Thước Vi Nhi kết thúc kỳ thực tập tại Lãm Nhã, những đồng nghiệp xung quanh dĩ nhiên không dám đi đến gặp sếp Triều chỉ để hỏi xem rốt cuộc Thước Vi Nhi có thân phận gì. Câu chuyện được lan truyền khắp công ty, nhưng người trong cuộc người thì rút lui, người thì im lặng khiến bọn họ bàn mãi cũng chán, rồi cũng chìm vào quên lãng.
Thoắt một cái, hai người đã bên nhau gần hai năm. Thước Vi Nhi với thành tích xuất sắc, chỉ còn một năm làm có thể ra trường sớm. Câu lạc bộ Cờ vây cũng được trả về cho chủ cũ - Thiên Lý - lúc cô rời đi, hắn còn nước mắt ngắn dài lưu luyến muốn cô ở lại. Ngô Hạo từ bỏ việc theo đuổi cô, ra nước ngoài học lên Thạc sĩ, còn không quên tặng cô trang sức đắt đỏ thay lời chúc phúc. Hiển nhiên cô không có cơ hội đeo món đồ đó vì Triều Lâm ghen tuông ra mặt. Bên cạnh đó, từ sau lần thổ lộ rõ tâm tình, Mạch Thiên Tầm cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa. Có vẻ cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về tổ chức rồi.
Trong hai năm này nhà họ Triều có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Điển hình như Triều Duy chợt thay đổi tâm tính, không còn ăn chơi sa đọa mà rất nghiêm túc xây dựng câu lạc bộ xe đua - một sở thích mà hắn vẫn luôn theo đuổi. Triều Doanh Diệp trưởng thành hơn trước, chia tay hẳn với tên bạn trai đểu cáng ở Mỹ, dù thỉnh thoảng khi cô và Doanh Diệp chạm mặt nhau, hai người vẫn cãi nhau như chó với mèo nhưng sự thù ghét cay nghiệt như trước đã không còn.
Thước Vi Nhi cũng chấp nhận buông bỏ chấp niệm về sự liên quan giữa anh và Dạ Phong. Suy cho cùng, cô đã sống trong thân phận mới, nên có một cuộc đời mới thì tốt hơn. Hai người ở bên nhau, mỗi ngày đều là ngọt ngào. Mỗi tháng anh mới về nhà lớn một lần, thời gian còn lại hai người ở căn chung cư này, cô thỏa thích hưởng thụ sự cưng chiều, sủng ái của anh.
Dù bận rộn cách mấy đi chăng nữa, Triều Lâm luôn dành thời gian cho cô hằng tuần. Hai người cùng đi dạo phố, đi xem phim, ăn uống hát ca bên ngoài, Thước Vi Nhi chưa từng nghĩ hóa ra yêu đương cũng thú vị đến vậy. Chí ít cô không đơn độc đối mặt với tất cả.
Sau lần đầu tiên không như mơ kia, cô cũng học cách thích nghi với tính dục mạnh mẽ của anh. Ở bên ngoài, người ta vẫn nghĩ Triều Lâm là người đàn ông lạnh lùng, chẳng có sở thích đặc biệt nào ngoài công việc. Nhưng chỉ có cô mới biết ở trên giường anh là người lắm trò nhất. Toàn bộ sự hoang dại, điên cuồng kia cũng chỉ bộc lộ ở trước mặt cô mà thôi.
Đâu đâu trong nhà cũng có vết tích ân ái ngọt ngào của hai người. Trên giường, trong phòng sách, sofa, phòng bếp và cả phòng tắm đều không bỏ sót địa điểm nào.
Như tối hôm qua, bọn họ lại ở trong phòng tắm không ngừng dây dưa với nhau. Cô mặc áo ngủ mỏng manh, trong làn nước dường như da thịt đều trở nên mềm mại hơn. Hô hấp của anh dồn dập, chậm rãi tiến đến bên cạnh cô, vuốt ve bờ vai nhỏ xinh. Thước Vi Nhi chớp mắt đầy phong tình: “Muốn sao?”
Anh gật đầu: “Muốn.”
Anh cúi đầu, cô ăn ý rướn người lên khỏi mặt nước hôn anh như đang trêu chọc. Sau một thời gian bồi bổ cộng với được tình yêu tắm tưới, dáng người cô đúng là nảy nở hơn trước một chút. Ngực không gọi là đồ sộ nhưng cũng to tròn, vừa vặn một nắm tay. Vòng eo vẫn nhỏ như thế, bụng dưới đầy đặn hơn chút khi ôm cảm giác cũng tốt hơn. Mông cong hơn, là sự trộn lẫn giữa ngây thơ trong sáng với nảy nở nữ tính khiến cho anh đôi lúc vứt bỏ lý trí hóa thành dã thú, điên cuồng chiếm lấy cô.
Bồn tắm trong nhà rất lớn, trước đây anh cảm thấy không nhất thiết phải dùng bồn tắm lớn như vậy nhưng lại ngại sửa chữa thay đổi. Giờ đây mới biết cái bồn này thật sự thích hợp để tắm uyên ương. Anh ôm cô, ra vào từ phía sau, Thước Vi Nhi chỉ có thể yếu ớt bám lấy thành bồn, đung đưa theo chỉ dẫn của anh. Anh liếm lấy chiếc gáy trơn mượt của cô, Thước Vi Nhi nhạy cảm run rẩy không ngừng.
Anh biết rõ nơi nào trên cơ thể cô là nhạy cảm nhất, chỉ cần chạm vào đó sẽ dễ dàng kích thích cô. Thước Vi Nhi cũng vậy. Nhưng vì tư thế này nên cô chỉ đành để anh tùy ý trêu đùa, không cách nào phản kháng.
“Anh bắt nạt em. Hức!” Cô nhỏ giọng nũng nịu. Phối hợp với tiếng nước ra vào dưới thân thật sự vừa *** mị vừa ngại ngùng.
“Vậy anh để cho em bắt nạt ngược lại anh nhé?”
“Em không thèm!”
“Nhưng có vẻ cái miệng nhỏ bên dưới lại thèm đấy.”
Những lời cợt nhả lưu manh không ngừng lọt vào tai cô. Tuy không còn xấu hổ như thuở ban đầu, nhưng thú thật Thước Vi Nhi chưa đủ bạo gan để chủ động nói những lời như thế. Vậy mà người ngoài còn tưởng là anh cấm dục lắm, dáng vẻ này thì có liên quan gì đến lời đồn đâu? Bên dưới nơi riêng tư sau một hồi ma sát liền co thắt, cô không nhịn được mà đạt đến cao trào, nức nở tựa vào lồng ngực vững chắc của anh. Triều Lâm ôm lấy cô vỗ về, cô ngửa mặt nhìn thấy mồ hôi chảy nơi cằm trông vô cùng quyến rũ. Thước Vi Nhi mím môi, khẽ vươn lưỡi liếm lấy cằm anh đầy dụ hoặc. Bàn tay đang ôm lấy cô bỗng dưng siết chặt: “Nhóc con, xem ra em vẫn còn chưa thỏa mãn nhỉ?”
Biết mình lại trêu chọc đến lửa dục của anh, Thước Vi Nhi muốn rời khỏi bồn tắm: “Anh, em biết sai rồi…”
“Là anh sai! Thân là bạn trai mà không thỏa mãn bạn gái của mình. Nào, trốn đi đâu đấy? Đến đây!”
Anh kéo ngược cô lại, để hai chân thon nhỏ gác lên vai, mở rộng hết cỡ rồi tiến vào tận cùng bên trong. Thước Vi Nhi thở dốc, bên dưới lại bị anh chơi đùa đến không ngừng tiết ra mật dịch. Ở trên giường, cô vĩnh viễn không phải đối thủ của anh chỉ có thể ngoan ngoãn để anh dẫn dắt đến cao triều liên tục.
Thoắt một cái, hai người đã bên nhau gần hai năm. Thước Vi Nhi với thành tích xuất sắc, chỉ còn một năm làm có thể ra trường sớm. Câu lạc bộ Cờ vây cũng được trả về cho chủ cũ - Thiên Lý - lúc cô rời đi, hắn còn nước mắt ngắn dài lưu luyến muốn cô ở lại. Ngô Hạo từ bỏ việc theo đuổi cô, ra nước ngoài học lên Thạc sĩ, còn không quên tặng cô trang sức đắt đỏ thay lời chúc phúc. Hiển nhiên cô không có cơ hội đeo món đồ đó vì Triều Lâm ghen tuông ra mặt. Bên cạnh đó, từ sau lần thổ lộ rõ tâm tình, Mạch Thiên Tầm cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa. Có vẻ cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về tổ chức rồi.
Trong hai năm này nhà họ Triều có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Điển hình như Triều Duy chợt thay đổi tâm tính, không còn ăn chơi sa đọa mà rất nghiêm túc xây dựng câu lạc bộ xe đua - một sở thích mà hắn vẫn luôn theo đuổi. Triều Doanh Diệp trưởng thành hơn trước, chia tay hẳn với tên bạn trai đểu cáng ở Mỹ, dù thỉnh thoảng khi cô và Doanh Diệp chạm mặt nhau, hai người vẫn cãi nhau như chó với mèo nhưng sự thù ghét cay nghiệt như trước đã không còn.
Thước Vi Nhi cũng chấp nhận buông bỏ chấp niệm về sự liên quan giữa anh và Dạ Phong. Suy cho cùng, cô đã sống trong thân phận mới, nên có một cuộc đời mới thì tốt hơn. Hai người ở bên nhau, mỗi ngày đều là ngọt ngào. Mỗi tháng anh mới về nhà lớn một lần, thời gian còn lại hai người ở căn chung cư này, cô thỏa thích hưởng thụ sự cưng chiều, sủng ái của anh.
Dù bận rộn cách mấy đi chăng nữa, Triều Lâm luôn dành thời gian cho cô hằng tuần. Hai người cùng đi dạo phố, đi xem phim, ăn uống hát ca bên ngoài, Thước Vi Nhi chưa từng nghĩ hóa ra yêu đương cũng thú vị đến vậy. Chí ít cô không đơn độc đối mặt với tất cả.
Sau lần đầu tiên không như mơ kia, cô cũng học cách thích nghi với tính dục mạnh mẽ của anh. Ở bên ngoài, người ta vẫn nghĩ Triều Lâm là người đàn ông lạnh lùng, chẳng có sở thích đặc biệt nào ngoài công việc. Nhưng chỉ có cô mới biết ở trên giường anh là người lắm trò nhất. Toàn bộ sự hoang dại, điên cuồng kia cũng chỉ bộc lộ ở trước mặt cô mà thôi.
Đâu đâu trong nhà cũng có vết tích ân ái ngọt ngào của hai người. Trên giường, trong phòng sách, sofa, phòng bếp và cả phòng tắm đều không bỏ sót địa điểm nào.
Như tối hôm qua, bọn họ lại ở trong phòng tắm không ngừng dây dưa với nhau. Cô mặc áo ngủ mỏng manh, trong làn nước dường như da thịt đều trở nên mềm mại hơn. Hô hấp của anh dồn dập, chậm rãi tiến đến bên cạnh cô, vuốt ve bờ vai nhỏ xinh. Thước Vi Nhi chớp mắt đầy phong tình: “Muốn sao?”
Anh gật đầu: “Muốn.”
Anh cúi đầu, cô ăn ý rướn người lên khỏi mặt nước hôn anh như đang trêu chọc. Sau một thời gian bồi bổ cộng với được tình yêu tắm tưới, dáng người cô đúng là nảy nở hơn trước một chút. Ngực không gọi là đồ sộ nhưng cũng to tròn, vừa vặn một nắm tay. Vòng eo vẫn nhỏ như thế, bụng dưới đầy đặn hơn chút khi ôm cảm giác cũng tốt hơn. Mông cong hơn, là sự trộn lẫn giữa ngây thơ trong sáng với nảy nở nữ tính khiến cho anh đôi lúc vứt bỏ lý trí hóa thành dã thú, điên cuồng chiếm lấy cô.
Bồn tắm trong nhà rất lớn, trước đây anh cảm thấy không nhất thiết phải dùng bồn tắm lớn như vậy nhưng lại ngại sửa chữa thay đổi. Giờ đây mới biết cái bồn này thật sự thích hợp để tắm uyên ương. Anh ôm cô, ra vào từ phía sau, Thước Vi Nhi chỉ có thể yếu ớt bám lấy thành bồn, đung đưa theo chỉ dẫn của anh. Anh liếm lấy chiếc gáy trơn mượt của cô, Thước Vi Nhi nhạy cảm run rẩy không ngừng.
Anh biết rõ nơi nào trên cơ thể cô là nhạy cảm nhất, chỉ cần chạm vào đó sẽ dễ dàng kích thích cô. Thước Vi Nhi cũng vậy. Nhưng vì tư thế này nên cô chỉ đành để anh tùy ý trêu đùa, không cách nào phản kháng.
“Anh bắt nạt em. Hức!” Cô nhỏ giọng nũng nịu. Phối hợp với tiếng nước ra vào dưới thân thật sự vừa *** mị vừa ngại ngùng.
“Vậy anh để cho em bắt nạt ngược lại anh nhé?”
“Em không thèm!”
“Nhưng có vẻ cái miệng nhỏ bên dưới lại thèm đấy.”
Những lời cợt nhả lưu manh không ngừng lọt vào tai cô. Tuy không còn xấu hổ như thuở ban đầu, nhưng thú thật Thước Vi Nhi chưa đủ bạo gan để chủ động nói những lời như thế. Vậy mà người ngoài còn tưởng là anh cấm dục lắm, dáng vẻ này thì có liên quan gì đến lời đồn đâu? Bên dưới nơi riêng tư sau một hồi ma sát liền co thắt, cô không nhịn được mà đạt đến cao trào, nức nở tựa vào lồng ngực vững chắc của anh. Triều Lâm ôm lấy cô vỗ về, cô ngửa mặt nhìn thấy mồ hôi chảy nơi cằm trông vô cùng quyến rũ. Thước Vi Nhi mím môi, khẽ vươn lưỡi liếm lấy cằm anh đầy dụ hoặc. Bàn tay đang ôm lấy cô bỗng dưng siết chặt: “Nhóc con, xem ra em vẫn còn chưa thỏa mãn nhỉ?”
Biết mình lại trêu chọc đến lửa dục của anh, Thước Vi Nhi muốn rời khỏi bồn tắm: “Anh, em biết sai rồi…”
“Là anh sai! Thân là bạn trai mà không thỏa mãn bạn gái của mình. Nào, trốn đi đâu đấy? Đến đây!”
Anh kéo ngược cô lại, để hai chân thon nhỏ gác lên vai, mở rộng hết cỡ rồi tiến vào tận cùng bên trong. Thước Vi Nhi thở dốc, bên dưới lại bị anh chơi đùa đến không ngừng tiết ra mật dịch. Ở trên giường, cô vĩnh viễn không phải đối thủ của anh chỉ có thể ngoan ngoãn để anh dẫn dắt đến cao triều liên tục.
Danh sách chương