Triều Duy không phải thằng ngốc, hắn đã nhìn ra được bất thường của Thước Vi Nhi. Muốn ra tay với hắn? Ha! Phụ nữ thật khó hiểu quá! Mới mấy tháng trước còn mắt ướt đến tìm hắn, nói rằng trong tim cô có hắn vậy mà giờ quay ngoắt thái độ, lạnh lùng nhẫn tâm đã đành, còn định làm hắn bị thương? Ai cho cô lá gan đó? Hay tưởng làm thế thì bản thân sẽ trở nên đặc biệt?

Nghĩ ra cách ngu ngốc như vậy chỉ có mỗi cô thôi!

“Em tránh xa vậy làm gì? Sợ tôi ăn thịt em à?”

Cô không trả lời, ánh mắt lướt theo từng cử chỉ của Triều Duy. Cô không dám lơ là, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị hắn tấn công. Những người trước cô có thể dễ dàng ra tay là bởi chúng nó đều yếu ớt, chỉ có mấy thủ đoạn mèo cào. Nhưng cái tên đàn ông này cao lớn, thân thể khỏe mạnh, ánh mắt như sói rình mồi khiến cô không thể không đề phòng.

Nếu là thân xác của Thương Linh thì cô còn tự tin được bảy, tám phần thắng, nhưng thân thể của Vi Nhi hiện tại rất yếu, trải qua một đêm giày vò, vết thương trên tay chưa kịp lành lại bị rách ra, hiện tại hành sốt nhẹ. Khi nãy lúc dọn dẹp ở gác xép, cô đã thấy hơi choáng váng, cả người lừ đừ mệt mỏi rồi. Bây giờ còn một chọi một với tên này, chắc cô cũng nắm được bảy, tám phần.

Ừ, là bảy, tám phần thua!

“Thước Vi Nhi, tôi cho em một cơ hội cuối.”

“...”

“Lên giường với tôi. Tôi sẽ giúp em tăng cấp bậc, không cần làm người hầu của người hầu nữa. Thế nào?”

Cái tay kia lại không đứng đắn, tóm lấy cánh tay cô dùng sức kéo vào lồng ngực hắn. Thước Vi Nhi nhanh như cắt rút mảnh thủy tinh ra, kề lên cổ hắn chuẩn bị cắt ngay động mạch. Nhưng Triều Duy nào phải tay mơ, hắn nắm lấy cánh tay ấy, dùng sức bẻ lại khiến mảnh thủy tinh rơi ra. Vị trí nắm ngay vết thương trên cổ tay khiến cô đau nhói rên lên một tiếng.

Thước Vi Nhi nhấc chân muốn đạp vào chỗ hiểm, song, hắn cũng đã lường trước cô sẽ ra chiêu này nên dùng đầu gối chặn lại. Cả người cô như bị trói chặt trong vòng tay hắn. Triều Duy nhìn cô giãy giụa mà bật cười: “Phản kháng à? Vi Nhi không ngoan gì cả, không biết nắm lấy cơ hội cuối thì em thiệt thòi thôi.”

“Thằng lắm mồm!”

Cô thật oán hận cơ thể này! Mạnh mẽ lên, dứt khoát một chút không phải tốt sao? Bây giờ thì hay rồi, để hắn ta chiếm ưu thế, cô nằm đây chờ chết là được rồi!

Triều Duy vỗ mấy cái lên mặt cô, ánh mắt hắn đã tối lại báo hiệu chỉ chút nữa thôi hắn sẽ trút giận lên người cô: “Nữ hầu lại dám nói chuyện thế với chủ nhân à?”

Cô hơi chóng mặt, cơn đau ở cổ tay ngày càng dữ dội. Cô liếc mắt nhìn, quả nhiên lớp băng gạc đã ướt máu. Triều Duy nhìn thấy vết thương, ý cười trong mắt càng thêm mãnh liệt: “Ồ, em bị thương ư? Tự cắt cổ tay? Muốn chết mà không thành?”

Thước Vi Nhi cắn môi, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo. Triều Duy vuốt ve càn rỡ, cô lại không đủ sức để vùng vẫy, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.

“Em tưởng muốn lên giường Triều Duy tôi dễ lắm sao? Em nhìn lại em đi. Ngực, mông lép kẹp, mặt chẳng xinh, thương tích đầy người, nhìn thôi đã buồn nôn rồi! Tôi chỉ đùa em một chút thôi mà em xúc động vậy ư?”

Hắn nhìn mảnh thủy tinh trên mặt đất, nụ cười càng thêm biến thái: “Muốn giết tôi? Thước Vi Nhi, em động não chưa?”

Dứt lời thì ném cô vào góc tường. Sau gáy cô đập vào tường, nhất thời choáng váng ngã nhào ra đất. Trên người cô không còn vũ khí, không thể dại dột đấu tay đôi với kẻ địch mạnh như vậy! Phải nghĩ cách khác mới được.

“Nhị thiếu gia, tôi… tôi biết sai rồi.”

Lùi vài bước để kẻ thù buông lỏng phòng bị, tùy thời tấn công là phương án tốt nhất hiện nay. Thước Vi Nhi quỳ xuống, mắt long lanh nhìn về phía Triều Duy, giống như thỏ con yếu ớt đang run rẩy trước con sói hung hãn. Triều Duy càng thêm khẳng định cô bị tâm thần phân liệt. Mới khi nãy còn trừng mắt hung dữ như thế, mà thoắt cái đã hiền lành vậy ư?

“Sai ở đâu?”

Hắn nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào mắt hắn. Thoạt trông từ xa thì chẳng dùng chút sức nào, nhưng Thước Vi Nhi cảm nhận được, hắn sắp bóp nát cằm cô rồi.

“Tôi không nên cãi lời thiếu gia.”

“Còn gì nữa?”

“Không nên làm thiếu gia bị thương.”

Hắn bật cười, vỗ hai cái lên má cô. Nói là vỗ, chi bằng gọi là tát thì đúng hơn. Da thịt nhẵn nhụi bị vỗ đỏ ửng lên: “Ha ha. Bằng bản lĩnh này mà đòi làm tôi bị thương, Vi Nhi, em tự cao quá rồi đó.”

“Vâng.”

Nhẫn nhịn một chút, thời cơ sắp đến rồi.

“Nếu đã biết sai thì đêm nay ra chuồng chó mà ngủ! Không có lệnh của tôi, không được về phòng!”

“Vâng.”

Cô chậm rãi đứng lên, giây phút Triều Duy quay người lại, Thước Vi Nhi lao tới dùng hết sức bình sinh đá vào thắt lưng hắn. Cô, phải phế cái tên này!

Triều Duy bị đá bất ngờ, ngã nhào xuống đất, đầu đập vào cạnh giường chảy máu. Hắn sờ tay lên trán, nhìn thấy máu tuôn ra đỏ lòng bàn tay liền chửi thề một câu: “Mẹ kiếp!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện