Đôi mắt âm dương

Khi Cố Trường An tìm được Lục Thành, hắn đang dựa lưng vào thân cây xù xì ngồi ăn kẹo dẻo đường.

Lục Thành ăn nốt nửa cái kẹo bên mép, nhìn về thanh niên tóc đen cười cười: "Đến rồi à."

Cố Trường An tung một cước sang.

Lục Thành đưa tay bắt lấy mắt cá chân của cậu, ngón tay vuốt ve lên xuống.

Cố Trường An rút chân khỏi lòng bàn tay người đàn ông, cả người run rẩy nổi da gà, thanh niên nghiêm mặt nói: "Con mẹ nó bên trong người anh toàn là gay khí. Thế mà còn dám nói mình không phải gay ư?"

Lục Thành đường hoàng nói: "Thật sự không phải."

Diễn đi, diễn tiếp đi, để xem anh diễn được tới khi nào. Cố Trường An đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, không tán gẫu xa xôi, trực tiếp hỏi: "Chuyện trong phòng bệnh là thế nào?"

Lục Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trường An, cậu mang kính sát tròng?"

Cố Trường An trên đường đi chỉ lấy xuống tóc giả, rửa mặt, mắt kính vẫn chưa đổi. Cậu lấy điện thoại ra xem thời gian, thiếu kiên nhẫn nói: "Không thể ngưng phí lời sao?"

Lục Thành bỗng nhiên một tay chống đất, nửa người nghiêng về phía trước áp sát vào thanh niên, con ngươi sâu thẳm híp lại.

Có hơi thở xa lạ xông vào lãnh thổ của mình, Cố Trường An ngửa cái cổ trắng nõn thon dài ra phía sau kéo dài khoảng cách với người đàn ông, nhấc chân lên dồn chút sức vào đặt ở bụng hắn, trong miệng lên tiếng nhắc nhở: "Cách xa tôi ra một chút."

Lục Thành thong dong bình tĩnh, ánh mắt vẫn như cũ rơi vào gương mặt quá mức tái nhợt, cũng quá mức tinh xảo: "Vẻ ngoài của cậu rất giống mẹ cậu."

Cái từ "mẹ" này vừa đến tai Cố Trường An, không sao dựng lên hình ảnh 3D được, bởi vì trong trí nhớ của cậu không có bóng dáng ấy. Sắc mặt cậu lạnh lùng, lời đến khoé miệng vì câu tiếp theo của người đàn ông mà đọng lại.

"Bởi vì cậu trông quá đỗi mong manh, đặc biệt là sau khi lấy mắt kính xuống."

Lục Thành đưa ngón trỏ chỉ về phía yết hầu bất ngờ nổi lên của thanh niên, nửa đùa nửa thật cười: "Nếu không có cái đó, tôi còn thực sự tưởng cậu là con gái."

Gân xanh nổi lên trán Cố Trường An, ngón tay vuốt vuốt cành cây rồi thả lại về bụi cỏ. Người này nếu vẫn không rời đi, cậu sớm muộn cũng sẽ khắc chế không nổi mà bộc lộ bản tính cùa mình.

Gió lạnh chẳng biết từ khi nào đã trở nên hung bạo hơn, vang lên vù vù giữa rừng cây, giống như có người đang khóc, giống như có người đang thét gào.

Lá khô và cỏ dại đều bị cuốn về không trung, tung bay khắp bốn phương tám hướng. Cố Trường An lấy mũ áo khoác đội lên, kéo hai cái dây rúc cổ vào, cậu đút tay vào trong túi, đứng thẳng dậy đi thẳng ra lối về.

Lục Thành vẫn ngồi ở dưới gốc cây, vén mí mắt lên gọi: "Này."

Bước chân Cố Trường An không ngừng.

Lục Thành không nhanh không chậm nói: "Trường An, trên lưng cậu còn cõng một bà cụ đấy, muốn đi đâu vậy?"

Lời này khiến máu trong cơ thể của Cố Trường An đông lại trong nháy mắt. Cậu quay đầu, nhíu mày mím môi, trên mặt che kín mịt mù. Bà cụ? Thật không? Lục Thành lấy kẹo cao su đường từ trong túi ăn: "Cõng một đường rồi, cậu không thấy nặng nề hả?"

