Tư tưởng hỏng rồi

Phần sau gáy bị vẽ của Cố Trường An bỗng nổi da gà, cậu gãi gãi, không có gì.

"Anh giở trò quỷ gì đấy?"

Lục Thành ra hiệu cho cậu nhìn về phía trước: "Tập trung lái xe."

Cố Trường An lại sờ cổ, vẫn không phát hiện có gì lạ, đột nhiên phần lưng bị một lồng ngực dày rộng dựa vào, toàn bộ lỗ chân lông trên người cậu nổ tung trong nháy mắt: "Con mẹ nó anh ngồi thẳng lại cho tôi!"

Lục Thành khép mí mắt, làm như không nghe thấy.

Cố Trường An dừng xe ở giao lộ, sầm mặt chờ đèn xanh.

Một em gái chạy xe đạp điện chậm rãi lái lại đây, vô tình bị hai anh cực kỳ đẹp trai làm cho mù mắt. Cô lắc lắc cổ xem, khắp mặt đều là WOW, quá bạo, quá bạo rồi!

Phải chụp một tấm thôi, em gái vừa lấy điện thoại ra đã bị một ánh mắt lạnh lẽo bắn trúng, là cậu thanh niên tóc đen có vẻ bề ngoài xinh đẹp kia. Cô nuốt nước miếng một cái, sợ hãi nhét điện thoại vào túi, rúc đầu xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn đông ngó tây, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn.

Người ngồi phía sau râu ria xồm xoàm, mặt đầy mệt mỏi, nhưng vẫn cứ không che giấu được mị lực của một người đàn ông đẹp trai....

Em gái trợn mắt há mồm, quá tuyệt quá tuyệt, liên tục bấm 666*.

*666: Quá trâu bò.

Nhanh tay chụp tấm ảnh, em gái làm như không có chuyện gì xảy ra. Đèn đường sáng lên, cô gái nhìn chiếc xe gắn máy băng qua đường lớn.

Xe máy đi xa, không thấy được nữa, em gái vẫn còn dư vị, cảm giác kia giống như là vừa ăn vào một bữa tiệc thật lớn, lúc về dư vị còn có thể lưu lại rất nhiều ngày.

Đến cục công an, chân Cố Trường An chống đất, khắp mặt che kín sương lạnh, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Xuống!"

Phía sau không đáp lại.

Cố Trường An quay đầu lại nhìn, người đàn ông đang dựa vào lưng cậu ngủ thiếp đi, nằm mơ giữa ban ngày, hẳn là mơ thấy mộng đẹp, khoé môi sắp vểnh đến tận trời, nhìn hắn thì chắc trong mộng đang trái ôm phải ấp.

"..."

Tối hôm qua bị ác mộng quấn quanh Cố Trường An ghen tị hừ một tiếng, nham hiểm tắt máy xuống xe.

Không còn chỗ dựa, cả người Lục Thành nghiêng về phía trước, nếu không phải hắn kịp thời tỉnh lại thì nhất định sẽ bị ngã sấp mặt.

Cố Trường An đi thẳng vào cục công an, Lục Thành theo sau ngáp một cái, giơ tay vuốt vuốt sợi tóc rối bời trước trán, ngủ suốt cả đoạn đường, tinh thần tốt lắm rồi.

Vương Minh Minh chạy ra nghênh đón: "Cậu đến rồi à Cố tiên sinh."

Cố Trường An gật gật đầu, hỏi là có chuyện gì.

"Đến chỗ Quý đội rồi hẵng nói." Vương Minh Minh liếc ra sau, dùng giọng thương lượng nói, "Bạn của cậu có thể chờ ở ngoài được không?"

Cố Trường An không quay đầu lại nói: "Lục Thành, anh chờ ở ngoài đi."

Lục Thành uể oải bước vào, nghiêng đầu nhìn thanh niên: "Không thể vào cùng?"

Cố Trường An nói: "Anh là người không phận sự."

Lời này đến cả Vương Minh Minh cũng không dám nói. Người đàn ông tên Lục Thành đây không giàu thì quý, trên người mang theo loại cảm giác áp bức mạnh mẽ, nhìn thì ôn văn nhĩ nhã, rất dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại khiến người ta không rét mà run.

Kỳ dị nhất là không tra được hồ sơ của người này, đây không phải chuyện mà một cảnh sát nhỏ như anh làm được.

Vương Minh Minh vốn cho là chuyện này không dễ xử lý, không ngờ được rằng người đàn ông rất phối hợp, nhưng anh vẫn là còn quá trẻ, chuyện sau đó hoàn toàn không nằm trong dự liệu của anh.

Thế giới quan đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị thay mới rồi.

Lục Thành tao nhã chỉnh lại cổ áo của Cố Trường An, cong môi cười với cậu: "Tôi ra cửa chờ em."

Không chờ Cố Trường An kịp phản ứng, Lục Thành đã quay người đi ra ngoài, thân hình thẳng tắp cao lớn như một người chồng lịch thiệp.

Cố Trường An kéo cánh tay người đàn ông lại: "Anh uống lộn thuốc hả?"

Phần cánh tay bị túm lấy đau nhói, vật nhỏ nhìn thì ốm yếu nhưng sức lực lại rất lớn. Lông mày Lục Thành một chút cũng không nhíu, hắn cúi đầu kề sát vào: "Không phải là tôi chỉ chỉnh lại cổ áo cho em thôi sao? Tôi cũng đâu đưa tay vào sờ chỗ nào, đây là cục công an, em chú ý một chút. Về nhà em muốn thế nào thì được thế đó."

Nửa câu đầu chỉ có mình Cố Trường An nghe được, nửa câu sau Lục Thành cất cao giọng hơn chút, tràn ngập ám muội, cực kỳ dễ khiến người ta nghĩ đi đâu. Ví dụ tốt nhất chính là cảnh sát Vương đang kinh ngạc đến ngây người.

Điều này quỷ quái đến mức Cố Trường An đã quên tung chiêu, để cho Lục Thành chuồn mất.

Điên rồi điên rồi. Tuyệt đối điên rồi.

Vương Minh Minh cảm thấy mình cần phải nói gì đó, anh khụ khụ hai tiếng hắng giọng, cười ha ha nói: "Cố tiên sinh, cậu không cần phải lo lắng, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, không phải thế hệ trước đó. Hiện tại tư tưởng của chúng ta đều đã rất thoáng, đặc biệt là tôi."

Tự lấy tay chỉ mình, Vương Minh Minh rất trượng nghĩa rất kiên cường nói: "Đối với tôi tình yêu không phân biệt quốc gia, tuổi tác, nghề nghiệp, và cả giới tính. Đời người vừa khổ vừa ngắn, làm người quan trọng nhất là vui vẻ, hơn cả thế là mạnh dạn nói ra lời yêu, có can đảm đi yêu, không cần để ý bận tâm tới ánh mắt khác thường của người khác... Ôi Cố tiên sinh, cậu đi chậm một chút, Cố tiên sinh?"

Cố Trường An bỏ mặc Vương Minh Minh đi vào phòng vệ sinh.

Cảnh cửa ở đằng trước Vương Minh Minh bị đóng mạnh lại, một cơn gió thoảng qua mũi của anh, anh hãi hùng khiếp vía, phía sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, may là không đập phải mặt.

Vương Minh Minh đứng ở cửa gãi gãi cằm. Xấu hổ? Hắn là thế.

Không nhìn ra đó, thật sự không nhìn ra.

Vương Minh Minh vỗ vỗ miệng, Quý đội chắc chắn còn chưa biết chuyện này, chỉ có mình anh biết.

Cửa mở ra từ bên trong, Vương Minh Minh giật mình theo tiếng nhìn lại. Thanh niên vừa mới rửa mặt, có giọt nước nhỏ xuống lông mi dài mà hơi vểnh lên, thuận theo gò má quá mức tái nhợt tinh xảo chảy xuống...

Tầm mắt Vương Minh Minh nhìn theo giọt nước, thấy nó lăn xuống hầu kết đẹp đẽ của thanh niên, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng: "Cảnh sát Vương, anh đang nhìn cái gì?"

"Cố tiên sinh, mặt cậu thật giống như không có lông tơ vậy." Anh cười khan đưa qua một tờ khăn giấy. Khốn nạn, mình là thẳng nam, thẳng như ống sắt, có bẻ cũng không cong, phí sức nhìn chằm chằm người đàn ông khác làm gì.

Cố Trường An nhận khăn giấy lau mặt, cậu cong cong đôi môi nhạt màu, nhẹ nhàng cười nói: "Không hổ là cảnh sát, cả chi tiết nhỏ cũng quan sát được."

Khoé miệng Vương Minh Minh giật một cái, trình độ cay nghiệt này quá khủng, anh không sao đỡ nổi.

Cố Trường An mang theo cả người hơi thở âm trầm tiến vào phòng làm việc của Quý Thanh.

Ánh mắt Quý Thanh dò hỏi.

Vương Minh Minh giả ngu, hỏng biết au.

Cố Trường An kéo ghế ngồi xuống, chân dài tùy ý gác lên, điệu bộ chờ chính sự.

Quý Thanh kêu Vương Minh Minh ra ngoài, cô lấy một phần khẩu cung đưa đến trước mặt Cố Trường An.

Cố Trường An mở ra nhìn: "Giang phong ngư hỏa đối sầu miên*?"

"Đây là nghi phạm mà người của tôi mới bắt được nửa giờ trước." Quý Thanh dựa vào cạnh mép bàn, khoanh tay nói, "Giang phong ngư hỏa đối sầu miên là tên tài khoản tieba của hắn."

"Trong đó hầu hết đều là thế hệ 2k yêu thích anime, bình thường sẽ đăng ảnh figure, cosplay, chia sẻ cảm nhận về buổi hội chợ, hoặc là truyện tranh tự vẽ. Thang Viên cũng là một trong số đó. Bên đội kỹ thuật đã thông qua ID tra được tài khoản của cô bé, là..."

Cố Trường An nói: "Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên*?"

*Hai câu thơ trên nằm trong bài "Phong Kiều dạ bạc" của Trương Kế, được đánh giá là tuyệt tác văn học Trung Quốc.

• Dịch âm:

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên

Giang phong ngư hỏa đối sầu miên

Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự

Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền

• Dịch thơ (Nguyễn Hàm Ninh):

Đêm ghé bến Phong Kiều

Quạ kêu, trăng lặn, trời sương,

Lửa chài le lói sầu vương giấc hồ.

Thuyền ai đậu bến Cô Tô,

Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San.

Quý Thanh gật đầu: "Đúng. Theo thẩm tra, Thang Viên đã thay đổi tên. Nói cách khác, cô bé xuất phát từ loại tình cảm nào đó muốn có một quan hệ thân mật hơn với người kia."

"Có lẽ là mới biết yêu, hoặc chỉ đơn thuần là sùng bái."

Cố Trường An đọc nhanh như gió lướt xong một phần khẩu cung: "Vậy bây giờ là bắt được người, thẩm tra cũng đã làm, chỉ là đối phương cực kỳ không phối hợp, chết cũng không thừa nhận?"

"Hắn nói mình căn bản không biết Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên là gì. Lúc bình thường cũng không dùng tieba, gần đây cũng không. Thế nhưng căn cứ theo điều tra, hôm Thang Viên mất tích hắn đăng nhập vô, ở trong tieba gần ba tiếng đồng hồ, hầu như ngày nào cũng đều sẽ vào đó một lúc. Mặt khác..."

Quý Thanh mở video giám sát, "Chúng tôi còn tra thêm được vài thứ, không có liên quan tới vụ án này, vẫn đang thu thập bằng chứng."

Cố Trường An nhìn về phía video, là hình ảnh trong phòng thẩm vấn. Bị thẩm vấn là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, ăn diện bảnh bao, tất cả đều là hàng hiệu đốt tiền, mặt em bé, có thể thấy được rất nhiều thứ từ trên mặt của hắn.

Ví như hắn thường thường thức đêm, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ không theo quy luật, dễ cáu giận, độ ẩm cơ thể cao, thích ăn cay, mọc mụn quanh năm, da dẻ như bề mặt mặt trăng, lồi lồi lõm lõm.

Tên là Hạ Thanh Phong, nếu đặt trong tiểu thuyết võ hiệp thì không phải nam chính mà là nam phụ.

Lúc bị thẩm vấn, thi thoảng Hạ Thanh Phong lại sờ nhẫn ngọc trên tay mình, nuốt nước bọt, chột dạ, căng thẳng.

Biểu cảm thoáng qua rõ ràng như vậy chẳng khác gì đang nói cho người ta biết mình đang nói dối. Cảnh sát không phải không thấy được mà là đối phương không chịu hợp tác. Hết cách rồi, chỉ có thể gắng gượng kéo dài.

Mặc dù Cố Trường An nghe được lời nói dối nhưng cũng không thể thay đổi được hiện trạng, cần phải tìm một chỗ đột phá khác, một tay cậu chống đầu: "Là hoạ sĩ?"

"Ừ, nhìn tư liệu của Hạ Thanh Phong thì từ nhỏ hắn đã yêu thích hội hoạ, thi đậu học viện mỹ thuật, sau khi làm thầy dạy mỹ thuật được hai năm thì từ chức. Kế đó hắn một lòng một dạ nghiên cứu tranh sơn dầu, trong gần hai năm mở ra một triển lãm trưng bày tranh, tiếng tăm không nhỏ."

Quý Thanh nói: "Những người trong nghề đánh giá rất cao Hạ Thanh Phong, nói hắn có thiên phú hội hoạ hơn người, có năng lực sử dụng màu sắc mà người thường không thể hiểu hay có được. Hắn giao chính linh hồn mình cho tranh vẽ. Chỉ là tính cách cổ quái, bằng không thì giá trị thương mại đã tăng gấp vài lần."

Cô cầm điện thoại mở vài tấm hình cho Cố Trường An xem, nói là chụp đại trong triển lãm.

Cố Trường An nhìn qua, cậu cầm điện thoại Quý Thanh xem từng tấm ảnh một, hai mắt sau thấu kính hơi mở, có phần sửng sốt. Hạ Thanh Phong quả là một thiên tài, Thang Viên cũng vậy.

Thiên tài và thiên tài chí lớn gặp nhau? Chẳng qua là...

Cố Trường An đưa ra nghi vấn: "Tại sao tấm nào cũng là thiếu nữ xinh đẹp?"

Quý Thanh nói: "Điểm này chúng tôi cũng phát hiện."

Cố Trường An xem qua xem lại mấy tấm hình, trong lòng trào ra ít cảm giác quái dị nhưng không nói được là gì.

Văn phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.

Cố Trường An lướt màn hình điện thoại, xem đi xem lại mấy bức hoạ kia, Quý Thanh không quấy rầy.

Không lâu sau, Cố Trường An đột nhiên đứng lên: "Là sợ hãi!"

Quý Thanh không nghe rõ: "Cái gì?"

Cố Trường An ngồi lại trên ghế, đưa điện thoại cho Quý Thanh nhìn: "Quý đội, chị nhìn kỹ bên trong ánh mắt của mấy cô gái này đi."

Quý Thanh nhìn kỹ, không thấy gì lạ, nhìn chăm chú một thời gian cũng dần dần hoa mắt. Cô nhấn nhấn cặp mắt khô khốc, bất đắc dĩ nói: "Tôi không biết một chữ nào về hội hoạ cả."

"Không phải bảo chị xem kỹ thuật."

Cố Trường An ngậm điếu thuốc nhen lửa, hơi híp mắt lại hít sâu một cái. Cậu ngửa đầu về sau, chầm chậm nói: "Sau khi tỉnh lại tôi phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ, bốn phía đen như mực. Tôi hô lên vài tiếng nhưng không có ai trả lời, tôi vô cùng kinh hoảng. Không biết qua bao lâu, tôi nghe được tiếng bước chân. Có người tới. Tôi liều mạng chạy đến kêu cứu mạng..."

Quý Thanh là một người từng trải qua sống chết nhiều lần, nghe thấy thanh niên nhập hồn vào trong thiếu nữ nói vài lời, cảm thấy sởn tóc gáy. Cô tiếp tục nói: "Người tới không phải thiên sứ, mà là ác ma. Hắn nhốt tôi vào trong mật thất, ép tôi loại quần áo chỉ định, tôi không dám không theo. Ác ma liên tục nhìn chằm chằm tôi, khen dung mạo tôi xinh đẹp, tôi sợ hãi không biết làm sao. Ai đó hãy tới cứu giúp tôi?"

Cố Trường An nể tình vỗ tay: "Quý đội, trí tưởng tượng của chị không tồi."

Quý Thanh liếm môi một chút.

Tạm không nhắc tới năng lực đặc biệt, người thanh niên này đúng là nhân tài hiếm có, tiếc thay lại thiếu động lực cùng nhiệt huyết, chỉ cần không có liên quan gì đến mình thì sẽ không để tâm.

Cô trầm giọng nói: "Ý của cậu là, những cô gái được vẽ đều là người bị Hạ Thanh Phong giam giữ ở đâu đó, cung cấp cho hắn tư liệu sống?"

Cố Trường An gõ gõ chân mấy lần, e rằng không chỉ đơn giản là cung cấp tư liệu. Cậu ngậm điếu thuốc hỏi: "Bọn cô có thể dựa theo tranh vẽ tìm người trong cuộc không?"

"Lúc Hạ Thanh Phong vẽ nhất định sẽ chỉnh lại một chút trên mặt, không thể nào vẽ theo nguyên dạng được." Quý Thanh cũng châm thuốc, "Như vậy chỉ có tự rước phiền phức cho mình."

Cố Trường An nhả ra một vòng khói, khẽ cười nói: "Tôi nhận ra Hạ Thanh Phong vẽ những đôi mắt này còn tinh tế tỉ mỉ hơn những chỗ khác, chứng tỏ hắn rất yêu thích đôi mắt, rất có thể là lúc vẽ chưa từng chỉnh sửa bất kỳ thứ gì."      

Sắc mặt Quý Thanh nghiêm nghị, chỉ dựa vào đôi mắt mà tìm thì sẽ rất khó phân biệt, phải cần đến thời gian dài. Cô mở cửa ra ngoài, kêu cấp dưới lập tức đến phòng kỹ thuật, thông báo cho họ bắt đầu sắp xếp kiểm tra.

Cố Trường An nhớ đến một vấn đề mình bỏ sót: "Quý đội, sao bọn cô tìm được Hạ Thanh Phong?"

Quý Thanh vén mái tóc ngắn: "Gần đây có một học sinh mới đăng ký vào cái tieba kia. Cô bé vô tình bấm vào một topic, nhìn thấy bức vẽ nên nghi ngờ chủ topic là Thang Viên."

"Theo lời cô bé, cô từng thấy bản nháp tấm kia của Thang Viên trên giấy, y như đúc. Bọn tôi tra theo cái ID kia xác định là Thang Viên, sau đó lần theo đường dây đó tìm tới trên đầu Hạ Thanh Phong. Hắn có không ít nickname, từng lăn lộn trên tieba rất lâu."

Cố Trường An hỏi: "Cô học sinh kia tên gì?

Quý Thanh nhìn khẩu cung: "Tôn Tiểu Mẫn."

Không phải Trần Tĩnh Tĩnh sao, Cố Trường An thất vọng giật giật khóe miệng. Cho tới bây giờ, cô và Vương Dục giống như người ngoài, không quen Thang Viên.

"Tôi có nghe Minh Minh nói cách đây không lâu cậu hỏi giáo viên chủ nhiệm về mười vị trí đầu và mười vị trí cuối, tôi đã cho người sắp xếp kiểm tra hai mươi học sinh này." Quý Thanh gảy tàn thuốc vào gạt tàn, "Cậu cứ ngồi trước đi, tôi bận rộn một chút."

Cửa phòng làm việc vừa mở liền đóng lại, mùi thuốc lá nồng nặc.

Điện thoại Cố Trường An vang lên, là tin nhắn của Lục Thành, không có chữ, chỉ có ba cái mặt mệt mỏi rã rời, xếp thành một loạt ba cái.

"..." Phát điên rồi.

.

Thời gian không tiếng động trôi qua, hai cảnh sát khua môi múa mép với Hạ Thanh Phong trong phòng thẩm vấn. Bên phòng kỹ thuật căn cứ theo đôi mắt trong những bức tranh được trưng bày tìm kiếm mục tiêu.

Quý Thanh chuẩn bị tăng ca đêm nay, bất ngờ là chưa đến nửa giờ đã có một mục tiêu tìm tới.

Là một vị thành niên đang học lớp 9, cảnh sát đăng nhập vào tài khoản của Hạ Thanh Phong xem liên lạc giữa hắn và cô bé, tìm một tí đã thấy được thông tin mình muốn.

Hạ Thanh Phong không ra nổi cục công an rồi.

Quý Thanh đi vào phòng thẩm vấn.

Hạ Thanh Phong oan uổng: "Cảnh sát mấy người đưa tôi đến đây đã lâu tới vậy, đã có thể thả tôi ra chưa? Buổi chiều tôi còn phải đi dự một triển lãm tranh, thật sự không có thời gian chơi trò hỏi đáp với mấy người."

Quý Thanh lấy chứng cứ mới ra đặt trước mặt hắn.

Hạ Thanh Phong khó tin: "Đùa gì thế? Người của công chúng như tôi làm sao có thể giao thiệp với học sinh cấp hai."

Dáng vẻ hắn như bị sỉ nhục, tức giận nói: "Tôi muốn mời luật sư!"

Quý Thanh không nói một lời nhìn Hạ Thanh Phong kích động, hẳn hắn nghĩ người trong cuộc sẽ không đứng ra làm chứng.

Trên thực tế thì việc liên lạc của cảnh sát không được suôn sẻ cho lắm, những người trong cuộc bị tìm ra danh tính lập tức tắt máy ngay khi họ tỏ ý định tìm tới, không muốn đứng ra.

"Mẹ nó!"

Vương Minh Minh nhìn Hạ Thanh Phong ra vẻ đạo mạo đạo đức, tức giận đá chân bàn, nhổ một cái xuống đất mắng: "Cặn bã! Rác rưởi!"

Hạ Thanh Phong không nhanh không chậm nói với Quý Thanh: "Anh ta công kích cá nhân tôi, sỉ nhục nhân cách tôi, tôi có thể kiện hắn tội phỉ báng không?"

Vương Minh Minh tức đến nổ phổi.

Nếu không phải Lưu Duyệt cản lại, anh đã sớm tuốt ống tay áo xông lên cho Hạ Thanh Phong một đấm.

Trong phòng thẩm vấn có chút ầm ĩ.

Quý Thanh đột nhiên nhận được một cú điện thoại, cô đi về phía sau Hạ Thanh Phong, túm lấy tóc hắn cười nói: "Hạ tiên sinh, lần này anh tính sai rồi."

Hạ Thanh Phong vốn đang giãy dụa nghe được câu này, toàn thân giống như bị rút hết sức lực, lập tức ngồi phịch xuống ghế.

Cô gái kia thay đổi chủ ý, cô đồng ý ra làm chứng, cảnh sát cũng đồng ý không để lộ thông tin cá nhân của cô ra ngoài. Khẩu cung của Hạ Thanh Phong được lấy rất nhanh, trên đó tất cả đều là chiến tích mấy năm nay của hắn.

Hạ Thanh Phong am hiểu nhất là vẽ thiếu nữ, cũng bởi điều này mà trầm mê.

Mùi vị trên người thiếu nữ có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiềm năng, đây là tư tưởng vặn vẹo của hắn.

Hạ Thanh Phong ẩn núp trong tieba tìm kiếm mục tiêu thích hợp để ra tay, tuy bề ngoài hắn tầm trung nhưng lại là một người hào phóng và tài năng.

Những cô gái nhỏ chưa hiểu sâu về thế giới và thích vẽ vời sẽ không có bao nhiêu đề phòng với hắn.

Qua lại trên mạng một khoảng thời gian, thời cơ chín muồi, Hạ Thanh Phong sẽ hẹn gặp mặt với cô bé ở ngoài đời, bỏ thuốc mê mang về xâm hại, như vậy sẽ có cảm giác hưng phấn như được chi phối mọi thứ.

Sau đó, Hạ Thanh Phong sẽ ép cô bé làm người mẫu bày ra tư thế hắn muốn, dùng đó thu được cảm hứng.

Hạ Thanh Phong sẽ chụp rất nhiều tấm ảnh, uy hiếp nếu cô bé dám báo cảnh sát, sẽ lấy hình cô đăng lên mạng, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Từ trước đến nay có tổng cộng mười mấy người bị hại, lại không có một người báo án.

Tại sao? Vì sợ mất mặt.

Sau khi trở về cô bé nói cho phụ huynh, phụ huynh cảm thấy nếu mọi chuyện đã xảy ra thì cũng không cần thiết nói với bên ngoài, miễn cho họ lại bàn tán, sau này người trong nhà cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi.

Đây là một hiện tượng khiến người ta rùng mình.

Hạ Thanh Phong lợi dụng tâm lý ấy, mới có thể thành công gây án nhiều lần.

Nếu như không phải có vụ án thanh thiếu niên mất tích này, Hạ Thanh Phong sẽ còn dùng thân phận họa sĩ đi khắp nơi trên thế giới, chẳng biết đằng sau sẽ còn có bao nhiêu bé gái bị hại, càng không biết trong đó liệu có ai dám đứng ra hay không.

Hạ Thanh Phong thành thật thú nhận về tội ác của mình, chỉ không thừa nhận vụ án của Thang Viên có liên quan đến hắn.

"Đã đến lúc này còn không chịu nói thật." Vương Minh Minh giận đùng đùng nói, "Quý đội tránh ra, em đến!"

Anh tung một quyền sang.

Hạ Thanh Phong giật giật khóe miệng nứt ra: "Đừng đánh, tôi không có lừa mấy người. Hôm đó tôi hẹn cô bé ra, thế nhưng tôi không gặp được cô ấy ở địa điểm đã hẹn. Tôi căn bản còn không biết cô bé mất tích, còn tưởng là cố ý cho tôi leo cây."

Lưu Duyệt bên cạnh thầm nghĩ, cũng may Thang Viên không tới. Một khắc sau vui mừng trên mặt cô liền ngưng lại, nếu hôm đó không đi gặp tên biếи ŧɦái này thì giờ đây sẽ không phải sinh tử chưa biết.

Vương Minh Minh ấn ấn vai Lưu Duyệt, không chút tiếng động động viên.

Quý Thanh nửa ngày không có động tĩnh giờ mới mở miệng: "Thang Viên có đề cập với anh về bạn học cùng lớp không? Hoặc là ai đấy?"

"Đề, khụ, đề cập tới bạn thân, tên là Lý cái gì Nhiên." Hạ Thanh Phong nói, "Còn có một người... Tôi đã quên tên, không nhớ ra."

Quý Thanh nói: "Vậy anh cứ ở đây từ từ suy nghĩ."

"Nghe chưa, Quý đội cho mày từ từ suy nghĩ." Vương Minh Minh vặn cổ tay, nhe hàm răng trắng xóa, "Nghĩ đi."

Hạ Thanh Phong nhìn Quý Thanh, hắn theo bản năng kêu cứu mạng.

Vương Minh Minh run vai cười phụt ra tiếng: "Đồ ngu, Quý đội mà đá một cước sang thì mày thậm chí còn đứng không nổi."

Mặt Hạ Thanh Phong lập tức thành màu xám trắng.

Vương Minh Minh kêu Lưu Duyệt cùng đi, đừng ở gần tên rác rưởi này, có hại cho người khỏe mạnh.

Lưu Duyệt nhỏ giọng nói: "Anh Vương có sao không?"

Vương Minh Minh cười híp mắt nói: "Da anh dày, tim kim cương."

Lưu Duyệt: "..."

Phong cách vẽ của Thang Viên vô cùng tươi sáng, dùng màu sắc sặc sỡ, khiến cho người ta có cảm giác tích cực hơn, là một cô gái nhỏ tràn ngập hi vọng với cuộc sống, hơn nữa cũng có suy nghĩ và quan niệm của chính mình, có thể mong chờ tương lai.

Loại trừ khả năng bắt cóc tống tiền, nếu không đã sớm liên lạc người nhà cô bé.

Khả năng báo thù thoạt nhìn vô cùng thấp, giống như là lúc đi trên đường Dương Xuân gặp Hạ Thanh Phong thì đụng phải tình huống bất ngờ, ví dụ như bị cướp.

Đã qua 72 giờ, dù là gì đi nữa thì Thang Viên lành ít dữ nhiều.

Nhà Thang cũng ý thức được điểm này, bọn họ hối hận đến xanh ruột.

Trước đây điện thoại của Thang Viên bị trộm, hôm đi mua cái mới, mẹ cô bé bỗng có việc đến công ty, là tự cô mua điện thoại, tùy tiện vào siêu thị nhỏ nào đó mua sim dùng.

Sau đó gia đình thấy mua sim ở siêu thị nhỏ có thể bị trừ tiền cước lung tung, nên quyết định đưa cô đến sảnh kinh doanh để dùng thẻ căn cước đăng ký, kết quả là cứ dây dưa lần lữa mãi rồi quên mất chuyện này.

Con người là vậy, đợi đến khi không còn kịp rồi mới bắt đầu hối hận.

Cố Trường An ở cục công an đến chiều mới đi, cậu vừa ra đã thấy vị kia đang ngồi trên xe lướt điện thoại, vậy mà lại không tự mình đi trước.

Chuyện này không nằm trong dự liệu của cậu.

Lục Thành quay đầu, lông mày như ngọn núi sát lại nhau, sắc mặt khó coi hỏi: "Sao giờ cậu mới ra ngoài? Tôi nhắn tin cho cậu tại sao không trả lời?"

Cố Trường An phớt lờ câu hỏi trước đó: "Tại sao tôi phải trả lời?"

Chứng kiến thời khắc kỳ tích đến.

Cố Trường An chờ Lục Thành giương nanh múa vuốt, kết quả là hắn chỉ khép mi mắt lại nói: "Đi ăn cơm trước đi, tôi đói chết rồi."

Tình tiết thông thường thật sự thay đổi.

Cố Trường An nhìn người đàn ông bằng ánh mắt như nhìn cái đồ ngớ ngẩn: "Sao anh không tự mình đi ăn?"

Lục Thành xuống khỏi xe máy, lưng cao chân dài, sức uy hiếp vô tình toả ra từ người hắn: "Chẳng phải là tôi sợ lúc cậu đi ra không thấy tôi rồi lo lắng tôi gặp chuyện sao?"

Cố Trường An liếc mắt: "Anh thì có thể gặp chuyện gì?"

Lục Thành cứng ngắc vài giây, lại làm động tác khép mí mắt, cộng thêm hít sâu.

Cố Trường An không hiểu nổi, cậu nói trước khi người đàn ông mở miệng: "Không ồn ào với anh nữa, đi ăn cơm."

Lục Thành đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết đang nổi cáu với ai, đánh nhau với ai, tự mình vung tay lên.

Cố Trường An vừa vặn quay đầu lại.

"..."

Cơ mặt Lục Thành giật giật, hắn đỡ trán than thở, lần xuất môn này không chỉ là độ kiếp cho vật nhỏ mà còn như độ kiếp cho chính mình.

Buổi tối Cố Trường An đến Bạch gia tham dự tiệc sinh nhật của Bạch Trân Châu, cậu không đi một mình mà mang theo người nhà, bên trái khôi ngô uy mãnh, bên phải cao quý sang trọng, vừa vào đã lập tức khiến người khác chú ý.

Mẹ Bạch vô cùng không hài lòng với đội hình như vậy, bà chỉ mong Cố Trường An đi một mình, không cần mang theo người này người kia, vậy mới dễ giải quyết. Nhưng bà không biểu hiện ra ngoài mặt, vẫn dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón.

Không lâu sau, mẹ Bạch không cười nổi nữa, bà kéo con trai vào trong góc, ra hiệu cho anh nhìn vị bên cạnh Cố Trường An: "Nghiêm Tu, mẹ thấy tình hình trước mắt không có có lợi với con lắm đâu, Lục tiên sinh kia là một đối thủ mạnh."

Bạch Nghiêm Tu chưa mở miệng thì nhân vật chính của đêm nay Bạch Trân Châu đã lại gần: "Mẹ nhìn lầm rồi, Lục tiên sinh không phải cùng một kiểu với anh hai đâu."

Không còn hi vọng ở Cố Trường An, cũng may còn có Lục tiên sinh, tuấn mỹ bất phàm, mắt rất đen, Bạch Trân Châu động lòng.

"Mẹ con sao có thể nhìn lầm?" Mẹ Bạch chào hỏi với người quen xong rồi nói, "Vị Lục tiên sinh có cùng một kiểu người với anh hai con không thì mẹ không rõ, nhưng cậu ta và anh hai con đều để ý Trường An."

Bạch Trân Châu chết cũng không tin: "Không thể nào!"

"Trân Châu, mẹ biết con có ý với Lục tiên sinh, nhưng chưa tới Hoàng Hà chưa bỏ ý định." Mẹ Bạch mở điện thoại lên, "Mẹ có quay video, con tự xem đi."

Trong video, Cố Trường An đang đứng trước bàn ăn bánh ngọt, Lục Thành ở bên cạnh nhìn cậu, ánh mắt quá rõ ràng, khiến người xem mặt đỏ tim đập.

Ánh mắt Bạch Nghiêm Tu trầm xuống,

Bạch Trân Châu chịu phải đả kích khổng lồ: "Không đúng, mẹ, sao mẹ phản ứng nhanh vậy?"

"Khách sáo rồi." Mẹ Bạch nói, "Đánh mạt chược đâu phải để không."

"..."

Bạch Trân Châu đau lòng, cô đi uống rượu cho tỉnh táo một chút.

Những người đàn ông đẹp trai đều đi làm gay, thế giới này tràn đầy ác ý với các nữ đồng bào.

Bạch Nghiêm Tu nhìn về hướng thanh niên tóc đen, phát hiện bên cạnh cậu luôn có bóng dáng người kia, trán anh nhăn lại, dưới mí mắt xuất hiện một bóng đen.

Mẹ Bạch nhìn theo tầm mắt của con trai mình: "Mẹ đã nhìn ra rồi, Trường An hoàn toàn không phải người của cậu ta, con vẫn còn cơ hội trở mình."

Bạch Nghiêm Tu cúi đầu sửa lại cổ áo âu phục.

Mẹ Bạch thấy con trai mình không lên tiếng, bà than thở: "Nghiêm Tu, mẹ rất thích Trường An, con đừng làm mẹ thất vọng nha."

"Mẹ biết con từ nhỏ đến lớn đặt mục tiêu cho mình thì nhất định phải thực hiện, con phải cố lên, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cho mẹ, khiến Cố Trường An trở thành con dâu của chúng ta, mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với thằng bé."

Bạch Nghiêm Tu cả nửa ngày mới thấp giọng mở miệng: "Mẹ, con có thể hỏi mẹ một chuyện không?"

Mẹ Bạch hiền lành: "Con hỏi đi."

Bạch Nghiêm Tu vẫn nhìn về hướng bên kia: "Tại sao mẹ lại thích Cố Trường An đến vậy?"

"Xinh đẹp đó." Mẹ Bạch thấy con trai nhìn qua, bà lập tức nói, "Đương nhiên không chỉ có cái này, nhân phẩm, tính cách, kinh nghiệm, hoàn cảnh trưởng thành tất cả mọi mặt đều tốt. Nếu thằng bé không có bệnh kín thì mẹ đã tác hợp với em gái con, không tới lượt của con rồi."

Bạch Nghiêm Tu: "..."

Bạch gia là nhà có tiền, tiệc sinh nhật làm vô cùng hoành tráng.

Cố Trường An ăn vài món đồ ngọt, uống hai ly rượu đỏ, vẫn luôn mỉm cười với người ngoài. Lúc cậu đi vào nhà vệ sinh gặp phải Bạch Nghiêm Tu.

Hai người đứng trước bồn tiểu, tay vừa mới đặt trước phéc mơ tuy quần, Lục Thành đã thu được tín hiệu nguy hiểm nhanh chân tiến vào cưỡng ép đứng C vị, tách Cố Trường An và Bạch Nghiêm Tu ra.

Huyệt thái dương của Cố Trường An đập loạn thình thịch, cậu vốn nghĩ tiểu xong là có thể đi, lại phát hiện có hai ánh mắt đồng thời quăng tới.

Cố Trường An lùi về sau hai bước, cười như không cười nhìn hai người đàn ông.

Bạch Nghiêm Tu rút lại tầm mắt, Lục Thành thì không, bàn luận về vô liêm sỉ hắn phải hơn một bậc.

Cố Trường An vào phòng riêng đi tiểu, dáng vẻ kia của Lục Thành khiến người ta cực kỳ căng thẳng, cậu không tiểu nổi.

Lục Thành cùng Bạch Nghiêm Tu đối mắt nhau, nhà vệ sinh cuồn cuộn sóng ngầm.

Cố Trường An tiểu xong rửa tay rồi đi, mặc kệ hai tên bên trong.

Lục Thành đang muốn đi theo thì sau lưng vang lên giọng của Bạch Nghiêm Tu: "Lãnh đạo của tôi báo cho tôi biết có người đang điều tra tôi, hẳn là anh nhỉ?"

Hắn đút tay vào túi quay người, mặt không chút thay đổi nói: "Tránh xa Trường An ra chút."

"E là không được rồi."

Bạch Nghiêm Tu khí phách nói: "Về công về tư, tôi đều phải tiếp cận Trường An."

Đường nét khuôn mặt Lục Thành trở nên lạnh lùng.

Bạch Nghiêm Tu nghiêm túc: "Không chỉ mình anh mà ai cũng đều yêu thích những thứ tốt đẹp, trước khi anh có được thì ai cũng có thể cùng giành lấy, điều này không vi phạm luật tự nhiên."

Lục Thành mỉa mai, đúng là lãnh đạo, trong miệng toàn đạo lý.

"Vậy anh cứ thử xem."

"Tôi đang thử đây." Bạch Nghiêm Tu nói, "Lục tiên sinh, hi vọng anh đừng quấy nhiễu công việc của tôi, tôi không muốn dính dáng với Lục gia."

Lục Thành liếc mắt xem thường rời đi.

Bạch Nghiêm Tu mở hai cái cúc áo trên cùng của sơ mi đen ra, hơi nhắm mắt thở dài.

Hình tượng cấm dục tỉ mỉ nghiêm khắc vơi đi mấy phần, tăng thêm hơi thở thô bạo.

Trong đại sảnh, Cố Trường An đang nói chuyện cùng Ngô Đại Bệnh, thoáng nhìn thấy bóng dáng Lục Thành, cậu chậc lưỡi: "Tôi còn tưởng anh té vào bồn cầu rồi."

Lòng Lục Thành che kín lửa giận, nhưng trong giọng lại không nghe ra mấy phần tâm tư: "Bồn cầu phải lớn bao nhiêu thì tôi mới có thể ngã vào?"

Cố Trường An làm bộ cười: "Lớn như năng lực của anh."

Lục Thành cũng cười: "Đúng thật."

Đêm đó Lục Thành chuyển từ miếu về nhà cũ Cố gia.

Cố Trường An ngồi trước bàn nhỏ bóc đậu phộng ăn: "Lục Thành đi qua đi lại tới lui, không biết hỏng chỗ nào rồi."

Ngô Đại Bệnh cũng đang bóc đậu phộng: "Tư duy hỏng rồi."

Lục Thành đang ở cạnh cửa bước chân lảo đảo một cái, Ngô Đại Bệnh hoặc không nói lời nào, hoặc vừa nói đã đâm thẳng vào chỗ hiểm của hắn, như thần.

Giữa trưa ngày hôm sau, Cố Trường An cùng Lục Thành ra đường, nói đúng hơn là, cậu bị đối phương mạnh mẽ kéo ra.

Trong này còn có một phần lực của Ngô Đại Bệnh.

Cố Trường An cho rằng cùng lắm là tiêu cơm, ngoài ý muốn đụng phải Trần Tĩnh Tĩnh. Cô ở một mình, bên cạnh không có Vương Dục.

Trần Tĩnh Tĩnh đang cho mèo hoang ăn, xem chừng cô thường xuyên đến nơi này, mèo lớn mèo nhỏ đều rất thích cô.

Có một con mèo hẳn là mới tới, chưa quen với hơi của Trần Tĩnh Tĩnh, tính tình còn có phần nóng nảy, cào cô một cái.

Trần Tĩnh Tĩnh không thèm để ý nhoẻn miệng cười: "Ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm, không được cướp."

Cô ngồi xổm ở đó cùng thức ăn cho mèo, trên gương mặt ngây ngô mang theo nụ cười sáng rỡ làm lòng người rung động: "Bạn tốt thì phải chia sẻ với nhau, không được ăn một mình nha."

Cố Trường An đứng ở khúc quẹo thu hết khung cảnh này vào đáy mắt, chỉ nhìn từ hành động này, Trần Tĩnh Tĩnh là một cô gái vô cùng thiện lương.

Trần Tĩnh Tĩnh cho mèo ăn xong rồi đi, cô quay đầu lại vẫy tay cùng đám mèo hoang, ngọt ngào nói lần sau lại tới, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của cô, không lộ ra chút tự ti nào.

Cố Trường An vừa nghiêng đầu thì phát hiện hiện Lục Thành đang nhìn điện thoại, thuận miệng hỏi hắn đang xem cái gì.

Ngón tay thon dài của Lục Thành nhanh chóng bấm nút nguồn, sau đó cất điện thoại vô túi áo bành tô khoá vào.

Cố Trường An híp mắt: "Anh đang giở trò quỷ gì?"

Lục Thành nói: "Không làm gì hết."

Cố Trường An lời vừa đến miệng thì thấy một nam sinh cao ráo rẽ qua một góc, về tới trong bụng.

Nhóm mèo hoang khi thấy còn phản ứng nhiệt tình hơn Trần Tĩnh Tĩnh, chạy đến chỗ nam sinh như đám con nít nhìn thấy mẹ.

Nam sinh là Lý Nhiên, bạn thân và bạn cùng bàn của Thang Viên, trong tay cậu mang theo thức ăn cho mèo, cũng là đến cho mèo ăn.

So với Vương Dục khô khan, học vẹt, Lý Nhiên chính là loại nam sinh được nữ sinh yêu thích nhất. Trông vóc dáng cậu hẳn rất yêu thích vận động, vừa cao vừa đẹp.

Gia cảnh cũng tốt, từ đầu đến chân đều là trang phục đường phố.

Cố Trường An hạ thấp giọng hỏi Lục Thành: "Anh có thấy hồn ma Thang Viên không?"

Lục Thành liếc cậu: "Nếu thấy tôi sẽ nói cho cậu."

Cố Trường An lộ ra biểu tình giật mình khoa trương: "Tốt vậy sao?"

Lục Thành xoay người rời đi.

Cố Trường An nhìn Lý Nhiên cho mèo ăn, không nhìn ra bất kỳ điểm nào không đúng.

Chỉ biết rằng Lý Nhiên còn thích mèo hơn Trần Tĩnh Tĩnh, ánh mắt nhìn chúng cứ như đang nhìn bạn gái, vừa dịu dàng vừa chăm chú.

Vỉa hè có sạp hàng ném vòng, trên đất trải ra miếng vải đỏ, bày rất nhiều món đồ chơi nhỏ.[EDIT] Hôm nay cậu có nói dối không? - Tây Tây Đặc - Chương 36

Có một người mẹ trẻ dẫn theo đứa con đi chơi, cô mua mười cái vòng, một cái cũng không lọt vào trong.

Đứa nhỏ muốn con khỉ bông, người mẹ trẻ không thể làm gì khác hơn ngoài mua thêm mười cái.

Cố Trường An ra hiệu cho Lục Thành nhìn sạp hàng: "Anh biết chơi không?"

Điệu bộ Lục Thành căn bản không để vào mắt: "Chả là gì."

Cố Trường An cho hắn mười đồng: "Anh chơi đi."

Lục Thành thu tiền rồi nói: "Không muốn đi, lười chơi, chán ngắt."

Mắt Cố Trường An trợn trắng. Mạnh miệng, bộ nói thẳng là mình không biết chơi không được chắc?

Lục Thành thực sự sẽ không, đến đây là lần đầu tiên hắn xa nhà, lúc trước vẫn luôn ở trong ấy. Hắn là tộc trưởng đời tiếp theo của gia tộc, một đống người xoay vòng quanh hắn.

Cuộc sống vừa vô vị vừa nặng nề.

Cố Trường An kêu Lục Thành trả lại mười đồng.

Lục Thành không chịu.

Cố Trường An chưa từng thấy cái thứ nào không biết xấu hổ như vậy, cậu cầm một trăm tìm người bán hàng đổi tiền lẻ.

Những trò chơi cổ quái kỳ lạ Cố Trường An đều biết, nếu như có thêm nấu nướng, vậy cậu đích thực là toàn năng.

Cố Trường An phi cái nào chuẩn cái đó, người bán hàng rong đứng ngồi không yên, xoa xoa cái tay khô, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Người vây xem càng lúc càng nhiều, xen lẫn tiếng thán phục.

Lục Thành đứng trong đám người, ánh mắt từ đầu chí cuối hướng về thanh niên.

Mắt thấy toàn bộ mười chiếc vòng đều trúng, người bán hàng rong lau lau mồ hôi trên trán một chút, nhếch mép nói: "Cậu trai trẻ, trên tôi có người già, dưới có người trẻ, kiếm ăn rất không dễ dàng, cậu có thể tìm chỗ khác chơi được không?"

Cố Trường An cười sảng khoái: "Được chứ, chỉ là tôi hơi quá ghiền."

Ông chủ bán hàng rong mừng đến phát khóc, lòng hắn nghĩ, cái nghiện này của cậu thiếu chút nữa đã làm tôi nổi bệnh tim.

Đống đồ chơi nhỏ được cất vào túi, Lục Thành xách theo, dù Cố Trường An không hề nhắc tới.

Túi thật sự quá xấu, còn rách, làm mất hình tượng.

Cố Trường An cầm khỉ bông đi tìm mẹ con kia, phát hiện họ đang mua hồ lô ở cách đấy không xa.

Cậu đi tới đưa con gấu bông cho đứa nhỏ: "Tặng cho cháu."

Người mẹ trẻ vội vàng sờ đầu con gái: "Nhanh cảm ơn chú đi."

Đứa nhỏ có chút ngượng ngùng, mềm mại gọi: "Con cảm ơn chú!"

Cô bé đưa tay ra: "Mẹ, con cho mẹ búp bê nè."

Cố Trường An nhìn thấy móc khóa của đứa nhỏ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó là một phát bắt lấy.

Người mẹ trẻ không rõ vì sao.

Cố Trường An xác định đây đúng là móc khóa trên cặp Thang Viên, cậu cũng không bịa một câu chuyện thật hợp lý để giải thích mà trực tiếp hỏi: "Cô à, cô mua cái móc khóa này ở đâu?"

Người mẹ trẻ nói: "Không phải tôi mua, là con gái tôi không biết kiếm từ đâu ra. Con bé thường rong chơi khắp nơi."

Cố Trường An ngồi xổm xuống hỏi đứa nhỏ: "Bạn nhỏ ơi, cháu nói cho chú nghe, con búp bê này là cháu kiếm ở đâu?"

Đứa nhỏ một tay cầm khỉ bông, một tay sợ hãi chỉ về một hướng: "Ở, ở rừng cây bên kia."

Cố Trường An ngồi dậy hỏi: "Cô ơi, cô có thể để con gái cô dẫn bọn tôi qua đó một chút được không?"

Người mẹ trẻ nhìn Cố Trường An rồi nhìn Lục Thành, giống như đang suy đoán có phải bọn họ có mưu đồ xấu không.

Lục Thành hào khí ngất trời lấy điện thoại di động ra khỏi túi tiền, theo động tác của hắn, chiếc đồng hồ đeo tay quý báu lộ ra nửa đoạn. Cố Trường An là người nghèo, bình dân hơn so với hắn, móc ra chính là chứng minh thư.

Hai người ngầm hiểu mười phần.

Người mẹ trẻ lúc này mới yên tâm nói: "Có thể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện