Đây đều là giày cho người chết mang

Cố Trường An cho rằng Lục Thành còn phải làm mình làm mẩy một phen, không ngờ sau khi cậu biểu đạt xong lòng biết ơn, đối phương liền tắt đèn leo lên giường, động tác cực kỳ tự nhiên, không có nửa điểm gượng gạo.

Ấm áp trong chăn chỉ có thể loại bỏ lạnh lẽo trên người Trường An. nhưng dương khí đậm đặc của người bên cạnh có thể sưởi ấm linh hồn lạnh giá của cậu. Cậu vô thức phát ra một tiếng rên thoả mãn như thể vừa ăn xong một bữa tiệc lớn.*

*Editor: Đây cũng là lý do vì sao ở chương xx Lập Xuân nói điều hòa không có tác dụng với Trường An.

Lục Thành vừa nghe được, sắc mặt liền đen đi mấy phần. Hắn có ảo giác như mình đang bị một con dã thú gặm nhấm từng miếng từng miếng, không hẳn là ảo giác, dương khí đúng là từng chút từng chút trôi đi.

Bị gặm thì thôi đi, đối phương còn là người lòng tham vô đáy, không biết cảm ơn, vật nhỏ nham hiểm xảo quyệt.

Bóng đêm ảm đạm bị rèm cửa dày nặng che chắn. Trong phòng lặng thinh. Cố Trường An đến giờ mới chỉ nằm chung giường với Ngô Đại Bệnh trong vài tình huống, mỗi người một đầu.

Nằm cạnh người khác chung chăn chung gối vẫn là lần đầu tiên. Khoảng cách quá gần, đã bước qua vạch an toàn, cực kỳ không dễ chịu.

Huống hồ Ngô Đại Bệnh còn là người thân của Cố Trường An, người cậu coi như anh em ruột mà đối xử, đối phương cũng thế. Bọn họ là kiểu dù một ngày nào đó từng người lập gia đình thì vẫn có thể tụ lại cùng nhau ăn tết.

Người này thì không.

Cố Trường An nghĩ thầm. Nhìn bộ dạng cao hơn người một bậc của Lục Thành khẳng định sẽ không ngủ cùng ai, khí chất quý phái đâm vào làm mắt cậu đau.

Đều nắm giữ năng lực không theo khoa học, trong khi cậu ngậm muỗng gỗ sinh ra thì đối phương ngậm chính là thìa vàng, mỗi ngày lại tìm ra một điểm khác nhau, cuối cùng lại từ thế hệ trước tính lên.

Cùng không biết khi đó là cái tình hình gì.                                  

Trong bóng tối bỗng vang lên giọng của Lục Thành: "Cậu động đậy cái gì?"

Lưng Cố Trường An ngứa, cậu cà cà cũng vô dụng, đành đổi thành lấy tay gãi: "Anh quan tâm tôi làm gì."

Lục Thành không có tình người nói: "Còn động nữa thì ra ngoài đi."

Cố Trường An xem thường khẽ xì, tiếp tục gãi lưng, thoải mái rồi mệt mỏi ngáp.

Bên cạnh giường đột nhiên chìm xuống, một luồng hơi ấm áp ập tới, Cố Trường An không kịp chuẩn bị bị bao trùm tiến vào. Cậu ngừng thở, sau lưng cứng ngắc.

Khoé môi Lục Thành cong lên một khoảng, hắn cười khẽ: "Ha..."

Giọng nói từ tính mà dễ nghe.

Cố Trường An không xuất hiện trạng thái lỗ tai mang thai trong truyền thuyết, chỉ cảm thấy toàn bộ tiếng cười kia đều là trào phúng. Dây cung trong đầu cậu kéo căng, theo bản năng phản kích lại. Kết quả là vừa há mồm ra đã hít phải khí tức của đối phương vào trong phổi.

"Anh dựa vào tôi gần vậy làm gì?"

Lục Thành khép nửa mắt nói: "Không thể dựa à?"

Cố Trường An không nói hai lời, trực tiếp ở trong ổ chăn nhấc chân đạp tới.

Bóng tối đối với Lục Thành giống như ban ngày, tầm mắt như thường. Hắn thoải mái cản lại bàn chân đá sang của thanh niên: "Đêm khuya rồi, cậu ở trước mặt đàn anh nghịch ngợm cái gì?"

"Mẹ nó. Đàn anh? Nghịch ngợm? Mấy từ quỷ quái gì vậy?" Máu già vọt đến cuống họng Cố Trường An.

Lục Thành đẩy chân thanh niên ra, khẩu khí lạnh nhạt nói: "Tôi nói lại lần cuối cùng. Tuổi của tôi lớn hơn cậu, hơn nữa lớn hơn rất nhiều."