Cố Trường An vốn không phát hiện ra cái gì. Vừa nghe hắn nói như thế liền cảm thấy sau gáy lành lạnh, đội mũ lên rồi vẫn lạnh.

Lục Thành cong môi cười: "Lừa cậu thôi."

Cố Trường An: "..."

Lục Thành ung dung đứng lên, đôi chân dài bước về phía thanh niên, ánh mắt khó phát giác như dao băng sắc bén đâm về sau lưng cậu.

Cố Trường An tê cả da đầu văng tục: "Tiên sư nó. Lục Thành anh..."

Lục Thành đưa cho cậu một cái kẹo dẻo đường.

Cố Trường An đưa tay nhận theo bản năng, bỏ vào miệng theo bản năng.

Vẫn rất dễ dụ, cứ có ăn là được. Lông mày Lục Thành giật giật, cười hỏi: "Ngon không?"

Cố Trường An không đáp, cậu nhai nhai, nghiêm túc hỏi: "Vừa nãy trên lưng tôi thật sự có một bà cụ sao? Tin nhắn anh gửi tôi cũng là thật? Anh có thể nhìn thấy quỷ?"

Lục Thành nhìn về đằng sau Cố Trường An.

Cố Trường An không quay đầu lại. Cho dù có quỷ, cậu cũng không nhìn thấy. Người họ Cố chỉ có năng lực lắng nghe lời nói dối trong bụng cá rồi lấy ra, không đối phó được với quỷ quái, đời đời đều như vậy, đến thế hệ này cũng như vậy.

Cơn ớn lạnh từ phía sau bao trùm lấy Cố Trường An, cậu rùng mình một cái: "Rời khỏi cánh rừng này rồi nói."

Lục Thành mệt mỏi đi theo sau thanh niên: "Khi tôi còn bé..."

Hắn bỗng dừng lại, như đang sắp xếp lại từ ngữ.

Cố Trường An nói nốt: "Bị tai nạn xe, sau đó phát hiện ra mình có đôi mắt âm dương?"

Lục Thành đùa giỡn: "Đó là kịch bản trong phim."

Cố Trường An nghe được giọng nói mang theo ý cười của người đàn ông, cảm giác sợ hãi biến mất hơn nửa, bước chân cũng chậm lại theo: "Anh không phải?"

"Tôi không phải." Lục Thành nói: "Tôi là trời sinh."

Cố Trường An nghiêng đầu.

Lục Thành cũng nhìn sang: "Không tin?"

Cố Trường An không nói gì, cậu nhìn chằm chằm đôi mắt của người đàn ông, mau chóng rút đi tầm mắt trước khi cảm giác quái dị choáng váng ập tới.

Không biết xuất phát từ lý do gì mà đối phương lần này không nói dối, hết thảy đều là thật.

Cố Trường An nhíu mày, nhắc đến cũng lạ. Cậu dương khí yếu, người này dương khí so với Ngô Đại Bệnh còn nặng hơn, nhưng lại có thể thấy những thứ mà cậu không nhìn được.

Cảm giác như bọn họ trái ngược nhau.

Cố Trường An vẫn cảm thấy nếu có thể hợp tác được với người có đôi mắt âm dương thì đối với mình hay họ Cố đều là chuyện tốt.

Trước chưa từng xuất hiện, giờ xuất hiện rồi lại không thể tuỳ tiện dùng. Nếu không thăm dò được nội tình của người đàn ông này mà liệt hắn vào làm đồng đội, tương đương với việc đưa hắn cái cổ cột sẵn dây thừng của mình mà nộp mạng lên.

Cố Trường An vẫn cần một thứ đảm bảo.

Sau khi trở về, Cố Trường An uống một chén nước nóng, hỏi người đàn ông ngồi xổm trước cửa: "Anh đến mảnh rừng kia làm gì?"

Lục Thành lấy xẻng cạo bùn đất dưới đế giày: "Ngắm phong cảnh."

Mắt Cố Trường An trợn trắng, đêm nay mới nói thật được vài câu đã bắt đầu lên cơn.

Chẳng qua là, người này thực sự đã đánh một lá bài tẩy với mình.

"Anh nhìn được thứ kia, không tạo thành phiền phức gì trong cuộc sống à?

"Phiền phức?" Lục Thành lấy xẻng cạo xuống, "Chính là nhìn thấy quá nhiều người, có kẻ chết, có người sống, cũng có sống dở chết dở. Mặt tất cả tụ lại với nhau, thoạt nhìn đều ra cùng một bộ dạng."

Cố Trường An không nói gì, xem ra người này mắc chứng mù mặt còn nặng hơn so với những người khác, hỏi hắn: "Nhà tôi có không?"

Lục Thành nói: "Trước mắt chưa phát hiện."

Cố Trường An thở phào, cậu lại hỏi: "Tối hôm qua có phải anh đuổi mấy người trong phòng bệnh đi đúng không?"

Tiếng nói "Cút đi" kia không phải ảo giác.

Bản lĩnh cũng không nhỏ ha.

Lục Thành nói: "Bệnh viện âm khí quá nặng, trong phòng bệnh cậu xem như còn ít, khắp hành lang đều có."

"Được, cái chủ đề này đến đây là kết thúc."

Cố Trường An lập tức cắt ngang. Cậu nhìn người đàn ông khó chịu xử lý đế giày, chưa quen tay, nhìn là hiểu trước khi ra khỏi nhà mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân.

"Giày để vậy đi, mai làm."

Lục Thành giương mắt: "Mai cậu làm giúp tôi?"

Cố Trường An đưa sang ánh mắt "Anh nằm mơ đi": "Mai mặt trời lên đem ra phơi nắng, bùn ở đế giày sẽ khô, tuỳ tiện gõ vài cái là rơi."

Lục Thành trưng ra vẻ mặt "Còn có thể làm vậy" đầy kinh ngạc.

Cố Trường An ghét bỏ chậc chậc: "Ngu chết đi được, đây là thường thức cơ bản."

Lục Thành: "......"

Cố Trường An đặt chén nước xuống, cậu gọi tên người đàn ông: "Lục Thành, ngày mai anh đi cùng tôi đến một chỗ."

Cậu đã nghĩ qua, vẫn có thể lợi dụng năng lực của người này mà không cần tiết lộ bí mật của Cố gia. Nếu xung quanh nhà Trương Long có quỷ, nói không chừng có thể cung cấp được thông tin có giá trị.

Lục Thành xách giày để ở cửa, vỗ vỗ bụi đất trên ống quần đứng dậy nói: "Ngày mai tôi muốn mua ví da, cái lần trước mất rồi."

Mí mắt Cố Trường An giật lên. Cái ví da lần trước cậu cầm về sau đó vẫn luôn để trong hộp đen đầu giường, cậu rất nhanh đã quên mất chuyện này.

"Trước tiên đi cùng tôi đến một nơi, quay đầu về tôi mua ví với anh."

Không chờ người đàn ông mở miệng, Cố Trường An đã rời đi: "Tôi quen nơi này hơn anh, có thể biết được chỗ nào bán đồ đẹp giá rẻ."

Lục Thành nói: "Tôi không thiếu tiền."

Ý là không cần tìm chỗ vừa rẻ vừa hời, trực tiếp mua mua mua.

Khoé miệng Cố Trường An giật một cái, nghèo khổ hạn chế suy nghĩ của cậu, không có cách nào tưởng tượng nổi bên trong người này rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Chuyện này vẫn là bàn xong xuôi.

Lục Thành đồng ý ngày mai cùng Cố Trường An đến một nơi, sau đó hai người dạo phố mua ví da.

Gần mười giờ, Cố Trường An chuẩn bị ngủ. Đã có tuổi, người không dễ xài, thức đêm cơ thể không chịu nổi.

Lục Thành gõ cửa tiến vào, ném máy sưởi chân mèo vào chăn Cố Trường An.

Cố Trường An nắm lấy nhét vào trong chăn, có còn hơn không: "Đóng cửa viện lại chưa?"

"Đóng rồi." Lục Thành tựa hồ không có hứng thú gì với đồ bên trong căn phòng này. Hắn không nhìn chung quanh, chỉ nhìn thanh niên ở đầu giường: "Ngô Đại Bệnh bao giờ trở về?"

Cố Trường An nói trước cuối năm: "Lục Thành, bí mật đó sao lúc ở trong bệnh viện anh không nói, trước đây cũng không nói, đột nhiên đêm nay lại chia sẻ với tôi?" Còn cố tình tại thời điểm đấy gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho cậu, mục đích như là để cậu rời khỏi cái viện kia.

Không thể nào lại trùng hợp thế được, chẳng lẽ tên này là cái điều khiển từ xa?

Lục Thành giơ tay, năm ngón vuốt vuốt sợi tóc trước trán, hắn cười khẽ: "Rừng cây vừa lạnh vừa tối. Tôi sợ cậu không tới đón tôi cho nên mới nói như vậy."

Nếu đơn giản như thế thì đã tốt.

Cố Trường An lười diễn cùng. Tỷ lệ người này nói thật so với việc bắt em bé rơi ra từ máy bay còn thấp hơn, cậu chỉ có thể tự mình đào ra.

Lục Thành đi đến cửa phòng liền quay lại. Hắn đứng trước giường, từ trên cao nhìn xuống thanh niên, hỏi một vấn đề đơn giản: "Trường An, chúng ta quen biết cũng đã gần một tháng. Cậu cảm thấy tôi là loại người gì?"

Miệng lưỡi Cố Trường An giật nhẹ: "Anh ngồi xuống đi, đừng có đứng nói chuyện với tôi. Cái góc độ này khiến tôi có cảm giác như anh là chủ nô của tôi ý."

Lục Thành nhàn nhạt liếc thanh niên. Nô ɭệ là phải quỳ xuống nói chuyện, không giống như cậu nằm trong ổ chăn, vừa nói hai câu đã tỏ thái độ. Hắn kéo ghế tựa ngồi lại gần.

Một đống từ ngữ quay cuồng trong đầu Cố Trường An, cậu tuỳ tiện lụm đại mấy cái: "Nhiệt tình, trượng nghĩa, phóng khoáng, hào phóng, rộng lượng,..."

Còn gì nữa? Giống vậy chắc cũng được? Có lòng là được rồi.

Lục Thành bình tĩnh nhìn Cố Trường An, hiển nhiên còn chưa đủ.

Cố Trường An bị người đàn ông nhìn đến mức có chút quẫn bách, từ cũng có, chỉ là đang cùng cậu chơi trốn tìm. Cậu đấy mắt kính, nín nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ: "Phóng khoáng."

Lục Thành hất cằm: "Nãy nói rồi."

Cố Trường An: "Trượng nghĩa."

Lục Thành than thở, dùng giọng điệu "Con trai, con thật sự cần đọc thêm nhiều sách": "Cũng nói rồi."

"......"

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện này lấy bối cảnh hiện đại, huyền huyễn hay kỳ huyễn tôi cũng không rõ, cảm thấy hai cái đều dính. Cười khóc. (Editor: 🥲)

Dưới lòng đất nhà cũ phong ấn cái gì, tại sao lại cần năng lượng thu được từ lời nói dối để trấn áp, họ Cố vì sao lại phải đời đời gánh vác trọng trách giữ gìn hoà bình thế giới.

Lai lịch của Lục Thành, đối với Tiểu Cố là địch hay bạn, ngọn nguồn gia tộc sau lưng hắn và Cố gia, cùng với việc rốt cuộc hắn có phải gay không.

Thành Trường An dưới lòng đất.

Thân thế Ngô Đại Bệnh, người mẹ chưa từng lộ diện của Cố Trường An, Lập Xuân và bà ngoại là chủng loài gì, ba Lập Xuân có phải đi tìm thành Trường An không. Từng chuyện đều sẽ được hé lộ ra.

Vừa mới triển khai, không thể cùng đại cương rầm rầm tung ra toàn bộ ha. Hẹn mai gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện