thậm chí cô còn có ý định để bọn họ nợ máu trả máu, chính họ dồn nguyên thân vào đường cùng, vậy thì để mấy kẻ này xuống địa ngục lót đường cho cô ấy. Nhưng hễ cô có ý định làm tổn thương họ, thì trái tim và thân thể liền nhói đau, dường như nguyên thân không cam lòng để cô hại đám người xấu xa này.
Lương thiện thì có ích gì? Không phải cũng tự sát rồi hay sao?
“Ai dạy mày cái thói mất dạy đấy? Làm nữ hầu ở nhà giàu, bây giờ lại tưởng mình sinh ra trong nhà giàu đúng không?”
Móng tay của Thước Hà Nguyệt bấm vào da thịt mềm yếu trên cánh tay cô. Thước Vi Nhi giật tay lại, tiếp tục chế giễu: “Hình như tôi thấy cô cũng thèm được làm nữ hầu của nhà giàu lắm. Sao? Có cần tôi giới thiệu không?”
“Đúng là không biết xấu hổ. Cái nhà này vô phúc mới có đứa con như mày.”
“Mày vong ơn bội nghĩa, thấy anh trai gặp nạn liền bỏ mặc không quan tâm.”
“Loại như mày vì sao không chết đi cho rảnh nợ!”
“Ngày đó đáng ra tao không nên sinh mày ra trên cõi đời này.”
Rõ ràng những lời này là dành cho nguyên thân nhưng không hiểu sao lòng cô cứ nhói đau. Cảm giác thật khó chịu, cô muốn chạy khỏi đây nhưng chân cứ dán chặt xuống sàn không di chuyển được. Những lời lẽ khó nghe, cay nghiệt không ngừng nhằm về phía cô. Xung quanh có vài thực khách bắt đầu chú ý đến bọn họ, bảo vệ cũng tới mời cả năm người rời khỏi đây.
Thước Vi Nhi đứng lặng một chỗ, nhìn người nhà của nguyên thân nghênh ngang bước lên xe phóng đi vun vút.
Giây phút này, cô chợt thấy hình như mình cũng không mạnh mẽ cho lắm. Mấy người đó còn chẳng dám đánh cô, chỉ đứng đó ăn nói xằng bậy chọc tức cô thôi, vậy mà lại có cảm giác muốn khóc. Cô nhìn nhà hàng xa hoa, sáng loáng ánh đèn bỗng trong lòng tê dại, quyết định quay người muốn rời đi.
“Cứ vậy mà đi sao? Không giải thích gì à?”
Là giọng của Thiên Lý. Tâm tình cô không tốt, không muốn đôi co với hắn ta bèn rảo bước đi một mạch. Nào ngờ hắn cố chấp đuổi theo cô cả đoạn đường. Thước Vi Nhi dừng bước: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Trong trường bảo cô là ân nhân, là họ hàng của nhà họ Triều nên mới được nhập học ở đây. Hóa ra, lại làm nữ hầu à?”
“...”
“Nhà tôi hình như không có nữ hầu trẻ tuổi như vậy. Hay cô cân nhắc đổi sang chỗ tôi xem sao?”
“...”
“Thảo nào cứ bám dính lấy Ngô Hạo, thì ra là muốn đổi đời.”
Bốp.
Tiếng cười chế nhạo còn chưa kịp bật ra khỏi miệng đã bị cô đạp bay vào bức tường phía sau. Thiên Lý không phòng bị, ngã nhào về sau, đau đến không đứng dậy nổi. Lần này đổi lại là cô mỉm cười: “Thích hóng hớt chuyện của người khác vậy à?”
“Có… có gì từ từ nói…”
Ánh mắt của cô thật đáng sợ, nó lạnh lùng, đầy sát khí, như thể chỉ một giây sau có thể lập tức lao đến g.i.ế.t ch.ết hắn vậy.
“Không nói gì nên anh tưởng tôi dễ bị bắt nạt đúng không?”
“Tôi… tôi xin lỗi…”
Thước Vi Nhi cúi đầu, cười thành tiếng. Khi nãy cô đã quan sát rồi, đây là hẻm cụt, vắng người, chỗ này còn chẳng có camera nữa.
“Lời xin lỗi của anh không đáng tiền.”
“Cô… cô muốn gì? Đừng làm bậy! Ba tôi là đại cổ đông của trường L’Avorio, tôi… tôi…”
Bàn tay nhỏ nhắn của Vi Nhi đặt lên vai hắn, bóp một cái như đang cảnh cáo: “Anh nói nhiều quá. Tôi rất ghét những kẻ nói nhiều.”
Thiên Lý chưa từng bị uy hiếp bao giờ. Hắn là ông trời con ở nhà, từ nhỏ đến lớn cả một gia tộc ai ai cũng dốc lòng chiều chuộng hắn. Chỉ cần hắn nhíu mày một cái thì ai dám nói không? Cuộc đời hắn vốn đã vượt qua vạch đích từ lâu rồi. Vốn muốn tranh thủ dùng bữa cơm này bắt nạt người mới một chút, không ngờ lại nghe được tin cô chỉ là người hầu thấp kém. Hắn muốn lấy việc này ra chèn ép cô, vậy mà lại bị cô đánh đến ra nông nỗi này.
Thiên Lý bật khóc hu hu không màng hình tượng: “Tôi hứa với cô sẽ không nói năng lung tung, được chưa?”
Không một ai nhận ra cô đã bị bỏ ở sảnh, trong mắt những sinh viên này Thước Vi Nhi chẳng qua là đang cố đu bám để đổi đời mà thôi.
Cô đi thật chậm để rồi chạm mặt một nhà bốn người đang vui vẻ rời đi sau bữa ăn thịnh soạn. Người nhận ra cô lại chính là anh trai Thước Bảo: “Vi Nhi? Mày làm gì ở đây?”
Bầu không khí nhất thời chùng xuống, cô không muốn bận tâm đến đám người rác rưởi này liền cất bước đi thẳng. Thước Hà Nguyệt níu tay cô lại, giọng cô ta oang oang như thể sợ người khác không chú ý vậy: “Mày vào đây để ăn trộm à? Hay là muốn dựa hơi tên nhà giàu nào?”
Thước Vi Nhi cảm thấy kinh tởm đến mức muốn nôn. Đây là người nhà ư? Không phải ba mẹ, anh chị em trên đời đều yêu thương và bảo bọc nhau sao? Tại sao bọn họ đối xử với nguyên thân như thể cô là kẻ thù vậy? “Liên quan gì đến đám chó các người?!”
Thước Vi Nhi lười giả bộ hiền lành trước mấy kẻ này. Thậm chí cô còn có ý định để bọn họ nợ máu trả máu, chính họ dồn nguyên thân vào đường cùng, vậy thì để mấy kẻ này xuống địa ngục lót đường cho cô ấy. Nhưng hễ cô có ý định làm tổn thương họ, thì trái tim và thân thể liền nhói đau, dường như nguyên thân không cam lòng để cô hại đám người xấu xa này.
Lương thiện thì có ích gì? Không phải cũng tự sát rồi hay sao?
“Ai dạy mày cái thói mất dạy đấy? Làm nữ hầu ở nhà giàu, bây giờ lại tưởng mình sinh ra trong nhà giàu đúng không?”
Móng tay của Thước Hà Nguyệt bấm vào da thịt mềm yếu trên cánh tay cô. Thước Vi Nhi giật tay lại, tiếp tục chế giễu: “Hình như tôi thấy cô cũng thèm được làm nữ hầu của nhà giàu lắm. Sao? Có cần tôi giới thiệu không?”
“Đúng là không biết xấu hổ. Cái nhà này vô phúc mới có đứa con như mày.”
“Mày vong ơn bội nghĩa, thấy anh trai gặp nạn liền bỏ mặc không quan tâm.”
“Loại như mày vì sao không chết đi cho rảnh nợ!”
“Ngày đó đáng ra tao không nên sinh mày ra trên cõi đời này.”
Rõ ràng những lời này là dành cho nguyên thân nhưng không hiểu sao lòng cô cứ nhói đau. Cảm giác thật khó chịu, cô muốn chạy khỏi đây nhưng chân cứ dán chặt xuống sàn không di chuyển được. Những lời lẽ khó nghe, cay nghiệt không ngừng nhằm về phía cô. Xung quanh có vài thực khách bắt đầu chú ý đến bọn họ, bảo vệ cũng tới mời cả năm người rời khỏi đây.
Thước Vi Nhi đứng lặng một chỗ, nhìn người nhà của nguyên thân nghênh ngang bước lên xe phóng đi vun vút.
Giây phút này, cô chợt thấy hình như mình cũng không mạnh mẽ cho lắm. Mấy người đó còn chẳng dám đánh cô, chỉ đứng đó ăn nói xằng bậy chọc tức cô thôi, vậy mà lại có cảm giác muốn khóc. Cô nhìn nhà hàng xa hoa, sáng loáng ánh đèn bỗng trong lòng tê dại, quyết định quay người muốn rời đi.
“Cứ vậy mà đi sao? Không giải thích gì à?”
Là giọng của Thiên Lý. Tâm tình cô không tốt, không muốn đôi co với hắn ta bèn rảo bước đi một mạch. Nào ngờ hắn cố chấp đuổi theo cô cả đoạn đường. Thước Vi Nhi dừng bước: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Trong trường bảo cô là ân nhân, là họ hàng của nhà họ Triều nên mới được nhập học ở đây. Hóa ra, lại làm nữ hầu à?”
“...”
“Nhà tôi hình như không có nữ hầu trẻ tuổi như vậy. Hay cô cân nhắc đổi sang chỗ tôi xem sao?”
“...”
“Thảo nào cứ bám dính lấy Ngô Hạo, thì ra là muốn đổi đời.”
Bốp.
Tiếng cười chế nhạo còn chưa kịp bật ra khỏi miệng đã bị cô đạp bay vào bức tường phía sau. Thiên Lý không phòng bị, ngã nhào về sau, đau đến không đứng dậy nổi. Lần này đổi lại là cô mỉm cười: “Thích hóng hớt chuyện của người khác vậy à?”
“Có… có gì từ từ nói…”
Ánh mắt của cô thật đáng sợ, nó lạnh lùng, đầy sát khí, như thể chỉ một giây sau có thể lập tức lao đến g.i.ế.t ch.ết hắn vậy.
“Không nói gì nên anh tưởng tôi dễ bị bắt nạt đúng không?”
“Tôi… tôi xin lỗi…”
Thước Vi Nhi cúi đầu, cười thành tiếng. Khi nãy cô đã quan sát rồi, đây là hẻm cụt, vắng người, chỗ này còn chẳng có camera nữa.
“Lời xin lỗi của anh không đáng tiền.”
“Cô… cô muốn gì? Đừng làm bậy! Ba tôi là đại cổ đông của trường L’Avorio, tôi… tôi…”
Bàn tay nhỏ nhắn của Vi Nhi đặt lên vai hắn, bóp một cái như đang cảnh cáo: “Anh nói nhiều quá. Tôi rất ghét những kẻ nói nhiều.”
Thiên Lý chưa từng bị uy hiếp bao giờ. Hắn là ông trời con ở nhà, từ nhỏ đến lớn cả một gia tộc ai ai cũng dốc lòng chiều chuộng hắn. Chỉ cần hắn nhíu mày một cái thì ai dám nói không? Cuộc đời hắn vốn đã vượt qua vạch đích từ lâu rồi. Vốn muốn tranh thủ dùng bữa cơm này bắt nạt người mới một chút, không ngờ lại nghe được tin cô chỉ là người hầu thấp kém. Hắn muốn lấy việc này ra chèn ép cô, vậy mà lại bị cô đánh đến ra nông nỗi này.
Thiên Lý bật khóc hu hu không màng hình tượng: “Tôi hứa với cô sẽ không nói năng lung tung, được chưa?”
Danh sách chương