Hắn nằm xuống, kéo chăn lên, nhắm hai mắt lại nói: "Ngủ đi. Còn nữa, đừng có lộn xộn."

Mặt Cố Trường An hướng lên trần nhà: "Lớn hơn nhiều so với tôi? Anh không phải người?"

Tâm tình Lục Thành không chút chập chờn nói: "Tôi có phải người hay không không liên quan đến cậu."

Cố Trường An giật giật khóe miệng, hờ hững đáp: "Đúng vậy. Tôi quản anh có phải người không làm gì, ăn thua gì đến tôi."

Lục Thành lật người, đưa lưng về phía cậu, lười mở miệng.

Một lát sau, Cố Trường An xua đống cảm xúc lung ta lung tung đi. Cậu đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh, "Đợi tí nữa hẵng ngủ. Rốt cuộc chuyện giấc mộng chết chìm của tôi là sao?"

Bên cạnh không có âm thanh.

Giả vờ không nghe thấy đúng không. Cố Trường An thầm cười lạnh. Cậu lấy ra bật lửa lạch cạch ấn lên, dùng ngọn lửa soi mặt người đàn ông.

Nhãn cầu dưới mí mắt người đàn ông giật giật. Con ngươi sâu thẳm tựa một mảnh trời đêm, tia sáng ngọn lửa nhảy vào trong mắt hắn, như là bên trong chứa ánh sao lấp lánh.

Nhìn vào chừng hai ba giây, đầu Cố Trường An hiện lên lời Lập Xuân từng nói. Cô bảo rằng đôi mắt người này rất có hồn, như là biết nói, bên trong chứa chan bao la tình cảm, nhìn ai cũng giống đang nhìn tình nhân.

Cố Trường An đầu hàng trước sự buồn nôn. Cậu ném bật lửa đi, điên cuồng xoa xoa da gà trên cánh tay, hết xoa bên trái lại xoa bên phải: "Anh đừng có lúc nào cũng tỏa ra gay khí được không?"

Lục Thành bất thình lình chuyển sang một kênh không liên quan: "Không thể đuổi quỷ, chỉ có thể loại bỏ niệm."

Cố Trường An nhanh chóng tiến vào trong kênh của hắn: "Niệm?"

"Oán niệm, ác niệm, chấp niệm, ái niệm các loại." Lục Thành hời hợt, "Mỗi một loại tình cảm một khi vượt qua mức độ bình thường, đều sẽ biến thành niệm."

Cố Trường An nằm vào trong chăn, tư thế tuỳ ý thả lỏng: "Vậy làm sao để những con quỷ dừng lại ở dương gian rời đi?"

Bờ môi mỏng của Lục Thành khẽ nhấp: "Tự nguyện."

"Tự nguyện?" Cố Trường An khó mà tin được, "Cõi âm không quản?"

Môi mỏng Lục Thành giật giật: "Tôi còn chưa chết. Chờ khi nào tôi chết, tôi đi hỏi người quản lý của cõi âm rồi lên trả lời cậu vấn đề này."

"..." Nếu thật sự có lúc đó, cũng đừng đến tìm tôi.

Cố Trường An ấn bật lửa, ánh lửa chiếu lên mặt hắn một màu xanh nhạt u buồn. Lục Thành không chỉ có đôi mắt âm dương mà còn có năng lực thông linh. Trong mắt cậu hiện ra một vệt sáng suy tính.

Một cái tay đưa sang lấy đi bật lửa khỏi Cố Trường An, chuẩn xác không chút sai sót vứt vào chiếc ly cạnh giường, vang lên một tiếng "Keng".

Cố Trường An ngẩn người rồi cười rộ lên, bóng tối chẳng ánh hưởng đến người này tẹo nào, thú vị thật. Cậu một tay đỡ đầu: "Này. Anh vẫn chưa nói cho tôi chuyện về giấc mơ kia."

Lục Thành nhắm mắt lại: "Tôi chỉ đến giúp cậu độ kiếp. Những chuyện khác, tôi không quản."

Cố Trường An liếc sang: "Đối với anh không phải là dễ như ăn cháo sao?"

"Đúng là như thế." Lục Thành rất vô tình nói, "Nhưng tôi không muốn làm."

Huyệt thái dương của Cố Trường An nhảy nhảy. Cậu kéo vai người đàn ông qua, bày gương mặt tươi cười cho đối phương xem: "Giúp tôi một việc."

Lục Thành vén mắt nhìn sang.

Trên đời này có những người từ nhỏ đã thích làm một kẻ lừa đảo, chẳng hạn như vị đằng trước đây, rõ ràng là giả vờ giả vịt, một bụng suy nghĩ xấu, lòng dạ thâm sâu, tâm tư chất chồng, lại khiến cho người ta tưởng là chân tình đáy lòng.

Cố Trường An nhíu mày: "Anh qua chỗ tôi hẳn còn có việc khác đi? Vậy thì, anh giúp tôi một lần, tôi giúp anh một lần. Thế nào?"

Lục Thành trầm mặc không nói, như là đang nghĩ xem giao dịch này có lợi hay không.

Cố Trường An ra sức chào hàng chính mình như Vương Bà*: "Đối phó quỷ tôi không làm được, mà bàn về đối phó người thì tôi thạo hơn anh."

*Vương Bà: Một nhân vật trong Thủy Hử, thuở trẻ làm gái phong trần, về già làm bà mối, không từ thủ đoạn để kiếm tiền.

Lục Thành nói: "Thành giao."

Cố Trường An thở phào một hơi, có câu này rồi, những chuyện sau này sẽ dễ xử lý: "Nói đi."

Bên tai có tiếng vang nhẹ nhàng, là tiếng bịch đồ ăn vặt bị mở ra. Cố Trường An nghiêng đầu hỏi: "Kẹo dẻo đường? Không phải anh bảo trước khi ngủ mình không ăn gì sao?"

"Bị cậu làm phiền. Đây là ngoại lệ." Lục Thành vừa ăn vừa nói: "Ban ngày trong phòng người phụ nữ có bớt màu đỏ trên mặt có quỷ..."

Cố Trường An kích động cắt ngang: "Đệt! Quả nhiên có!"

Lục Thành nói: "Cậu tự nói tiếp đi."

Cố Trường An cười một cái: "Thấy anh nói lời này, tôi làm sao mà nói được, anh cứ tiếp tục đi."

Cậu nghe thấy tiếng nhai bên cạnh, không nhịn được liếm môi: "Ăn một mình cũng không phải lắm. Cho tôi một chút đi, tôi ăn với anh."

Lục Thành không cho, chậm rãi hỏi: "Kẹo đường quan trọng hay là sự tình quan trọng?"

Trong lòng Cố Trường An mmp, ngoài miệng cười đáp: "Đương nhiên là sự tình quan trọng rồi. Anh nói tiếp đi."

Lục Thành ăn xong một miếng, lấy thêm một miếng khác từ trong túi: "Lúc cậu đỡ người phụ nữ đó vào, con quỷ đang ở trong sân, cửa là nó đóng lại."

Cố Trường An chậc, chẳng trách khi đó cậu lại có cảm giác âm phong lượn lờ. Cậu chờ nữa ngày vẫn không thấy hắn nói tiếp: "Sau đó thì sao?"

Lục Thành nói: "Không có sau đó."

"..."

Cố Trường An vuốt vuốt sợi tóc: "Là nam hay nữ?"

Lục Thành: "Nữ."

Cố Trường An liên tục tung câu hỏi: "Bao nhiêu tuổi? Dung mạo ra sao? Mặc cái gì? Có quan hệ gì với người phụ nữ kia? Tại sao muốn lưu lại nhà cô ấy? Hai người có giao lưu gì hay không?"

Lục Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Con người chỉ là tràn ngập sợ hãi với những thứ mình chưa biết, vừa nhắc đến hồn ma đã bị doạ ra nướƈ ŧıểυ. Thực ra nhân tài mới là đáng sợ nhất. Rất nhiều quỷ hồn đều cực kỳ yếu, bị dương gian hạn chế, cũng chẳng còn bao nhiêu ý thức, dựa vào đủ loại niệm ở lại dương thế, chỉ là vẫn còn giữ lại dáng vẻ trước khi chết, thoạt trông doạ người. Có người ngay cả việc mình chết rồi cũng không biết, vẫn cứ tiếp tục cuộc sống bình thường."

Cố Trường An nhíu mày: "Vậy ý anh là, con quỷ kia không biết mình đã chết?"

Lục Thành trả lời: "Đó chỉ là nêu ví dụ."

Cố Trường An trợn trắng mắt, người này đúng là đến giúp cậu, hay là ngáng chân cậu? "Gần đây người phụ nữ kia vẫn luôn ở cùng con quỷ, thu phải rất nhiều oán niệm." Lục Thành nói, "Cậu dựa gần cô ấy quá nên bị dính vào một chút. Vậy nên nửa đêm mới gặp ác mộng."

Cố Trường An lấy hơi: "Chiếu theo lời anh nói, vậy chẳng phải mỗi buổi tối cô ấy ngủ đều..."

Lục Thành nhàn nhạt nói: "Nếu không phải thì làm sao lại ra dáng vẻ không ra người không ra quỷ được?"

Cố Trường An đột ngột hỏi: "Anh biết vẽ à?"

Lục Thành trả lời: "Coi như tinh thông."

Cố Trường An xuống giường bật đèn, đưa giấy và bút tới, bảo Lục Thành vẽ dáng vẻ con quỷ ra. Cậu liếc mắt nhìn kẹo dẻo đường trong tay đối phương, nuốt nước bọt nói: "Anh vẽ trước đi, tôi đi xuống nấu bát mì."

"Cho tôi một bát."

Lục Thành giương mắt, ánh mắt như đang nhìn thằng nhãi con vô dụng nhà mình: "Không cần bỏ thứ gì lạ, tôi không muốn rượu gia vị, nước tương nhạt hay dầu vừng gì đó, chỉ muốn ăn mì không, được chứ?"

Cố Trường An sầm mặt đá cửa ra ngoài.

Đợi đến lúc Cố Trường An nấu xong thì Lục Thành cũng gác bút, hoàn thành.

Cố Trường An vào trong cầm tờ giấy lên xem. Từ phương diện chuyên nghiệp mà nói, đúng là người trong nghề, đường nét gọn gàng trôi chảy, tỉ lệ hình thể và thần thái đều không mắc lỗi, mà thứ phá bỏ sự chuyên nghiệp lại là...

Phía trên cổ khoanh hình tròn là có ý gì? Cố Trường An đặt giấy trước mặt người đàn ông: "Mặt người đâu?"

Lục Thành gắp sợi mì ăn: "Tôi bị mù mặt."

"Ngoại trừ mặt, những thứ khác tôi đều đã vẽ cho cậu cả. Nếu mà cậu vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có thể nói là đầu óc cậu bị nước vào làm nát bét hết rồi."

Cố Trường An hai tay chống bàn gỗ, cúi xuống nhìn người đàn ông: "Mì ngon không?"

Mí mắt Lục Thành không nhấc: "Cậu nhổ nước miếng vào mì?"

Cố Trường An cười nhạo: "Loại hành động não tàn kia chỉ có não tàn mới có thể làm."

"Đúng vậy." Lục Thành thổi mì trên đầu đũa, "Nếu mà cậu nhổ vô, vậy chẳng khác nào chúng ta gián tiếp hôn môi."

Cố Trường An mặt co quắp lùi về sau vài bước. Mẹ kiếp, người này có bệnh.

Thoáng cái đã đến ba giờ rưỡi, con gà trống trong viện nhẹ gáy lên. Hai, ba con gà chạy ra uống nước ăn thức ăn, chờ ánh bình minh đến. Cố Trường An và Lục Thành trở về giường.

Cố Trường An túm chăn, lấy hết phần của Lục Thành, hắn lôi chăn trở về.

Ngay sau đó, Cố Trường An liền túm lại: "Một chân của tôi lộ ra ngoài rồi."

Lục Thành thờ ơ nói: "Nếu cậu không banh hai chân rộng đến vậy, cái chân kia cũng sẽ không ở ngoài."

Cố Trường An ngồi bật dậy. Cậu ở trong bóng tối nhìn chằm chằm người đàn ông, mặt sa sầm nằm xuống lại như cá muối. Ngày mai nhất định phải phơi nắng chăn, giặt ga giường. Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi ý thức cậu tan biến.

Ngày hôm sau tiết trời âm u, mây đen dày đặc, gió to càn quét.

Mặt Cố Trường An cùng một kiểu với tiết trời kia, mây đen thì thôi đi, đã vậy còn như sắp mưa nữa chứ, chăn cậu vẫn ẩm ướt vô cùng. Trong tủ có hai cái ga giường, đều là ba khi còn sống cất vào. Một cái mùi mốc gay mũi, không phơi nắng thì không có cách nào nằm được.

Cá chép bên trong lu lớn nhảy lên một cái, một giọng nói nhẹ nhàng đi ra từ bụng của nó, là Trần Dương ở cách vách.

"Buổi tối anh đi ăn cơm với mấy đồng nghiệp."

"Chơi cái gì mà chơi, anh đi làm về mệt gần chết, làm gì còn tinh lực mà đi chơi. Cơm nước xong bọn anh qua quán net đánh một trận rồi về."

Trong viện nhà Cố Trường An đặt một cái lu để thả cá không ăn hết vào. Lời nói dối của hàng xóm láng giềng đều ở trong bụng cá, bao gồm cả từ những người đi ngang qua nhà cậu. Cậu một cái cũng không lấy ra, chẳng có bao nhiêu giá trị.

Ngày hôm nay là vừa dịp, Cố Trường An mới vừa nghe lời nói dối của Trần Dương xong đã thấy hắn mang theo vợ và đứa con ba, bốn tuổi đến tận cửa, bảo rằng có chút chuyện cần ghé qua nhà họ hàng, không tiện mang theo thằng bé, liệu có thể để nhờ nó ở đây giúp trông chừng một chút không.

Cố Trường An gặm táo tây: "Trước mười một giờ có thể về không? Buổi chiều tôi có việc cần ra ngoài."

Trên mặt Trần Dương tươi cười: "Có thể, có thể. Làm phiền Trường An rồi."

Người phụ nữ bên cạnh là Hồ Quyên vợ hắn ta, vô cùng xinh đẹp, vóc người giữ gìn không tệ, tính tình rất tốt, không thể thấy được là đã có con.

Thức ăn trong nồi của người ta bao giờ cũng thơm hơn thức ăn trong nồi mình.                  

Cố Trường An ánh mắt như có như không nhìn bộ đồ đẹp Trần Dương và Hồ Quyên mặc trên người. Cậu đã quên mất đó là chuyện khi nào, cậu từng nghe thấy lời Hồ Quyên nói dối với Trần Dương, bảo nếu hắn tìm gái ở ngoài thì nhớ mang bao vào, nếu như không mang thì nhất định làm ơn phải nói cho cô biết, cô sợ chết, không muốn dính vào cái loại bệnh kia, còn nói sẽ ly hôn với hắn.

Nếu là lời nói dối, vậy tức là lúc đó trong lòng Hồ Quyên không có ý nghĩ kia, hoặc là không đủ kiên định.

Những lời nói dối tương tự Cố Trường An không chỉ một lần nghe đến, đều là Hồ Quyên và Trần Dương nói.

Hai vợ chồng cùng sống chung một chỗ trong thời gian dài, thứ nên biết không nên biết đều sẽ biết, Hồ Quyên nắm chắc trong lòng, chỉ là không đâm thủng tầng giấy mỏng kia.

Đạo phu thê Cố Trường An không hiểu, cũng không muốn đi nghiên cứu, không có quan hệ gì với cậu.

Lời nói dối không phân quốc gia, cũng không phân giới tính, nghề nghiệp, tuổi tác.

Đứa nhóc nhìn chằm chằm nửa quả táo tây trong tay Cố Trường An, miệng ngọt ngào nói: "Anh Trường An ơi, anh đẹp trai quá.". Lúc ấy, lời nói dối y hệt truyền vào trong tai cậu.

Tâm tình Cố Trường An nhất thời trở nên kém hơn. Đây rõ ràng là lời nói thật, thế nào lại thành lời nói dối? Lẽ nào cậu không đẹp trai?

Cùi chỏ của cậu gác ngay chân, nghiêng về phía trước sát vào đứa nhóc, trên gương mặt tái nhợt tinh xảo mang theo nụ cười: "Thật hay giả?"

Đứa nhóc như gà con mổ thóc liên tục gật đầu: "Thật mà thật mà! Anh Trường An thực sự vô cùng tuấn tú!"

Cố Trường An lại nghe thấy lời y chang từ trong bụng cá. Cậu lau lau quả táo tây đưa cho thằng nhóc: "Nói anh nghe, tại sao em lại muốn nói dối?"

Đứa nhóc cầm quả táo tây, đắc ý bắt đầu gặm, không phản ứng anh trai lớn chút nào.

Từ phía sau vang lên giọng nói đùa cợt của Lục Thành: "Tại sao nói dối cậu cũng không biết? Tôi nghĩ so với anh trai, thằng nhóc càng muốn gọi cậu là chị gái."

"..."

Cố Trường An giơ tay phải lên ném hạt táo vào thùng rác cách đó không xa. Cậu nhìn người đàn ông, ánh lạnh trong đôi mắt phía sau thấu kính bắn ra bốn phía. Muốn ở chỗ này bao lâu? Hai tháng? Ba tháng? Nửa năm?

Sợ rằng đại kiếp nạn còn chưa tới, cậu cũng đã bị tức chết rồi.

Lục Thành ngoảnh mặt làm ngơ, ung dung cài cúc áo bành tô: "Tôi ra ngoài một chuyến. Tối về."

Cố Trường An không quan tâm hắn đi đâu, chỉ quan tâm phần có liên quan đến mình: "Rồi bao giờ anh đi với tôi đến chỗ Trương Long?"

"Mai." Lục Thành liếc mắt sang thanh niên, "Không cần gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ không tiếp, vượt quá ba cuộc tôi tắt máy luôn."

"Nghĩ nhiều rồi." Cố Trường An đẩy kính, "Anh kêu tôi gọi, tôi cũng sẽ không cho anh gọi."

Lục Thành bắn sang ánh mắt "Không thể nào tốt hơn".

Lại có hàng xóm tới cửa, tay trái cầm theo hai phần thịt muối cắt lát, tay phải là đùi gà ướp, dùng dây thừng buộc vào nhau, nhìn màu thôi cũng đã muốn ăn.

Cố Trường An chưa làm gì, trên mặt Lục Thành đã mang theo ý cười nhận lấy, ngữ điệu ôn hoà nói cảm ơn. Cái sự cao quý tao nhã kia kết hợp cùng thịt muối và đùi gà nhìn vô cực kỳ không hợp, vậy mà vẫn cố làm ra dáng vẻ bình dị gần gũi.

Thật sự không biết ai mới dối trá hơn ai.

Lục Thành vừa đi, trong viện liền yên tĩnh trở lại. Tiếng gió càng thêm vẻ thê lương buồn tẻ, toà nhà cũ này bỗng giống như cái phần mộ, bên trong là một vị vong nhân.

"Ai da."

Cố Trường An xoa xoa mái tóc úp nồi đen nhánh của đứa bé. Ở tuổi nhóc rất tốt, không buồn không lo, lớn rồi lại vô vị, nhưng không lớn được lại càng vô vị hơn, cảm giác như mình bị tự nhiên vứt bỏ bên ngoài.   

Cố Trường An xé vài mẩu giấy vụn rồi gấp bìa carton, hai người bọn họ ở trong phòng chơi cả một buổi sáng.

Trần Dương và Hồ Quyên sắp về. Cố Trường An trả đứa nhóc cho bọn họ. Cậu đi ngược chiều gió đến chỗ Trương Long, cách rất xa, tiền bắt xe cũng không có chút cắt cổ người khác.

Giữa trưa, cụ ông vẫn còn ở góc đường đánh giày.

Cố Trường An mua hai cái bánh bao nhân thịt đi qua, đưa cho cụ ông một cái: "Vẫn còn nóng, ông ăn nhanh đi ạ. Nguội rồi không ngon nữa."

Cụ ông dùng đôi tay thô ráp nhận lấy, không ngừng nói nói cảm ơn.

Cố Trường An tìm chỗ tránh gió đứng: "Ông ơi, sao giờ này ông còn chưa về?"

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của cụ ông tràn đầy dấu vết lưu lại của năm tháng: "Trở về cũng chỉ có một mình, nồi bát muôi chậu đều lạnh lẽo, không muốn nấu cơm."

Cố Trường An nhai bánh bao thịt trong miệng: "Người nhà của ông đâu?"

"Đều ra ngoài hết rồi." Cụ ông thở dài, "Trước kia con trai con dâu để đứa cháu lại nhà ông cho ông chăm sóc. Có thằng bé sống cùng, theo ông trò chuyện, ngày nào trôi qua cũng rất tốt. Một thời gian trước vợ chồng con trai ông đón đứa bé đi. Ông tự mình bày một cái sạp hàng, không muốn ngồi trong nhà, ngay cả người nói chuyện cũng không có, âm u đầy tử khí, ngộp."

Nói xong, ông lại than thở: "Bộ xương già này của ông cũng chẳng sống được mấy năm nữa, chi bằng mở cái sạp kiếm chút thu nhập, nói không chừng còn có thể tích góp chút tiền mua đồ chơi cho thằng bé."

Cố Trường An cười nói: "Tình cảm của ông và đứa cháu rất tốt."

"Thằng bé rất ngoan." Trong đôi mắt vẩn đục của cụ ông tràn đầy từ ái, vừa nói vừa vung tay: "Thân thể thằng bé không tốt, người cao lớn, thông minh cơ trí, những đứa nhỏ khác cũng không thể sánh bằng nó..."

Cố Trường An nghe cụ ông khen cháu mình, thần sắc kiêu ngạo tự hào, cậu không cắt ngang, nghe xong mới bắt đầu nói: "Tương lai sẽ là một người có tiền đồ."

Cụ ông vui vẻ: "Tương lai ra sao còn phải chờ tương lai rồi nói. Chẳng qua là thằng bé chỉ cần không học cái xấu thì sẽ không kém cái gì cả, nó từ nhỏ đã rất thông minh."

Cố Trường An thuận theo cười nói: "Chuyện làm ăn hôm nay xem ra cũng tốt phết ạ."

"Tốt hơn hôm qua."

Bên chân cụ ông để vài đôi giày. Lúc nãy Cố Trường An qua đây thấy ông đang đánh một đôi giày da cao gót màu xanh lam, mỗi bên giày đều gắn một cái nơ hình con bướm mang theo dây xích nhỏ, gió vừa thổi liền vang lên.

Cố Trường An chú ý một chút, phát hiện ra mấy đôi giày kia cỡ tám phần mười là còn mới, không mang hết được, cậu thuận miệng hỏi là ai để đây.

Cụ ông bật thốt: "Đây đều là giày cho người chết mang."

Hình như chỉ là lỡ miệng mà nói. Ông đột nhiên không cười nữa, bỏ bánh bao nhân thịt lên rương gỗ: "Tên nhóc cậu cũng đừng nên hỏi."

Cố Trường An "À" lên một tiếng: "Vậy sao..."

Trên trấn xác thực có phong tục như vậy. Nhà ai có người chết, lúc chôn cất sẽ chuẩn bị thêm mấy đôi giày.

Cố Trường An hàn huyên với cụ ông vài câu rồi lập tức đi vào trong, lượn bảy tám vòng qua ngõ hẻm nhà Trương Long. Liễu Thuý Phương không có ở nhà, nhà bên phải kia dĩ nhiên cũng vậy.

Gần đó có cảnh sát hình sự đang đi hỏi thăm điều tra, đội trưởng cũng đang ở đấy, là một người phụ nữ chừng ba mươi bốn mươi tuổi, khí khái già dặn. Cố Trường An có quen. Cậu rút đi trước khi đối phương phát hiện ra mình.

Ngày hôm sau, Cố Trường An đi cùng Lục Thành đến chỗ đó. Liễu Thuý Phương vẫn thế không trở về, hẳn là không định quan tâm đến lời đàm tiếu mà muốn ở cạnh Tiền Phi.

Nhà bên phải có người.

Chuyến này Cố Trường An đến để làm rõ mối quan hệ của người phụ nữ và con quỷ kia, cái chết của Trương Long cô có tham dự hay không.

Biết nhà này có quỷ nên từ khi vừa vào cửa, dây thần kinh của Cố Trường An đã căng ra. Lúc cậu đi vào nhà chính, vô tình nhìn xuống đôi giày đặt ở góc tường, ngây ngẩn cả người.

Đặt ở phía ngoài cùng chính là đôi giày Cố Trường An thấy trên sạp của cụ ông hôm qua.

"Cộc, cộc —"

Có tiếng giày cao gót lanh lảnh đến gần từ một phía, Cố Trường An theo tiếng nhìn lại, phát hiện trên chân người phụ nữ không phải đôi sandal cũ nát kia mà là một đôi giày da màu xanh lam.

Mỗi một bên giày đều gắn thêm một cái nơ hình con bướm cùng một cái dây xích nhỏ, vang lên mỗi khi cô tiêu sái bước.

Giày da không vừa chân người phụ nữ, quá nhỏ, gót chân bị chen nhíu lại, đỏ lên một mảng, nhìn như sắp rách, nhưng cô lại đi vô cùng vui vẻ.

Trong đầu Cố Trường An hiện ra lời nói của cụ ông, nhất thời có một luồng ý lạnh theo mắt cá chân trèo lên trên, trong chớp mắt đã bao phủ toàn thân. Cậu như gặp phải nước đá mà rùng mình một cái, vô thức áp sát Lục Thành.

Lục Thành liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt có chút một lời khó nói.

Tầm nhìn Cố Trường An rơi vào người phụ nữ, cười như không có chuyện gì xảy ra: "Giày cô đang đi..."

Người phụ nữ cúi đầu, không ngừng nắm tóc che đi bên má, vết bớt màu đỏ vẫn doạ người như cũ. Cô ho nhẹ vài tiếng, lúng túng nói: "Là người khác đưa."

Cố Trường An nói: "Nhỏ."

"Ừm." Đầu người phụ nữ càng cúi thấp hơn, chân cũng dịch về sau, nói năng lộn xộn: "Tôi, tôi thấy đôi này đẹp, tôi chưa từng đi đôi nào đẹp như vậy, dù mang vào đau hơn sandal nhưng vẫn tốt."

Nói xong liền ho kịch liệt: "Khục... Khụ khục... Khụ khụ khụ khục..."

Lục Thành trước sau đều trầm mặc, nhưng cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh, vô hình trung toả ra khí tràng đáng sợ. Người phụ nữ vừa ho vừa khiếp đảm lén lút nhìn.

Thấy người phụ nữ dịch lại gần thanh niên, trong mắt lộ ra cảm xúc an lòng. Lục Thành không tiếng động mỉa mai.

Người dễ dàng bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài, cứ tưởng là con thỏ vô hại, nhưng thật ra đôi lúc lại là sói hoang ăn tươi nuốt sống.

Cố Trường An suy nghĩ trong chốc ngắn ngủi, phát hiện ra điểm không đúng, hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Có phải ngày hôm qua cô cầm đôi này ra chỗ đánh giày đúng không?"

Người phụ nữ chà chà đất một hồi ngẩng đầu lên, dường như không hiểu tại sao cậu lại biết.

"Hôm qua tôi đi ngang qua đó, nên cảm thấy đôi giày cùa cô có chút quen mắt." Cố Trường An nhếch miệng, nở một nụ cười không có chút tính công kích, giọng nói cũng mềm nhẹ, "Cô rất hợp với màu xanh lam."

Người phụ nữ lập tức cúi thấp đầu xuống, cật lực đè nén tiếng ho khan, như là sợ bị chán ghét.

Ánh mắt Lục Thành lạnh như băng quét về phía thanh niên. Lúc này mà cậu còn tán tỉnh cái gì?

Mặt Cố Trường An lộ vẻ xem thường. Con mắt nào của anh thấy tôi đang ve vãn? Trong đầu có thể sạch sẽ chút được không?

Lục Thành đột nhiên nhìn về phía sau cậu.

Cố Trường An mặt cứng ngắc dùng khẩu hình miệng hỏi: "Là quỷ?"

Lục Thành không nói lời nào dời tầm mắt đi.

Cố Trường An khắc chế cảm xúc bực bội, cậu sải bước đến gần người đàn ông, liếc mắt ra hiệu.

Ngay lúc này, người phụ nữ nhỏ giọng nói: "Chân tôi lớn, giày... khụ, giày tôi mang không hợp lắm, nhưng em họ tôi có thể xỏ, chờ lần sau con bé ghé qua là có thể mang, khụ khụ."

Cảm xúc trong mắt Cố Trường An thoáng cái đã thu lại, bày ra biểu tình hiếu kỳ: "Em họ cô?"

Người phụ nữ ừm một tiếng.

Cố Trường An có cảm giác mình sắp biết được thứ gì đó, cậu mặt không biến sắc dò hỏi: "Cô ấy ở đâu?"

Hẳn là không hiểu vì sao Cố Trường An lại hỏi, người phụ nữ liếc mắt nhìn cậu rồi mới nói: "Làm công trong thành phố."

Cố Trường An hỏi: "Trước đó con bé đến chỗ cô ở?"

"Có qua, ở vài ngày." Người phụ nữ nhìn mũi giày của mình, trong giọng nói có chút cô đơn, "Sau đó rời đi, trở về bên trong thành phố."

Cô lấy tay che mặt mình lại: "Con, con bé không sợ tôi."

Cố Trường An lại hỏi: "Lần cuối cô thấy con bé là khi nào?"

Người phụ nữ lần thứ hai ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, nhưng lại không có né tránh và chột dạ: "Mười mấy ngày trước."

Cố Trường An hỏi: "Vậy cô có nhớ hôm đó con bé mặc gì không?"

Người phụ nữ vừa hồi tưởng vừa miêu tả lại, vô cùng chi tiết.

Cố Trường An hít vào một luồng hơi lạnh. Trang phục, quần áo người phụ nữ này miêu tả gần như giống hệt bức tranh Lục Thành đã vẽ, con quỷ trong phòng chính là em họ cô.

Cậu nhìn Lục Thành xác nhận.

Lục Thành ngẩng cao đầu lên, xem như là đáp lại.  

Cố Trường An nhìn kỹ người phụ nữ. Có lẽ cô không biết rằng em họ mình đã chết, hoá thành cô hồn dã quỷ bay bổng bên người mình, vì một nguyên nhân nào đó mà vẫn chưa xuống cõi âm đầu thai.

"Quan hệ giữa em họ cô và Trương Long như thế nào?"

"Rất, rất tốt." Người phụ nữ che miệng ho khan, thân thể da bọc xương của cô rung rất lớn, làm cho phần không có vết bớt trên mặt cũng đỏ bừng: "Khụ khục... Lúc con bé biết... biết Trương Long chết rồi... khụ... vô cùng đau lòng."

Cố Trường An suy tư không nói.

Lục Thành cũng không lên tiếng, tầm mắt rơi vào bên trái người phụ nữ. Cố Trường An gãi gãi cái cổ, vờ như tuỳ ý hỏi người phụ nữ: "Đúng rồi. Lúc hôm qua cô đi lấy giày có nói với cụ ông là cô lấy hộ em họ không?"

Người phụ nữ dừng ho gật đầu một cái.

Sắc mặt Cố Trường An hơi đổi một chút, cụ ông nói đấy là giày cho người chết mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện