Trương Long chết rồi
Lập Xuân nhớ lại vấn đề Cố Trường An hỏi trước đó, cô nghiêm túc nói: "Trường An, cậu mà thấy được quỷ thì nhớ chụp hình gửi cho chị để chị đăng lên weibo nha, có thể thu hút được rất nhiều lượt click và like..."
"Livestream cùng được, đúng đúng, cậu thấy được quỷ thì livestream, sau đó cậu..."
Cố Trường An nói: "Sau đó tôi liền trực tiếp thăng thiên."
Lập Xuân quay lại bên giường nắm mặt cậu: "Cậu đừng có suy sụp như vậy mà, cho dù cậu không còn gì nữa nhưng vẫn còn khuôn mặt này nha."
Cố Trường An: "......"
Lập Xuân không biết chuyện cá dối trá, chỉ biết nhà họ Cố có bí mật, cậu và ba cậu đều không phải người bình thường, cũng không chắc bà ngoại có biết hay không.
Cố Trường An không lo lắng về chuyện này. Bà ngoại tâm tư thâm sâu, cậu nhìn không ra, lo lắng cũng vô dụng, chỉ có tăng thêm phiền não.
Bây giờ Cố Trường An để ý về chuyện ầm ĩ với Lục Thành hơn.
Càng nghĩ càng lưu tâm, Cố Trường An nắm chặt tay nện một cái lên trán. Ba nói cậu vừa sinh ra được một lúc đã tắt thở, sau đó không biết sao sống được. Nhưng thể chất của cậu từ nhỏ đã cực kỳ kém, nên chỉ có thể học. Mọi thứ đều học đến mức tinh thông, chỉ có thể chất là vẫn không cải thiện được.
Vừa đến mùa đông là sẽ chết não như thế.
Lập Xuân đi không bao lâu thì Lục Thành trở về, hắn đóng cửa lại hỏi: "Lập Xuân về rồi?"
Cố Trường An nhìn cái túi trong tay hắn: "Ừm."
Lục Thành lấy một cái bánh xốp từ bên trong ra đưa cho thanh niên trên giường: "Khoai nướng bán hết rồi nên mua cho cậu cái này, vẫn còn nóng, ăn đi."
Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Trường An cảm thấy mình bị đối xử như chó con.
Lục Thành mở ghế tựa ra ngồi xuống, chân dài tuỳ ý xếp chồng, hai mảnh môi mỏng khẽ mở: "Cô ấy nói với cậu rồi à?"
Vốn là định giả vờ không biết chuyện kia Cố Trường An: "..."
Lục Thành săn sóc nói: "Biết cậu da mặt mỏng, với người đồng giới cũng sẽ ngượng ngùng, cho nên toàn bộ quá trình tôi chỉ nhắm mắt lại, không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
Cố Trường An vừa định nói anh cho là tôi bị ngu sao, thì đã thấy hắn tiếp một câu: "Da cậu vừa trắng lại vừa trơn, như trứng gà lột vỏ ý."
Cốc nước trên bàn bị Cố Trường An ném sang, Lục Thành đón lấy, ngoài miệng cười đùa: "Sao cậu nóng tính thế."
Người đàn ông kia đón được rất dễ dàng, không có nửa điểm vất vả chật vật, thành thạo điêu luyện, như là đang chơi. Đồng tử Cố Trường An thu nhỏ lại, biến hoá này thoáng cái liền qua.
Lục Thành đặt cốc lại chỗ cũ, khẽ cười nói: "Tôi không nhìn thấy, nhưng tay thì có đụng tới."
Cố Trường An nổi cả gân xanh: "Đủ rồi!"
Lục Thành vẫn cười, hắn lắc đầu một cái, nói: "Trường An, cậu không biết nói đùa."
Cố Trường An lạnh lùng đáp: "Đúng vậy."
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại. Cố Trường An dựa vào đầu giường ăn bánh xốp, không những mềm mà còn dẻo, nhờ có đồ ăn, sắc mặt phủ kín khói mù dần dần chuyển biến tốt.
Ngô Đại Bệnh và Lập Xuân quen với Cố Trường An đều biết, cậu một khi đói bụng tâm tình sẽ cực kỳ kém, ăn vào thứ đồ yêu thích, tâm tình sẽ tốt hẳn lên.
Lục Thành nhìn thanh niên hai tay gặm bánh xốp, rất nhanh đã gặm ra một loạt dấu răng chỉnh tề, hắn bỗng nhiên nói: "Trường An, tôi nhìn cậu như thế, cảm thấy cậu có chút đáng yêu."
Cố Trường An bị nghẹn, cậu vỗ ngực, uống vào mấy ngụm nước đáp: "Tôi lười nhìn anh."
Lục Thành sờ lên mặt của mình: "Không nên nha, mọi người nhìn thấy tôi chỉ ra dáng vẻ 'Người này chỉ có ở trên trời'."
Cố Trường An không nói gì.
Ăn xong bánh xốp, Cố Trường An vẫn không nhịn được nhắc lại chuyện hư hỏng kia: "Lục Thành, tại sao anh lại làm vậy với tôi, sau đó lại làm vậy với mình, rồi ở cùng tôi một chỗ như vậy?"
Từ ngữ thực ra rất hoàn hảo, chỉ sợ bản thân tự suy diễn lung tung, não vừa đen vừa thâm sâu.
Lục Thành hơi nhướng mày: "Cậu định biến tôi thành tên biếи ŧɦái à?"
Cố Trường An liếc hắn một cái, anh nghĩ sao? Lục Thành buông cái chân đang gác xuống, đè nén khóe môi một chút: "Lần này là tôi quản việc không đâu, không có lần sau."
Theo lời nói của hắn, nhiệt độ trong phòng bệnh đều giảm thấp xuống.
Cố Trường An nhìn chằm chằm người đàn ông vài giây, đoán được là hắn đang không diễn, thực sự hiếm thấy. Cậu khụ một tiếng hắng giọng: "Tôi biết trên đời có gay, nhưng tôi không phải."
Lục Thành xì: "Tôi cũng không phải."
Cố Trường An nói: "Đúng, chúng ta đều không phải."
Ánh mắt Lục Thành nhìn về phía Cố Trường An như nhìn một đứa nhỏ đang gây sự, vậy cậu còn không được thoải mái cái gì?
Cố Trường An khụ khụ, khoát tay chặn lại nói: "Chuyện này hãy để cho nó qua đi, cảm ơn anh kịp thời giúp đỡ."
Lục Thành không phản ứng lại.
Khoé miệng Cố Trường An run rẩy không ngừng. Thế này là... Bắt đầu dỗi rồi? Cậu ôn tồn nói: "Là tôi hiểu lầm anh, xin lỗi."
Lục Thành vẫn thờ ơ không động lòng.
Kiên nhẫn của Cố Trường An ào ào trôi đi: "Lục Thành anh đủ rồi đó!"
Lục Thành nghiêm mặt, từ giữa môi phun ra vài chữ: "Đấy là lần đầu tiên của tôi."
Cố Trường An bốc hoả: "Lẽ nào tôi không phải sao?"
Lục Thành dù bận vẫn thong dong nhìn cậu.
Mặt Cố Trường An tái nhợt vặn vẹo, tiếp tục ấm áp nói: "Biết anh trượng nghĩa nên tôi khắc cốt ghi tâm, sau này sẽ trả lại anh."
Lục Thành lúc này mới lộ ra biểu cảm hài lòng.
Mặt Cố Trường An đen lại, hết sức nghi ngờ người này vốn đang chờ cậu nói lời kia.
Đôi mắt sau thấu kính híp híp, Cố Trường An hỏi người đàn ông ngồi trên ghế: "Không phải anh bị mù mặt à? Sao nhớ kỹ Lập Xuân thế?"
Lục Thành nói: "Đầu nấm."
Cái đặc thù kia đúng là... rất khác biệt.
Lúc Cố Trường An đang suy nghĩ, cậu chếch đầu sang trái hỏi người đàn ông: "Anh nói chuyện với ai vậy?
Lục Thành biểu tình nghi hoặc: "Hả? Tôi có nói gì đâu."
Cố Trường An bảo vậy sao? Cậu tìm tòi nghiên cứu nhìn lướt một vòng người đàn ông, nằm uỵch xuống giường, nhắm mắt lại nói: "Không còn sớm, tôi muốn ngủ, anh về đi."
"Tôi về đây." Lục Thành đứng dậy, "Ngày mai cậu xuất viện tôi không đến, có việc."
Cửa vừa đóng, Cố Trường An liền mở mắt ra. Khi nãy cậu loáng thoáng nghe thấy người đàn ông kia nói "Cút", bên trong phòng bệnh này chỉ có hai người bọn họ, mà đối phương thì không giống như đang nói chuyện với cậu.
Tầm mắt cậu quét qua phòng bệnh, trong này có thứ gì?
Điện thoại đột nhiên vang lên, thanh âm vù vù chấn động làm Cố Trường An giật mình. Cậu chửi nhỏ, đjt.
Ngô Đại Bệnh gọi điện hỏi cậu có sao không.
Cố Trường An nói không chết được: "Mày thì sao? Chơi thế nào rồi?"
Ngô Đại Bệnh ở đầu bên kia nói: "Nhiều người, xe cũng nhiều. Mấy ngày nay em gặp phải rất nhiều tai nạn xe cộ."
Cố Trường An: "Nhớ chú ý chính mình một chút, đừng có lo chuyện bao đồng."
Cậu chậc lưỡi: "Nói với mày cũng vô ích. Mày thiện tâm, bị người ta lừa cho cũng không có gì lạ."
Ngô Đại Bệnh muốn nói lại thôi: "Trường An..."
Sắc mặt Cố Trường An hơi thay đổi: "Bị lừa gạt rồi?"
Ngô Đại Bệnh rầu rĩ nói: "Một người phụ nữ ôm con chạy tới, nói gã đàn ông phía sau muốn cướp con trai cô ấy. Em tưởng thật, liền đi đánh hắn. Sau đó mới biết hắn là cậu của đứa bé. Còn người phụ nữ thuộc nhóm buôn người."
"Nếu không phải vừa vặn có người đi đường đã thấy mọi chuyện, em sẽ lỡ giúp con buôn kia bắt cóc đứa nhỏ. Nếu thật sự là thế, cả đời em sẽ sống trong hối hận. Trường An, lòng em khó chịu lắm, tại sao trên đời này lại có những người độc ác như vậy hả anh?"
Cố Trường An không trả lời cậu vấn đề này.
Tại sao? Vì thiện ác của một người cùng tồn tại, có thể thiện lương bao nhiêu là có thể tàn nhẫn bấy nhiêu.
"Tâm tính đơn thuần, dễ bị người đầu độc, bị người lợi dụng. Lời này từ nhỏ đến lớn anh không biết đã nói với mày bao nhiêu lần. Vậy mà mày không để một chút nào trong lòng."
"Em có." Ngô Đại Bệnh ngờ nghệch giải thích, "Nhưng em... Em..."
Lại lắp ba lắp bắp, giải thích không ra.
Cố Trường An nói: "Thôi, một loại gạo nuôi trăm loại người, muốn giống nhau là không thể nào. Anh không thể bắt mày đeo lên thật nhiều mặt nạ giống anh. Nhớ kỹ vào, nếu còn có lần sau, trước khi làm gì hãy động não."
Ngô Đại Bệnh dừng một chút rồi nói: "Trường An, em muốn ở lại thêm mấy ngày rồi mới về."
"Không sao. Mày cứ từ từ chơi, cuối năm có thể về là được."
Cố Trường An càng thêm chắc chắn lần này Ngô Đại Bệnh rời đi là vì tìm kiếm xuất thân của mình. Nó đần như vậy, đầu óc không tốt, có thể làm ra hành động này nói rõ là đã có kha khá đầu mối, đã biết được chỗ cần đến hoặc người cần tìm.
Ngày hôm sau, Cố Trường An vừa về nhà đã lập tức đi vào thư phòng, cậu đứng ở cửa, cong tay búng một hòn sỏi vào, trên trần cửa rớt xuống một hạt đậu tương.
Người đàn ông kia không vào đây.
Tối hôm qua Cố Trường An cả đêm đều ở bệnh viện. Nếu đối phương mang theo mục đích mà tới, vậy lúc ấy có thể ra tay.
Chẳng lẽ là do cậu đa nghi rồi, đối phương chỉ là một tên diễn tinh?
Cố Trường An tự đánh mình, làm sao có thể, dùng đầu ngón chân cũng tìm ra được một đống điểm đáng ngờ, hay là những điểm đáng ngờ đó vốn dĩ không liên quan đến cậu?
Sau khi đi một vòng mật thất, Cố Trường An cũng không phát hiện dị thường. Cậu theo đường cũ ra ngoài, từ căn phòng nhỏ của mình lấy đạo cụ hóa trang ra đắp lên, khóa kỹ cửa tới chỗ Trương Long.
Trương Long xuống nước cũng không sinh bệnh, dọc theo con đường đến bờ sông tìm giày, đi một bước lẩm bẩm một lần, con ngươi chuyển động chung quanh, vẻ mặt kinh hoảng bất lực, xem ra còn điên hơn so với hôm qua.
Cố Trường An đi cùng Trương Long một đoạn đường, sau đó quay trở lại thì đụng phải Trương Bằng. Đối phương mang theo cặp đựng hồ sơ, vẫn là kiểu tóc vuốt ba bảy như bị chó liếm đi liếm lại, giày da đánh bóng loáng toả sáng.
Lúc đi ngang qua nhau, Trương Bằng nghiêng người về hướng ngược lại cậu, như là sợ đụng phải vi khuẩn gây hại.
Cố Trường An bắt được chi tiết nhỏ này, làm bộ lơ đãng đụng vào.
Trương Bằng lập tức lấy khăn ra lau sạch chỗ đó, mặt đầy chán ghét giống như có đống phân trên đồ của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể cởi đồ ném mất.
Cố Trường An ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, cơ thể tôi bị mất thăng bằng."
Trương Bằng một câu cũng không nói rời đi.
Cố Trường An cũng lấy giấy ăn lau một chút, cậu quẹo vào cửa bên phải nhà Trương Long.
"Tiểu Cố, cháu đứng đó làm gì?"
Âm thanh Liễu Thuý Phương từ phía sau truyền đến, Cố Trường An quay đầu nói: "Cháu thấy bên trong có tiếng ho khan."
"Sao chổi mà thôi." Liễu Thúy Phương khua khua tay trước mũi, "Cả ngày cứ khụ khụ, thích khụ chết đi được, cháu đừng dính vào, xui xẻo."
Cố Trường An thở phào, là người là tốt rồi.
Nếu mà Liễu Thuý Phương nói "Bên trong không có ai sống mười mấy năm rồi", vậy thì sẽ làm người ta sợ hãi đó.
Người nhà họ Cố không đối phó được với quỷ.
Khi còn bé Cố Trường An từng hiếu kỳ hỏi ba mình, cuối cùng bị dáng dấp hung thần ác sát kia doạ đến tè ra quần, sau này không còn dám hỏi lại nữa.
Ba nói những người có thể đối phó với quỷ còn đáng sợ hơn cả quỷ, lời này Cố Trường An vẫn nhớ kỹ.
Cố Trường An đợi ở đây đến tối mới về, ngủ một giấc tới tận hừng đông.
Sáng sớm cuối mùa thu, cái lạnh bên trong gió mát thấm vào xương tủy, người đi làm lúc này hầu như đều đang chuẩn bị bữa sáng.
Cố Trường An không ăn sáng, cậu mở lửa hâm nóng nồi chảo nguội lạnh, bắt đầu vo gạo nấu cháo. Dùng nước nóng vo gạo, ngón tay đông cứng, nước lạnh đến nỗi không tắm nổi.
Lục Thành chạy đến giúp đỡ, càng giúp càng bận.
Cố Trường An thiếu chút nữa nhịn không nổi đánh nhau với hắn trong nhà bếp.
Ở bên kia, Liễu Thuý Phương mới vừa rời giường. Bà uể oải chải tóc nhìn gương, trên gương mặt mệt mỏi lộ ra sắc xuân.
"Ôi, kẹp tóc của mình đâu rồi?" Lúc bà chuẩn bị buộc tóc lên thì phát hiện kẹp tóc mình mới mua biến mất rồi.
Liễu Thuý Phương ném lược gỗ lên bàn trang điểm: "Chắc chắn là thằng ranh Trương Long lấy đi rồi."
Từ khi Trương Long phát điên, đồ đạc trong nhà thường xuyên bị thất lạc. Hai ngày trước chén đĩa đều bị Trương Long lén lút mang đến bờ sông.
"Thằng nhãi chết tiệt kia."
Liễu Thuý Phương mắng ra tiếng, vì bà phát hiện chẳng những mất đi một cái mà cả hộp kẹp tóc trong ngăn kéo cũng không còn. Sự tức giận của bà với Trương Long đã gần chạm đến cực hạn.
Đóng mạnh ngăn kéo lại, Liễu Thuý Phương đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị kỹ càng những lời khiển trách Trương Long, nhưng khi bà ra khỏi phòng, tình hình bên ngoài khiến chỗ giận của bà không có nơi để phát tiết.
Chỉ thấy trên bàn phòng khách là một nồi cháo nóng hổi, bên cạnh là bát đũa quăng tán loạn. Hiển nhiên là Trương Long không những tự mình làm bữa sáng, hơn nữa còn ăn xong rồi.
"Ha ha... Thằng điên này, hôm nay lại lên cơn gì không biết, còn tự mình làm bữa sáng." Liễu Thuý Phương cười khẩy, thằng nhóc này không đánh thức bà dậy mà tự làm bữa sáng, chỉ lo ăn cho mình.
"Trương Long, kẹp tóc của tao có phải mày lấy hay không?"
Liễu Thuý Phương ra khỏi phòng, thấy Trương Long đang quay lưng ngồi trên bậc thang xi măng bất chấp mặt đất lạnh lẽo, cậu ta thật sự mê sảng rồi.
"Này Trương Long, nói chuyện với mày đấy, có nghe không hả." Giọng Liễu Thuý Phương lên cao, mang theo cơn giận.
"Kẹp tóc của tao là mày ăn cắp?"
Nhưng Trương Long vẫn không để ý đến bà, giống như là nghe không hiểu, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Liễu Thuý Phương nổi trận lôi đình, thằng nhãi Trương Long dám không phản ứng lại mình. Bà bước nhanh về phía trước, lúc nhìn thấy rõ Trương Long, bà lập tức kích động đến phát điên.
Bởi vì bà nhìn thấy, cái kẹp tóc màu hồng tím bà yêu thích nhất, đang bị Trương Long kẹp trên mái tóc vừa rối vừa bẩn của cậu.
"Trương Long!"
Liễu Thuý Phương gào thét lên, bà rốt cuộc cũng bộc phát. Lần này Trương Long đã đi qua giới hạn, cơn tức giận của bà đã chạm tới đỉnh điểm.
Giận đùng đùng đến gần, Liễu Thuý Phương vươn tay kéo cổ áo của Trương Long qua, bởi vì dùng sức quá mạnh mà toàn bộ người Trương Long đều bị bà kéo quay lại.
"Trương..."
Sự tức tối của Liễu Thuý Phương bỗng ngưng lại, bà vừa nhìn thấy mặt của Trương Long, lửa giận trong lòng đã đóng băng lại trong chớp mắt, cả người như đang ở trong hầm băng, cứ như vậy sững sờ giữ lấy Trương Long. Muốn chạy đi, lại phát hiện hai chân cũng bị đông cứng.
"A –"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên khắp khu phố, là Liễu Thuý Phương hét lên. Bà lảo đảo ngã ngồi trên đất, dưới đáy quần xuất hiện một bãi nước, bị dọa đến mức không kiềm chế nổi.
Những cái kẹp tóc Liễu Thuý Phương muốn tìm, từng cây từng cây như đinh cắm đầy trên mặt Trương Long giống như cây xương rồng màu đỏ, máu tươi theo mũi nhọn chảy xuống.
Lít nha lít nhít, đủ mọi màu sắc, che kín cả khuôn mặt Trương Long như hoa xương rồng màu đỏ. Ngũ quan cậu vặn vẹo không rõ, chỉ còn lại từng cây từng cây đủ loại kẹp tóc.
Nguyên một hộp kẹp tóc không hề ít của Liễu Thuý Phương, tất cả đều bị cắm vào mặt Trương Long.
Trương Long chết rồi.